Cho đến tối, Lâm Tri Dịch vẫn thể hiện như bình thường.
Chu Hoài Sinh luôn quan sát sắc mặt của cậu, nhưng Lâm Tri Dịch dường như không nhận ra, vẫn lên xe như thường, vẫn nói về chuyện hội đồng quản trị với anh, cùng nhau đi đón Quyển Quyển ở nhà Lục Cẩn Thừa.
“Tri Dịch, tối nay chúng ta ra ngoài ăn không?” Chu Hoài Sinh thử thăm dò.
“Không cần đâu, Chung Diệp nói anh ấy đã nấu cơm tối rồi.”
“Ừm.”
Lâm Tri Dịch chỉnh lại tóc, quay lại nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Chu Hoài Sinh, nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”
Chu Hoài Sinh lắc đầu, “Không có gì.”
“Em hơi đói, bánh ngọt cậu đồng nghiệp tặng anh còn không? Cho em ăn lót dạ.”
Trong lòng Chu Hoài Sinh lóe lên một tia vui mừng, Lâm Tri Dịch lại nhắc đến chuyện này, chứng tỏ cậu vẫn để ý, có lẽ chỉ là buổi trưa ở căng tin, trước mặt mọi người, Lâm Tri Dịch không tiện thể hiện ra thôi.
Chu Hoài Sinh lấy hộp nhỏ được đóng gói tinh xảo từ ghế sau đưa cho Lâm Tri Dịch, nghĩ ngợi một lát rồi cố ý nói: “Ngày mai anh định chuẩn bị chút trái cây cho Tiểu Hứa, dù sao làm mấy cái bánh này cũng khá cực.”
Lâm Tri Dịch mở nắp hộp, lấy một chiếc bánh nhỏ cắn một miếng, gật đầu, “Cũng được, vừa hay kiwi và xoài lần trước anh mua còn nhiều, không ăn sớm là hư hết.”
Cậu cầm hộp bánh nhỏ, cẩn thận quan sát một lúc, khen ngợi: “Anh nói cũng phải, làm cũng khá đẹp mắt, vị cũng không tệ.”
Chu Hoài Sinh nhìn thẳng vào Lâm Tri Dịch, lòng ngực cảm thấy ngột ngạt, nhưng không thể phản bác, cuối cùng chỉ có thể nhạt nhẽo đáp lại một tiếng “Ừm”, rồi lái xe đến nhà Lục Cẩn Thừa. Trên xe, Lâm Tri Dịch nhận hai cuộc điện thoại công việc, đến khi đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu lên thì đã đến nhà Lục Cẩn Thừa.
Chu Hoài Sinh vẫn chưa tìm được cơ hội mở miệng.
Chung Diệp ra đón họ, Lâm Tri Dịch và Chu Hoài Sinh xuống xe, Lâm Tri Dịch nói: “Cảm ơn anh, mấy ngày nay Quyển Quyển chơi ở đây, chắc hai đứa nhỏ nghịch lắm.”
“Không có đâu, Quyển Quyển ngoan lắm,“ Chung Diệp kéo Lâm Tri Dịch lại gần, cười nói: “Mỗi lần Quyển Quyển đến, Tiểu Khởi cực kỳ nghe lời, em qua xem đi.”
Lâm Tri Dịch được Chung Diệp dẫn đến phòng trẻ em, từ khe cửa khép hờ nhìn vào, thấy Quyển Quyển đang ngồi bên bàn nhỏ gấp giấy màu, Tiểu Khởi ngồi bên cạnh, ôm một con chó đồ chơi, đầu gối lên lưng con chó, ngơ ngác nhìn Quyển Quyển gấp giấy.
Nửa phút sau, cậu bé đột nhiên ngẩng đầu lên, nhét con chó đồ chơi của mình vào lòng Quyển Quyển, nhưng Quyển Quyển không để ý đến nhóc.
Tiểu Khởi bò sang bên khác, kéo một chiếc gối hoa đến bên Quyển Quyển, lầm bầm nói gì đó, rồi nhét chiếc gối vào lòng Quyển Quyển.
Quyển Quyển lại bị Tiểu Khởi làm phiền, góc giấy vừa gấp xong bị lệch, bé tức giận đẩy gối ôm ra, nói: “Tiểu Khởi, nếu em còn như vậy, anh sẽ không chơi với em nữa đâu!”
Tiểu Khởi rất ấm ức, muốn đưa tay nắm lấy tay Quyển Quyển, nhưng Quyển Quyển liền ngồi tránh sang bên cạnh.
Nước mắt Tiểu Khởi lập tức tuôn rơi lã chã, tiếng khóc ngày càng lớn. Thằng bé đúng là được sinh đủ tháng, tiếng khóc còn to hơn tiếng khóc của Quyển Quyển hồi bé, nghe cực kỳ đau lòng.
Lâm Tri Dịch đang định đẩy cửa vào dỗ dành thì đã bị Chung Diệp ngăn lại, khẽ cười nói: “Em nhìn Quyển Quyển kìa.”
“Hửm?”
Lâm Tri Dịch nhìn qua, chỉ thấy Quyển Quyển rất điềm tĩnh gấp xong chiếc máy bay giấy, rồi đặt lên chân Tiểu Khởi, ra lệnh: “Hông được khóc.”
Ngay lập tức, tiếng khóc ngừng lại.
Tiểu Khởi cố gắng nín khóc, tội nghiệp cầm lấy chiếc máy bay giấy, một mình bò vào góc chơi.
Lâm Tri Dịch ngạc nhiên hỏi: “Sao lại thế?”
Chung Diệp cười nói: “Thằng nhóc này không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ mỗi Quyển Quyển, anh cũng không biết tại sao lại thế.”
Lâm Tri Dịch đẩy cửa vào, Quyển Quyển thấy cậu, lập tức vui vẻ chạy đến, chui vào lòng cậu, nũng nịu nói: “Ba nhỏ, sao bây giờ ba mới đến?”
Bộ dạng làm nũng này hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ vừa rồi khi giáo huấn em. Lâm Tri Dịch ôm lấy bé, cười hỏi: “Sao em lại khóc thế kia?”
Quyển Quyển biện bạch: “Con hông có bắt nạt em đâu, là em cứ quấy rầy con.”
Chung Diệp vội vàng đứng ra chứng thực: “Là lỗi của em, không liên quan gì đến Quyển Quyển, Quyển Quyển rất ngoan, Quyển Quyển mau đưa những thứ buổi chiều con gấp cho cha và ba nhỏ xem đi.”
Quyển Quyển nâng niu những tác phẩm của mình, đưa đến trước mặt Lâm Tri Dịch: “Ba nhỏ nhìn này, con gấp được bé cún, ếch xanh, còn có lồng đèn nhỏ này nữa.”
“Giỏi quá ta.” Lâm Tri Dịch khen ngợi.
Quyển Quyển lần lượt giới thiệu từng món đồ quý giá của mình cho Lâm Tri Dịch. Bỗng một con ếch xanh rơi xuống, nằm cạnh chân bé, Quyển Quyển không để ý. Tiểu Khởi lặng lẽ bò đến, nhặt con ếch lên, giấu vào túi nhỏ trên quần yếm của mình.
Lâm Tri Dịch vẫy tay gọi Tiểu Khởi bên cạnh, nhưng Tiểu Khởi không để ý đến cậu, lặng lẽ bò trở lại góc phòng.
Chung Diệp thở dài, đi đến bế Tiểu Khởi vào lòng, định cởi chiếc quần yếm bị bẩn của bé ra. Tiểu Khởi lập tức bắt đầu làm loạn, lăn lộn không cho Chung Diệp chạm vào quần yếm của mình.
Quyển Quyển ngồi trong lòng Lâm Tri Dịch, quay đầu lại, nhỏ giọng nói: “Tiểu Khởi là em bé hư.”
Lâm Tri Dịch véo nhẹ vào mông Quyển Quyển, “Em nghe thấy sẽ buồn đấy, con đi dỗ em đi.”
“Hông đi đâu.” Quyển Quyển lắc đầu.
Đúng lúc đó, Chu Hoài Sinh đi tới, Quyển Quyển giơ tay ra muốn Chu Hoài Sinh bế, “Cha, cha xem bé cún con gấp nè.”
Quyển Quyển định đem các tác phẩm của mình cho Chu Hoài Sinh xem, nhưng Tiểu Khởi cứ khóc, Chung Diệp dỗ mãi không được. Quyển Quyển đành đi đến bên Tiểu Khởi, xoa đầu nhóc, bất đắc dĩ nói: “Tiểu Khởi, đừng khóc nữa.”
Tiếng khóc lập tức ngừng lại, nước mắt của Tiểu Khởi vẫn lăn trên mi, bé nhìn Quyển Quyển, rồi nhìn con ếch và máy bay giấy nhăn nhúm trong túi của mình. Sau một thoáng im lặng, bé đột nhiên bắt đầu tức giận, vùi mặt vào ngực Chung Diệp, lặng lẽ khóc không thành tiếng, như thể đã chịu một ấm ức rất lớn.
Chung Diệp đành phải bế Tiểu Khởi vào bếp, pha sữa cho bé.
Quyển Quyển bám chặt vào lòng Lâm Tri Dịch, cũng rất ấm ức: “Con hông có bắt nạt em.”
“Ba nhỏ biết mà, Quyển Quyển làm sao bắt nạt em được?” Lâm Tri Dịch xoa xoa tay Quyển Quyển.
Quyển Quyển dựa vào vai Lâm Tri Dịch, hờn dỗi nói: “Con không muốn làm bạn với Tiểu Khởi nữa, ở nhà trẻ con có rất nhiều bạn.”
“Nhưng Tiểu Khởi là em của con, hai đứa sẽ cùng nhau lớn lên.”
Quyển Quyển chu môi, tỏ vẻ không vui, “Tiểu Khởi bao giờ mới lớn ạ?”
“Còn hơn hai năm nữa, Tiểu Khởi cũng sẽ đi học giống con. Lúc đó Tiểu Khởi sẽ ngoan hơn nhiều, Quyển Quyển có thể đợi em được không?”
Quyển Quyển ôm cổ Lâm Tri Dịch, “Dạ.”
Lục Cẩn Thừa về, bốn người lớn với hai đứa nhỏ cùng ăn tối, trò chuyện một lúc. Đến hơn tám giờ, hai đứa nhỏ đã nằm trên sofa ngủ thiếp đi. Lâm Tri Dịch đi đến bế Quyển Quyển lên, mặc áo khoác cho bé. Chu Hoài Sinh chào tạm biệt Lục Cẩn Thừa và Chung Diệp, rồi cả nhà ba người rời đi.
Về đến nhà, tắm rửa cho Quyển Quyển xong xuôi, Lâm Tri Dịch ra khỏi phòng trẻ em rồi vào phòng tắm.
Chu Hoài Sinh lảng vảng ở cửa rất lâu.
Anh cũng biết suy nghĩ của mình thật nực cười, chỉ vì chuyện nhỏ nhặt là Lâm Tri Dịch không ghen mà băn khoăn suốt. Hai người trước đó mới cãi nhau, anh đã nói muốn trở thành người để Lâm Tri Dịch trút hết cảm xúc của mình, nhưng tại sao hôm nay Lâm Tri Dịch lại lạnh nhạt như vậy?
Rõ ràng ngay cả khi Tiểu Kim vào phòng hồ sơ mấy lần, Lâm Tri Dịch cũng ghen suốt. Hôm nay có người đến tặng đồ ngọt cho anh, Lâm Tri Dịch lại không có chút phản ứng nào?
Không phải anh nhất định muốn Lâm Tri Dịch phải ghen, anh chỉ thích dáng vẻ nhõng nhẽo của Lâm Tri Dịch, thích nhìn Lâm Tri Dịch giả vờ lạnh lùng, nhưng thực ra chỉ cần một nụ hôn là bắt đầu làm nũng. Mỗi cặp đôi đều có một cách ở cùng nhau riêng, Lâm Tri Dịch và Chu Hoài Sinh là một người hay làm nũng, một người nuông chiều. Dù bên nào thay đổi cũng sẽ phá vỡ sự cân bằng này.
Tiếng nước trong phòng tắm không ngừng vang lên, Chu Hoài Sinh đẩy cửa bước vào. Lâm Tri Dịch rửa sạch bọt xà phòng trên tóc, tắt nước, hỏi Chu Hoài Sinh: “Sao vậy?”
Chu Hoài Sinh tháo nút áo sơ mi, để lộ những đường nét cơ bụng săn chắc. Phần thân trên của anh vốn đã rắn chắc, thêm hai năm nay Lâm Tri Dịch dẫn anh đi tập gym, các cơ bắp càng trở nên rõ nét, khiến anh trông càng vạm vỡ. Khi mặc áo sơ mi, anh trông luôn thành thật, nhã nhặn, nhưng một khi cởi áo ra thì như biến thành một con người khác. Ánh mắt anh vẫn không có vẻ tấn công, nhưng thân hình lại cực kỳ cuốn hút. Lâm Tri Dịch nhìn Chu Hoài Sinh từ trên xuống dưới, yết hầu chuyển động, nhưng vẫn giữ lý trí. Cậu nghi ngờ hỏi: “Sao vậy?”
Trước giờ, luôn là Lâm Tri Dịch chen vào phòng tắm của Chu Hoài Sinh để câu dẫn, hôm nay sao Chu Hoài Sinh lại chủ động thế?
Chu Hoài Sinh muốn học theo cách của Lâm Tri Dịch, mạnh mẽ cắt ngang, vừa khiêu khích vừa ép hỏi, nhưng anh lại vụng về, mới bước đầu đã dừng lại. Lâm Tri Dịch tiến lại gần, dùng đầu ngón tay ướt chạm vào ngực Chu Hoài Sinh rồi trượt xuống, chỗ nào qua cũng trở nên ẩm ướt. Cậu trần trụi bước ra khỏi phòng tắm, đặt hai tay lên vai Chu Hoài Sinh, nhướng mày hỏi: “A Hoài, anh muốn làm gì?”
Chu Hoài Sinh luôn ở thế yếu.
Anh cam tâm tình nguyện để Lâm Tri Dịch chi phối.
“Sao hôm nay em không ghen?” Chu Hoài Sinh hỏi.
Lâm Tri Dịch ngẩn ra một lúc lâu mới hiểu được ý trong lời Chu Hoài Sinh, rồi đột nhiên bật cười, kéo Chu Hoài Sinh vào phòng tắm, “Anh đoán xem.”
Sau trận ái ân, Chu Hoài Sinh dùng áo choàng tắm quấn quanh Lâm Tri Dịch, bế cậu lên giường rồi đắp chăn cho cậu. Lâm Tri Dịch lúc này không còn chút sức lực, nhưng cậu vẫn cảm nhận được Chu Hoài Sinh có tâm sự. Cậu mở rộng vòng tay, nói: “A Hoài, ôm em.”
Chu Hoài Sinh định như mọi khi ôm lấy Lâm Tri Dịch, nhưng Lâm Tri Dịch lại đẩy anh ra, cố gắng ngồi dậy, ôm lấy cổ Chu Hoài Sinh rồi kéo anh áp vào ngực mình, giống như ôm một đứa trẻ.
Đây là lần đầu tiên Chu Hoài Sinh được Lâm Tri Dịch ôm như thế.
Tư thế này Lâm Tri Dịch thường dùng để dỗ Quyển Quyển ngủ, một tay cậu xoa đầu Chu Hoài Sinh, tay kia nhẹ nhàng vỗ lên lưng anh.
Chu Hoài Sinh cứng đờ nửa phút. Anh đã quen làm chỗ dựa cho Lâm Tri Dịch và Quyển Quyển, luôn mở rộng vòng tay chấp nhận tất cả, chấp nhận tính tình thất thường và những yêu cầu vô lý của Lâm Tri Dịch. Nhưng giờ đây, Lâm Tri Dịch trở thành chỗ dựa cho anh, giúp đỡ và bảo vệ anh trong sự nghiệp, để anh thích nghi với cuộc sống an nhàn. Cậu nhóc ngây ngô ngày nào đã trưởng thành, trở thành người bạn đời trọn đời của anh. Họ đã cùng nhau vượt qua nhiều khó khăn, có một đứa con đáng yêu.
Chu Hoài Sinh thậm chí có thể bỏ lại mọi gánh nặng, trở thành đứa trẻ trong vòng tay Lâm Tri Dịch, hoàn thành giấc mơ tuổi trẻ của mình.
Anh vô thức vòng tay ôm lấy eo Lâm Tri Dịch.
Lâm Tri Dịch chậm rãi nói: “Tại sao em không ghen? Vì Thịnh Gia Huy nói rằng em quá kiêu căng vì được nuông chiều, lâu dần anh sẽ mệt, nên hôm nay em cố nhịn không ghen.”
“Không cần phải nhịn, Tri Dịch, anh thích tính tình của em.”
Lâm Tri Dịch mỉm cười, “Em biết mà.”
“Tri Dịch, bảy năm.”
Lâm Tri Dịch nhăn mày, “Anh muốn nói gì, thất niên chi dương á?”
Chu Hoài Sinh cười, “Làm gì có chuyện thất niên chi dương giữa chúng ta? Giữa anh và em không chỉ là yêu, phần tình cảm này còn chứa nhiều thứ sẽ không bao giờ thay đổi.”
Bàn tay của Lâm Tri Dịch vuốt nhẹ sau cổ Chu Hoài Sinh.
“Tri Dịch, từ ngày gặp em, cuộc sống của anh mới thực sự bắt đầu.”
“Em cũng vậy.”