Chap : Hồi Sinh
“ Sunny đường khóc nữa em ak”
“Anh đây rồi, bước lại đây với anh nào”.
“Sunny! Sunny. Em đi đâu vậy…”
“Đừng đi, quay lại đây với anh !!!......”
Rè è è ….. rè ….
Chuông điện thoại làm tỉnh giấc mơ cũa tibu . Vẫn chung một giấc mơ đó, nhưng bây giờ không thể phân biệt được nó là ác mộng hay chỉ là một giấc mơ bình thường. Có lẽ Tibu phải cảm ơn cái điện thoại, nhờ nó mà Tibu mới thoát ra khỏi giấc mơ đó! Thật sự đã quá mệt mỏi rồi…
_ Alo! – Tibu mệt mỏi trải lời.
_ Aaaaaa, Tibu!!! Xuống đây mà sao không nói gì với em hết vậy ?
Ồ, giọng nói này. Ừ, đó chính là Jenny. Tibu khẽ cười, hình như hai người thật sự có duyên với nhau thì phải
Ừ anh mới xuống , sao em biết vậy ?
Anh ghê lắm nha, em không gọi điện thoại cho anh Nhân thì đâu có biết được. Anh xạo dễ sợ, xuống mấy tháng rồi mà kêu mới xuống là sao! – Jenny nũng nịu.
“Oh FK” ! – Tibu giật mình
Không được giỡn như vậy nha Jenny
Em không giỡn, anh ra mở cữa lẹ đi, nóng quá ah.
“ Gặp Jenny trong bộ dạng này sao ?”- Tibu tự nhủ.
Cánh cửa mở dần, từng tia mắt bắt đầu len lỏi xuyeng vào phòng Tibu. Tibu lấy tay che mắt lại vì chói, Jenny cũng hiện ra dần trước mặt Tibu.
_ Hey! Tibu lên tiếng.
Jenny mắt tròn xoe, nhìn Tibu một hồi lâu rồi bất chợt hỏi:
_ Anh là ai ?
_Hã ? – Tibu méo miệng trả lời. Sao Jenny lại hỏi như vậy nhỉ.
Từng giọt nước mắt bắt đầu lăn trên gương mặt cũa Jenny, cái gương mặt bầu bĩnh và dễ thương đó.
_Jen… - Tibu chỉ chợt lên tiếng thì Jenny đã chồm tới, ôm Tibu thật chặt. Một cái ôm dường như chất chứa quá nhiều cảm xúc, bao nhiêu nỗi nhớ mong…
Jenny vừa phụng phịu, vừa nói:
_ Tibu, sao anh lại hư quá vậy? Râu dài vậy cũng không cắt, phòng thì đóng kín mít không một chút ánh sang. Anh chưa ăn gì đúng không? Sao anh không tự chăm sóc mình tốt chút nào vậy? Hay là anh đang tự hành hạ bản than mình.
Tibu im lặng không nói gì…..
Anh đánh răng rữa mặt đi, em ra ngoài một chút rồi quay lại. Jenny nói rồi quay lưng đi. Tibu nhìn theo và cũng thắc mắc không biết Jenny định làm gì
Quay lại vào phòng, mồi điếu thuốc một hơi thật sâu rùi Tibu chậm rãi quan sát.
“Bấy lâu nay mình đang làm gì ?”
“Cứ thế này mãi thôi sao….?”
Căn phòng ngập mùi ẩm mốc sốc vào mũi Tibu.
“Mình đang sống cuộc sống cũa một con người sao?”
Tibu tự nhìn vào gương, Không còn nhận ra mình nữa. Râu mọc dài quá, gương mặt Tibu dường như là một người khác.
Căn phòng dường như là một bãi rác. Quần áo, thuốc lá, rác….khắp căn phòng. Đã lâu rồi Tibu mới dậy vào lúc này. Khẽ thở dài, Tibu chầm chậm hút thuốc…
Tibu cười mỉm. Ừ mình cũng chỉ là một thứ rác sống vất vưởng vào lúc này…
_Tibu !!! Sao anh lại hút thuốc nhiều vậy?- Jenny đã về từ lúc nào, trên tay lỉnh khỉnh một bịch đồ rất lớn.
_ Em đi đâu vậy? Mua đồ à. Anh tính khóa cữa, ra ngoài kiếm ly café uống. –Tibu lên tiếng
_Ko anh chưa được đi vào lúc này. Jenny tiến sát lại về phía Tibu. Đặt bịch đồ xuống đất, Tibu vẫn ngồi đó. Còn jenny , quỳ xuống một cách chậm rãi, lấy từ trong bịch đồ ra một chai bọt và dao cạo râu.
_ Anh ngồi đo cho em, và đừng nói gì cả… -Jenny thì thầm.
Đôi tay đó, nó mềm mại và rất mịn màng. Đang lướt nhẹ trên khuông mặt Tibu. TỪng động tác, hoàn hảo và nhẹ nhàng… Lướt ngang qua đôi mắt, sống mũi rồi đôi môi cũa Tibu.
_Em rất nhớ anh, Tibu à. Quãng thời gian qua, anh đã làm gì và ở đâu?
Và rồi đôi bàn tay Jenny lướt trên cằm Tibu một cách uyển chuyển và êm ái.
Từng giọt nước mắt cũa Tibu lăn dài trên má. Tibu đã không hiễu tại sao mình lại khóc nhưng chắc chắn không phải là vì hạnh phúc. Cả cuộc đời Tibu, luôn mong sẽ có một người con gái như Jenny đi với mình đến hết cuộc đời, mẫu hình lý tưởng. dường như chỉ có trong giấc mơ, nhưng ngay bây giờ, ngay lúc này đây nó đang ở trước mắt và trong tầm tay Tibu, nhưng sao Tibu lại không cảm thấy hạnh phúc vì điều đó. Phải chăng ông trời quá trớ trêu khi cứ mãi tạo ra một con người rồi lại châm chọc số phận cũa họ.
Khẽ ôm lấy Tibu, rồi Jenny lên tiếng:
_ Quãng thời gian vừa rồi, anh đã chịu nhiều đau khổ lắm phải không Tibu?
Lại một hình ảnh nữa, có lẽ chỉ đến khi nhắm mắt Tibu mới có thể quên được…
Căn phòng nhỏ thôi, trong đó có hai người đều yêu một cách tha thiết và sâu đậm. Họ vẫn đang tiềm kiếm một thứ gì đó… dường như rất quan trọng đối với cuộc sống cũa họ. Từng tia nắng vàng ấm áp len lỏi vào căn phòng và soi sang cho hai trái tim cô đơn…
Có phải sống là luôn hi vọng vào một điều gì tốt đẹp và không ngừng tiềm kiếm, và cố gắng đạt được nó trong suốt cuộc đời…
…
Rồi Jenny cũng từ từ nới lỏng vòng tay ra, tiến tới bịch đồ, lấy trong đó ra nhiều thứ.
_Tibu nè, anh thay bộ quần áo này đi, màu ưa thích cũa anh đó. Mà nè, nhớ đi tắm trước đi nhé. Ôm anh mà em muốn thở oxy luôn đó.- Gương mặt Jenny thật xinh đẹp biết bao nhiêu, đôi mắt nâu sáng cứ mãi nhìn Tibu một cách âu yếm và đầy trân trọng. Nụ cười đó , thật không thua kém gì Sunny, rạng rỡ và đầy ấm áp.
Từng tia nước mát lạnh xua tan đi cái nóng oi bức của Sài gòn. Dòng nước mát chảy khắp thâ thể Tibu mang theo cái bong tối đã bao trùm Tibu bấy lâu nay. Tibu khẽ cười, không ngờ lần này người kéo tibu ra ánh sáng là Jenny. Người mang đến ánh sáng ấm áp cũng là Jenny.
Bước ra phòng tắm, mùi thức ăn xộc vào mũi Tibu. Thì ra Jenny đang nấu ăn. Mùi thơm của bánh nướng và trái cây hòa quyện vào nhau, Tibu cũng chẳng thể cưỡng lại cái mùi thơm hấp dẫn đó sau nhiều ngày dài không có gì trong bụng.
_Tắm xong gòi hã anh? Wa đồ anh mặc vừa quá nhỉ. Em làm vợ anh được rồi đó. Hi hi, Đi trễ quá nên em không kịp mua gì nhiều cả, anh ăn tạm bánh Pancake em làm nhe, ở nhà em cũng hay ăn cái này. Tại ba em là người mỹ. jenny cười một cách lém lỉnh.
_Làm vợ anh hã Jenny? Em còn nhỏ lắm . – Tibu cười trừ.
_Anh này, em tuổi rồi đó chứ còn nhỏ gì nữa. –Jenny phụng phịu rồi nói tiếp.
_thôi chết anh ăn đi cho nóng, nguội mất ngon nè.
Cái bánh Pancake đó, phía trên phủ một lớp xoài ngot, trang trí bằng một ít rau tươi. Trong hoàn cảnh này, thật sự mang một ý nghĩa cứu rỗi linh hồn một con người hơn là lấp đầy cái dạ dày của người đó. Nghĩ cũng mắc cười, nó giống bát cháo hành cũa thị Nở nấu cho Chí Phèo vậy.
_Bánh ngon lắm Tibu, sao anh không ăn đi? – Jenny nhìn Tibu.
Tibu khựng người lại, chỉ nhìn thôi chứ không ăn. Mặt hơi buồn…
_em là người đầu tiên nấu cho anh ăn Jenny à…
_anh này, ăn lẹ đi không đau dạ dày bây h. Bộ anh cảm động lắm hã. Vậy thì hun em một cái đi. Dường như Jenny không đùa , trong ánh mắt đó, Tibu cảm nhận được sự nghiêm túc trên khuông mặt cũa Jenny.
Bây giờ, Tibu mới có dịp nhìn kỹ Jenny mặc dù cô ấy đã đến đây từ rất lâu rồi. Cái áo sơ mi trắng cùng với quần sọc màu đen. Để lộ cặp chân thon dài trắng mịn. Ừ có lẽ Jenny không nhỏ như Tibu luốn cố ý Nghĩ…
Trong tất cả những người con gái Tibu từng gặp. Jenny là người quyến rũ và xinh đẹp nhất.
Đôi môi đỏ mọng đó đang mấp máy như kêu gọi Tibu…
Từng hơi thở trở nên đứt quãng, mọi thứ trở nên quá yên tĩnh, chỉ có tiếng máy lạnh cứ ì è kêu mãi. Trống tim cứ đập loạn cả lên…
Hai người cứ ngồi đó nhìn nhau trong im lặng. phút phút rồi phút trôi qua… Rồi jenny cũng lên tiếng trước.
_Anh ăn đi, bánh sắp nguội rồi. –Jenny cười.
Cả Jenny và Tibu cùng ăn, họ tươi cười trò chuyện với nhau cả buổi chiều. Jenny kể cho Tibu rất nhiều, từ chuyện học tập đến mọi thứ, về cuộc sống, về gia đình.
…
_ Chưa bao giờ em ngưng nghĩ về anh Tibu ak. Kể từ lần gặp ở Huế. Em vẫn luôn nghĩ về điều đó. Hay là vì em không đủ hấp dẫn để em có thể ở bên anh dù chỉ một điểm hã Tibu?
Tibu im lặng…
_hay là vì anh nghĩ em là hạng con gái dễ dãi?- gương mặt Jenny gượng buồn.
Tibu lập tức lên tiếng:
_Jenny! Em đừng bao giờ nghĩ như vậy. Em rất đẹp, dễ thương và trong sáng như một bông hoa đẹp nhất trong cả một khu rừng. Chỉ là anh không muốn làm tổn thương am. Ngay lúc này đây, anh đang cố gắng kiềm chế để không làm gì khiến em tổn thương, em quá hấp dẫn đối với một người bình thường như anh
Jenny khẽ cười và nói:
_Anh xạo quá, em biết dù em có làm gì anh cũng không chạm đến em đúng không? Chỉ hôn em anh cũng không làm thì làm sao anh có thể trở thành người đầu tiên cũa em như em mong muốn được. Và em biết tại sao… anh không cần giải thích. -Jenny cười nhưng mặt thoáng buồn…
……………………………………