Chap : Hai trái tim đang chung một nhịp đập… và chung một giấc mơ…
Sáng hôm đó, khi đang ở trên xe chuẩn bị về đến nhà thì jenny nhận được tin tibu gặp chuyện. Lúc đó jenny hoảng loạn vô cùng, tay chân run rẩy, không làm được gì cả. Chỉ biết nhờ chú tài xế cố gắng chạy thật nhanh về lại trường. Ngồi trên xe jenny chỉ biết khóc mà thôi, Mới lúc nãy còn gặp tibu trò chuyện vui vẻ, jenny tự trách mình rất nhiều, phải chi lúc nãy ở lại trường và năn nỉ tibu chở về thì đã không có chuyện gì xảy ra…
Vừa tới gần trước cổng trường thì jenny như muốn quỵ xuống, máu rất nhiều, vương vãi ở khắp nơi. Chưa bao giờ jenny sợ hãi như lúc này, vì jenny biết rằng lúc này đây, tibu đang dần xa rời mình…
Chạy thật nhanh tới bệnh viện, chưa kịp thay bộ áo dài, jenny cởi bỏ đôi dày cao gót nặng nề ra, lang thang khắp cái bệnh viện để tìm tibu, vừa chạy vừa khóc… cái cảm giác bất lực khi người mình yêu thương sắp xa rời mình mà không làm được gì thật đau đớn, nó thắt chặt trái tim lại, khiến cho mỗi chúng ta vừa đau vừa không ngừng tự trách mình….
Từ cửa phòng phẫu thuật, một chị y tá bước ra, jenny lau hết nước mắt thật nhanh rồi chạy đến:
- Chị ơi, anh ấy sao rồi ạ?
- Lúc nãy thì có phần nguy hiểm, vì mất máu quá nhiều nhưng máu bệnh nhân lại thuộc dạng hiếm nên trong bệnh viện không có sẵn, rất may là đã có người tình nguyện hiến máu. Bây giờ thì ổn rồi, em đừng lo nữa…
Jenny thở phào nhẹ nhõm, thầm cảm ơn các vị thần đã che chở cho tibu, trong lòng ckhông ngừng nghĩ về vị ân nhân đã giúp đỡ tibu qua cơn hoạn nạn này và rất muốn gặp người đó để nói lời cảm ơn .
…
…..
……
Sau nụ hôn khiến cho jenny tràn ngập trong hạnh phúc thì tibu lại thiếp đi, có lẽ vì quá mệt. Jenny cứ ngồi đó, tủm tỉm cười và nhìn tibu mãi, trong lòng suy nghĩ nhiều điều…
“ Cũng nhờ ngày hôm nay mà anh mới đến bên cạnh em sau bao nhiêu ngày tháng chờ đợi và mong mỏi phải không tibu?..”
Đã hai ngày rồi jenny không ngủ , nhưng trong lòng lại thấy tỉnh táo đến vô cùng, có lẽ những điều tibu đang làm khiến jenny vẫn chưa thể tin được đó lại là sự thật, jenny tự hỏi lòng mình rằng có phải mình đang mơ không… Nhưng chẳng hiểu sao, jenny lại thấy hơi buồn, tận sâu trong trái tim có một chút gì đó nhói đau…
Jenny nắm lấy tay tibu, cúi xuống rồi khẽ hôn lên môi tibu, thì thầm rằng… Em yêu anh. Anh có nghe thấy em đang nói không? Chờ đợi một ai đó mệt mỏi lắm phải không anh, cái cảm giác đó thật không dễ chịu chút nào. Đặc biệt là phải nhìn thấy người đó đau khổ và suy sụp… Nhưng khi nụ cười trở lại trên môi của người đó, chẳng phải đó là hạnh phúc giản dị của những người đang chờ đợi hay sao, hãy nhắm mắt và ngủ một giấc thật ngon anh nhé, và quên đi hềt những kí ức đau buồn….
Căn phòng chỉ có hai người, tiếng máy lạnh vẫn chạy đều, lùa từng con gió mát vào hai trái tim đang chung một nhịp đập… và chung một giấc mơ…
…
….
…..
……
Ánh mắt đó, ánh mắt đó sao thân quen một cách lạ lùng, khuôn mặt đó thật không thể nhầm lẫn vào đâu được, vì cả cuộc đời tibu mới nhìn thấy nó một lần, một lần duy nhất.. Khi mà tibu cầm con dao định lao đến đâm vào cổ thằng khốn nạn đó…
Giật mình tỉnh giấc, tibu nhận ra lại là một cơn ác mộng nữa. Trời đã sáng rồi, ấm áp lại bắt đầu len lỏi vào từng ngóc ngách của căn phòng. Nhìn thấy jenny vẫn đang nắm bên cạnh mình, tibu mỉm cười và đưa từng ngón tay khẽ vuốt lấy từng lọn tóc nâu mềm mại và mượt mà đó… Jenny khẽ cựa mình, mở mắt nhìn tibu.
- Chào buổi sáng, jenny!
- Anh dậy rồi sao, sao không nghỉ chút nữa vậy, anh còn đang yếu mà.
- Không sao, anh khỏe nhiều rồi.
Khuôn mặt jenny mới đáng yêu làm sao, nũng nịu và ngái ngủ vào lúc sáng sớm. Đôi lúc tibu không tin được jenny mới chỉ tuổi thôi, đôi lúc cô ấy có cái suy nghĩ không phải người trưởng thành nào cũng nghĩ và làm được. Hình như cái cách mà tibu và jenny yêu một người đều giống nhau cả, cứ yêu và làm những gì mình có thể, thậm chí đó là hy sinh.
- Anh đang nghĩ gì vậy. Jenny nũng nịu nhìn tibu
- À không, anh thấy em dễ thương quá thôi.
- Anh này lại chọc em nữa. Jenny nhăn mặt, cái mũi nhỏ xinh đó chun lại, cái môi thì chúm chím, đôi mắt thì cứ tròn xoe.
- Haizzz jenny, khi nào thì em mới thôi đang yêu vậy? À, mấy ngày nay có đánh răng không vậy. Em ở đây mấy ngày rồi đúng không.
- Hứ, cũng tại anh thôi đó Tibu. Kệ em, em có ăn singgum rồi chứ bộ. Ghét anh quá đi thôi.
Cả hai cùng nhìn nhau cười… thiết nghĩ nhiều khi hoạn nạn đưa con người đến gần nhau hơn, khi mà bình thường con người ta không thấy được những điều quan trọng ở bên cạnh mình.Nó cứ như là một chất xúc tác cho hai thành phần hóa học không bao giờ tương tác với nhau được.
Chợt jenny nhìn tibu rồi nói :
- Anh nè, mấy ngày nay bạn bè của em lên đây nhiều lắm, náo loạn cả bệnh viện luôn, nhất là lúc anh đang trong phòng phẫu thuật, mấy anh ấy cứ đòi gặp em, rồi cứ bắt em phải chỉ thằng nào đâm anh, em thì lại chẳng biết có chuyện gì xảy ra. Mà mấy chú công an cứ lên đây suốt anh à.
Tibu nghẫm nghĩ một chút, rồi nói
- ừ anh biết rồi
Đời đôi lúc cũng lắm éo le, bình thường thì bạn bè đông đảo, khi gặp biến thì chẳng còn mấy ai bên cạnh. Quãng thời gian qua, tibu tự mình tách khỏi thế giới hiện tại, dường như không giao du với bất cứ ai, không bạn bè, anh em thì mỗi người một nơi, chẳng gặp nhau được. Thế mà, tibu chợt cười… ấy thế mà chỉ cần gặp chuyện, là chúng nó lại kéo tới ầm ầm. Âu cũng là cái “ khí” trong mối quan hệ với bạn bè và anh em, mình tốt với họ thế nào, họ cũng đối xử với mình như thế ấy, những người bạn tốt nhiều khi chẳng đòi hỏi bất cứ điều gì từ mình, chỉ biết một điều rằng, mình đau thì họ cũng đau không kém…
Từ ngày tibu nằm viện, không một ngày nào bạn bè của tibu không kéo đến, tibu thấy khá buồn cười, vì trong mắt mọi người ở đây, có lẽ tibu trở thành một tay anh chị thứ thiệt.
Một phần vì yếu nên tibu không thể đứng dậy đi ra thăm bọn họ, một phần vì jenny không cho họ vào vì bác sĩ dặn tibu cần được yên tĩnh để nghỉ ngơi. Tibu nghĩ mình lại nợ jenny thêm một cái ơn nữa, nằm phòng vip trong một cái bệnh viện bậc nhất, lại còn có bác sĩ và y tá riêng, thôi thì còn ai được sung sướng hơn tibu nữa, một người yêu thương và chăm sóc mình như vậy, có lẽ ai cũng phải ganh tỵ.
Ngày đâu tiên ra khỏi cái phòng ngột ngạt đó, bước ra sân đón lấy từng ánh nắng ấm dịu nhẹ. Jenny vẫn bên cạnh tibu, dìu tibu đi từng bước, chậm rãi và nhẹ nhàng. Cái không khí ngoài trời mới trong lành làm sao, chỉ có nó mới khiến con người ta cảm nhận được cái sức sống thật sự. Dưới ánh nắng của mặt trời, hai cái bóng đang dìu nhau đi, và dần hòa quyện thành một. Vẫn còn hơi đau một chút, nhưng tibu thật sự rất thích được ra ngoài như thế này…
Rồi cái không gian yên tĩnh của bệnh viện cũng bị phá tan bởi tiếng la ó của đám đông trước mặt…
- Chào Anh tibu!!!!! Anh tibu khỏe rồi kìa bọn mày
Đám đông chẳng ai khác ngoài đám anh em và bạn bè của tibu, nếu thật sự không có mặt ở đó chắc nói ra chẳng bao giờ ai tin, tibu không nhớ rõ là bao nhiêu người, chỉ biết một điều rằng tibu không thể nhớ rõ từng người vì quá đông, một số trong đó tibu không quen biết, có lẽ là đám em út chiến hữu của tibu…
- Hey thằng khốn, tỉnh rồi hả mày!
Cái giọng xấc xược đó, chỉ có thể là đám bạn thân của tibu. Beo, Sói, Nhân, Huy, Nhỏ, Út, Việt… cái đám đó, đi tới đâu là rộn ràng tới đó.
- Tụi mày chưa chết, sao tao chết trước được. Tibu nói
- Ha ha, tưởng bị đánh khiến đầu óc mày bớt tỉnh táo rồi chứ, thấy vậy là yên tâm rồi.
Thế rồi tụi nó dặn mấy đứa nhỏ ra phía ngoài chờ, sau đó bước về phía tibu. Jenny dịu tibu ngồi xuống ghế đá.
- Tao muốn được như mày quá, nằm chơi cả ngày, lại còn được người đẹp chăm sóc từng chút một. Khà khà. Beo cười phá lên.
- Ừ, lại đây Beo, tao đâm cho mấy dao rồi nhờ jenny chăm sóc mày ở nhà xác nha. Tibu đáp lại, định cười nhưng đau nên lại thôi, chỉ gượng gạo được một chút ở gương mặt.
- À quên giới thiệu tụi mày, bạn gái tao Jenny.
Cả đám ồ lên, nhìn tibu với con mắt châm chọc. Sau đó thì Sói nhìn jenny, miệng lên tiếng rồi cười sằng sặc.
- Hello, I want to kiss you babe.
- Jenny nói tiếng việt được, tụi mày khỏi làm trò. Mà nó còn nhỏ, đừng chọc nó nữa. Tibu nói
Lúc đó thì Nhân mới hỏi tibu:
- Gây thù chuốc oán với thằng nào dậy, sao không nói tụi tao biết.
- Có gì đâu mày, bị mấy con ruồi cắn sau lưng thôi.
- Giờ mày tính sao, khi nào chơi nó? Nhân đáp trả, dường như chỉ chờ câu hỏi này, cả đám lúc này im lặng, chờ tibu nói.
- Bỏ qua đi, tao không muốn làm gì hết.
- Hey, tibu!! Nó đâm mày chứ không phải hun mày nha, mày bỏ qua được nhưng tụi tao không bỏ qua. Nó đâm mày một, tao trả nó mười. Đm, vuốt râu hùm, tao đ để yên được. Tính Beo vốn nóng, vừa nghe tibu nói vậy liền chửi đổng lên…
- Được rồi Beo, tao có suy tính của riêng tao.
- Tụi tao đ cần biết, tụi tao ko bỏ qua đâu. Mấy đứa đồng thanh.
- Tụi mày yên tâm, rồi sẽ có ngày cái đám mình tập trung một lần nữa, nhưng không phải bây giờ, tin tao đi. À, kêu cái đám anh em ngoài kia về đi, lần sau lên đây thăm tao tụi mày đi được rồi, đi đông vậy làm gì chỗ này là bệnh viện mà. Để cho người ta yên tĩnh. Mà cám ơn đám nhóc ngoài đó dùm tao nha
Cái không gian yên tỉnh của bệnh viện cũng được trả lại như ban đầu, không gian này chỉ còn tibu và jenny đang ngồi trên ghế đá. Jenny dựa đầu vào vai tibu.
- Em thành bạn gái của anh từ lúc nào đó.Jenny thì thầm, miệng nở một nụ cười đầy mãn nguyện
Tibu đưa tay lên, rồi ôm lấy jenny. Họ chẳng nói với nhau thêm lời nào, im lặng và cùng nhau đón lấy ấm áp từ tia nắng của mặt trời, hoặc cũng có thể là từ hạnh phúc tận sau trong trái tim.