Hồi Tưởng Cứu Rỗi

chương 26

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Những ngày không cần lo lắng về trường sinh linh giá thật tốt, sau khi cúp vàng Hufflepuff dưới sự giám sát của Harry và Snape bị cụ Dumbledore một kiếm chém vỡ, Kẻ Được Chọn đột nhiên phát hiện có vẻ cậu cuối cùng cũng có thể hưởng thụ cuộc sống bình thường của một học sinh, tuy rằng lời đồn về cậu ở trường vẫn được hoan nghênh như cũ —— cho dù Snape điên cuồng trừ điểm cũng không ngăn được đám động vật nhỏ phát huy sức tưởng tượng vô hạn cùng với tình yêu thương nhiệt tình với những lời đồn.

Dù như thế nào, vì do Peter không phải trốn ra từ Azkaban, mà việc đó lại là phạm vi quản lý của đám Thần sáng, cho nên lần này không có lũ giám ngục bay xung quanh Hogwarts như lần trước. Harry cũng xác định năm học này Voldemort sẽ không lấy bất luận hình thức gì nhảy ra quấy rầy cậu.

Tâm tình của Kẻ Được Chọn sáng lạn hơn mức bình thường, cho dù bây giờ có người đứng trước mặt cậu nói ' So với Draco hoặc giáo sư Snape thì vẫn là Ron thích hợp với Harry hơn' cũng sẽ không khiến cậu quá khó chịu.

Nhưng Ron lại không nghĩ như vậy, sư tử nhỏ đối với lời đồn rốt cuộc cũng lan đến chỗ mình sợ hãi vô cùng đỏ mặt đuổi theo Seamus nói sai lời chạy khắp sân, làm cho Hagrid không thể không quan tâm mà đuổi theo phía sau sư tử nhỏ đang phẫn nộ để cứu vớt con Jobberknoll cậu đang nắm trong tay ra khỏi cuộc truy đuổi.

Nên biết rằng, vất vả lắm bác mới có được mấy con chim này đâu. Người khổng lồ một bên hô to dừng lại, một bên rầm rầm kéo cơ thể to lớn đuổi theo.

Cả quá trình Harry và Hermione đều quang minh chính đại mà trêu cười anh bạn tóc đỏ của mình, thậm chí Harry vì cười mà làm rơi con Jobberknoll của mình xuống đất.

Con chim kia thật sự ngã không nhẹ, thẳng đến lúc tan học Harry đem nó trả lại cho Hagrid thì nó vẫn còn đang choáng váng.

Nhưng không thể không nói phản ứng quá kϊƈɦ của Ron lại làm cho nhiều người gắn cậu vào mối quan hệ tay ba vốn đã hỗn loại của Harry, Draco và Snape, tuy rằng vẫn có một bộ phận nhỏ cho rằng phản ứng của Ron là thuộc về phạm trù thẹn quá thành giận.

Việc này làm cho nhóm ba người Gryffindor tự nhận là cực kỳ bình thường phải thường xuyên cảm thán tư duy của phù thủy đôi khi đúng là đồ vật kỳ diệu.

Huấn luyện Quidditch của Harry cũng đã chính thức bắt đầu, cho dù đời này Harry không có khả năng lại trở thành cầu thủ đi thi đấu ở sân đấu World Cup, nhưng thi đấu Quidditch trong trường thì Harry vẫn nhất định phải tham gia.

Dù đối với cột gôn Quidditch có nhiều ít bóng ma tâm lý, nhưng nếu đời trước đến năm hai mươi tám tuổi cậu mới đụng vào một cái, thì có lẽ cậu cũng sẽ không vì đụng phải cột gôn mà đột tử ở Hogwarts. Harry dùng ba phút để xây dựng tâm lý, sau đó chuyên tâm ném mình vào việc huấn luyện Quidditch, đem đủ loại chiến thuật mới lạ nói cho các đồng đội sư tử của mình.

Điều này làm Oliver Wood cảm thấy rất vui, đội trưởng đội Quidditch nhà Gryffindor cho rằng cuối cùng mình cũng có được một thành viên nghiêm túc và chăm chỉ. Bị cảm giác tìm được tri kỷ làm cảm động, đội trưởng Wood dùng hết thời gian cậu có để đi theo Harry thảo luận chiến thuật Quidditch.

Hermione đối việc này thực sự cảm thấy buồn rầu.

“ Không lẽ anh ấy không thể để cậu có thời gian học tập sao." Cô nàng phù thủy tóc nâu thừa dịp Wood đi vệ sinh nói.

Bản thân Harry và Ron thật ra cảm thấy không có việc gì, bọn họ cho rằng Hermione bực bội là vì thực tế cô nàng đối với cái chổi hoàn toàn không có cách, hơn nữa hai cậu bé đều nghĩ Hermione không nên chọn hết tất cả các môn.

Còn Sirius thì sau khi tiêu diệt Trường Sinh Linh Giá thì lại ít khi xuất hiện ở Hogwarts, đôi khi chú sẽ đến văn phòng Remus vào cuối tuần, Harry cũng thường đi qua đó. Bất quá, có vẻ Sirius đang xử lý một vài chuyện rất quan trọng, có một lần còn mang theo Remus biến mất vài ngày. Vì thế, Snape lại có một ít cơ hội mà danh chính ngôn thuận mà tra tấn tất cả học sinh trong trường.

Khóa học phụ đạo của Harry cũng tiến triển rất thuận lợi, khi huấn luyện cậu Snape cực kỳ nghiêm khắc, điều này giúp cậu chỉ trong một thời gian ngắn đã nối được phản xạ cơ thể nối với đũa phép.

Bất quá bậc thầy độc dược không phải lúc nào cũng hà khắc, thỉnh thoảng bọn họ cũng có cơ hội chia sẻ khoảng thời gian ít căng thẳng, Harry luôn thích cảm giác hòa hợp trong những lúc yên tĩnh như vậy.

Đôi khi Snape còn đối xử rất ôn nhu với Harry, bất quá chuyện đó thường xảy ra khi Harry bị thương trong lúc huấn luyện, mà đối với việc này Snape thường bất mãn hơn cả bản thân Harry, giống như người tạo thành vết thương đó không phải anh vậy.

Mặc kệ như thế nào, ngoại trừ việc bậc thầy độc dược dùng vấn đề về chiều cao để ép cậu uống sữa, thì Kẻ Được Chọn không chỗ nào là không hài lòng đối với khóa huấn luyện đặc biệt của mình.

Hiện tại Kẻ Được Chọn rất ghét sữa, nhưng Snape lần nào cũng cố tình chuẩn bị một bình và thúc giục cậu uống hết nó.

Harry thật sự không hiểu tại sao giáo sư độc dược của cậu lại chú ý đến chiều cao của cậu như vậy, lại không phải sau này khi tiêu diệt Voldemort xong Snape và cậu sẽ sống chung cả đời.

Nhưng khi những lúc Harry oán giận trong lòng như vậy, cậu đều không tự giác mà nhớ đến lúc bậc thầy độc dược qua đời. Harry đã sớm đã biết bản thân Snape xem tử vong là một sự giải thoát, cả đời bậc thầy độc dược chưa bao giờ thật sự vui vẻ. Khi Harry có thể bình tĩnh đối mặt chuyện này, cậu không thể không thừa nhận lúc ấy Snape có ít nhiều cũng có cảm giác vui vẻ chịu chết, giống như Dumbledore đã từng nói, đối với Snape thì tử vong cũng giống như rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi.

Mà lúc này đây, chỉ sợ Snape sẽ không có khả năng lại bị Nagini cắn chết, Harry cũng không hy vọng giáo sư của cậu lại một lần nữa đi về hướng tử vong.

Chính là, bản thân Snape lại nghĩ như thế nào? Thầy ấy có nguyện ý tiếp tục sống hết quãng đời còn lại không? Đó có phải là một sự tra tấn với thầy ấy không? Chẳng lẽ thật sự phải để giáo sư ôm sự áy náy và tưởng niệm về mẹ cậu sống cả đời sao? quá xong cả đời sao? Mà đoạn tình cảm chỉ có chua xót kia có khả năng biến mất hay không?

Có rất lần Harry nhịn không được muốn hỏi những vấn đề này, nhưng khi nhìn về phía Snape cậu lại không thể không đem chúng một lần nữa chôn vào đáy lòng.

Việc này đối với giáo sư thật sự là quá tàn nhẫn, cho dù như thế nào Harry cũng đều không có dũng khí vạch trần vết thương trong lòng của giáo sư. Cậu thật sự không biết nếu mình thật sự hỏi những vấn đề này, Snape sẽ có phản ứng gì. Nhưng cậu biết, trái tim của cậu vẫn chưa đủ mạnh để có thể chữa được vết thương trong lòng giáo sư của cậu.

Mà cậu, cũng không có tư cách đó.

Mà mỗi khi tâm trạng Harry không tốt, giáo sư Snape bên cạnh đều vươn tay vỗ lên cái đầu bù xù của cậu.

“Chẳng qua chỉ là một ít sữa bò thôi, Potter, nếu cậu lại làm ra vẻ mặt này thì lần sau tôi sẽ mời cậu uống độc dược, tin tôi đi, lúc đó cậu sẽ nhớ đồ uống hiện tại." Snape thường thường sẽ nói như vậy, nhưng vẫn chưa thật sự hành động lần nào.

Lần đầu tiên, Harry là khϊế͙p͙ sợ.

Lão biên bức khủng bố nhất Hogwarts vậy mà lại vỗ đầu tên Potter mà thầy ghét nhất, còn có việc gì có thể khiến người ta kinh ngạc hơn? Cho dù thời gian gần đây Snape đều đối xử ôn hòa với tên Potter này, nhưng hành vi của anh luôn làm bản thân Potter có xúc động kinh ngạc muốn phun sữa bò vào mặt anh —— tuy rằng lý trí của cậu đã ngăn cậu làm ra hành động khiến cậu hối hận không kịp.

Rồi sau đó, khi Snape cùng Harry đều dần dần quen với hình thức ở chung này, Harry luôn có loại cảm giác mơ hồ rằng, sẽ có một ngày những vấn đề này của mình sẽ không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Bởi vì, lúc ấy, có lẽ cậu đã không còn cần đến đáp án.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio