Mới sáng sớm mà bệnh viện A đã đông nghịt người đến khám, kẻ ra kẻ vào nườm nượp không ngớt.
Duy Thành đã quyết định đồng ý tới bệnh viện kiểm tra độ tương thích, Mai Thư không yên tâm nên đòi đi theo anh.
Nói gì thì nói, Mai Thư biết rõ người đàn ông bên cạnh cô vô cùng dễ mềm lòng, nhất là đối với những người thân thiết.
Tính ra vẻ ngoài của cô yếu đuối nhưng nội tâm cô lại vô cảm và đủ "tàn nhẫn" hơn cả Duy Thành.
Mai Thư chính là kiểu người ăn miếng trả miếng, cô đối xử với người khác hệt như cái cách họ đối xử với cô vậy.
Mai Thư rất muốn biết, rốt cuộc gia đình mới của mẹ Duy Thành có thái độ như thế nào khi nhìn thấy anh đến đây.
Chắc là họ cũng phải có áy náy chứ nhỉ?
Đi theo Duy Thành đến cửa phòng khám, Mai Thư đứng ngoài chờ đợi, vài phút sau quả nhiên gặp được bà Hoa đi tới.
Bà Hoa trực tiếp coi Mai Thư như không khí, đi đến trước cửa ngóng chờ tin tức.
Mai Thư không rõ là bà ấy đang lo lắng cho đứa con trai nào nữa, nhưng chắc hẳn không phải là lo cho Duy Thành.
Trong thâm tâm Mai Thư lúc này thật sự chỉ mong kết quả của Duy Thành không tương thích.
Một thời gian ngắn trôi qua, người đàn ông bên trong rốt cuộc cũng bước ra khỏi cánh cửa.
"Thành, sao rồi con? Tương thích mà đúng không?"
Quả nhiên vừa nhìn thấy Duy Thành, mẹ của anh lập tức xông lên chặn đầu hỏi trước, làm như nếu có kết quả chuẩn thì bà ta sẽ ngay lập tức bắt anh vào phòng phẫu thuật hiến thận luôn vậy.
Duy Thành đảo mắt tìm hình bóng Mai Thư, thấy cô gái đang an ổn đứng đằng sau mới yên tâm thu lại ánh nhìn.
Tuy nhiên anh vẫn không nhìn bà Hoa, chỉ lạnh nhạt nói ra ba chữ.
"Có tương thích."
"Đấy! Mẹ biết ngay mà.
Thằng Hiếu nhà chúng ta cuối cùng cũng được cứu rồi!"
Ngay khi nghe bà Hoa nói vậy, Mai Thư nhìn thấy khoé miệng Duy Thành nhếch lên một cái đầy tự giễu.
Có lẽ anh đang tự khinh bỉ chính bản thân mình.
Trước đó anh còn tưởng rằng nếu anh đồng ý tới đây, bà ấy sẽ lo lắng cho anh hơn một chút.
Nhưng giờ thì sao? Thứ bà ấy quan tâm chỉ là Duy Thành có làm được phẫu thuật hay không mà thôi.
"Có tương thích nhưng con có bệnh, không thể làm phẫu thuật."
Một câu tiếp theo vang lên, bà Hoa đang cười vui vẻ bỗng chuyển sang bộ mặt thẫn thờ.
Bà ta nhìn Duy Thành, cứ nhìn chằm chằm như không tin những lời anh nói, dùng âm thanh đầy nghi hoặc hỏi anh.
"Bệnh? Bệnh gì cơ?"
"Bệnh máu khó đông."
Câu này nói ra khiến cả Mai Thư cũng ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mặt.
Cảm nhận được ánh mắt lo lắng của cô, Duy Thành hơi gật đầu trấn an cô một chút, vừa nhìn cô vừa lên tiếng.
"Mẹ quên rồi sao? Con bị bệnh này từ rất lâu rồi."
"Sao… sao… nhưng mẹ có bị bệnh này đâu?"
Bệnh máu khó đông chủ yếu do tác nhân gây bệnh nằm trên nhiễm sắc thể giới tính X gây ra, là một bệnh di truyền dễ biểu hiện ở nam giới hơn là nữ giới.
Nếu Duy Thành bị, chắc chắn là bởi vì trên người mẹ anh có mang gen lặn đó.
"Bà ngoại của con cũng bị bệnh này."
Không phải mẹ Duy Thành đã quên, chẳng qua là bà ấy chưa từng ghi nhớ.
"Con cứ tưởng không ảnh hưởng gì lắm nhưng bác sĩ đã nói không thể làm phẫu thuật.
Rất tiếc, con không giúp được gia đình của mẹ rồi."
Duy Thành lạnh nhạt nói một câu rồi kéo Mai Thư đi thẳng, bỏ lại bà Hoa đứng ngây người nhìn theo vợ chồng họ.
Mai Thư không thấy được biểu cảm của bà Hoa lúc đó, cô căn bản cũng không muốn quay đầu lại xem.
Cô chỉ lẳng lặng đi theo người đàn ông bên cạnh, sợ tâm trạng anh hiện tại không được tốt.
"Anh cứ coi như mọi chuyện đã xong đi, đừng nghĩ đến nó nữa."
Mai Thư đương nhiên không mong Duy Thành làm phẫu thuật hiến thận.
Nhưng nếu trong người anh có bệnh, cô lại càng không yên tâm.
Duy Thành nghe tiếng Mai Thư liền dừng bước.
Anh quay đầu lại nhìn cô, giống như có phép thuật đọc tâm mà trầm giọng an ủi.
"Em đừng lo lắng, bệnh này anh đã sống cùng hơn ba mươi năm nay rồi.
Nếu cứ sống như vậy thì nó không phải là vấn đề gì lớn."
Người đàn ông này lúc nào cũng như vậy.
Bản thân anh hiện tại không tốt nhưng vẫn cứ muốn an ủi người khác.
Hoặc là, chỉ đối với Mai Thư anh mới dùng thái độ đặc biệt như thế.
Mai Thư siết chặt lấy bàn tay to lớn đang nắm lấy tay mình, nở một nụ cười thật tươi cho Duy Thành yên tâm.
"Em cũng đâu có chê anh bị bệnh, anh mới là người đừng để ý mới đúng."
Mai Thư vừa nói vừa kéo người đàn ông tiến về phía trước.
"Không cần làm phẫu thuật cấy ghép càng tốt, ít nhất chồng của em vẫn còn hai quả thận khoẻ mạnh.
Đi thôi, chúng ta về nhà ăn cơm."
Câu trước nói ra, người khác nghe thấy có thể đánh giá Mai Thư là một người phụ nữ ích kỷ và không có tình người.
Nhưng cô mặc kệ, cô không thánh thiện được như người khác, cô chỉ biết lo lắng cho những người bên cạnh mình thôi.
Còn đứa trẻ kia tuy vô tội thật sự, nhưng nó còn có bố mẹ chăm sóc.
Bố mẹ nó chắc hẳn sẽ không để nó xảy ra chuyện.
Chồng của cô không có gia đình quan tâm, vì cớ gì mà cô không thể quan tâm anh ấy chứ?
Duy Thành nghe Mai Thư nói thì chỉ biết im lặng khẽ cười.
Chân mày nhíu lại nãy giờ cuối cùng cũng dãn ra, anh chậm rãi bước theo cô gái nhỏ đi về phía trước mặt.
Hôm nay, bầu trời nắng rất đẹp…
Chuyện gia đình Duy Thành coi như giải quyết xong.
Mai Thư nghe nói mẹ anh đã chạy đôn chạy đáo tìm thận tương thích cho con bà ấy, cuối cùng cũng tìm được người chịu hiến ghép.
Tuy Duy Thành ngoài miệng nói không quan tâm nhưng Mai Thư biết, khi chuyện được giải quyết cũng là lúc anh được thả lỏng tâm trạng.
Gần đến Tết Nguyên Đán, nhà nhà người người ngoài đường đều tấp nập chuẩn bị mua sắm.
Những người trẻ như Mai Thư ở thủ đô thì lại khác, bởi vì họ đều sẽ về quê đón Tết cùng gia đình nên chỉ lo mua ít quà bánh về mà thôi.
Nếu là mọi năm, Mai Thư cũng sẽ chuẩn bị về quê như họ.
Nhưng năm nay thì khác, bên cạnh cô có thêm một người chồng.
Mà Duy Thành lại vướng dự án lớn vào đúng dịp Tết, anh hoàn toàn không thể về Nam Định cùng cô được.
Duy Thành gọi điện thông báo cho ông ngoại và cậu anh ở dưới quê, xong xuôi liền đứng ở cửa nhìn Mai Thư sắp xếp quần áo.
Trông anh lúc này như đứa trẻ bị người thân bỏ lại không cho đi chơi vậy.
"Anh nhìn em như kiểu em là người xấu ý." Mai Thư khẽ cười nói.
Duy Thành vừa đi làm về nên trên người còn nguyên vẹn chiếc áo sơ mi cùng cái quần âu.
Anh tựa nửa người vào cánh cửa phòng, bộ dạng lơ đãng đáp lại cô gái nhỏ.
"Đâu có đâu, anh đâu có nhìn em."
Mai Thư không còn cách nào khác chỉ đành bỏ lại đống đồ rồi đi ra chỗ anh.
Cô kiễng chân, vươn tay xoa xoa mái tóc của Duy Thành, đến khi nó rối tung cả lên mới hài lòng hạ tay xuống.
Duy Thành thì rất lịch thiệp đứng yên chịu trận nhưng giọng nói vẫn mang đầy trách cứ.
"Em thật quá đáng, đã bỏ anh lại đón Tết một mình mà giờ còn bắt nạt anh."
Mai Thư nhìn thành quả của mình mà không nhịn được bật cười.
Không hiểu sao cô cứ thấy Duy Thành khi không chỉn chu lại cuốn hút hơn rất nhiều.
"Sao đây? Hay là em ở lại đây đón Tết với anh nhé?".