Chú đang ở trong phòng vợ cháu
Cố Trường An đói bụng mà tỉnh. Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng biết từ khi nào mà đã có thêm lớp tuyết trắng ngần.
Tiếng cửa cọt kẹt mở ra, Lục Thành cất bước tiến vào, nhìn chằm chằm thanh niên trên giường, giọng mềm dịu nói: "Tuyết rơi rồi, hay là chúng ta ở lại đây thêm một ngày nhé? Nếu em không muốn, vậy để anh cõng em xuống núi."
Ánh mắt Cố Trường An quái lạ: "Anh không sao chứ?"
Ánh mắt Lục Thành không mảy may rời khỏi cậu: "Hửm?"
"Anh dùng cái giọng ấy nói chuyện với em làm gì?" Cố Trường An không chịu nổi nói, "Em nổi hết da gà rồi."
Lục Thành: "..."
Cố Trường An từ trong chăn ngồi dậy, tác động đến cơ bắp từng bộ phận trên người, cậu nhíu mày, gương mặt vốn không có màu máu gì càng trở nên trắng hơn, tức giận ra lệnh: "Lấy quần áo hộ em, đau eo."
Lục Thành cầm quần áo nhét vào một đầu chăn bị che, lục lục một hồi rồi đưa đến tay cậu: "Sao tối qua em không ồn ào với anh?"
Cố Trường An liếc mắt: "Em thật sự không biết anh có khuynh hướng thích bị tra tấn đó."
Lục Thành sờ sờ mái tóc hơi rối của thanh niên, đè xuống mấy sợi hơi cong lên: "Anh không có cái khuynh hướng kia, chỉ là có chút bất ngờ, với cái tính cách của em, không thể nào thuận theo như vậy."
Động tác mặc áo lông dừng lại, mặt Cố Trường An lúc đỏ lúc đen, cậu cười rộ lên: "Cho nên anh vốn định mạnh bạo với em?"
Lục Thành kéo áo lông của cậu xuống: "Mạnh bạo với em có tác dụng gì không? Nếu mà ép em thật, em sẽ đạp lên mặt anh mất."
Hắn khụ hai tiếng, sờ mũi một cái nói: "Anh vốn muốn dỗ ngọt em..."
"Nếu em không muốn, anh dỗ xé trời cũng vô dụng." Cố Trường An cắt ngang, "Tất đâu?"
Lục Thành tìm thấy xong, mò chân của cậu trong chăn mặc tất vào.
Thân thể Cố Trường An chấn động, cậu cười khẽ: "Làm gì vậy? Vừa qua một buổi tối mà em thành búp bê sứ rồi?"
Lục Thành bất đắc dĩ: "Tổ tông, đừng bướng, đây là lần đầu tiên anh làm chuyện này, đừng ngượng, em cứ kệ anh đi."
Cố Trường An nhìn đỉnh đầu màu đen của người đàn ông, theo bản năng men theo đó nhìn xuống, xẹt qua màu xanh dưới mắt hắn, ngừng lại khi thấy cái cằm râu ria rồi dời lên, lướt qua vết thương kết vảy trên môi hắn: "Có một số việc em sẽ phân cao thấp, tranh giành, giằng co, một bước cũng không nhường, nhưng cũng có những việc mà em sẽ không. Với em mà nói, cao thấp trái phải cũng chẳng hề gì, chỉ cần là người em thích."
Lục Thành bỗng nhiên ngẩng đầu.
Cố Trường An bị nhìn đến mức hai má nóng lên, không dễ chịu vén chăn: "Giày."
Lục Thành cầm lấy một chiếc giày bên giường nới lỏng dây buộc, khàn giọng cười: "Đời anh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày hầu hạ ai đến vậy."
Lòng Cố Trường An nói, đời em cũng không ngờ sẽ có một ngày được ai đó hầu hạ như vậy, cho nên em nhớ, khắc sâu trong lòng, sống bao lâu khắc bấy lâu, hi vọng anh cũng có thể như thế, đừng quên.
Trong miếu rất lạnh, Cố Trường An ăn xong uống xong vẫn còn lạnh. Cậu ôm máy sưởi nhìn Lục Thành tập kiếm, nhớ đến thanh cất trong hộp đen, định bụng về rồi lấy ra vung hai cái. Lão tổ tông phong ấn yêu quái xong cũng phong ấn hai thanh kiếm cùng một chỗ, không biết là có ý gì, chả hiểu nổi, cũng không báo mộng cho cậu.
Lục Thành dừng động tác vung kiếm: "Em đến thử xem?"
Cố Trường An lắc đầu, cậu ngoại trừ eo cực kỳ đau nhức, chân còn như là chuột rút, nguyên nhân chắc chắn là vì lúc thường thiếu hụt rèn luyện, cái thẻ hội viên lấy từ câu lạc bộ Trần Danh làm việc không biết ném đi đâu rồi.
Cuộc sống của người khác là chuyển động, cuộc sống của cậu là bất động.
Câu nói "cuộc sống là chuyển động" (life is motion) của Voltaire.
Một cơn gió mạnh thổi qua, ngọn cây đung đưa mãnh liệt, một đám hoa tuyết lớn bị cuốn về không trung. Lục Thành đứng giữa đống tuyết, có vài bông rơi xuống lớp áo mỏng, nhưng hắn không có chút khó chịu nào.
Cố Trường An nhìn thôi cũng đã rét run, trong miệng thở ra hơi trắng: "Lục Thành, anh không lạnh sao?"
Hỏi xong còn tự cảm thấy mình đúng là thiểu năng trí tuệ, nếu lạnh thật, vậy thì làm sao có thể mặc ít đến vậy mà vẫn còn nhảy nhót tưng bừng, đã sớm đông thành chó chết.
Cứ liên tục so sánh mình với người khác thì sẽ chỉ rước thêm muộn phiền cho mình.
Lục Thành rủ Cố Trường An đi ra rèn luyện cùng hắn.
Cố Trường An vờ không nghe thấy, loại tình huống đó sẽ chỉ xảy ra trong mộng thôi. Cậu khép nửa mí mắt, tâm tư không biết bay đi đâu rồi.
Khi Lục Thành nghiêng đầu qua, thanh niên đang vùi mình trong ghế tựa, gương mặt tinh xảo kia trắng bệch như tờ giấy, sắc môi lờn lợt, cả người không có một chút nhân khí, lộ ra hơi thở nhàn nhạt hư ảo, dường như một khắc sau sẽ biến mất trước mặt hắn, hắn không khỏi giật mình trong lòng: "Trường An!"
Cố Trường An phục hồi tinh thần lại: "Sao vậy?"
Cổ họng Lục Thành trượt, khô khốc nói: "Không có gì."
Hắn thu kiếm lại vào cơ thể, sải bước đi qua, mò mẫm từng chút ôm thanh niên vào trong ngực.
Cố Trường An cảm thấy khó hiểu với hành động đột ngột của hắn.
"Đừng nhúc nhích." Lục Thành vòng lấy thanh niên ôm thật chặt vào lồng ngực, nói thật nhỏ, "Để anh ôm em một lát."
Cố Trường An tuỳ ý để người đàn ông ôm một lát, cậu vỗ vỗ lưng đối phương, rất yếu ớt nói: "Được rồi, để em nằm xuống lại đi, em đứng không vững, cần từ từ."
Lục Thành mò mặt cậu khỏi ngực mình, nắm lên nhìn một cái, lông mày nhăn lại thật chặt.
Cố Trường An nói: "Anh luyện kiếm ngu luôn rồi?"
Lục Thành trầm giọng nói: "Sao thể chất của em lại kém đến vậy?"
"Chẳng phải đã kể với anh rồi à? Em vừa ra đời đã chết, sau đó chẳng hiểu sao lại sống được." Cố Trường An cười đùa, "Biết đâu mẹ em thấy em như thế nên mới chạy mất."
Lục Thành còn định nói gì đó thì điện thoại trên bàn vang lên, hắn cầm điện thoại lên bắt máy, ánh mắt rơi vào thanh niên đang nằm lại về ghế tựa, mất tập trung nghe Thập Nhị ở đầu bên kia báo cáo sự tình.
Buổi chiều Cố Trường An cùng Lục Thành xuống núi.
Lục Thành không bằng lòng lắm, hắn chỉ ước được ở cùng Cố Trường An trong miếu nhỏ trên núi, chỉ có hai người bọn họ, không ai có thể quấy rầy.
Cố Trường An đi được một đoạn đường thì không đi nữa, giang hai cánh tay với Lục Thành, hùng hồn nói ra hai chữ: "Cõng em."
Lục Thành khom lưng cúi đầu nhìn cậu, cười đùa nói: "Anh nhìn cả buổi cũng không thấy em có tí xấu hổ nào."
"Anh là người của em, em có gì mà phải xấu hổ." Cố Trường An nằm sấp trên lưng của hắn, thoải mái nheo mắt lại, "Huống hồ mình mà cậy mạnh thì phải chịu hậu quả, không có đáng."
Cơ mặt Lục Thành co rúm, lý do hợp lý quá nhỉ.
.
Hà Lữ đắp người tuyết trước cửa nhà, không phải y rảnh rỗi không có chuyện để làm mà là chơi game đến nỗi đau tay, không còn cách nào mới đặt điện thoại xuống ra ngoài vận động.
Trước khi đến đây đã phải họp ngành dài tận ba tiếng đồng hồ, ấn tượng sâu đậm nhất của y là việc mình đói bụng đến nỗi nuốt nước miếng. Y không thể ăn vụng trong lúc các đại lão đều đang nghiêm túc thảo luận, bánh quy trong túi quần cũng bị y bóp nát.
Cuối cùng sau khi hội nghị kết thúc, trước mắt Hà Lữ toàn là sao trời.
Về phần nội dung trong hồi ức, chủ yếu là xoay quanh Trường An và nhà anh ta.
Bởi vì y và Thi Trương tuổi trẻ tài cao, có tư tưởng có lý tưởng dám đảm đương nên vô cùng được ban ngành coi trọng, bởi lẽ đó mới phái bọn họ chạy tới... chịu chết.
Chính là chịu chết, Hà Lữ cầm xẻng đắp đắp cái bụng tròn vo phình ra của người tuyết. Căn cứ theo tài liệu sưu tầm được, chỉ cần trên đời này còn con người thì lời nói dối sẽ còn tồn tại, con yêu quái kia không thể bị gϊếŧ chết. Chơi cái éo gì nữa, không thèm chơi, ai chơi xuống chầu ông bà.
Cấp trên nói sẽ nghĩ biện pháp, lão đại đã đi tìm sư phụ của anh ấy, tình hình rất nghiêm trọng.
Hiện tại chính là được ngày nào hay ngày đó, binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn, phải làm gì thì làm nấy.
Bỗng cảm nhận được một tầm mắt sau lưng, Hà Lữ không quay đầu lại nói: "Lão Trương, kiếm củ cà rốt cho tôi."
Thi Trương vào nhà bếp lấy ra mang tới: "Đầu lệch rồi."
"Tôi đặc biệt tạo dáng nghiêng đầu." Hà Lữ không chịu nổi, y nhấn cà rốt vào bên trong tuyết, trợn mắt bịa đặt, "Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao, cậu thật sự không có tế bào nghệ thuật."
Thi Trương: "Ừm."
Hà Lữ bày ra điệu bộ đại sư huynh giáo huấn: "Còn có thái độ sống của cậu... Tôi không biết phải hình dung thế nào, chính là chán, chán, cậu hiểu không?"
Ánh mắt Thi Trương như có như không đảo qua nốt ruồi mỹ nhân trên mặt y: "Chán?"
"Chán, quá chán." Hà Lữ nửa ngồi nửa quỳ vỗ vỗ đầu người tuyết, chưa đủ tròn, "Giúp tôi mang chút tuyết sạch tới đây."
Thi Trương rung bụi cây bốc một nắm tuyết cho y.
Hà Lữ lấy tuyết đắp lên đầu người tuyết, hết đắp lên lại phủi đi, rốt cuộc cũng làm cho tròn: "Lão Trương, mẹ cậu sáng nay gửi tin nhắn cho tôi, bảo tôi dạy cậu một khoá, cậu không còn nhỏ, nên tìm người yêu, trước hết có thể nói chuyện trước."
Thi Trương liếc hắn một cái: "Cậu bằng tuổi với tôi."
"Tôi có anh trai chị gái, trong nhà hối ai cũng không hối trên đầu tôi, ai bảo nhà cậu có mỗi mình cậu."
Hà Lữ cười ám muội, "Nói thật nha, em gái của lão đại Bạch Trân Châu rất được đó, vừa trắng vừa xinh, còn chân dài, nếu như cậu thích, sư huynh tôi đây có thể tạo cơ hội giúp cậu, cho cậu ở một mình với em ấy."
Bên trong lời này có ý gì khác Thi Trương không quan tâm, cậu chỉ biết một ý, đó là Hà Lữ không thích Bạch Trân Châu.
Nếu Hà Lữ thích Bạch Trân Châu, vậy y sẽ không khống chế được.
"Trường An đã về chưa?"
"Về rồi."
"Thật không, cậu không phải đang lừa tôi chứ? Sao tôi đây lại không biết?"
"Ở đằng trước kìa."
"..."
Hà Lữ cắm cái xẻng xuống, bảo Thi Trương đắp cho y con người tuyết vừa đẹp vừa ngầu một chút, một mình chạy qua cách vách.
Thi Trương nhìn người tuyết xấu không sao chịu nổi, nửa ngày cũng không nói gì.
Cố Trường An vừa vào nhà đã nghe thấy giọng Thi Trương từ bụng cá bay ra, tổng cộng ba lời nói dối.
"Tối hôm qua tôi ngủ rất sớm."
"Có con muỗi."
"Tôi đổ hết cơm thừa của cậu rồi."
Cố Trường An không cảm thấy bất ngờ.
Từ khi Hà Lữ và Thi Trương chuyển vào nhà Trần Dương cách vách, mỗi ngày đều có thể nghe thấy lời nói dối của Thi Trương từ trong lu lớn, ít thì một hai, nhiều thì ba năm cái.
Hà Lữ đứng dưới mái hiên giậm chân một cái, giũ bỏ tuyết bám trên chiếc giày thể thao bảo bối: "Trường An, tối hôm qua bọn anh đi đâu vậy?"
Cố Trường An cười nói: "Nếu như tôi là cậu thì bây giờ sẽ không hỏi câu đấy, dễ làm lộ trí thông minh của chính mình."
Mặt Hà Lữ đen lại: "Tôi bị lộ?"
Cố Trường An nói: "Cậu đoán xem?"
Hà Lữ: "..."
Cố Trường An vô tình thoáng thấy một dấu đỏ trên cổ Hà Lữ, cậu dùng ngón tay chỉ, làm bộ thuận miệng biết rõ còn hỏi: "Bị sao vậy?"
Hà Lữ nói: "Muỗi chích."
Cố Trường An nhìn y như đang nhìn một kẻ khờ khạo: "Trời lạnh thế này, đến người còn phải chết rét, cậu chắc là còn có muỗi?"
"Tôi cũng thấy quái lạ, theo lý thuyết thì không nên có ha." Hà Lữ chép miệng một cái, "Nhưng Lão Trương nói có."
Cố Trường An lảo đảo một cái, nếu không phải Lục Thành kịp thời ôm lấy, cậu nhất định sẽ ngã vào tuyết.
Ổn định thân hình, Cố Trường An quay đầu: "Cậu tin?"
"Tin chứ." Hà Lữ tràn đầy tự tin nhếch miệng cười, "Cậu ta không dám nói dối trước mặt tôi."
Cố Trường An lắc đầu, thằng nhóc đáng thương.
Lục Thành ôm nửa Cố Trường An mang vào phòng. Đôi sư huynh sư đệ kia một người nhìn thì tưởng là tinh nhưng thực chất lại là một kẻ ngốc. Người còn lại bên ngoài trầm ổn an tĩnh, trong lòng bùng nổ không thôi. Cứ để bọn họ tự chơi vậy.
Cố Trường An còn muốn cứu Hà Lữ một chút: "Cậu biết từ ngoài lạnh trong nóng không?"
"Có nghe qua, từ lóng hay dùng." Hà Lữ nháy mắt với cậu, "Làm sao, là nhà anh à?"
Cố Trường An xua tay: "Thôi."
Hà Lữ đứng một chỗ suy nghĩ, cảm thấy có điểm kỳ lạ, lại không biết lạ chỗ nào. Y móc điện thoại ra tự chụp ảnh, nhìn một hồi lâu, mang theo một bụng nghi vấn đến tìm Thi Trương: "Thật sự có muỗi?"
Thi Trương đang làm mắt cho người tuyết: "Ừm."
"Thật là quỷ quái." Hà Lữ kéo xuống áo lông cao cổ, ra hiệu cho cậu nhìn dấu trên cổ mình, "Sao tôi đây càng xem nhìn cái thứ này càng cảm thấy là do con người làm ra vậy? Giống như loại dâu tây trong truyền thuyết, cậu thấy có giống không? Quá giống đi!"
Nói xong kích động, hồng hộc thở dốc, con mắt trợn tròn, bộ dạng như gặp quỷ.
Thi Trương vẫn làm mắt người tuyết như trước, không nhìn Hà Lữ, trong lời nói của cậu có hàm ý ám chỉ: "Trong phòng chỉ có tôi và cậu."
Hà Lữ không chút nghĩ ngợi: "Cho nên mới không thể đó."
Thi Trương vo tuyết thành một cục, trầm mặc một hồi buông lỏng nắm đấm ra, thẳng lưng quay người rời đi.
Hà Lữ nhìn người tuyết một mắt, lớn tiếng hô với bóng lưng sư đệ: "Lão Trương, còn một mắt đâu? Chưa làm xong đã đi?"
Người đằng trước bước chân không ngừng, rất nhanh đã biến mắt khỏi tầm mắt của y.
"Làm cái gì vậy trời, thật là..."
Hà Lữ gãi mạnh mái tóc màu sợi đay, xong liền nhanh chóng đau lòng vuốt thẳng lại, mới nhuộm trong hiệu tóc, bỏ ra chừng vài trăm, đành lòng rút số tiền vốn dùng để mua giày trong ngân hàng ra.
Buổi chiều bầu trời có hoa tuyết tung bay, Cố Trường An không chỉ không rời nhà mà đến cả giường cũng không xuống, lạnh giá ngăn lại cơn buồn tiểu của cậu. Cậu nằm trong ổ chăn mơ màng ngủ, cơm tối cũng ăn ở trên giường.
Lục Thành khoanh tay đứng bên giường: "Em định sống trên giường luôn?"
"Đừng nói thế, làm người ta sợ hãi đó." Cố Trường An rất khiêm tốn nói, "Em chỉ là ngủ nhiều chút thôi."
Lục Thành ấn ấn thái dương: "Là nguyên cả buổi chiều."
Cố Trường An không thấy cơn giận và oan ức của hắn: "Chỉnh điều hoà cao số hơn tí."
Lục Thành khoa trương chậc lưỡi: "Sẵn sàng ra ngoài rồi?"
Cố Trường An nói: "Không phải, em chỉ muốn vào nhà xí một chút, lỡ uống nhiều nước."
Lục Thành: "..."
Cố Trường An hôn khoé môi người đàn ông một cái: "Em đói bụng rồi, đi làm cho em bát mì, hai quả trứng chần, không biết làm thì để Đại Bệnh dạy anh. Nghiêm túc học nha, không nên đầu cơ trục lợi, lát nữa em sẽ kiểm tra."
Lục Thành: "..."
Cố Trường An đi vệ sinh xong quay về phòng, đang chuẩn bị bò lên giường thì bỗng khựng lại, cậu nhìn về phía tủ quần áo: "Đi ra."
Tủ quần áo không có động tĩnh.
Cố Trường An cười lạnh: "Không ra đúng không? Vậy tôi động thủ."
Mấy giây sau, một người trung niên bước ra khỏi tủ quần áo. Vóc người rất cao, đường nét góc cạnh, mặc bộ áo khoác dài, mang mũ lưỡi trai, nguyên cây đen.
Cố Trường An nhìn đường nét của người trung niên thôi cũng đã biết là người nhà họ Lục, cũng chính là chú te mà Lục Thành từng nói qua, mặt của cậu giật giật thấy rõ, đến thì quang minh chính đại mà đến, bất kể là xuất phát từ lòng hiếu kỳ hay nguyên nhân gì cũng có thể lý giải, lén lén lút lút làm chi?
Còn tưởng là tên trộm nào đó chán sống rồi, quyết định đến nhà cậu ăn trộm.
Chốc suy tư ngắn ngủi kết thúc, Cố Trường An quyết định án binh bất động, dùng bất biến đối phó vạn biến.
Đến quả thật là chú tư của Lục Thành Lục Khải Minh, ông tìm chỗ ngồi trốn đi là vì muốn nhìn xem cháu trai và thằng nhãi nhà Cố lão đầu hoà hợp thế nào, liệu hai người đã đến cái mức độ nghiêm trọng không thể nào tách ra nổi chưa, nào ngờ nhãi con này lại nhạy cảm đến vậy, lập tức phát hiện ra sự tồn tại của ông.
Vậy nên cục diện hiện giờ mới khó xử.
Lục Khải Minh nghiêm mặt gọi điện cho cháu trai, chờ hắn đến giải cứu: "Chú đang ở trong phòng vợ cháu."