Giang Thiên vừa mừng vừa lo chờ mong đứa con đầu tiên đầu tiên của mình, có lẽ đây cũng là tâm trạng của mọi người. Sau khi Lam Thanh xuất viện, hai người lập tức dọn về nhà chính, Lam Thanh được vây quanh bởi sự chăm sóc của mọi người trong Hàn gia và của cả ba mẹ mình. Hai ông bà Hàn phải nói là vui đến mức cười không sao khép được miệng, bà Hàn mỗi ngày đều bắt Lam Thanh uống những thang thuốc bổ dưỡng. Ba mẹ Hàn được dịp khoe khoang một phen, mặt lúc nào cũng tỏ vẻ tự hào. Thiên Vũ và Ngọc Uyển cũng rất vui mừng chờ mong đứa cháu phải tám tháng nữa mới biết mặt. Tất cả người làm trong Hàn gia cũng bị lây nhiễm sự vui mừng, hạnh phúc chờ đón tiểu thiếu gia/ tiểu thư. Ba mẹ Trần dăm ba bữa lại đến thăm, mẹ Trần vui vì sắp có cháu cũng lo vì tính cách của nó không biết có làm mẹ được không nên mỗi lần tới đều mua cả đống sách về cách làm mẹ cho nó đọc nhưng e là bị nó vứt một xó nào rồi.
Không riêng gì trong gia đình, đứa bé trong bụng Lam Thanh được rất nhiều sự quan tâm từ bạn bè của hai người. Các cô gái vừa hâm mộ vừa tò mò nó. Các chàng trai có vẻ rất ghen tị với Giang Thiên được cho anh chàng vênh mặt lên. Nhân viên trong công ty cũng bị cậu dọa cho sợ. Chủ tịch băng sơn thế mà lại thỉnh thoảng ngẩn người cười ngây ngô, thái độ cũng mêm mỏng hơn trước. Nhờ một số thông tấn xã, thông tin phu nhân chủ tịch có thai cũng truyền khắp công ty trở thành đề tài nóng đến bỏng miệng cho nhân viên bàn tán. Họ biết ắt hẳn chủ tích rất yêu phu nhân nên họ càng tò mò phu nhân này mặt mũi ngang dọc ra sao vì họ chưa từng thấy phu nhân đến công ty khảo sát, có thấy mặt họa chăng cũng nhờ bản tin được đưa lên tivi nhưng họ là nhân viên của một tập đoàn lớn, công việc vô cùng bận rộn nên không biết có mấy người xem được hơn nữa góc chụp của bức hình được đăng lên không giúp họ nhìn rõ khuôn mặt của vị phu nhân trong truyền thuyết. Ai, tại sao phu nhân này không giống những phu nhân khác đến công ty chồng ra mắt chứ?
Bị bao phủ trong bầu không khí khẩn trương và sự chăm sóc,bảo vệ không thể nào chu đáo hơn của mọi người, Lam Thanh ban đầu rất vui vẻ, nó vui vì đứa con của nó rất được yêu thương nên thoải mái tiếp nhận những sự quan tâm đó...nhưng mà nó là ai? Một con người mặt dù lười biếng, lúc nào cũng muốn xem anime và manga nhưng cũng là người thích nào nhiệt, thích đi chơi. Chính vì vậy nó dần trở nên buồn rầu vì thời gian xem anime và manga bị hạn chế hơn nữa hoàn toàn không được ra ngoài, nó không ngờ lời Giang Thiên nói ở bệnh viện là sự thật. Phải làm sao bây giờ? Nó chán sắp chết rồi!
Tối đến, Giang Thiên vừa về nhà lập tức có người hầu chạy ra báo.
- Thiếu gia, thiếu phu nhân không chịu ăn tối.
- Sao lại thế được?- Giang Thiên nhíu mày lo lắng. Không lẽ nó bị làm sao chăng?
Bước lên tới phòng, cậu đã thấy người trong nhà tập trung trước cửa phòng.
- Lam Thanh, con ra ăn chút gì đi!- Mẹ Hàn nhẹ giọng khuyên.
- Phải, phải. Đừng để chắt của bà bị đói.- Bà Hàn cũng lo lắng không kém.
Nhưng trong phòng không một tiếng động.
- Quản gia, xuống lấy chìa khóa dự phòng lên. Mọi người cứ xuống nhà trước đi, Lam Thanh cứ để con lo.- Giang Thiên nói.
Chờ mọi người xuống nhà hết, Giang Thiên dùng chìa khóa dự phòng mở cửa. Đập vào mắt cậu là một cuộn bông nằm trên giường. Giang Thiên ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng kéo chăn ra để lộ khuôn mặt ủy khuất của Lam Thanh.
- Hôm nay em sao vậy? Sao không xuống ăn tối.
- Không muốn ăn!- Lam Thanh nhăn mặt nói. Giọng điệu lộ nét bướng bỉnh.
- Ai chọc em sao?- Giang Thiên nhẹ giọng hỏi.
- Là anh chứ ai!- Lam Thanh phồng má nói.
- Anh? Anh chọc em hồi nào?- Giang Thiên chỉ mình nói. Oan uổng nha, cậu cả ngay ở công ty làm việc sao mà lại chọc nó.
- Anh không cho em ra ngoài!
Nghe nó nói vậy Giang Thiên hiểu được nó đang giận dỗi cái gì, cậu mềm giọng cẩn thận giải thích:
- Anh không cho em ra ngoài là có lí do cả! Bác sĩ nói thai nhi ba tháng đầu còn chưa ổn định, hơn nữa em vừa bị thương, cơ thể còn yếu, cho em ra ngoài lỡ lại xảy ra bất trắc thì anh biết tính sao?
- Em hoàn toàn khỏe rồi. Em muốn được đi chơi. Em muốn đi leo núi!- Lam Thanh giãy nảy nói.
- Leo núi? Em như thế này còn muốn đi leo núi?- Mặt Giang Thiên lập tức nghiêm lại.
- Đương nhiên. Lần trước em xem tivi, thấy họ chiếu cảnh leo núi, em cảm thấy có vẻ rất tuyệt. Em cũng muốn thử. Cái cảm giác chinh phục ngọn núi cao chắc tuyệt lắm. Còn nữa, em con muốn đi ngắm thác...
Nghe Lam Thanh thao thao bất tuyệt về kế hoạch đi chơi của mình làm Giang Thiên ngơ ngác, ngu ngơ luôn. Vốn dĩ cậu nghe nói phụ nữ mang thai tính cách biến đổi, trở nên thật khó tính, nóng nảy, hay ghen tuông...khụ...cậu vốn đã chuẩn bị tâm lí để mặc cho nó sai sử, nếm cảm giác nửa đêm chạy ra khỏi nhà mua đồ ăn hay đại loại thế. Nhưng mà, có gì đó sai sai ở đây. Tính cách Lam Thanh quả thật có thay đổi nhưng nếu chiếu theo một góc độ nào đó thì đó là thay đổi tốt. Bình thường nó chỉ thích ở nhà, lười vận động vậy mà có thai rồi lại thích vận động, thích ra khỏi nhà, trong đầu toàn nghĩ ra mấy hoạt động vận động mạnh và nguy hiểm làm cả nhà nháo nhào lên vì lo lắng. Cậu nghĩ nếu mình thật sự thả cho nó tự do bay nhảy có khi nào phải đến rừng sâu, núi cao mới tìm thấy nó hay không? Đó là lí do cậu không thể cho nó ra ngoài nhưng cũng không cách nào chặt bỏ những ý nghĩ đó trong đầu nó. Haizz, ai biểu phụ nữ mang thai là lớn nhất, không thể để nó có tâm trạng buồn rầu không vui vẻ. Đúng là khổ não.
- Này, anh có nghe em nói không! Em muốn đi leo núi!- Lam Thanh lắc tay cậu nói.- Nếu anh không cho em đi em sẽ tuyệt thực, con chúng ta sẽ bị đói, nó sẽ oán hận anh...
- Được.
- Em nói được làm...cái gì?- Lam Thanh ngạc nhiên nhìn cậu.
- Anh nói được!
- Hả? Anh không bị sốt đấy chứ?- Lam Thanh áp tay lên trán cậu. Không nóng.- Chẳng lẽ uống nhầm thuốc.
- Nếu em không muốn thì thôi.- Giang Thiên vờ đứng lên.
- Đi, đi! Chừng nào chúng ta đi!- Lam Thanh lập tức đứng bật dậy, níu tay cậu, vẻ mặt hớn hở.
- Để anh sắp xếp đã. Dù sao cũng không thể nhốt em ở nhà được, tranh thủ thai chưa lớn để cho em ra ngoài vui chơi một chút. Giờ xuống ăn được chưa?- Giang Thiên xoa đầu nó nói.
- Được. Được. Em cũng đói sắp chết rồi. Mà sao hôm nay anh về trễ vậy? Về sớm một chút thì đỡ rồi, hại em phải nhịn đói lâu như vậy!- Lam Thanh nhảy chân sáo xuống nhà.- Con à, ba con quả thật rất tốt a.
- Hóa ra em tính hết rồi. Đúng là cô nhóc lém lỉnh, nhìn thế này ai lại nghĩ sắp làm mẹ chứ!- Giang Thiên nhẹ lắc đầu.
Cậu tắm xong xuống nhà bếp, Lam Thanh đang gặm đùi gà vẫy tay nói:
- Mau đến ăn nè, đồ ăn hôm nay ngon lắm đó!
- Ăn từ từ thôi!- Giang Thiên lau khóe miệng nó.
Nhìn hai người thắm thiết thế mấy vị ngồi trên bàn ăn chỉ biết cười.
Mấy ngày sau đó, Giang Thiên quả thật đã dẫn nó đi leo núi, nhưng mà...
Khóe mắt Lam Thanh giật giật nhìn núi cao, dốc đứng, phủ một màu xanh tươi mơn mởn.
- Cái này...gọi là leo núi sao?
- Ừm. Đây là leo núi theo phong cách mới!- Giang Thiên đưa tay che miệng ngáp một cái, lười biếng nói.
- Anh....rõ ràng là đi cáp treo chứ có leo đâu?- Lam Thanh túm cổ áo cậu lắc lắc nói.
- Ừ. Cáp treo nó leo. Anh nói cho em đi leo núi chứ đâu có nói cho em leo.- Giang Thiên chống tay nghiêng đầu cười cười.
- Hàn Giang Thiên!- Lam Thanh vung tay đánh vào người cậu. Quân lừa đảo.
- Bình tĩnh, bình tĩnh, cẩn thận động thai.- Giang Thiên để yên cho nó đánh, một mặt vỗ về.
- Hừ.- Lam Thanh hừ lạnh quay ngoắt đầu. L
Giang Thiên sờ sờ mũi, tính khí quả là ương ngạnh hơn trước.
Một lát sau,
- Giang Thiên. Nhìn kìa, nhìn kìa! Nguyên một đàn chim luôn. Wow, bọn chúng như đang biểu diễn bay lượn vậy!
- Cẩn thận. Không cần chúi người tới trước như thế!- Giang Thiên ôm vai nó nói.
Hai đang đứng trên một cây cầu bắc ngang qua một con sông nước trong và chảy khá xiết, tuy nhiên là nói thích hợp để ngắm phong cách. Mà, Lam Thanh cũng quên hết chuyện giận dỗi khi nãy.
Sau chuyến đi ấy tâm trạng của Lam Thanh quả thật đã tốt lên rất nhiều, nhưng khi mang thai cũng không thể tránh khỏi nôn ọe, may mắn, tình trạng ấy không kéo dài lắm. Nếu không tâm trạng của Giang Thiên cũng xấu theo, kéo theo cuộc sống của biết bao nhiêu người khổ sở.
Đến khi mang thai đến tháng thứ năm, bụng đã to lên, cộng với ăn toàn món ngon đồ bổ nên Lam Thanh trông chẳng khác gì quả bóng. Nói là vậy nhưng trông mắt mọi người nó vẫn thật đáng yêu, đặc biết là Giang Thiên, cậu tự dưỡng cho mình thói quen nhéo má nó mười lần mỗi ngày, cảm giác rất tốt, Giang Thiên nghĩ vậy. Cho dù đi đứng không còn nhanh nhẹn như trước nhưng Lam Thanh ngược lại rất thích vận động, sau khi đóng cọc trong nhà một thời gian, nó lại bắt đầu nổi hứng muốn ra ngoài. Nhưng lần này chỉ là muốn dạo phố chút thôi. Nhưng tuyệt đối không thể nói cho Giang Thiên biết,bị cậu lừa một lần là đủ rồi. Không thể tin tưởng tên gian manh ấy nữa. Cho nên, nó quyết định sẽ tự nghĩ cách. Nhưng nếu muốn danh chính ngôn thuận ra khỏi nhà là một vấn đề.
Cái đầu tinh quái của Lam Thanh lại bắt đầu hoạt động. Buổi tối khi Giang Thiên đang làm việc trong phòng, nó bưng bữa khuya lên cho cậu, Giang Thiên lo lắng kéo nó ngồi xuống salon:
- Việc này lần sau cứ để người hầu làm. Em về phòng nghỉ ngơi trước đi.- Giang Thiên đứa tay xoa bụng nó. Thật kì diệu, trong này có một sinh linh, con của cậu và nó, còn là con trai nữa.
- Cả ngày nằm trên giường em mệt lắm rồi.A, mấy văn kiện đó quan trọng lắm sao? Thấy anh rất cẩn thận giải quyết.
- Ừm. Nó liên quan đến dự án sắp tới, ngày mai có cuộc họp quyết định, anh phải thật cẩn thận xem xét.- Giang Thiên xoa xoa mi tâm.
- Cuộc họp lúc mấy giờ vậy?
- Khoảng chín giờ. Mà sao tự dưng hôm nay em lại quan tâm đến công việc của anh thế? Có âm mưu gì đây?- Giang Thiên nheo mắt nhìn nó.
- Em không được quan tâm sao?- Lam Thanh trấn tĩnh vênh mặt nói. Còn lâu nó mới để lộ ra.
- Được. Chỉ là anh hơi bất ngờ thôi. A, đá này.- Giang Thiên hớn hở nhìn bụng nó.
- Đứa nhỏ này hiếu động hơn em luôn.- Lam Thanh hạnh phúc nói. Sau này có thêm một đồng minh để hành Giang Thiên rồi.
- Em phải nhớ ăn uống đầy đủ, không được bỏ bữa đâu đấy. Còn nữa, đi đứng phải cẩn thận, một thân hai mạng, mạng nào cũng không được xảy ra vấn đề...nếu không...- Giang Thiên nheo mắt nguy hiểm nhìn nó.- Anh tính sổ em.
Lam Thanh rùng mình nhìn cậu, lại nhìn xuống bụng mình. Ực. Sao giống đang đeo nguy hiểm trên người vậy. Không cần làm sai lệch suy nghĩ của nó về vấn đề mang thai chứ. Nó không muốn nghỉ xấu về con trai mình đâu.
- Không nói nữa, em đi ngủ đây.- Lam Thanh vờ ngáp vài cái rời khỏi phòng. - Không được thức quá khuya đấy.
Nửa đêm, Lam Thanh cựa mình tỉnh dậy. Giang Thiên cũng giật mình tỉnh giấc.
- Em muốn ăn gì sao?
- Không...em đi uống nước thôi. Anh cứ ngủ đi.- Lam Thanh cười cười nói, đôi mắt xẹt qua một tia giảo hoạt.
- Ừm.- Giang Thiên cũng yên tâm ngủ.
Lam Thanh rón rên bước chân tiến đến phòng làm việc của Giang Thiên, nó lục trong cặp đi làm của cậu một tập văn kiện, lấy ra giấu đi, sau đó lại trở về phòng. Bước đầu của kế hoạch: thành công.
Sáng hôm sau, khi nó thức dậy thì Giang Thiên đã đi làm, lúc đó cũng đã gần tám giờ. Nó xuống nhà, nét mặt thản nhiên ăn cơm cũng mọi người, nó vờ hỏi:
- Sáng nay có ai gọi tới không ạ?
- Không có. Có chuyện gì sao con?- Ba Hàn hỏi.
- Dạ, cũng không có gì!- Lam Thanh cười xua tay.
- À, Lam Thanh, ngày mai con cùng mẹ đi khám thai nhá.- Mẹ Hàn ôn nhu nói.
- Được ạ.
Ăn xong, nó quyết định túc trực bên điện thoại, vừa xem tivi vừa ăn trái cây. Đồng hồ vẫn tiếp tục chuyển động, hai mắt của nó cũng bắt đầu díu lại.
Reng, reng. Lam Thanh giật mình chộp lấy điện thoại, hai mắt nhìn quanh. May mắn mọi người trong nhà đều có việc.
- Hàn gia xin nghe.
- Lam Thanh! Em nói quản gia đem tập văn kiện trên bàn làm việc tới cho anh nhé. Không hiểu sao nó không có trong cặp.
- Anh sao lại bất cẩn thế! Em sẽ nói.- Lam Thanh vờ trách móc. Trong lòng giơ cao chữ V.
Cúp điện thoại, Lam Thanh cười nhoẻo. Nó cẩn thận lên lấy tập văn kiện sau đó nói với ông bà Hàn cùng ba mẹ Hàn rằng:
- Giang Thiên nhờ con đem tập văn kiện đến công ty sau đó cùng anh ấy đi ăn trưa ông bà/ ba mẹ đừng lo.
Sau đó, đường đường chính chính ra khỏi nhà. Vừa tới công ty, nó nói với bác quản gia:
- Lát nữa cháu sẽ về cùng Giang Thiên, bác cứ về trước đi ạ.
Nhìn vẻ mặt thành thật của nó, bác quản gia không chút nghi ngờ lái xe về. Lam Thanh vỗ tay hoan hô.Bước hai của kế hoạch: thành công mĩ mãn. Giờ chỉ cần đưa văn kiện xong...ha ha đi dạo phố thôi.
Nhìn tòa nhà cao ngất ngưỡng, chiếm cứ một góc trung tâm thành phố, Lam Thanh không khỏi cảm thán, quả là công ty chính, rất lớn. Sau đó, nó thuận lợi vượt qua hai người bảo vệ bằng nụ cười tỏa nắng. Nhưng mà...phòng làm việc của Giang Thiên ở tầng mấy thì nó đâu quan tâm, nó đến giao văn kiện thôi mà,cứ đưa cho cô tiếp tân là xong.
Nó bước vào khiến nhân viên trong sảnh công ty chăm chú nhìn, tự dưng xuất hiện một bà bầu không khỏi khiến người ta liên tưởng. Không biết là vị nào gây họa để người ta tìm tới tận công ty thế này. Đây là suy nghĩ của bọn họ.
Lam Thanh bước tới quầy tiếp tân nói với cô tiếp tân:
- Tôi có thể nhờ cô một việc được không?
- Được ạ. Không biết cô muốn nhờ việc gì ạ.
Mặc dù là đang cười nhưng nó vẫn thấy trong mắt cô tiếp tân lóe lên tia sáng kì dị. Nói sao nhỉ...là tò mò, khinh thường. Nhưng nó chẳng quan tâm.
- Nhờ cô đưa tập văn kiện này cho chủ tịch được không?- Lam Thanh cười nói.- Đây là tập văn kiện quan trọng đó.
- Văn kiện?- Cô tiếp tân nhìn tập văn kiện đầy nghi hoặc.
- Vậy nhé! Tôi đi đây.- Lam Thanh vẫy tay nói.
- Khoan đã. Cô có thể chờ một chút được không! Tôi không chắc tập văn kiện này có gì nên không thể đưa cho chủ tịch được, mong cô thông cảm.
- Cái này rất quan trọng, nó liên quan đến cuộc họp sáng nay. Cô mau đưa cho anh ấy đi!
- Cô và chủ tịch có quan hệ gì ạ?- Cô tiếp tân hỏi. Lỡ là người rắc rối có ý xấu với chủ tịch, chủ tịch của công ty rất được ưa thích, không biết bao nhiêu cô gái giở thủ đoạn, ai biết đây là một trong những thủ đoạn đó.
- Tôi và anh ấy...- Giờ mà nói không phải là xong sao...làm sao đây. Không thể để kế hoạch đổ bể được. Quan hệ...
Đột nhiên nhiệt độ trong sảnh công ty hạ thấp, cái hàn khí quen thuộc này làm Lam Thanh cứng đờ. Không phải chứ? Chắc lầm thôi. Cái đầu cứng ngắc chầm chậm quay...Ôi mèn ơi!
Lam Thanh nở nụ cười cứng ngắc nhìn người chàng trai đứng cách đó không xa,có khuôn mặt âm trầm cực kỳ dọa người. Đằng sau lưng cậu, Thiên Vũ vẫy tay nở nụ cười tinh quái. Ban nãy xuống sảnh tình cờ thấy bóng nó, cậu lập tức báo ngay cho Giang Thiên. Xem lần này nó xong rồi.
- Giang...Giang Thiên...có gì từ từ thương lượng...
- Thượng lượng? Trần Lam Thanh, em thật to gan!- Tiếng nói rít ra từ kẽ răng phối hợp với Hàn khí tỏa ra mịt mù hoàn toàn khiến nó sợ hãi đến tột cũng.
Kế hoạch hoàn toàn tan vỡ.
Ngồi trong văn phòng làm việc của Giang Thiên, Lam Thanh nơm nớp lo sợ.
- Phu nhân, mời uống sữa.- Cậu thư kí bưng vào ly sữa nóng vào cho nó.
- Cảm...cảm ơn.
- Phu nhân không cần lo lắng. Cuộc họp sắp kết thúc, chủ tịch sẽ nhanh chóng về thôi.
Con mắt nào của cậu thấy tôi mong anh ấy về? Tôi chạy còn không kịp đây. Lam Thanh khóc ròng uống ly sữa. Sữa gì mà mặn thế.
Cửa phòng làm việc mở ra, Giang Thiên mang theo khuôn mặt lạnh nhìn nó, cậu ngồi đối diện nó, bắt chéo chân, khoanh tay nói:
- Em không có gì muốn nói sao?
- Em...được nói sao?
- Anh không cấm.
- Vậy...anh có thể không giận luôn không?- Lam Thanh cẩn thận nhìn cậu.
- Hử? Em nói anh không giận? Lam Thanh, em nghĩ hay thật đó?- Giang Thiên mắt lạnh nhìn nó.
- Em xin lỗi mà.- Lam Thanh hịt hịt mũi nói.
- Một câu xin lỗi là xong sao? Em nhìn mình đi? Em biết anh có bao nhiêu lo lắng hay không? Anh ở đây làm việc nhưng cứ lo em xảy ra chuyện. Vậy mà em còn...lỡ xảy ra chuyện thì sao?
- Em xin lỗi. Không có lần sau nữa!
- Còn dám có lần sau?
Lam Thanh vội vàng lắc đầu:
- Đương nhiên là không có.
Giang Thiên thở hắt một cái, vòng qua ngồi bên cạnh nó.
- Tuyệt đối không được hành sự như vậy nữa. Đói chưa? Chúng ta đi ăn?- Giang Thiên nhéo má nói hỏi.
- Đói.- Lam Thanh vội vã gật đầu. Vậy là thoát rồi. Nó biết mà, cậu sao nỡ phạt nó. Ông trời vẫn đang mỉm cười với nó.
Sự việc được giải quyết thật nhẹ nhàng.Sau sự việc này, nhân viên được một phen mở rộng tầm mắt về mức độ săn sóc của chủ tịch với phu nhân.
Vào tháng chín, thời điểm chuyển giao giữa mùa thu và mùa đông, trong cái bầu không khí se se lạnh, lá vàng rụng đầy đường, với những cơn gió thổi nhè nhẹ, tiểu thiếu gia Hàn gia ra đời. Tương truyền trong quá trình sinh cậu, mẹ cậu cắn răng không kêu một tiếng nào nhưng ba cậu ngoài cửa làm đóng băng cả hành lang bệnh viện, hai tay xiết chặt cơ hồ muốn đấm nét cửa phòng sinh, hai mắt đăm đăm như ma vương muốn đoạt mạng làm bao người khiếp sợ. Cậu sinh ra ba không thèm liếc mắt một cái đã bỏ rơi chạy đến bên mẹ cậu, đôi mắt ôn nhu khiến bao bác sĩ lo ngại phải đi khám mắt. Nhìn đứa trẻ ấy, mọi người đều kinh ngạc, đôi mắt của cậu,đôi mắt lạnh nhạt giống hết Giang Thiên nhưng vẫn thật đáng yêu. Giang Thiên đặt tên cho đứa trẻ đó là Lam Thiên, Lam trong Lam Thanh và Thiên trong Giang Thiên.
Sau khi sinh con, tính tình Lam Thanh lại một lần đại biến, hoàn toàn biến thành một con sâu lười cao cấp.
Mà, việc đó cũng không quan trọng, một nhà ba người hạnh phúc là được rồi.