Hôm Nay Cậu Có Nói Dối Không?

chương 49

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Anh sống trong một tòa thành, em sống trong một cổ trấn

Buổi chiều Cố Trường An cùng Lục Thành đi vào trong miếu.

Lục Thành giống như lần trước, vừa đến đã đi bắt con chuột chạy quanh.

Cố Trường An ngồi xổm dưới cửa mở gói hạt dưa, thứ đồ chơi này không dễ cắn, cậu phải dùng đầu lưỡi cậy nửa ngày mới cắn ra nhân hạt dưa, có khi mất kiên nhẫn mà nhai luôn.

"Miếu này trước đây cũng không thấy nhiều chuột như thế, hiện tại đã xảy ra chuyện gì? Anh đến đây ở mấy ngày đã dẫn theo thứ gì?"

"Em biết đấy... Anh không nói xạo với em đâu." Lục Thành phủi phủi bụi bặm bám trên người, "Sau khi anh đến, phong thuỷ trong miếu lập tức trở nên tốt hơn, người đến người ở, chuột đến nuôi con."

Miệng Cố Trường An giật giật, nói tinh tướng là tinh tướng ngay, không có chút phòng bị nào.

Lục Thành vừa đi vừa tìm, liếc mắt thanh niên một cái: "Đừng cắn hạt dưa nữa, qua giúp anh đi."

Cố Trường An không qua, lười di chuyển.

Thoáng thấy một bóng hình màu trắng, Cố Trường An nhổ vỏ hạt dưa đứng dậy, quay đầu về phía người đàn ông chạy tới.

Từ lỗ mũi Lục Thành nhảy ra một âm thanh: "Chẳng phải nói không qua sao? Lương tâm đau rồi à?"

Cố Trường An ra hiệu cho hắn nhìn về đầu tường phía tây.

Thiếu niên mặc trường bào trắng trầm tĩnh đứng ở đó, quần áo bị gió lạnh thổi bay phấp phới, phác hoạ một đường cong duyên dáng giữa không trung.

Từ trên trời giáng xuống thì thôi đi, lại còn đứng ở đầu tường, cách xuất hiện đi kèm với hiệu ứng âm thanh.

Thiếu niên nhảy mấy cái đến trước mặt Lục Thành, cung kính khom lưng, giọng nói trong trẻo sáng ngời: "Chào thiếu gia."

Cậu duy trì tư thế khom lưng, hơi nghiêng đầu gọi: "Chào Cố tiên sinh."

Cố Trường An đứng từ góc độ này nhìn, thiếu niên trước mắt không chỉ là phi thường xinh đẹp, lần đó chỉ là nhìn thoáng qua một chút, lần này nhìn từ khoảng cách gần, chính là hoàn mỹ không tỳ vết.

Dưới góc trái trường bào trắng của thiếu niên có một hình vẽ chim hồng hạc, trông rất sống động, giống như cái ví ban đầu của Lục Thành.

Bầu không khí quái dị khó giải thích, Lục Thành tháo bao tay đặt trên bàn đá, nhàn nhạt nói: "Thập Nhị, cậu bắt con chuột đang chạy chung quanh đi, xong thì vào phòng gặp tôi."

Dứt lời, hắn liền lôi Trường An vào phòng.

Sau lưng mơ hồ có một tầm mắt, Cố Trường An đột ngột quay đầu lại, thiếu niên vẫn giữ động tác kia, cậu vô nghĩa giật dưới khóe miệng.

Sau khi vào phòng, Cố Trường An lập tức vùi mình thật sâu vào trong ghế không động đậy, như lão già đã bảy mươi tám mươi.

Lục Thành nói: "Anh bảo Thập Nhị quay về một chuyến, lần này cậu ta lại đây mang theo kẹo dẻo đường em thích ăn, đủ để cho em ăn được cả một mùa xuân."

Cố Trường An không phản ứng.

Lục Thành khép cửa lại, tay chống hai bên ghế tựa, cúi người hạ thấp đầu hôn lên mặt thanh niên.

Cố Trường An né tránh: "Anh đã nhắc đến thằng nhóc kia với em mấy lần, lần đầu nói cậu ta là người hầu của anh, lần thứ hai nói cậu ta phụ trách chăm sóc sinh hoạt hằng ngày của anh, lần thứ ba nói cậu ta là người một nhà của anh, lần thứ tư nói cậu ta là đứa nhóc."

Lục Thành hơi thẳng lưng lên kéo dài khoảng cách với thanh niên, sắc mặt vừa suиɠ sướиɠ vừa mang theo vài phần đùa giỡn, thậm chí còn có chà chà: "Vị chua trong phòng nồng ghê ha."

Cố Trường An đá hắn một cước.

Lục Thành không né tránh cú đá của cậu, cũng không thèm để ý dấu giày trên quần, cưng chiều cười hỏi: "Thoải mái chưa?"

Cố Trường An ngồi xuống chút: "Tại sao trên bộ đồ của cậu ta lại có hình vẽ chim hồng hạc, trên cái ví da lần trước của anh cũng có, có ngụ ý đặc biệt gì sao?"

Lục Thành nói lời kinh người: "Cậu ta chính là chim hồng hạc."

Cố Trường An: "..."

Lục Thành khều sợi tóc trên trán thanh niên: "Không nhìn ra?"

"Em đây làm sao có thể nhìn ra được." Cố Trường An híp mắt hỏi, "Cậu ta có quan hệ như nào với nhà anh?"

Lục Thành hời hợt: "Gia tộc của cậu ta với nhà họ Lục mà nói, nhìn từ chức trách, có thể xem như là tồn tại giống như thủ hộ linh, đời đời đều thế."

Cố Trường An ngồi xuống lại, hoá ra là vậy.

Điện thoại di động vang lên, Cố Trường An cầm lên bắt máy, đầu kia là giọng Quý Thanh, nói khẩu cung của ba người Diêu Nhạc Nhạc, Lưu Giai Dương, Liễu Ninh đều đã lấy, không phát hiện dị thường.

Quý Thanh còn nói: "Cũng đã xử lý xong bên Ngô Phương Hân, chúng tôi trực tiếp liên hệ với cấp trên của cô ấy để giao lại nhiệm vụ công tác cho người khác. Trước khi Ngũ Khang được tìm ra, để cho tiện bất cứ lúc nào cũng có thể tra hỏi, cô ấy không thể rời đi."

Cố Trường An uể oải hỏi: "Cô ta có biết không?"

Quý Thanh nói: "Chúng tôi đã thông báo, nếu Ngô Phương Hân muốn một lời giải thích hợp lý, cấp trên sẽ chỉ bảo rằng đó là sự sắp xếp công ty lâm thời làm ra, sẽ không dính dáng đến cảnh sát."

"Nhìn xem tiếp theo cô ấy sẽ làm ra hành động gì đi, tôi có phái người giám sát. Trước tiên cứ như vậy, có gì sẽ liên lạc sau."

Cố Trường An đặt điện thoại qua một bên, giơ tay bóp bóp ấn đường.

Lông mày đen mực của Lục Thành nhíu lại: "Trường An, lúc ban đầu anh ngoại trừ hiếu kỳ và hứng thú với em ra, còn có thương hại, sau khi tiếp xúc biến thành đồng cảm, em sống mệt hơn so với anh nhiều."

Cố Trường An nghe ra hàm ý trong lời nói của người đàn ông. Cậu à một tiếng: "Anh tìm được sự an ủi trên người em."

"Đúng thật là thế." Lục Thành nói, "Anh sống trong một tòa thành, em sống trong một cổ trấn, phạm vi hoạt động lớn hơn so với anh, thế nhưng..."

Cố Trường An nói: "Thế nhưng còn khổ cực hơn so với anh."

Cậu tung ra một thiết lập tương đương với sự cao quý trên người người đàn ông: "Anh ở nhà hẳn là cơm đến thì há mồm, áo đến thì đưa tay, ra vào đều có cả làn sóng người hầu theo cùng, lạnh nóng đói bụng khát, chỉ cần hô một tiếng đã có người lập tức đi qua hầu hạ, mười ngón tay không dính nước mùa xuân."

Lục Thành không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

"Em đây..." Ngón tay Cố Trường An chỉ chính mình, từng tế bào trên cơ thể đều đang than khóc, còn lộ ra nụ cười khổ sở rất hợp với tình cảnh, "Chẳng những phải tiếp nhận trọng trách ba em giao xuống, ra sức gánh vác sứ mệnh giữ gìn hoà bình thế giới trên lưng, hơi hơi nghỉ ngơi hai ngày đã run sợ trong lòng, lo lắng vị dưới lòng đất kia nhiễu loạn cái gì, vậy thì thôi đi, lại còn phải mệt mỏi kiếm kế sinh nhai, mở cửa hàng nhưng không có thời gian quản lý, vì kiếm tiền sinh hoạt mà vắt kiệt đầu óc, em sống dễ dàng sao?"

Môi mỏng Lục Thành mím lại nín cười. Hắn khụ một tiếng nói: "Không dễ dàng, đất nước nợ em một cây cờ thưởng và một xấp tiền thưởng dày cộp."

Cố Trường An ha ha: "Dẹp đi dẹp đi, anh nhìn bọn Bạch Nghiêm Tu xem, chạy khắp cả nước bắt yêu đuổi ma, nguy hiểm lớn đến vậy mà tiền chắc cũng chả nhiều là bao."

Lục Thành lắc đầu than thở: "Thực sự đáng thương."

Nói thì nói thế, biểu cảm Lục Thành cũng rất hờ hững, không sao thấu hiểu. Nhưng đối với tất cả những việc liên quan đến Cố Trường An, hắn trái lại sẽ vô cùng tình nguyện đi cảm thụ đi tìm hiểu, cũng sẽ dùng hết khả năng đi bảo vệ.

Còn chuyện về ban ngành hữu quan, không có quan hệ gì với hắn.

Không lâu sau, Thập Nhị gõ cửa tiến vào, an tĩnh đứng ở một bên, dáng vẻ phục tùng rũ mắt, thoạt trông vâng lời đến làm đau lòng người.

Lục Thành hỏi tình hình trong nhà, không tránh né Cố Trường An.

Lúc trả lời Thập Nhị hữu ý vô ý nhìn về phía Cố Trường An, không khó nhìn ra cậu ta đang khiếp sợ, loại tâm tình ấy thoáng vụt mất, không để lại chút vết tích nào.

Cố Trường An khép nửa mí mắt lướt điện thoại, dường như không có hứng thú với nhà họ Lục, mãi đến tận khi Lục Thành hỏi thiếu niên rằng trong nhà có biết chuyện của bọn họ không, cậu mới nhẹ nhàng ngẩng mặt lên.

Thập Nhị khom người nói không rõ.

Đáp án này kỳ thực tràn ngập biến số, cũng ẩn chứa nhiều hàm ý. Cố Trường An nhìn kỹ thiếu niên hơn, lại cụp mắt tiếp tục lướt điện thoại di động.

Lục Thành cong ngón tay gõ từng nhịp lên mặt bàn, trong phòng chỉ có tiếng vang lanh lảnh theo một quy luật nhất định kéo dài không dứt, mỗi một lần như có tiếng gõ trong lòng, khiến người nghe căng thẳng bất an.

Thập Nhị vừa nhìn đã biết là bình thường không dám ngỗ nghịch với chủ nhân của mình, cũng không dám lên tiếng ngăn cản, cứ đứng như thế, trên gương mặt cực kỳ xinh đẹp không buồn không vui, rất phù hợp với thái độ của một người hầu.

Cố Trường An nhìn thiếu niên trước mặt, bỗng nhớ đến sống chết không rõ Ngũ Khang.

Giá trị nhan sắc của người trẻ đã tăng lên rất nhiều rồi, không nói đến vòng giải trí, chỉ nói ở bên ngoài, cao ráo, tuấn tú, xinh đẹp cũng không phải số ít.

Bộ dạng xinh đẹp như vậy nhưng lại là một người hầu, trong tiểu thuyết cũng có kiểu như thế, chỉ có điều là truyện thăng cấp sảng văn, người hầu là nhân vật chính, trước đây tuy rằng phải chịu uất ức, nhưng sau này có thể xưng bá toàn bộ thiên hạ, tác oai tác quái, kề vai sát cánh cùng những nhân vật ngầu lòi.

Tầm mắt đánh giá của Cố Trường An cũng không che đậy chút nào, rất rõ ràng nhảy lên trên người thiếu niên, người trong cuộc từ đầu đến cuối đều không hề đáp lại, khả năng tập trung tương đối khá.

Lục Thành vẫn còn gõ.

Tâm tư Cố Trường An thu hồi: "Kẹo đâu?"

Động tác gõ bàn của Lục Thành dừng lại trong nháy mắt, ngẩng đầu nói: "Thập Nhị."

Thập Nhị vâng lời ra ngoài, rất nhanh đã trở về, cầm trong tay một túi vải lớn, tất cả đều là kẹo dẻo đường.

Cặp mắt Cố Trường An lập tức nhìn thẳng.

Lục Thành bóp thái dương, địa vị của kẹo dẻo đường trong lòng bé con cao hơn mình.

Thập Nhị bỗng nhiên mở miệng: "Thiếu gia, chuyện ngài sai tôi điều tra đã tra ra được."

Nói đoạn, cậu ta lấy một cái túi giấy đưa tới.

Lục Thành nhận lấy túi giấy, đầu ngón tay gõ vài lần rồi ném qua cái bàn trước mặt thanh niên.

Mí mắt Cố Trường An không nhấc hỏi: "Đưa em làm gì?"

Lục Thành nói: "Thân thế Đại Bệnh và những chuyện cậu ta đã trải qua sau khi rời nhà đều ở trong này."

Cố Trường An nghe vậy liền dùng khuỷu tay kéo túi giấy, ngữ điệu không mặn không nhạt nói: "Em cũng không bảo anh điều tra."

"Vâng, là anh rảnh rỗi không có chuyện làm nên tự mình điều tra." Lục Thành nhìn thanh niên tiếp tục ăn thêm một cái kẹo dẻo đường, nhắc nhở, "Ăn ít thôi, coi chừng cơm tối nuốt không trôi."

Cố Trường An nói: "Anh hai, hiện tại mới có hơn ba giờ."

Lục Thành cau mày: "Không tốt cho tiêu hoá."

Cố Trường An ngoài miệng nói nhiều chuyện, nhưng vẫn cất nửa gói kẹo dẻo đường còn lại về trong túi.

Thập Nhị lùi về sau rời khỏi gian nhà, trở tay đóng cửa lại đứng bên ngoài. Cậu cúi đầu, ngón tay thõng xuống giật giật.

Cố Trường An tháo kính xuống bóp sống mũi hai cái: "Lục Thành, em nghĩ không thông, anh có tay có chân, tại sao còn muốn người hầu hạ?"

Lục Thành không cho là có gì không ổn: "Từ nhỏ đã vậy."

Mắt Cố Trường An trợn trắng: "Chẳng phải ở trong nhà em anh đều tự mình làm sao?"

Lục Thành thấp giọng than thở: "Chịu đựng cực kỳ gian nan, đặc biệt là ba ngày trước, chỉ là xuất phát từ sĩ diện hão, không muốn bị em cười chê, nên mới không biểu hiện ra mà thôi."

Cố Trường An khinh bỉ nhìn sang, cậu không hiểu nổi cái này gian nan chỗ nào mà nói là chịu đựng: "Mấy đứa nhỏ đều tự mình mặc quần áo xỏ giày, tự mình ăn cơm uống nước, anh không bằng cả mấy đứa nhỏ?"

"..." Lục Thành nắm chặt tay của thanh niên, ánh mắt vừa mơn man vừa trìu mến, "Cuộc sống thường ngày sau này của anh giao lại cho em."

Cố Trường An như bị dòng điện bắn trúng, cả người tê rần. Cậu trở tay đè cổ tay người đàn ông, đầu ngón tay trêu đùa vuốt ve, khẽ cười nói ra ba chữ: "Em từ chối."

Lục Thành đã biết cậu sẽ nói như vậy, bé con không thành thật: "Từ chối vô hiệu."

Người vẫn đứng ngoài cửa, Cố Trường An không muốn có hành động thân mật gì với Lục Thành, cho dù là hôn môi cũng sẽ làm cậu không dễ chịu.

Không phải da mặt mỏng mà là thuần tuý không muốn để người khác thấy hay nghe, đây là việc riêng tư của cậu, không cần thiết phải biểu lộ ra.

Lục Thành lại khác Cố Trường An, hắn đã quen với sự tồn tại của Thập Nhị, sẽ không xuất hiện cái gọi là khó chịu hay bài xích, trong lòng căn bản sẽ không nghĩ đến chuyện đó, nên làm gì thì làm nấy.

Kết quả là bị Cố Trường An đạp hai cái, đàng hoàng.

Thập Nhị không xuống núi cùng Cố Trường An Lục Thành mà tự mình đi một hướng khác, thoáng cái đã biến mất trong rừng.

Cố Trường An thong thả xuống núi, Lục Thành đi theo sau cậu, vừa đi vừa gọi điện thoại.

Không khí trong núi ẩm ướt lạnh lẽo, ngay cả lông chim cũng không thấy. Trời vô cùng lạnh, bọn chúng đều đã tìm chỗ nghỉ đông, không thèm ra ngoài chơi đùa.

Cố Trường An dừng bước lại, Lục Thành đụng phải lưng cậu, cậu nghiêng về phía trước theo quán tính.

Lục Thành kịp thời ôm lấy eo thanh niên từ phía sau, giúp mặt cậu không phải ôm ấp với cái cây: "Đang đi yên lành đứng lại làm chi?"

Cố Trường An đột ngột nói: "Em cảm thấy có chút sai sai."

Lục Thành chào với đầu bên kia điện thoại xong liền bỏ xuống, cất vào túi tiền: "Cái gì sai sai?"

Cố Trường An không nói gì, cậu vô thức nhìn hai bên một chút.

Lục Thành không nể mặt mũi cười ra tiếng: "Chỗ này không có góc tường cho em ngồi xổm đâu, quay về hẵng ngồi."

Cố Trường An: "..."

Lúc gần xuống đến chân núi, Cố Trường An đụng phải Hà Lữ, đối phương cũng mới vừa vào núi, một tay cầm bao tải, một tay cầm xẻng.

Hà Lữ đến tìm dược liệu, vết thương trên người Thi Trương không thấy khá lên, y tìm phương thuốc dân gian thì ra một bài thuốc.

Vừa thấy Cố Trường An, Hà Lữ đã như thấy cọng rơm cứu mạng chạy tới, chạy được nửa đường thì y đột nhiên dừng lại, biểu cảm trên mặt cực kỳ đặc sắc.

Hôm qua trong lúc ngủ say, lão đại mơ màng gọi một cái tên, Hà Lữ ở ngay bên cạnh, y nghe rõ rõ ràng ràng chính là "Trường An", không chỉ một tiếng, sau đó còn thêm vài tiếng, khiến cho y trở nên bối rối, mất nửa ngày mới thông suốt được.

Chẳng trách lần kia rõ ràng thành công bắt được lão yêu vương nhưng lão đại lại xin lỗi bọn họ, giải thích rằng khi đó anh thật sự đã có mong muốn bán đứng Lục Thành, làm trễ nải mấy phút, nên mới có trận chiến ác liệt sau đó, ba bọn họ thiếu chút nữa đã đoàn diệt.

Lão đại quá thảm, quá thảm, còn chưa bắt đầu đã kết thúc.

Khi Hà Lữ phục hồi tinh thần lại, Cố Trường An và Lục Thành đã đứng trước mặt của y. Y xấu hổ nhưng cũng lễ độ ha ha: "Trùng hợp quá ha."

Cố Trường An lia nhanh Hà Lữ, hoàn toàn không nhìn ra mấy ngày trước đã bị đánh thoi thóp.

Cậu tuỳ ý hỏi: "Cậu vào núi làm gì? Lấy thuốc?"

Hà Lữ ừ. Y ghé vào tai Cố Trường An, rất nhỏ giọng nói: "Chuyện kia, Trường An, lão đại đang dưỡng thương ở trong bệnh viện, anh muốn ghé thăm không?"

Xong còn đặc biệt trịnh trọng bổ sung thêm một câu: "Vết thương thực sự nghiêm trọng, không nhanh lành được." Thực ra ngày mai là có thể xuất viện.

Cố Trường An còn chưa nói gì thì đã nghe thấy Lục Thành thờ ơ mở miệng: "Nếu không nhanh lành được, vậy thì thắp hương bái Phật, mặc cho số phận."

Hà Lữ nhất thời có vẻ mặt khó xử, tôi nói nhỏ như vậy mà anh cũng nghe thấy?

Cố Trường An ẩn ý vỗ vỗ vai Hà Lữ, đừng làm loạn nữa người anh em, cậu cũng thấy rồi đó, nhà tôi quản rất nghiêm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio