Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đừng chờ tôi
Cố Trường An đang cùng Bạch Nghiêm Tu bàn về nhân sinh triết học. Ví như người sống một đời, cây cỏ sống một mùa thu, tự đối tốt với mình một chút, rảnh rỗi thì chăm sóc người nhà. Ánh mắt không thể chỉ nhìn phương xa, phải nhớ tới người bên cạnh.
Bạch Nghiêm Tu cảm thấy cậu như đang nói lời ly biệt, cái cảm giác này không ổn lắm.
Lướt thấy bóng người vị phu nhân, Bạch Nghiêm Tu cắt ngang Cố Trường An, ánh mắt ra hiệu cho cậu nhìn qua: "Dung mạo của cậu và mẹ cậu rất giống nhau."
Cố Trường An đáp: "Bình thường."
Bạch Nghiêm Tu đột ngột hỏi: "Liệu lần sau còn có thể gặp lại không?"
Nụ cười trên mặt Cố Trường An tan biến, thoáng cái lại hiện lên: "Tuỳ duyên đi."
Lời này nhẹ như mây gió, nhưng cảm xúc trong mắt cậu lại không phải vậy. Dù sao cũng là bạn bè quen biết mấy năm, trong ba năm cậu gian nan nhất vẫn luôn có bóng hình người này.
Cố Trường An không tiếng động than thở.
Bạch Nghiêm Tu miết ly rượu: "Đi về đâu?"
Cố Trường An mỉm cười với câu hỏi ngu ngốc của anh: "Đi về nơi nên đi."
Bạch Nghiêm Tu thấy mẹ Cố Trường An sắp đến gần đây, có vài lời chưa kịp ra khỏi miệng đã nuốt trở vào, anh bỏ chén rượu xuống ôm lấy Cố Trường An.
Cố Trường An không tránh ra, như bạn bè vỗ vỗ bờ vai anh: "Hôm nay Trân Châu kết hôn, là ngày vui. Anh làm thế này trước mặt mọi người là sao đấy?"
Bạch Nghiêm Tu buông lỏng tay, anh lui về sau một bước, cúi đầu cau mày nhìn người trước mặt.
"Tôi sẽ không đổi số điện thoại."
"Tôi thì sẽ đổi."
"..."
Cố Trường An nhìn ra nặng trĩu của Bạch Nghiêm Tu, khóe môi cậu giương cao, nở nụ cười: "Đừng giống như sinh ly tử biệt thế, tôi chỉ là đến chỗ nên đến, làm chuyện nên làm. Xong xuôi, tôi sẽ trở về thăm cha mẹ nuôi, thêm cả anh và Trân Châu."
"Hi vọng lúc đó đã có người bên cạnh anh."
Bạch Nghiêm Tu sâu sắc nhìn cậu: "Trường An, tôi có cảm giác mình sẽ hối hận." Hối hận đã buông tay cậu.
Cố Trường An vuốt vuốt sợi tóc trước trán: "Người sống một đời, ai mà chẳng có thời điểm hối hận, một lần hai lần, số lần càng tăng thì sẽ càng bình tĩnh."
Bạch Nghiêm Tu đầy mặt không đồng tình.
Cố Trường An nói: "Có những khi ta hối hận vì một sai lầm nhất thời. Thời gian trôi qua, anh sẽ nhận ra không phải hối hận, mà là vui mừng, vui mừng vì khi đó đã làm ra lựa chọn như thế, mới có thể chờ đợi ông trời trao kinh hỉ cho anh."
Giọng Bạch Nghiêm Tu khàn khàn: "Dáng vẻ lúc cậu giảng đạo lý cho người khác vừa chân thành vừa nghiêm túc, vậy tại sao tới lượt cậu thì đến ba năm cũng không thể vượt qua rào cản?"
Cố Trường An nói, Bạch Nghiêm Tu anh cái gì cũng tốt, chỉ là không hài hước.
Bạch Nghiêm Tu nói, vậy tôi còn kịp thay đổi không?
Cố Trường An thiếu chút nữa đã bị sặc, cậu không dám tin nhìn Bạch Nghiêm Tu: "Ban nãy anh bị ma nhập hả?"
Bạch Nghiêm Tu quay đầu lại, trông có phần quẫn bách.
Cố Trường An hít sâu một hơi, cậu thu lại biểu tình đang sở hữu, từng chữ từng chữ nói: "Bạch Nghiêm Tu, đừng chờ tôi."
Đường nét dưới cằm trên khuôn mặt nghiêm nghị của Bạch Nghiêm Tu trong nháy mắt căng ra, hai bên tay siết thành nắm đấm, sau đó dường như đã trở lại bình thường, chậm rãi buông lỏng.
Lâm Lam tới đây, Cố Trường An đến cách đó không xa chúc rượu vợ chồng Bạch Trân Châu rồi hỏi thăm một chút, xong nhìn về Bạch Nghiêm Tu đang nhìn mình chằm chằm, mệt mỏi vung tay xuống: "Đi đây."
Đôi môi Bạch Nghiêm Tu mấp máy, bảo trọng.
.
Lúc Lập Xuân đến, trong tứ hợp viện tràn đầy hương vị dầu khói, mùi cơm nước bay ra từ nhà bếp, bụng sôi ùng ục ùng ục, ác muốn chết.
Cố Trường An nghe thấy động tĩnh thò đầu ra, thấy là Lập Xuân bèn tiếp tục yên vị ngồi trên băng ghế nhỏ bóc đậu đũa.
Lập Xuân ném ba lô xuống đất, cô chạy vào trong cửa phòng bếp, duỗi cái cổ nhìn vào. Cô không dám vào trong, hung hăng nháy mắt với Cố Trường An.
Cố Trường An còn chưa nói gì thì Lâm Lam đang cầm muôi đứng trước kệ bếp phát hiện ra. Bà quay đầu, trông thấy cô gái nhỏ ở cửa.
Lập Xuân nhất thời mặt đỏ đến tận cổ, tay chân luống cuống, còn nói lắp: "Con, con chào dì!"
Lâm Lam cười cực kỳ hiền hoà: "Lập Xuân đúng chứ, ngồi xe có mệt không con?"
Lập Xuân ngây ngốc cười hề hề: "Không hề mệt, một chút cũng không mệt ạ."
Cô chỉnh chỉnh mái tóc dài, quy củ bước vào trong bếp.
Cố Trường An nhìn mà chướng mắt, nói Lập Xuân, thả lỏng đi.
Lập Xuân lè lưỡi với cậu, chị phải hết căng thẳng kiểu gì hả? Chị đang căng thẳng lắm đấy biết không?
Cố Trường An pặc pặc bẻ đậu đũa thành mấy khúc: "Tâm lý quá kém, chờ đến thời điểm chị thấy cha mẹ chồng thì phải làm sao đây?"
Dòng suy nghĩ của Lập Xuân nhất thời bị dắt chạy mất, ủ rũ ngồi bẹp xuống băng ghế nhỏ bên cạnh cậu, giúp cậu xé đậu đũa: "Nói sau đi nói sau đi."
Cố Trường An hỏi tại sao cô không đưa bạn trai tới.
Lập Xuân nhỏ giọng nói: "Bận rồi."
Cố Trường An liếc cô một cái, tám phần mười là cãi nhau, nhưng vẫn chưa cãi cọ đến sứt đầu mẻ trán là còn tốt đúng không?
Lâm Lam nấu một bàn ăn thường ngày, không làm qua loa bất cứ một phân đoạn nào. Bà thấp thỏm nhìn con trai mình, nghĩ thầm không biết có hợp khẩu vị cậu không.
Cố Trường An nhìn đống thức ăn trước mặt, chậm chạp không nhúc nhích.
Lập Xuân đá đá chân cậu dưới gầm bàn, ngẩn ra cái gì thế, mẹ cậu sắp khóc rồi kìa.
Cố Trường An phục hồi tinh thần. Cậu cầm lấy đũa gắp miếng thịt thái mỏng sốt cá gần mình nhất, rồi gắp hai miếng đậu phụ vào miệng nhai kỹ nuốt chậm cười: "Ngon quá."
Dây thần kinh căng thẳng trong đầu Lâm Lam thoáng cái đã buông lỏng ra, bà vội vàng nói: "Vậy con ăn nhiều chút nhé."
Cố Trường An nói vâng.
Đôi mắt ước ao của Lập Xuân đỏ lên, cô vùi đầu lùa mấy miếng cơm, nhai ở hai bên má, lòng có chút khó chịu. Không biết tình hình ba cô thế nào, sống hay chết, nếu chết rồi thì chôn ở đâu, nếu còn sống thì ở nơi nào.
Trong bát nhiều hơn một thìa tôm nõn xào ngô, Lập Xuân khịt khịt mũi, đỏ mắt ngẩng đầu lên.
Gương mặt hiền từ của Lâm Lam tràn đầy ý cười: "Đừng chỉ nhìn không, ăn cơm đi con."
Lập Xuân nín khóc mà cười: "Cảm ơn dì."
Cô lén lút nháy mắt với Cố Trường An, dung mạo mẹ cậu thật xinh đẹp.
Cố Trường An đáp trả cô bằng ánh mắt "Đó là chuyện đương nhiên".
Nhìn cậu đắc ý kìa, Lập Xuân bĩu môi, cũng được, chuyện này có thể đắc ý.
Bữa cơm này Cố Trường An ăn đặc biệt chuyên tâ. Cho dù cậu nằm mơ, cũng không thể mơ ra được khung cảnh này. Khi đã xảy ra thật, cảm giác khó có thể hình dung.
Ăn cái gì, vị gì, mùi thơm không, những điều này với Cố Trường An mà nói thì đều không quan trọng, quan trọng là cơm do ai nấu, nấu cho ai.
Lập Xuân giành phần thu dọn bát đũa, lau nồi rửa chén.
Cố Trường An ngăn cản mẹ lại: "Để Lập Xuân làm đi, cho quen với nghiệp vụ cũng tốt."
Cậu đơn thuần chỉ là đùa một chút, quen cái rắm, Lập Xuân thế nào cậu rất rõ, cái ngày thành thạo việc nhà không bao giờ đến đâu, còn chưa làm vỡ bát khiến mình bị thương là tốt rồi, điểm này hẳn người bạn trai của cô phải nắm chắc trong lòng, tìm vợ, chứ không phải bảo mẫu.
Lâm Lam nghe vậy hiểu rõ ra.
Lập Xuân bận việc xong liền vây quanh Lâm Lam, cô biết cái nào nên hỏi, cái nào không nên hỏi: "Dì ơi, da dẻ dì tốt thật đấy, dì bảo dưỡng thế nào ạ?"
Lâm Lam nói: "Dì không làm bảo dưỡng."
Lập Xuân khó mà tin nổi chép miệng một cái, cái gọi là quyến rũ trời sinh chính là đây!
Lâm Lam rót một chén trà hoa đưa tới.
Lâm Lam được chiều mà lo sợ, nhanh chóng đứng dậy dùng hai tay đón.
Lâm Lam ngồi đối diện cô, giọng nói êm dịu hỏi: "Lập Xuân, con có nguyện ý kể cho dì nghe một chút về những năm qua của Trường An không?"
Thấy ánh mắt cầu xin của mẹ Trường An, Lập Xuân lập tức gật đầu như gà mổ thóc.
Phải bắt đầu nói từ đâu đây, cô suy nghĩ một chút, vậy nói từ lần đầu tiên gặp Trường An đi.
Cố Trường An ở trong phòng hắt xì hai cái. Cậu không ra ngoài, tiếp tục xem tấm bản đồ bày trước bàn, nhìn một lần, dấu ấn tồn lưu trong đầu sâu sắc thêm một phần.
Năm đó lúc Cố Trường An tỉnh lại, trong lòng tràn ngập nỗi nhớ người đàn ông kia, nửa tháng sau mới nhớ về chuyện Trục Nguyệt. Cậu hỏi Bạch Nghiêm Tu, cũng hỏi Lập Xuân, Hà Lữ, Thi Trương, có thể hỏi đều hỏi, phát hiện Trục Nguyệt chẳng biết đã đi đâu.
Cố Trường An hoài nghi Trục Nguyệt đi cùng Dặc Dương của người đàn ông.
Cả ba năm cũng không thấy động tĩnh nào.
Như một đứa con gái bỏ nhà theo trai, không ngoảnh đầu lại chạy mất, chỉ quan tâm đến việc mình được vui sướng tự do, hoàn toàn không để ý đến sống chết của người cha già.
Cố Trường An hơi ngửa ra sau dựa lưng vào ghế, tay như có như không gõ gõ tay vịn. Mí mắt cậu khép nửa, cả người trông như mơ màng ngủ, chỉ là đáy mắt vẫn còn một mảnh tỉnh táo.
Lúc Lập Xuân gõ cửa tiến vào nhìn thấy cảnh này, cô trở tay khép cửa lại, liếm liếm miệng lưỡi phát khô do ban nãy vừa nơi chuyện ở ngoài, không đầu không đuôi đến một câu: "Trường An, chị không thể sinh con."
Cố Trường An vẫn là dáng vẻ kia: "Vậy nên hai người bởi vì nguyên nhân này mà cãi nhau?"
Lập Xuân chạy chậm sang trừng cậu: "Trời má! Sao cái gì cậu cũng biết thế?"
Cố Trường An chậc: "Soi gương giùm, trên mặt viết rõ rõ rành rành."
Lập Xuân tiếp tục trừng cậu, nửa ngày mới như quả bóng xì hơi ngồi xổm xuống, ngón tay vẽ vẽ lên sàn nhà: "Chị là yêu quái mà, nếu cùng nhân loại sinh thì đứa con sẽ là nhân yêu."
Cố Trường An câm nín một hồi: "Là bán yêu."
Lập Xuân dại ra há to mồm: "Gọi là bán yêu? Chẳng phải gọi là nhân yêu ư?"
Cố Trường An muốn gõ đầu cô, nhịn được: "Không phải."
Qua một hồi lâu, toàn bộ ba hồn bảy vía của Lập Xuân trở về, lòng cô vẫn còn sợ hãi vỗ ngực một cái: "Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi."
"Bán yêu tốt hơn nhiều so với nhân yêu, chị còn có thể tiếp thu, chỉ là không biết đứa con có chấp nhận hay không."
Cố Trường An tháo kính xuống xoa bóp sống mũi: "Bán yêu vừa là yêu, vừa là người."
Lập Xuân cảm thán: "Nghe ngầu thật sự luôn."
"..."
Thực chất Cố Trường An muốn nói, cậu là bán linh, không thấy mình khác gì con người lắm, thế nhưng mạch não của Lập Xuân tương đối kỳ lạ, người bình thường không theo kịp.
Lập Xuân biết được Lục Thành còn sống, cô chấn động đến không nói nên lời, ngay sau đó lập tức nghe thấy Cố Trường An nói cậu muốn đến Lục gia.
Từng quả bom bị ném qua, ầm ầm ầm, Lập Xuân bị nổ cho hoang mang.
Cố Trường An nói: "Chuyện này tôi chỉ nói với mình chị."
Linh quang trong đầu Lập Xuân loé lên, cô giơ tay tuyên thệ, năm ngón dựng thẳng tắp, nửa ngày mới nhớ ra tuyên thệ chỉ cần dùng bốn ngón, lập tức rút một cái trở về: "Cậu yên tâm Trường An, chị tuyệt đối sẽ không nói cho ai khác, bạn trai cũng không nói!"
Cố Trường An bị bộ dạng chính trực của cô chọc cười: "Chị dở hơi như thế, bạn trai chị có biết không?"
Lập Xuân ngẩng đầu ưỡn ngực: "Nhất định là biết."
Hai người nhìn nhau nhoẻn miệng, không hẹn mà bật cười thành tiếng, bầu không khí ngột ngạt cũng tan biến không còn dấu vết.
An tĩnh chốc lát, Lập Xuân dè dặt hỏi: "Vậy chừng nào cậu lên đường?"
Cố Trường An nói: "Đầu tháng."
Lập Xuân bẻ đầu ngón tay đếm đếm, là hai ngày nữa. Cũng may là cô đã tới, nếu không hôm nào chạy qua thăm một chút, phát hiện cửa tứ hợp viện đã bị khoá lại, Trường An không biết đi đâu, cô nhất định sẽ hoảng loạn chết.
"Dì cũng đi chung với cậu à?"
Cố Trường An day day huyệt thái dương: "Tôi vừa nghĩ đến chuyện bà ấy đi cùng tôi, liền lo lắng bà ấy trên đường mệt, thân thể không chịu nổi."
Lập Xuân nói: "Nếu không thì cậu hỏi ý của dì chút đi, chị thấy chắc chắn dì một trăm lần nguyện ý đi cùng cậu. Cậu nghĩ xem, đã nhiều năm như vậy, bấy giờ mới có thể gặp mặt con trai, cậu nghĩ có thể bỏ qua sao? Không thể nào, đúng chứ?"
Cố Trường An khẽ cười thành tiếng: "Chị Xuân à, những lúc như này hẳn là bạn trai chị sẽ rất vui mừng đi."
Lập Xuân đầu tiên là sững sờ, xong mới hiểu là ý gì, bảo cô có tác dụng như hạt dẻ cười, cô nhất thời bay lên, đuôi cũng vểnh tận trời: "Làm sao, hối hận rồi hả?"
Cố Trường An đưa cho cô một cái hạt dẻ: "Có bạn trai rồi, nói chuyện chú ý một chút."
Lập Xuân nói cô đang chú ý đây. Từ khi có bạn trai, cô đi trên đường lớn thấy anh nào đẹp trai cũng không dám nhìn lâu, chỉ sợ hắn ghen .
Cố Trường An nghe cô bô bô, tảng đá lớn nén trong lòng dần có dấu hiệu buông lỏng.
Lập Xuân định nán lại Lan Đàn, chờ Trường An và mẹ cậu lên đường rồi hẵng quay về, dù chỉ có hai ngày nhưng cô vẫn gọi điện cho bạn trai, không nói rõ ràng, nhận được sự chấp thuận, rất tốt, không phát sinh cãi vã.
.
Ngày hôm sau Quý Thanh tới đây, cô không chỉ đến một mình mà còn mang theo một cái bể cá.
Cố Trường An nghe được không dưới mười lời nói dối.
Quý Thanh nói là hôm qua khoá chặt một nghi phạm, tên Cao Phong, ban đêm bị đưa đến cục công an thẩm vấn, vẫn luôn thẩm tra đến tận hừng đông. Mọi người thay phiên ra trận bào mòn đối phương, cuối cùng bào mòn được từng này thứ.
Cố Trường An uống ngụm nước: "Đang làm gì?"
Quý Thanh nói là bác sĩ ngoại khoa. Cô cả tối không ngủ, còn lên xe chạy trên đường cao tốc, đầu óc cứ như bị gỉ, nói xong mới nhớ đến điều chính: "Nhưng bây giờ thì không phải nữa."
"Năm ngoái Cao Phong vì một sự cố chữa bệnh mà nghỉ việc."
"Sức chịu đựng kém đến vậy?"
"Qua điều tra, hắn vừa không có bệnh trầm cảm, cũng không có chứng lo âu hay rối loạn khí sắc, trạng thái tinh thần không khác gì người thường."
Cố Trường An úp ly nước: "Còn về sơ suất trong quá trình chữa bệnh."
Quý Thanh nói: "Trong lúc giải phẫu đã làm một nữ bệnh nhân mười lăm tuổi tử vong."
Cố Trường An giương mắt: "Chẳng lẽ đấy không phải là tai nạn?"
"Đúng là tai nạn, điểm ấy đã được kiểm chứng qua bác sĩ và y tá có tham dự." Quý Thanh nói, "Chỉ có điều, trước đây Cao Phong cũng từng có sơ suất trên bàn mổ, nhưng hắn không nghỉ việc."
Cố Trường An xé môi: "Giọt nước tràn ly?"
Quý Thanh xoa mặt, không thoải mái tí nào: "Năm nay Cao Phong gần ba mươi, căn cứ theo điều tra, hắn chỉ mới có một người bạn gái, là mối tình đầu của hắn. Con trai mười lăm mười sáu tuổi gặp được con gái mười lăm mười sáu tuổi, hai người đều ở tuổi mới biết yêu, tỉnh tỉnh mê mê thích lẫn nhau."
"Sau đó cô gái kia bắt đầu bắt cá hai tay, ở bên bạn thân của hắn. Hắn chịu đả kích sâu sắc, còn nháo nhào đòi tự sát, hàng xóm láng giềng xung quanh đều biết."
Mặt Cố Trường An giật một cái: "Cho nên hắn vì bị mối tình đầu phản bội mà hận hết thảy các cô gái ở tuổi đó?"
"Cũng không phải là không thể." Quý Thanh nói, "Mối tình đầu của Cao Phong đã qua đời rất nhiều năm, bị đâm hơn một trăm nhát dao, vụ án đến nay vẫn chưa phá được. Tôi có cảm giác nếu thuận theo đường dây cũ này điều tra một chút, có lẽ sẽ tra được manh mối liên quan đến vụ án phanh thây."
Cố Trường An suy tư.
Quý Thanh nhìn cá vàng bơi lội trong bể cá: "Tôi đã xin Triệu cục điều một nhánh cảnh lực, cậu lựa ra những lời nói dối của hắn, tôi sẽ dặn dò bọn họ tăng cường điều tra, chẳng mấy chốc sẽ có tiến triển."
Cố Trường An nói: "Cảnh sát mấy người phá án thật sự gian nan, khoá chặt kẻ tình nghi loại trừ từng người một, hung thủ chính là người xếp sau cùng không bị loại ra."
Quý Thanh nhún vai, những khi không có manh mối thì chỉ có thể làm như vậy, có lúc còn phải dựa vào trực giác để phán đoán.
Hôm qua cô xem giám sát xung quanh hai chỗ ném thi thể, tua tới tua lui nhìn, vốn định xem Tôn Đại Khánh và Trần Dự có ở đó hay không, có chỗ nào khả nghi không, không ngờ rằng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.
Trong camera giám sát, hai điểm quăng thi thể đều có Cao Phong, hắn cho người ta cảm giác rất không thoải mái.
Sau đó, Quý Thanh phái người cầm ảnh Cao Phong đi hỏi cư dân xung quanh. Có người nói buổi sáng hôm cảnh sát tới, người trong hình đang đứng bên cạnh mình, sở dĩ có ấn tượng là bởi vóc người rất cao, lý do khác là vì đối phương đang cười, tuy trên mặt không có nụ cười nhưng trong mắt quả thực có.
Người cung cấp manh mối kia luôn mãi hồi tưởng, xác nhận bản thân không nhìn lầm, y còn nhỏ giọng mắng vô đạo đức.
Lúc đó không ít người đứng bên ngoài đường cảnh giới, mà án mạng xảy ra, trong thùng rác có mảnh thi thể chiên dầu, không ai sẽ xuất hiện cái cảm xúc ấy.
Quý Thanh dựa vào kinh nghiệm nhiều năm phá án cảm thấy Cao Phong có vấn đề, bèn đưa vào trong cục thẩm, kết quả thật sự thẩm tra ra vài thứ.
Cấp trên yêu cầu phá án trong giờ, thời gian đã qua, Quý Thanh vội gần chết, không nán lại lâu đã đi.
Cố Trường An không giữ cô lại, biết cô hiện tại đang bận sứt đầu mẻ trán, nói cái gì cũng vô dụng, mấu chốt là bắt được hung thủ phá được vụ án.
.
Hơn tám giờ tối hôm đó, Cố Trường An cùng Lập Xuân ở trong viện trông sao ngắm trăng, hai người đang thảo luận về thời tiết ngày mai.
Bởi vì ngày mai Cố Trường An sẽ lên đường.
Lâm Lam ở trong phòng thu dọn hành lý cho cậu, cậu vốn không đồng ý, nhưng nhìn thấy đôi mắt ân cần của bà, cậu không nỡ lòng từ chối.
Lập Xuân đếm đếm sao, rất nhanh đã đếm không hết: "Trường An, tại sao Lục Thành không đích thân tới tìm cậu?"
Cô tự hỏi tự trả lời: "Nhất định là Lục Thành có lý do không tới được."
Cố Trường An trầm mặc cắn hạt hướng dương.
Lập Xuân nhìn Cố Trường An như vậy, đoán không ra là tâm tư gì, cô chậm rãi xoay người, đổi chủ đề nói: "Ai da, chỗ này nhiều muỗi quá."
Cố Trường An vẫn đang cắn hạt dưa.
Lập Xuân kề mặt lại gần dưới mũi cậu, nhìn trái nhìn phải, nhìn lên nhìn xuống. Cuối cùng cậu không nhịn nổi nữa, từ trong miệng nhảy ra một câu: "Không ăn hạt dưa thì vô phòng lấy kẹo ăn đi."
"Ăn ăn ăn, cậu chỉ biết có ăn thôi!"
"..."
Lập Xuân đứng dậy, tay chống nạnh đi tới đi lui trước mặt Cố Trường An, giống như một con vật nhỏ đang bị vây nhốt, trong miệng nói khẽ: "Cái bản đồ kia trông xa vãi luôn, vừa phải đi bộ vừa phải đi xe, còn phải ra biển, vạn nhất có sóng to gió lớn, thuyền lật thì làm sao bây giờ? Ôi mẹ ơi! Mồm quạ đen!"
Cố Trường An đau đầu: "Yên tĩnh đi."
Lập Xuân thở phì phò lườm cậu một cái, vô cùng lo lắng thở dài.
Khoảng chín giờ, Cố Trường An bị một con muỗi cắn cho một tay sưng cục, nhai hạt dưa đến mức miệng lưỡi tê rần, Lập Xuân cũng không đi đâu, cổ họng cô khàn khàn khàn khàn, nói cũng nhiều rồi. Lúc hai người chuẩn bị thu ghế quay về nhà, trong tứ hợp viện bỗng xuất hiện một vị khách không mời mà đến — Lục Khải Minh.
Đây là lần đầu tiên Cố Trường An gặp một người của nhà họ Lục trong ba năm qua, cậu kích động đứng dậy, vừa đi hai bước chân trái đã ngáng chân phải. Nếu không phải Lập Xuân kịp thời đỡ lấy cánh tay của cậu, cậu nhất định sẽ cho Lục Khải Minh một cái quỳ lạy đại lễ.
Chẳng biết vì lý do gì mà đôi mắt của Lục Khải Minh lại sung huyết, lúc trừng sang đây, Cố Trường An có cảm giác như mình sắp bị đánh.