Bình yên có lẽ đều đến từ những điều đơn giản mộc mạc nhất, những điều mà con người luôn mong mỏi có được.
Trong tâm có người, tình cảm vẹn nguyên, yêu thương có thể tồn tại trong bao lâu, ai mà tính ra? Một kiếp người dài lắm, bên nhau được một đoạn đường đã đủ mãn nguyện rồi.
Sau một pha tìm áo cồng kềnh, Mai Thư rốt cuộc cũng thoát khỏi tình cảnh xấu hổ này.
Cô nhanh chóng dúi chiếc sơ mi vào tay Duy Thành rồi phóng đi như bay, để lại người đàn ông đứng cười như được mùa trong phòng.
Không thể không thừa nhận là anh đã có ý chọc ghẹo Mai Thư, chỉ là anh không nghĩ biểu cảm của cô đặc sắc tới như vậy.
Trên ghế sofa ngoài phòng khách, Mai Thư không ngừng vỗ lên hai gò má đỏ ửng của mình, thầm trách bản thân da mặt quá mỏng, mà người đàn ông kia dường như vừa cố tình trêu cô thì phải.
Mai Thư ỉu xìu thở dài một tiếng, cô còn tưởng Duy Thành là một người đàn ông vô cùng nhã nhặn hiền hòa cơ đấy, ai ngờ anh cũng gian xảo quá đi.
Ngồi được một lúc, khi nhịp tim loạn xạ cũng dần ổn định, Mai Thư bất chợt bị âm thanh quen thuộc làm cho giật mình.
Điện thoại của cô reo liên hồi, có người đang gọi đến thì phải, nhưng số máy này lại không lưu tên, cô có nên theo thói quen từ chối cuộc điện thoại này không?
Một linh cảm kỳ lạ bất chợt dâng lên trong lòng, Mai Thư nhìn dòng số trên điện thoại, không hiểu sao cô lại cảm thấy hơi khó chịu.
Người ta nói giác quan thứ sáu của người phụ nữ thường rất nhạy bén, Mai Thư cũng không hề ngoại lệ, vì vậy cô nhanh chóng bắt máy.
“Alo? Chị Thư? Đây có phải số chị Mai Thư không ạ?”
Là một giọng nữ vô cùng quen thuộc nhưng Mai Thư lại hoàn toàn không nhận ra được cô ấy.
Trong đầu cô lúc này điểm quanh một loạt những mối quan hệ hiện tại, người đó biết tên cô chắc chắn là rất thân thiết rồi.
“Tôi đúng là Mai Thư, cô là…?”
Mai Thư ngập ngừng lên tiếng dò hỏi đối phương, những âm thanh tiếp theo vang tới làm cô không giấu nổi vẻ hoảng hốt.
“Chị Thư, là em đây, em Quỳnh đây.”
Dường như trong một khoảnh khắc, trái tim Mai Thư đã dừng đập.
Những hình ảnh trong quá khứ ồ ạt ùa về não bộ, vùng ký ức đã ngủ sâu từ rất lâu bỗng nhiên hiện rõ như vừa mới xảy ra.
Mai Thư vẫn luôn tâm niệm rằng bản thân đã quên hết thảy mọi thứ, cô làm sao biết được chỉ cần một người liên quan xuất hiện đã khiến cô hoảng hốt đến như vậy.
Bàn tay cầm điện thoại rõ ràng đang run lên, Mai Thư cố gắng điều chỉnh tia cảm xúc hỗn loạn của mình, chậm rãi đáp lại cô gái kia.
"Là chị đây, em có chuyện gì sao?"
Chắc chắn là có việc gấp, nếu không cô bé này cũng không cuống tới mức phải liên lạc với cô.
Sau một hồi im ắng, Mai Thư nghe thấy giọng nói phát ra từ đầu dây bên kia ngắt quãng như sắp khóc.
"Chị… em… em không còn cách nào khác… em không có tiền… em…"
Cô gái vừa nói vừa nức nở, Mai Thư hoàn toàn không hiểu con bé đang nói đến chuyện gì.
Cô bèn phải hạ thấp âm lượng của mình, dịu dàng an ủi.
"Em phải kể thì chị mới biết mà giúp em được.
Quỳnh, em thiếu tiền sao?"
Giống như bị chạm vào chỗ đau, cô gái ở đầu dây bên kia bắt đầu khóc nấc lên qua điện thoại, khóc tới độ khiến Mai Thư hoảng hốt.
Cô sợ cô bé xảy ra chuyện gì nên nhanh chóng đứng dậy lấy áo khoác, vừa định bước khỏi nhà vừa hỏi.
"Đừng sợ, đừng vội, em trước hết hãy nói cho chị biết vị trí của em đi?"
"Hức… chị… em đang ở bệnh viện… em đang ở bệnh viện Bạch Mai… hức…"
Nghe thấy hai chữ bệnh viện, Mai Thư càng dám khẳng định Như Quỳnh đang gặp vấn đề lớn.
Cô nói với con bé tạm thời cúp máy chờ mình đến, đúng lúc định rời đi thì Duy Thành từ trong phòng bước ra.
Đây là lần đầu tiên Duy Thành nhìn thấy Mai Thư gấp gáp như vậy, anh tưởng trong nhà cô có chuyện gì không hay liền nhanh chóng kéo tay cô lại, lo lắng dò hỏi.
"Thư, em làm sao vậy? Có chuyện gì sao?"
m thanh trầm thấp quen thuộc của người đàn ông giống như một sợi dây thừng buộc lấy cổ chân Mai Thư, kéo cô về với thực tại.
Bản thân cô lúc này cũng chợt trở nên ngơ ngác, tại sao bao nhiêu năm rồi cô vẫn còn quan tâm đến những chuyện xung quanh người đó như vậy? Rõ ràng hiện tại người đó đã chết… rõ ràng Mai Thư cùng họ không còn liên quan…
"Em…"
Mai Thư ngập ngừng nhìn chồng mình.
Cô làm sao dám nói ra việc cô gấp gáp như vậy chỉ vì em gái của người yêu cũ gọi điện? Nếu Duy Thành mà biết anh sẽ nghĩ thế nào về cô đây?
Nhưng cô bé đó mới chỉ mười bảy mười tám tuổi, nếu thật sự xảy ra chuyện không may, cho dù là người ngoài Mai Thư cũng khó lòng bỏ mặc.
Cô hít một hơi thật sâu rồi trợn mắt nói dối với người đàn ông trước mặt.
"Một người bạn của em phải nhập viện, em muốn đi thăm cô ấy."
Duy Thành nghe vậy cũng chưa vội buông tay Mai Thư ra, anh nói.
"Vậy để tôi đưa em đi? Giờ cũng tối rồi, hơn nữa đi xe của tôi sẽ nhanh hơn."
Trong lòng Mai Thư lúc này cũng vô cùng rối rắm, nhìn vẻ mặt của Duy Thành hẳn là không đồng ý để cô đi một mình, nhưng mối quan hệ của cô với những người đó… nhỡ để anh biết thì phải làm sao giải thích? Nghĩ một lúc rồi lại tự gạt đi, dù sao thì cô cũng đâu có làm gì sai, cô cũng không cần phải sợ hãi gì cả, Mai Thư quyết định đồng ý để Duy Thành đưa mình đến bệnh viện.
Bạch Mai thì lúc nào cũng đông rồi, cho dù là buổi tối hay buổi sáng vẫn vậy, muốn vắng hơn có lẽ phải chờ đến nửa đêm.
Duy Thành lái xe đưa Mai Thư tới bệnh viện rồi theo cô vào trong, Mai Thư nhanh chóng gọi lại cho số máy vừa rồi thì lại không thấy ai bắt máy nữa, cô bèn phải hỏi y tá để biết được phòng bệnh của Như Quỳnh.
“Xin lỗi cô, tôi không thấy bệnh nhân nào tên Như Quỳnh cả.”
“Sao lại…”
“Chị Thư?”
Mai Thư còn chưa kịp thắc mắc thì đã nghe thấy một tiếng gọi yếu ớt.
Cô quay đầu nhìn lại quả nhiên thấy bóng dáng cô bé nhỏ nhắn lâu ngày không gặp, giờ đây đã trở thành một thiếu nữ cao lớn rồi.
Như Quỳnh có vẻ còn lưỡng lự, cô bé không dám xác nhận người trước mắt là Mai Thư, dù sao cũng đã hơn năm năm không liên lạc rồi, cô không nghĩ chỉ một cuộc điện thoại như vậy cũng khiến Mai Thư chạy tới đây.
“Quỳnh? Em không sao chứ?”
Mai Thư tiến gần tới chỗ cô bé, nhíu mày nhìn một lượt cũng không thấy gì khác thường.
Như Quỳnh nhận được sự đồng cảm lại bắt đầu thấy tủi thân, cô khẽ gạt đi mấy giọt nước mắt rồi lên tiếng.
“Em xin lỗi… em làm phiền chị quá…”
“Không sao, em cứ nói đi, có chuyện gì cần chị giúp đỡ không?”
Mai Thư thấy cô bé ngập ngừng một lúc, suy tư gì đó rồi rốt cuộc cũng lên tiếng.
"Chị Thư… mẹ em bị bệnh rồi… em không có tiền.
Chị… có thể cho em vay một ít không?"
Nói về hoàn cảnh nhà Như Quỳnh, Mai Thư là người hiểu rõ hơn ai hết, vì cô bé này vốn là em gái của người con trai ấy.
Tình đầu của Mai Thư xuất thân trong một gia đình lao động ở tỉnh lẻ, bố anh thì đã sớm mất từ lâu.
Mẹ anh một mình tần tảo làm việc nuôi nấng hai đứa con, để rồi anh đỗ vào một trường đại học rất có tiếng ở thành phố Hà Nội.
Sau khi anh tốt nghiệp, kinh tế trong nhà rốt cuộc cũng dư dả hơn, em gái anh cũng được yên tâm đi học tiếp.
Chỉ có điều số phận trêu chọc con người, giờ thì anh không thể làm chỗ dựa cho Như Quỳnh được nữa, nếu bác gái cũng đổ bệnh chỉ e là...
"Mẹ em bị bệnh sao? Bác bị sao vậy?".