Hôm Nào Cũng Muốn Trộm Nhóc Con Omega

chương 23: chu hoài sinh, anh không cần quyển quyển nữa à?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quyển Quyển cựa mình trong vòng tay Lâm Tri Dịch, vùng vẫy muốn đi ra, bởi vì bé vừa nghe thấy tiếng bước chân của cha mình.

Quả nhiên, mấy giây sau, Chu Hoài Sinh đi vào phòng ngủ chính, nhìn thấy Lâm Tri Dịch đang ngủ say cùng với Quyển Quyển hai mắt mở to, nghiêng người hỏi nhỏ: “Sao con không ngủ?”

Quyển Quyển cũng học theo Chu Hoài Sinh, nhỏ giọng hỏi: “Cha định đi đâu vậy ạ?”

“Cha đi làm, con ở lại đây với chú được không? Buổi tối cha sẽ đến đón con.”

Quyển Quyển đưa tay về phía Chu Hoài Sinh, Chu Hoài Sinh sợ sẽ đánh thức Lâm Tri Dịch nên chỉ đặt bàn tay nhỏ bé của Quyển Quyển vào lòng bàn tay xoa xoa, “Quyển Quyển ngoan, sau khi chú tỉnh dậy thì nói với chú là bữa chiều đã làm xong, chỉ cần hâm nóng lại thôi.”

Quyển Quyển ngây thơ gật đầu.

“Ngủ đi con.”

Chu Hoài Sinh nói xong liền rời đi, anh lái xe đến quán ăn của anh Lưu, hai ba giờ chiều, thời điểm quán ăn vắng nhất, anh Lưu đang ngồi trước cửa hàng xem mấy video ngắn, nhìn thấy Chu Hoài Sinh đi tới, anh ngạc nhiên nói: “Cậu chưa ăn trưa à?”

“Ăn rồi,“ Chu Hoài Sinh cởi mũ bảo hiểm, đi tới trước mặt anh Lưu, kéo ghế ngồi xuống, “Anh Lưu, em muốn hỏi anh một việc.”

“Nói đi.”

“Mở một quán ăn nhỏ, nhỏ hơn của anh một chút, thì chi phí là bao nhiêu?”

“Cậu muốn bắt đầu kinh doanh?”

“Cũng không phải, chỉ muốn biết thêm thôi.”

“Anh khuyên cậu đừng làm, mở mấy quán thế này không dễ, kiếm cũng không được bao nhiêu.” Anh Lưu để điện thoại di động xuống, vẻ mặt buồn bã nói: “Để anh nói thẳng với cậu, để mở một quán nhỏ thì trong tay cũng phải hai ba trăm nghìn, từ thuê cửa hàng đến trang trí, mua vật tư thiết bị, tiền điện, nước, nhiên liệu và các chi phí linh tinh, lúc một mình làm không xong còn phải thuê người rồi trả lương cho họ. Bây giờ thật sự không mở được mấy quán ăn đâu, ngay cả quán canh xương bên cạnh khai trương được mới ba tháng cũng đã phải dẹp tiệm rồi.”

“Hai ba trăm nghìn...” Chu Hoài Sinh cúi đầu.

“Sao đột nhiên lại nghĩ đến việc mở quán? Công việc giao hàng không phải vẫn đang rất ổn sao?”

Chu Hoài Sinh tháo găng tay, vỗ vỗ ở trên đùi, cười nói: “Muốn kiếm thêm tiền, không thể mãi giao đồ ăn được, thân thể chịu không nổi.”

“Cũng phải, cậu còn một đứa nhỏ phải nuôi.”

“Anh Lưu,“ Chu Hoài Sinh do dự một chút, ngẩng đầu mỉm cười với anh Lưu, nói: “Ba Bố nhỏ của Quyển Quyển về rồi, trước đây em chưa từng nói với anh, nhưng nhà ba nhỏ của bé rất giàu có, không phải là chỉ giàu có như bình thường, bây giờ cậu ấy muốn ở với con.

“Hả? Cậu ấy muốn giành quyền nuôi con à?”

“Cũng không phải, bọn em vẫn đang thảo luận về việc này, chỉ là gần đây em đang suy nghĩ xem bé con có nên theo em hay không. Em từng nghĩ rằng mình đã cố gắng hết sức và cho con hết tất cả những gì mình có thể, nhưng gần đây nhìn thấy ba nhỏ của bé mua cho bé đủ loại đồ chơi, cho bé sống trong biệt thự, kể những câu chuyện cổ tích cho bé, em chợt nhận ra rằng con em đã phải chịu khổ quá nhiều khi theo em.”

“Đừng nói như vậy, cậu đã cố gắng hết sức, bọn anh đều thấy.”

“Đều phải suy xét đến tương lai của con nhỏ, đúng không anh Lưu? Nếu thằng bé theo ba nhỏ, bé sẽ được giáo dục tốt nhất, có lẽ sau này nó sẽ thăng tiến và làm việc ở những ngôi nhà cao tầng chứ không phải làm mấy việc tay chân nặng nhọc như em..”

“Nói thì nói như vậy, nhưng cậu bỏ thằng bé được sao?”

Chu Hoài Sinh hít một hơi thật sâu, thở ra: “Em không buông bỏ được, thật sự không thể buông bỏ được, không có con em cũng không biết phải sống thế nào, nhưng làm người cũng không thể quá ích kỷ. Quyển Quyển mới hai tuổi, thằng bé còn nhỏ như vậy, vậy mà mỗi sáng đã phải dậy lúc 7,8 giờ để theo em ra ngoài giao đồ ăn, con nhà người khác còn đang ngủ trong chăn ấm đệm êm. Thằng bé bị em đưa ra ngoài hứng gió lạnh, ở nhà không có TV, thằng bé thậm chí còn chưa từng xem mấy bộ phim hoạt hình.”

Anh Lưu vỗ vai Chu Hoài Sinh, Chu Hoài Sinh nói tiếp: “Bạn của ba nhỏ thằng bé mấy ngày trước đã mua cho bé một chiếc ô tô điều khiển từ xa, bé rất thích, em đến trung tâm thương mại xem giá, 8900. Không ai nói trẻ con phải ở trong nhà có nhiều tiền thì mới lớn lên được, nhưng không thể cứ ở với em như thế này được, chỉ hại con.”

“Năm đầu tiên cậu phải chăm con, không có thời gian đi làm. Số tiền kiếm được năm thứ hai đều dùng để mua thuốc chữa bệnh, thuốc men cho con, tiền đâu ra để mà tiết kiệm nữa?”

“Ngoài miệng em cứ nói với ba nhỏ thằng bé là không được, tôi sẽ không từ bỏ quyền nuôi con, nếu không được thì cứ ra toà, Quyển Quyển nhất định phải đi theo tôi,“ Chu Hoài Sinh bất đắc dĩ cười: “Nhưng mấy ngày nay, em vẫn luôn có ý định rút lui.”

“Vậy thì cậu với ba nhỏ thằng bé...”

Chu Hoài Sinh lắc đầu, “Không có khả năng, không hợp nhau.”

Anh Lưu vặn lại: “Con cũng có cả rồi, không hợp cái gì nữa?”

“Bé con là một sự bất ngờ ý muốn. Em...em và cậu ấy không cùng thế giới. Không nói chuyện em là beta còn cậu ấy là omega cấp cao, chỉ cần nói đến thân phận của bọn em, những chuyện cậu ấy phải nghĩ đến đều là những mối làm ăn mấy trăm, mấy triệu, còn em lại rối rắm khoản phí ship 3,5 đồng. Chênh lệch quá lớn, lớn đến mức chẳng gì có thể bù đắp được. Hai bọn em cũng chẳng có đề tài gì chung, cho dù có tình cảm cũng chẳng thể đi đến cuối cùng, hơn nữa, cậu ấy còn tình cảm gì với em nữa.”

Anh Lưu im lặng, Chu Hoài Sinh xoa xoa lông mày, cười nói: “Mấy ngày nay tâm tình em không tốt, chỉ là muốn tìm người nói chuyện, nói nhiều quá rồi, ảnh hưởng đến thời gian nghỉ trưa của anh.”

Anh Lưu lập tức chỉ vào Chu Hoài Sinh nói: “Nhóc con, nếu cậu mà còn khách khí với tôi nữa, sau này tôi không cho cậu mượn lò vi sóng.”

Chu Hoài Sinh mỉm cười đứng dậy chuẩn bị rời đi, anh Lưu ở phía sau nói: “Cậu cũng phải suy nghĩ kỹ càng, đừng chỉ nhìn vào việc con cậu vui vẻ khi có đồ chơi, bởi vì nó còn nhỏ, đứa con nít nào mà không thích đồ chơi. không có nghĩa là thằng bé không muốn đi theo cậu, nếu cậu để thằng bé lựa chọn, thằng bé nhất định sẽ chọn cậu, trong lòng trẻ con tự có cân đo.”

Chu Hoài Sinh hơi khựng lại, vừa đeo găng tay vào vừa nói: “Được, cảm ơn anh Lưu.”

“Tiểu Chu, cậu còn trẻ như vậy, cậu nên sớm tìm một người thích hợp, lập gia đình đi. Một mình nhìn cậu rất cô đơn.”

Chu Hoài Sinh cười nói: “Không đâu.”

Từng yêu một người, yêu đến mức để người đó bước vào cuộc đời của mình, còn có với nhau một đứa con.

Yêu, sao có can đảm một lần nữa?

Anh lấy điện thoại di động ra, bắt đầu nhận đơn đặt hàng, lên xe điện liền xuất phát, không bỏ sót một giây phút nào.

Vừa mới tuyết rơi, một số đoạn đường còn đóng băng, vì để đúng giờ mà anh không điều khiển được tốc độ, lúc rẽ thì bị ngã. Anh vội đứng dậy nhìn hộp đồ ăn, quả nhiên bị đổ rồi, anh chỉ có thể gọi điện xin lỗi khách hàng, bỏ tiền túi của mình mua lại một khác rồi giao qua.

Sau khi ăn xong bữa chiều do Chu Hoài Sinh nấu, Lâm Tri Dịch lấy cuốn sách tranh ra, ôm Quyển Quyển nằm trên ghế sofa, kể cho bé nghe về những con vật nhỏ trong sách tranh.

“Quyển Quyển thích bé động vật nào nhất?” Lâm Tri Dịch hỏi.

“Gấu.” Quyển Quyển chỉ vào trang thứ ba.

“Tại sao vậy ta?”

“Bởi vì giống cha,“ Quyển Quyển dang rộng cánh tay, nghiêm túc nói: “Cha bảo vệ cho con con như gấu mẹ bảo vệ cho gấu con vậy. Cha là tốt nhất.”

“Cho nên Quyển Quyển mới thích cốc gấu kia sao.”

Lâm Tri Dịch hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Quyển Quyển, “Vậy... Quyển Quyển có đồng ý sống cùng với chú không? Chú cũng sẽ bảo vệ cho con.”

“Vậy cha đâu?”

Lâm Tri Dịch bất giác cong môi, “Nếu cha con đồng ý, chú cũng có thể để cha con sống ở đây.”

“Nếu cha không muốn thì sao?”

Nụ cười trong mắt Lâm Tri Dịch lập tức biến mất, khóe miệng trễ xuống, cậu lẩm bẩm với giọng điệu mà Quyển Quyển không thể nghe thấy: “Không muốn thì thôi, đâu phải không có anh ta thì không được. Mình chỉ là...chỉ là muốn cho Quyển Quyển một gia đình trọn vẹn, mới có ý tưởng này, chứ không phải vì mình...tuyệt đối không phải là mình... Dù sao cũng không phải!”

Quyển Quyển ôm lấy cổ Lâm Tri Dịch, Lâm Tri Dịch đột nhiên hỏi: “Quyển Quyển, Thật ra, chú không phải là chú con.”

“Là sao ạ?”

Lâm Tri Dịch nhất thời không nói được gì, cậu không biết phải giải thích thế nào với con, thật ra ba chính là người đã sinh ra con, là ba nhỏ của con.

Cậu đổi câu hỏi: “Quyển Quyển có muốn ba nhỏ của con không?”

Quyển Quyển có chút xa lạ với thuật ngữ này nên lắc đầu, “Con chỉ muốn cha.”

Lâm Tri Dịch sững sốt, trong lòng tràn ngập sự buồn bã.

Lập tức nói ra với Quyển Quyển, Quyển Quyển sẽ bị sợ.

Hiện tại cậu muốn làm rõ một chuyện, tại sao Chu Hoài Sinh lại nói lúc ở bệnh viện, cậu lại bảo Chu Hoài Sinh ôm con cút đi? Ngoài ra, tại sao cậu lại rơi xuống núi, việc cậu rơi xuống núi có liên quan gì đến Lâm Diễn Đức không? Tại sao Trần Ngạn Lãng lại biết chuyện cậu phải nằm viện một tháng sau khi bị phát hiện mất tích?

Cậu phải nhanh chóng xua tan lớp sương mù dày đặc này, cậu phải xác nhận quan hệ với Quyển Quyển càng sớm càng tốt, một phút thôi cũng không được chậm trễ.

Về phần Chu Hoài Sinh, cậu còn chưa nghĩ xong.

Chu Hoài Sinh là một câu hỏi không có lời giải.

“Gần chín giờ rồi, sao cha con vẫn chưa về?” Lâm Tri Dịch làm theo phương pháp trên điện thoại di động, pha trà gừng, sau đó cho phần bữa tối còn lại vào lò vi sóng hâm nóng. Cậu cúi đầu, nói với Quyển Quyển: “Hiện tại có chú chăm con rồi, cha con nhất định sẽ liều mạng nhận đơn kiếm tiền. Chú dám cá là cha con bận đến mức còn chưa ăn tối.”

Quyển Quyển đang nắm áo của Lâm Tri Dịch ở bên cạnh, cùng cậu chờ đợi tiếng “ding” của lò vi sóng.

Chín giờ mười, Chu Hoài Sinh vẫn chưa về, điện thoại cũng không liên lạc được.

Quyển Quyển cũng nép vào trong ngực Lâm Tri Dịch không chịu ngủ, miệng mím chặt, giây tiếp theo chuẩn bị khóc.

Lâm Tri Dịch bấm số lần thứ năm, cuối cùng cuộc gọi cũng được kết nối, Lâm Tri Dịch thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Sao anh không nghe điện thoại?”

Chu Hoài Sinh dừng một chút, đáp: “Vừa rồi tôi đang ở trong thang máy.”

“Đã hơn chín giờ rồi, sao anh còn giao hàng? Quyển Quyển vẫn đang đợi anh.”

“Xin lỗi, tôi có đơn hàng ở xa. Phí giao hàng là hai mươi tệ, tôi liền nhận.”

Lâm Tri Dịch không hiểu tại sao Chu Hoài Sinh lại làm việc bạt mạng như vậy chỉ để kiếm hai mươi tệ, đi hai mươi chuyến đi như thế kiếm bốn trăm đồng thì có ý nghĩa gì?

Lâm Tri Dịch bước ra khỏi phòng khách, tức giận nói: “Nếu anh không về ngay, quyền nuôi Quyển Quyển sẽ thuộc về tôi! Anh như vậy làm sao tôi yên tâm giao con cho anh?”

Cậu tưởng Chu Hoài Sinh sẽ nói “Xin lỗi”, rồi nói “Tôi sẽ về ngay” như thường ngày.

Nhưng Chu Hoài Sinh nửa phút trời cũng không nói chuyện, Lâm Tri Dịch mất kiên nhẫn, đang định nói thì Chu Hoài Sinh lên tiếng, anh nói: “Cậu Lâm, vậy đêm nay phiền cậu chăm sóc cho thằng bé.”

Lâm Tri Dịch sửng sờ ngay tại chỗ.

Chu Hoài Sinh thậm chí còn không nói thêm câu: “Sáng mai tôi sẽ tới đón thằng bé.”

“Anh có ý gì?”

Chu Hoài Sinh không lên tiếng, vì thế Lâm Tri Dịch lặp lại: “Chu Hoài Sinh, anh có ý gì?”

“Không có, tôi chỉ nói hôm nay tôi về muộn, đường bên ngoài trơn trượt, tôi không đến đón Quyển Quyển.”

“Anh nói cho rõ ràng.”

Âm thanh duy nhất trong điện thoại là tiếng thở dốc nặng nề của Chu Hoài Sinh, Lâm Tri Dịch cảm thấy tay mình run lên, đầu ngón tay lạnh buốt, nhưng cậu chợt nhận ra Chu Hoài Sinh lúc nói chuyện hình như không phải đang đi xe, giọng mũi nghẹt đặc, cậu lập tức hỏi: “Chu Hoài Sinh, anh đang làm gì? Hiện tại anh đang ở đâu?”

Chu Hoài Sinh do dự một chút, nói: “Tôi đang trên đường về nhà.”

Lâm Tri Dịch cầm điện thoại không nói gì, nhanh chóng đi tới cửa, đột ngột mở cửa ra.

Quả nhiên, cậu nhìn thấy Chu Hoài Sinh đang đứng ở ngoài cửa.

Lâm Tri Dịch cúp điện thoại, đi tới, nhìn chằm chằm vào mắt Chu Hoài Sinh: “Nói rõ ràng trước mặt tôi.”

Nhưng Chu Hoài Sinh lại nắm lấy cổ tay Lâm Tri Dịch, kéo cậu vào nhà, “Sao cậu ra ngoài mà không mặc áo khoác?”

Lâm Tri Dịch đẩy anh ra, cau mày hỏi: “Chu Hoài Sinh, anh không cần Quyển Quyển nữa à?”

“Không phải.”

“Vậy tại anh lại không đi vào?”

Chu Hoài Sinh không chịu nói chuyện, Lâm Tri Dịch liền đẩy anh ra ngoài, “Vậy anh đi đi, không được phép quay lại nữa.”

Lâm Tri Dịch dùng lực rất lớn, Chu Hoài Sinh vốn toàn thân đau nhức, bị Lâm Tri Dịch đẩy ra sau mà loạng choạng hai bước, mất thăng bằng ngã xuống đất, Lâm Tri Dịch muốn tới đỡ anh, nhưng Chu Hoài Sinh lại vô thức vòng tay phía sau, bảo vệ Lâm Tri Dịch. Mặt Lâm Tri Dịch đập vào ngực Chu Hoài Sinh, ngay khi cơn choáng váng kết thúc, Lâm Tri Dịch nghe thấy Chu Hoài Sinh hít một hơi khí lạnh.

Sắc mặt Chu Hoài Sinh rất tái nhợt, trên môi không có một tia máu.

||||| Truyện đề cử: Truyền Nhân Thần Y |||||

“Anh bị sao vậy?” Lâm Tri Dịch hoảng hốt hỏi.

“Không sao.” Chu Hoài Sinh đỡ Lâm Tri Dịch, chật vật đứng dậy.

“Về nhà với tôi,“ Lâm Tri Dịch kéo Chu Hoài Sinh đứng dậy, tức giận nói: “Chu Hoài Sinh, về nhà với tôi, chọc cho tôi giận thì anh chết chắc rồi.”

Những lời này thật giống với hai năm trước.

—— Ngày nào anh cũng chọc tức tui, từ nay về sau tui chỉ ăn một chén cơm chiên thôi, coi anh phải làm sao, hừ!

Chu Hoài Sinh ngơ ra một chút, lúc hoàn hồn lại anh đã bị Lâm Tri Dịch kéo vào phòng khách, Lâm Tri Dịch đẩy anh đến ghế sô pha, lấy nhiệt kế điện tử ra đo nhiệt độ tai Chu Hoài Sinh: “37,7 độ.”

Cậu nhét trà gừng mới pha vào tay Chu Hoài Sinh, hung hăng ra lệnh: “Chu Hoài Sinh, uống trà gừng, lát nữa rồi uống thuốc sau.”

Quyển Quyển khóc hu hu bò tới, Chu Hoài Sinh vội vàng uống trà gừng, sau đó cởi áo khoác dính mưa tuyết, bế bé vào lòng, bé con nhỏ nhắn như vậy, ôm vào trong lòng thật mềm mại, từng tiếng mà gọi anh là “Cha”, tin tưởng anh như vậy, hiểu chuyện như vậy, Chu Hoài Sinh chứng kiến nhóc con từ 2 kilogram trở thành đứa trẻ đáng yêu như bây giờ.

Làm sao nói từ bỏ là từ bỏ được?

Chu Hoài Sinh vô cùng hối hận vì quyết định vừa rồi của mình.

“Cha sai rồi.” Chu Hoài Sinh ôm chặt đứa bé.

Trời đã khuya, Quyển Quyển khóc một lúc rồi ngủ thiếp đi, Lâm Tri Dịch bế bé đến phòng trẻ em, dỗ bé ngủ rồi quay lại phòng khách, Chu Hoài Sinh đã uống thuốc cảm, ngồi trên sofa gật gà, “Anh đi tắm đi..”

Chu Hoài Sinh phản ứng chậm chạp mà ngẩng đầu lên.

Lâm Tri Dịch cảm thấy có gì đó không ổn, cậu bước tới, định cởi khóa áo khoác của Chu Hoài Sinh, Chu Hoài Sinh dừng tay cậu lại nói: “Cậu Lâm.”

Đáng lẽ Lâm Tri Dịch sẽ dừng lại, nhưng không hiểu sao trong lòng lại có chút tức giận, muốn chống lại Chu Hoài Sinh, cậu nắm chặt khóa kéo áo khoác của Chu Hoài Sinh, đè anh xuống ghế sô pha, cởi áo khoác ra.

Chu Hoài Sinh lặng lẽ nhìn cậu, vẻ mặt trông có vẻ rất bất lực, anh đột nhiên gọi lớn “Tri Dịch“.

Một lúc sau, Chu Hoài Sinh vòng tay ôm lấy eo Lâm Tri Dịch, Lâm Tri Dịch nằm trên ngực Chu Hoài Sinh không kịp phản ứng, nhưng cũng không đẩy Chu Hoài Sinh ra mà vòng tay qua cổ Chu Hoài Sinh, gương mặt lướt qua tai của Chu Hoài Sinh.

Lâm Tri Dịch nghĩ: Thật là phiền phức, lúc đó mình nhất định là vì đồng cảm với bộ dáng đáng thương này của Chu Hoài Sinh nên mới ở bên Chu Hoài Sinh...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio