Cho dù là trước đây hay bây giờ, Mai Thư vẫn luôn là một cô gái có cuộc sống vô cùng bình yên.
Mọi chuyện xung quanh cô đều thuận theo tự nhiên, không biến động, không gặp trắc trở, bình bình đạm đạm khiến người ta ngưỡng mộ.
Ngoại hình Mai Thư không quá xuất chúng, cô chỉ trông khá vừa mắt và dịu dàng.
Tính cách cô cũng không quá thánh thiện, cô luôn biết tiến biết lùi đúng chỗ.
Mai Thư có một người bạn trai là Quốc Huy, anh cũng rất bình thường như bao người đàn ông khác.
Cho nên trước giờ cô chưa bao giờ nghĩ những chuyện phức tạp kia lại xảy ra với mình, nhất là người đàn ông cô yêu đã từng vì bệnh tật mà muốn chia tay cô.
"Thật ra anh ấy mới phát hiện mấy ngày thôi, đến cả gia đình anh ấy còn không biết.
Tôi làm ở bệnh viện nơi mà anh ấy tới khám nên mới tình cờ nghe được."
Thùy Dương nhớ lại bộ dạng ngồi thẫn thờ trên băng ghế chờ đợi của Quốc Huy năm đó mà khẽ thở dài.
"Phát hiện sớm vốn là có thể chữa được.
Nhưng nghe hai chữ "ung thư" thì người nào cũng sẽ hoảng hốt cả, anh ấy trong lúc không ổn định đã muốn chia tay với cô."
Câu chuyện giống như trên phim ảnh thật sự đã xảy đến với Mai Thư.
Có điều, lời chia tay kia còn chưa kịp nói ra, người đàn ông ấy đã dùng cả mạng sống của mình để cứu cô rồi.
Thử hỏi tại sao mỗi khi gặp khó khăn, Quốc Huy lại luôn muốn tự chịu đựng và giải quyết một mình? Một phần vì tính cách anh độc lập, phần khác có lẽ là do anh rất yêu Mai Thư.
Tình yêu của anh không ngừng cho đi và không cần đáp lại.
"Tôi kể như vậy không phải để cô ôm lấy áy náy.
Thư à, tôi muốn nói rằng đây là sự lựa chọn của Huy, anh ấy cũng là xuất phát từ yêu cô mà ra.
Nếu năm đó người chết là cô, anh ấy cứ vậy mà ôm hối hận suốt đời, cô liệu có vui vẻ không?"
"Hơn ai hết, anh ấy mong cô có một cuộc sống hạnh phúc trọn vẹn."
Nếu là người khác, sau khi nghe những lời như vậy liệu có thể yên lòng không? Mai Thư không biết, nhưng cô chắc chắn bản thân hiện tại đang cảm thấy có lỗi với Quốc Huy nhiều hơn.
"Cảm ơn chị đã cho em biết những chuyện này."
Mai Thư mỉm cười, cô quay đầu nhìn ngôi mộ một lúc rồi chậm rãi rời đi.
Ngơ ngẩn như kẻ mất hồn, dáng người mảnh mai cứ thế khuất dần vào trong bóng tối tĩnh lặng.
Thùy Dương nhìn theo cô gái kia một lúc, sau khi không thấy nữa mới thu lại ánh mắt, thở dài thườn thượt.
Cô cúi người chạm vào tấm bia lạnh lẽo, lên tiếng.
"Tôi nói đúng nỗi lòng của cậu rồi phải không Huy?"
Đáp lại Thùy Dương chỉ có một cơn gió nhè nhẹ thổi qua…
Gần chín giờ tối, trời đổ mưa xối xả.
Nhiệt độ giảm xuống đột ngột, Hà Nội chìm sâu trong cái lạnh cắt da cắt thịt.
Đường phố vắng vẻ hơn, xe cộ qua lại cũng ngày càng ít.
Trên quốc lộ, một chiếc ô tô màu đen đi chậm dưới màn mưa, khác hoàn toàn với vẻ vội vã về nhà của bao người vụt ngang.
Người đàn ông vừa lái xe vừa nhìn ra bên ngoài cửa sổ tìm kiếm.
Anh ta thả tốc độ hết mức, tiện tay bấm chiếc điện thoại trước mặt gọi thêm một cuộc gọi nữa.
Vẫn là thuê bao.
Từ tối đến giờ không biết đã gọi đến bao nhiêu cuộc, tất cả đều là thuê bao không thể liên lạc…
Duy Thành nóng ruột, anh thật sự rất lo cho Mai Thư.
Tuy anh ghét nhất chính là những hôm mưa lớn như vậy nhưng anh vẫn phóng xe ra ngoài đường tìm kiếm.
Hôm nay Duy Thành không rước được Mai Thư tan ca trở về, anh chỉ sợ cô đi một mình đã xảy ra chuyện gì đó.
Vòng vèo một lúc lâu, Duy Thành cuối cùng cũng tìm được người mình cần kiếm.
Qua tấm kính ô tô, anh nhìn thấy một cô gái đang ngồi thẫn thờ trên hàng ghế đợi xe buýt.
Cô cứ ngây người như vậy, đôi mắt vô hồn hướng về phía trước, khiến cho Duy Thành còn tưởng cô bị làm sao, lập tức dừng xe tiến tới.
Nhưng khi mới chỉ qua được nửa đường, bước chân anh bất chợt khựng lại.
Duy Thành rốt cuộc cũng nghĩ ra được lý do tại sao Mai Thư lại ngây người ở đây rồi!
Hôm nay chẳng phải chính là ngày giỗ của Quốc Huy hay sao?
Phút chốc, mọi cơ quan cảm giác trên người Duy Thành đều bị đình trệ.
Anh không dám bước tiếp cũng không thể rời đi, anh cứ vậy mà đứng chôn chân dưới làn mưa trắng xóa nhìn về cô gái trước mặt.
Rất gần nhưng lại không thể nào với tới.
…
Mai Thư vừa xuống xe buýt liền thấy hơi chóng mặt, cô dự định ngồi tạm ở hàng ghế chờ nghỉ ngơi đôi chút.
Ai mà ngờ rằng cô cứ suy nghĩ mãi về Quốc Huy, suy nghĩ nhập tâm tới mức ngồi ngây người mấy tiếng đồng hồ không chịu nhúc nhích.
Nếu không phải có một giọt nước mưa tự nhiên bắn lên má Mai Thư, cô sẽ cứ như vậy mà chìm trong thế giới riêng của mình đến nửa đêm mất.
Vừa định thần trở lại, ánh mắt Mai Thư lập tức bị thu hút bởi bóng dáng cao lớn bên đường.
u phục trên người thẳng tắp, nước mưa bắn tung tóe lên đôi giày màu đen, người đàn ông ấy yên tĩnh như không còn phản ứng, cứ thế đứng cầm ô giữa làn mưa xối xả.
Mai Thư ngây ra một lúc, cô còn cho rằng bản thân đã nhìn nhầm.
Nhưng không, anh ấy quả thật chính là Duy Thành, người chồng của cô không biết đã đứng đó nhìn cô bao nhiêu lâu rồi.
Giống như bị bắt quả tang nɠɵạı ŧìиɦ tư tưởng, Mai Thư giật mình đứng bật dậy.
Cô muốn chạy về phía anh nhưng lại không có ô, lưỡng lự một lúc liền quyết định lấy cái túi xách lên che đầu.
Nhưng khi cô còn chưa kịp chuẩn bị xong, người đàn ông ấy đã bước nhanh đến chỗ cô từ lúc nào.
Anh mỉm cười với Mai Thư, một nụ cười ôn hoà hết mức khiến cô chột dạ.
"Sao… sao anh lại tới đây?"
"Em không về nhà.
Tôi sợ em đi lạc mất."
Duy Thành cầm lấy cái túi xách trên tay cô gái, che ô cho cô rồi rời khỏi hàng ghế.
Mọi động tác đều rất nhanh chóng và không thừa thãi.
Anh vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh tới mức lạnh nhạt đáng sợ.
Suốt quãng đường về nhà, Duy Thành không lên tiếng, Mai Thư cũng không dám ho he câu nào.
Thái độ của người đàn ông này như vậy chắc chắn là đang rất giận dữ, anh giận vì cô đã quên mất cuộc hẹn ngày hôm nay sao?
"Anh Thành!"
Rốt cuộc Mai Thư cũng không chịu được nữa, cô nhanh chân chạy theo người đàn ông vừa vào nhà trước, cất giọng gọi anh.
Người đàn ông ấy không quay đầu, anh chỉ đứng lại rồi ừ một tiếng cộc lốc.
Thái độ này của anh đã thể hiện quá rõ ràng tâm trạng rồi.
Mai Thư hít sâu một hơi, cố gắng tìm từ ngữ thích hợp giãi bày với anh.
"Em… em xin lỗi.
Hôm nay là ngày giỗ của một người bạn.
Em nhất thời quên mất giờ giấc… anh đừng giận có được không?"
Nếu là Duy Thành của mọi ngày, anh nhất định sẽ quay đầu mỉm cười với Mai Thư, ôn hoà mà nói rằng không sao hết.
Nhưng hôm nay, Duy Thành thật sự đã nếm đủ mùi thất vọng, bàn tay đang buông thõng cũng từ từ siết chặt lại.
"Bạn sao? Em có chắc là bạn không?"
Câu hỏi khiến Mai Thư bất giác cứng đờ cả người.
Trước giờ, cô chưa từng hỏi về tình trường trong quá khứ của Duy Thành và anh cũng thế, anh ấy không thể biết đến sự tồn tại của Quốc Huy được.
Hơn nữa, giọng người đàn ông này hiện tại nghe quá lạ lẫm, anh giống như đang châm chọc cô vậy.
"Bạn của em ám em cũng thật lâu.".