Anh giết bà ta đi
Mỗi người đều cần phải phát tiết khi thích hợp, bằng không cả thể chất và tinh thần đều sẽ sinh bệnh.
Thông thường Cố Trường An đều là phát tiết lúc nằm mơ. Trong trạng thái tỉnh táo, lý trí và tính cách đã khắc chế cảm xúc của cậu, không cho phép cậu lộ ra bộ dạng yếu đuối bất kham.
Lần này Lục Thành phát tiết một hồi, nước mắt nước mũi tèm lem khắp cổ Cố Trường An, còn phải ôm hắn như ôm trẻ con, vừa hôn vừa dỗ dành.
"Đây là lần đầu tiên em thấy một người đàn ông khóc thành như vậy."
"..."
Lục Thành nhổm dậy, đôi mắt đỏ tươi nhìn Cố Trường An: "Vết sẹo có thể lành không?"
Cố Trường An đạp hắn một cước: "Chê em?"
"Không chê." Lục Thành ôm chặt cậu, khàn giọng nói, "Anh chỉ sợ lúc em tắm rửa nhìn thấy vết sẹo trên người mình sẽ nhớ đến chuyện khi đó, trong lòng có bóng ma, không an ổn được."
Cố Trường An nói em thì có bóng ma gì chứ, chỉ là mùa hè không tiện mặc áo tay ngắn thôi, người khác sẽ cho rằng em là xã hội đen.
"Ngoại trừ việc đó, thật sự không còn gì khác. Chẳng phải anh cũng thấy em chưa từng mơ qua giấc mộng nào liên quan sao?"
Lục Thành nói: "Đã có."
Cố Trường An không phản ứng lại trong một chốc: "Cái gì?"
Môi mỏng Lục Thành cọ tai cậu, giọng không rõ ràng: "Trường An, em từng mơ một giấc mơ như thế, anh nhìn thấy."
Cố Trường An ngẩn cả người, không thể nào? Sao cậu không có ấn tượng gì?
"Hẳn là tháng trước, có một tối anh mơ màng nghe thấy em nói mớ..."
Lục Thành không nói tiếp, hốc mắt của hắn toả nhiệt, ngực đau đến nỗi khó thở, khung cảnh khi đó lần thứ hai hiện lên trước mắt hắn.
Đêm đó Lục Thành uống thuốc ngủ, vốn sẽ không tỉnh dậy, nhưng tiếng nức nở bên tai như hoá thành từng cây châm nhỏ đâm vào trong đầu của hắn, chốc chốc lại đâm, dẫn đến việc hắn chiến thắng tác dụng của thuốc, thoát khỏi trạng thái ngủ sâu.
Hắn vừa mở mắt ra liền thấy người bên cạnh đang khóc, khắp mặt toàn là nước mắt.
Lục Thành không biết Cố Trường An mơ gì, nhưng hắn biết có liên quan đến mình, bởi đối phương gọi tên của hắn, dùng tông giọng như đang phải chịu đựng nỗi đau sâu sắc từng lần từng lần lặp lại "Không sao đâu".
Lúc nói câu kia, Cố Trường An ôm cánh tay của chính mình, tựa như đang ôm Lục Thành.
Mà mặt của cậu trắng đến xanh lên, đôi môi xám trắng, cả người có chút co quắp. Những hiện tượng này đã nói cho Lục Thành biết, thân thể của cậu đã chạm đến một giới hạn nào đó, sắp không chịu nổi, vẫn còn đang khổ cực kiên cường chống đỡ.
Nhìn Cố Trường An thống khổ giãy dụa trong giấc mộng, lòng Lục Thành tràn ngập nghi ngờ. Hắn bắt đầu hoài nghi năm ngoái tại sao mình lại hôn mê ngủ thiếp đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn không thể nào nhớ ra, đoạn ký ức đó trống rỗng, không có trong đầu.
Mãi đến tận khi Lục Thành đi tìm cha, kết hợp cả hai biện pháp cứng mềm một hồi mới từ miệng ông biết được chân tướng sự việc.
Sau đó, mỗi đêm Cố Trường An ngủ, Lục Thành đều ngồi dựa vào đầu giường, ngắm cậu ngủ say đến ngẩn người. Mỗi khi cậu nằm mơ, sẽ nắm chặt tay cậu trấn an.
Lục Thành không biết mình vậy mà cũng có lúc yếu đuối.
Hắn biết chân tướng nơi cha mình, lại không cố nhìn lén thương tổn trên người Cố Trường An. Mỗi lần hạ quyết tâm muốn xem đều sẽ bỏ cuộc giữa chừng, sợ thấy rồi, sẽ chịu không nổi.
Nhưng hắn cũng mong chờ Cố Trường An thẳng thắn với mình.
Có Cố Trường An ở đây, Lục Thành mới có thể nắm tay cậu cùng nhau bước qua lằn ranh kia.
Lục Thành nghiền ra một tiếng thở dài từ trong cổ họng: "Trường An, anh thật sự không nghĩ đến chuyện em lại làm vậy vì anh, anh không dám tưởng tượng khi đó em là dáng vẻ gì."
Cố Trường An ngồi xuống chút, cậu khom người, ôm lấy đầu của người đàn ông dán vào lồng ngực, hờ hững nói: "Con dao nhỏ kia hình như là đồ gia truyền của nhà anh, rất dễ sử dụng. Em chỉ làm mình bị thương ngoài da một chút, trông dọa người, nhưng thực ra không đả thương đến nội tạng."
Lục Thành đột nhiên hỏi: "Lúc em cứa chính mình, anh đang làm gì?"
Cố Trường An theo bản năng lộ ra cảm xúc mâu thuẫn: "Em không muốn nhớ lại, anh cũng đừng nghĩ tới. Mọi chuyện đã qua rồi đúng không Lục Thành? Cái chủ đề này sau này cũng đừng nên nhắc nữa."
Lục Thành ngẩng đầu lên, hắn tựa hồ có thể thấy rõ tất thảy sự né tránh trong ánh mắt của Cố Trường An.
Điều này khiến tim Lục Thành thắt lại, thế giới nội tâm của Trường An e rằng còn bết bát hơn so với hắn tưởng.
Lục Thành tự làm khổ mình nghĩ, trong khoảng thời gian hắn chưa tỉnh dậy, rốt cuộc Cố Trường An đã có bao nhiêu giấc mộng như thế, rốt cuộc cậu đã phải đau đớn bao nhiêu khi một mình vật lộn trong mơ đây.
Cố Trường An phát hiện bờ vai người đàn ông đang rung động, cậu mò điều khiển từ xa mở đèn phòng lên, cảm giác như bầu không khí ngột ngạt giảm bớt đi nhiều: "Em ăn ít nước tương đi thì vết sẹo cũng dần phai nhạt."
Lục Thành áp trán cậu: "Mai cùng anh đến bệnh viện hỏi thăm chút."
Cố Trường An một tiếng cự tuyệt: "Không đi."
"Đi bệnh viện gì chứ, thuốc Uông lão tiên sinh kê em đã mang ra ngoài, dùng hết thì mua thêm, không cần tới bệnh viện, chỗ kia khiến cả người em đều không thoải mái."
Lục Thành cười khổ nói: "Xem như là giúp lòng anh dễ chịu một chút, được không em?"
Cố Trường An kiên trì chưa tới một phút đã thoả hiệp.
Mang tâm sự riêng qua một đêm, Cố Trường An cùng Lục Thành đến bệnh viện. Cậu những tưởng sẽ tới khoa da liễu, kết quả lại thấy biển hiệu khoa tâm thần.
Sắc mặt Cố Trường An băng giá như đang ở giữa mùa đông khắc nghiệt, cậu bỏ lại Lục Thành, thẳng bước đi ra ngoài.
Lục Thành kéo cánh tay của cậu, bị cậu hất ra.
Ánh mắt Cố Trường An lạnh lùng quay đầu lại: "Thừa dịp bây giờ em vẫn còn chưa nổi giận, mau chóng quay về với em."
Lục Thành mới lạ cúi người xuống, ăn nói khép nép dỗ dành: "Nếu em không thích chỗ này, vậy chúng ta có thể đến trung tâm tư vấn tâm lý."
Cố Trường An bực bội văng tục: "Giống thế cũng không được!"
Lục Thành không để ý đến ánh mắt khác thường của người chung quanh, môi mỏng dán lên ấn đường nhăn chặt của Cố Trường An: "Trường An, anh muốn đi cùng em đến già."
Cố Trường An thở một hơi, khoé miệng cậu mấp máy: "Anh chỉ biết lấy câu nói này uy hiếp em."
"Không phải uy hiếp." Lục Thành nói, "Là khẩn cầu."
Cố Trường An ngửa đầu nhắm mắt lại, đột nhiên nói: "Bây giờ không ít người đang nhìn chúng ta, nội dung trong ánh mắt họ không khác nhau mấy. Bọn họ cảm thấy chắc chắn em không yêu anh, tình cảm đối với anh chẳng có bao nhiêu sâu đậm, cũng chưa chắc sẽ đối tốt với anh bao nhiêu, em mẹ nó cảm thấy bản thân oan uổng chết rồi."
Lục Thành đang định nói chuyện thì nghe thấy Cố Trường An nói: "Đến trung tâm tư vấn tâm lý."
Cõi đời này sẽ xuất hiện một người sẽ khiến bạn bỏ đi nguyên tắc, người đó chất chứa toàn bộ tình yêu của bạn.
Dù cho bạn không nói, cũng sẽ tự làm.
Lần đầu tiên trong đời Cố Trường An đến trung tâm tư vấn tâm lý, không phải dẫn người đi mà là xem bệnh cho chính mình, hoàn toàn không biết mình bị bệnh gì mà phải cần đến đây, lại bị báo cho mắc bệnh trầm cảm.
Cậu như nghe thấy một chuyện vô cùng buồn cười: "Tôi mắc bệnh trầm cảm? Tại sao tôi không biết?"
Bác sĩ nói: "Tiên sinh, cậu thật sự mắc chứng bệnh đấy."
Cố Trường An đứng bật dậy khỏi ghế tạo thành tiếng vang lớn, sắc mặt thâm trầm, bộ dạng kia như là muốn tóm chặt cổ tay bác sĩ kéo ra đằng trước cho một đấm.
Bác sĩ liếc nhìn người đàn ông phía sau bệnh nhân.
Lục Thành như là mới phục hồi tinh thần lại, hắn sải bước tiến lên, đè vai Cố Trường An xuống.
Cố Trường An không nói một lời đẩy tay người đàn ông rời khỏi đây.
Lục Thành nói với bác sĩ: "Thật sự xin lỗi."
Bác sĩ biểu thị có thể thông cảm: "Tôi dự đoán rằng bệnh của bệnh nhân có thể chữa khỏi, kiến nghị tìm thời gian khác rồi lại tới một chuyến."
Lục Thành xoa xoa huyệt thái dương thình thịch đập loạn: "Có lẽ tôi sẽ không thuyết phục được em ấy."
Bác sĩ đoán được quan hệ hai người đại khái là như nào, cũng biết bệnh nhân là tính cách gì, ông trầm ngâm nói: "Bình thường hãy cứ khuyên bảo nhà anh đi, nói trắng ra là, trị liệu bằng thuốc chỉ có thể tạo ra tác dụng khắc chế, trị ngọn không trị gốc, chủ yếu vẫn phải dựa vào sự phối hợp từ chính bệnh nhân."
Lục Thành nói: "Tôi hiểu rồi."
Bác sĩ hỏi thêm câu: "Bệnh nhân là trẻ mồ côi?"
Lục Thành nói: "Không phải."
Bác sĩ kinh ngạc nói: "Vậy thì quái lạ, tôi thấy bệnh nhân ấy như là tuổi ấu thơ từng trải qua một thứ mà tuổi đó không thể chịu đựng, thiếu hụt cảm giác an toàn nghiêm trọng, tạo thành một vòng xoáy tự vệ trong tiềm thức. Cậu ấy tự vùi mình bên trong, dần dà sẽ thành thói quen, không muốn thoát ra, thậm chí sẽ tận hưởng hoàn cảnh như thế, không cảm thấy bản thân có vấn đề gì, không ý thức được."
Lục Thành nhận bản bệnh án từ tay bác sĩ, nhíu chặt mày rời đi.
Tính tình Trường An thật ra là hướng nội, chỉ có điều đã bị mặt nạ cậu tạo ra che kín mất, điểm này Lục Thành đã tự mình nhận thức được, nhưng hắn không biết Trường An mắc bệnh trầm cảm.
Từ khi nào bắt đầu thì tạm thời không nói, bốn năm trước hắn xảy ra chuyện, nhất định đã tăng thêm bệnh tình của Trường An.
Chẳng biết mấy năm qua Trường An đã sống như thế nào, Lục Thành nghĩ thầm, hắn muốn hỏi Bạch Nghiêm Tu một chút.
Trên hành lang không có bóng dáng Cố Trường An, Lục Thành vừa đi vừa gọi điện thoại cho cậu, hỏi cậu đang ở đâu.
Cố Trường An đứng ở lầu một nói: "Anh tới siêu thị đối diện bệnh viện tìm em."
Dứt lời cúp ngay.
Khi Lục Thành tìm được Cố Trường An, trông thấy cậu đang đứng ở ven đường, giữa hai ngón tay kẹp một điếu thuốc, mới vừa châm lửa.
Cố Trường An khép nửa mí mắt: "Tâm trạng em không tốt, chỉ hút hai cái."
Hút hai hơi thuốc xong, cậu dụi điếu thuốc ném vào trong thùng rác, nói được là làm được.
Lục Thành nói: "Mình về nhà thôi."
Tay Cố Trường An đút túi cùng đi bên cạnh: "Bác sĩ nói như nào?"
Lục Thành đột nhiên dừng bước, dường như rất bất ngờ với việc cậu chủ động nhắc đến chuyện này.
Cố Trường An vuốt vuốt sợi tóc rối trước trán ra sau, lộ ra sắc mặt hậm hực: "Em sống đến từng tuổi này, không còn là con nít nữa, hiểu rõ né tránh không giải quyết được vấn đề."
Dáng vẻ của cậu với lúc ở trong phòng khám như hai người khác nhau: "Nếu tra được có bệnh trầm cảm, vậy thì nghĩ cách chữa thôi, không có gì ghê gớm, không phải sao?"
"Phải, không có gì ghê gớm." Cổ họng Lục Thành lăn xuống, "Bác sĩ đề nghị lần sau chúng ta lại tới một chuyến."
Cố Trường An bình tĩnh "À" lên một tiếng: "Còn gì nữa không?"
Lục Thành quan sát vẻ biến hoá trên khuôn mặt cậu: "Thêm nữa là bảo anh khuyên bảo em nhiều hơn."
Cố Trường An lại "À" lên một tiếng.
Lục Thành trầm giọng thở dài: "Trường An, em có muốn thử lộ ra mặt yếu đuối trước mặt anh không, anh sẽ không chê cười em, không ai sẽ chê cười em. Ai cũng có một mặt như vậy, bao gồm cả anh. Tối hôm qua chẳng phải anh đã khóc thành chó ở trước mặt em sao?"
"..."
Cố Trường An nói: "Vậy đi, em thử xem."
Lục Thành nhìn cậu, cau mày, ánh mắt lo lắng.
Tại sao đột nhiên lại ngoan ngoãn thuận theo như vậy? Sẽ không suy tính cái gì chứ?
"Đừng nhìn em như vậy, em không có tâm tư gì khác, cũng không tính kế anh." Cố Trường An khẽ cười lên, trẻ con bĩu môi, "Cùng đi đến già, sức cám dỗ của lời này với em quá lớn, em không có cách nào chống cự, cho nên em chỉ có thể nỗ lực hướng về nơi ấy."
Lục Thành ôm lấy Cố Trường An.
Cố Trường An đẩy đẩy hắn: "Còn trên đường cái mà ôm gì hả, không thể về rồi hẵng ôm sao?"
Lục Thành nói hắn không nhịn được.
Mấy chữ kia ẩn chứa sức mạnh khó có thể hình dung, vậy nên Cố Trường An đỡ lấy đủ loại ánh mắt của người qua đường, tay đặt trên lưng người đàn ông.
Càng từng trải nhiều, càng biết chịu đựng. Cố Trường An dùng khoảng cách từ bệnh viện đến siêu thị đối diện để khiến mình tỉnh táo lại, rồi dùng thời gian hai hơi thuốc đối mặt với hiện thực, cậu không muốn trì hoãn.
Đời người nói dài thì rất dài, nói ngắn thì rất ngắn, không thể chậm trễ.
Cố Trường An nghĩ thông, cậu sẽ giao toàn quyền của mình cho Lục Thành, hắn nói nên làm thế nào thì bản thân sẽ thử làm thế đó, đơn giản hoá từng chuyện, trái lại còn dễ dàng giải quyết hơn, làm phức tạp, có hại không có lợi.
Tứ hợp viện bị cây cỏ bao lấy, không thể lái xe vào, Lục Thành theo thường lệ đỗ xe sát ven đường, cùng Cố Trường An đi bộ về nhà.
Hai người đi được một đoạn, hít thở bầu không khí trong lành, giống như những thứ mang ra từ bệnh viện đều đã biến mất, không lưu lại chút dấu vết nào.
Mùa mưa dầm, mưa liên tiếp hai ba ngày, ẩm ướt dính dớp. Giày Cố Trường An nhanh chóng dính một vòng bùn, chà đế giày vào bụi cỏ: "Anh hai, anh thật sự không muốn mướn người sửa đường sao? Đường lát đá tốt hơn đường bùn lầy mà đúng không?"
Lục Thành cảm giác như đã lâu không nghe cậu gọi mình như vậy, đôi môi mỏng đang mím cong cong lên: "Nếu sửa đường rồi, cảm giác anh muốn sẽ không còn."
Cố Trường An nhún nhảy một cái, kiếm tạm một chỗ đất khác để đi: "Cảm giác gì?"
Lục Thành đến một câu: "Cảm giác tháng năm an tĩnh tốt đẹp."
Cố Trường An: "..." Giỏi thật.
Lục Thành bên cạnh đột nhiên dừng lại.
Cố Trường An nghiêng đầu qua liếc hắn một cái: "Sao thế?"
Lục Thành nhìn về một hướng: "Có rất nhiều người ở bên kia."
Cố Trường An thuận theo tầm mắt của hắn nhìn lại, cảm thấy nơi đó hẳn là vị trí thung lũng. Cậu nhíu mày: "Có phải là Quý Thanh không?"
Lục Thành nói không rõ.
Cố Trường An gọi điện cho Quý Thanh, thật sự là cô và công an địa phương.
Tuần trước Quý Thanh đến Lan Đàn công tác, chưa bắt được thủ phạm. Đây là chuyến thứ hai, nắm chắc hơn rất nhiều, bởi vì có người dân đến cục công an báo án, nói cô gặp được thủ phạm, đồng thời miêu tả tỉ mỉ đặc thù tướng mạo, còn hỏi có phải bắt được sẽ trao thưởng mười vạn tệ không, nhìn dáng vẻ thì có lẽ manh mối cung cấp là thật.
Chẳng qua là Quý Thanh có hơi bất ngờ, nhưng cũng nằm trong dự liệu của cô. Lần này địa điểm phát hiện thủ phạm giống như lần trước, đều là gần phía tây thung lũng.
Lan Đàn bỗng xuất hiện thủ phạm phanh thây liên hoàn, gia tăng cảnh lực tuần tra. Thủ phạm không thoát được, vẫn còn quanh quẩn ở khu vực kia.
Quý Thanh cùng người của cục công an tiến vào sơn cốc tìm tòi, trước mắt vẫn chưa có tin tức.
Dưới gốc cây, Quý Thanh không nói một lời nuốt mây nhả khói, sắc mặt tồi tệ.
Lưu Duyệt mấy lần muốn mở miệng đều nín trở lại. Từ thực tập biến thành cảnh sát chính thức, nhưng cô vẫn rất sợ Quý đội, đặc biệt là khi người Quý đội bị bao phủ bởi tầng áp suất thấp.
Trong lúc tầm mắt quét qua thoáng thấy cái gì, đôi mắt Lưu Duyệt hơi trợn to, cô theo bản năng vỗ cánh tay Quý đội.
Quý Thanh đang suy tư, bất thình lình bị quấy rầy, cô nhíu mày nhìn lại.
Ngón tay Lưu Duyệt chỉ bên trái: "Là Cố tiên sinh." Cộng với bạn trai anh ta.
Quý Thanh thấy Cố Trường An và Lục Thành, cô ném điếu thuốc xuống đất, chân chà lên, sải bước tiến lên nghênh đón.
Lưu Duyệt nhìn hai người đàn ông bên này một chút, thầm nghĩ bọn họ đã chia xa bốn năm, dù sao người kia cũng chưa từng xuất hiện trong mấy năm qua.
Hai người đều gầy lợi hại, như là rốt cuộc đã vượt qua rất nhiều chuyện gian khó, tình cảm của bọn họ còn tốt hơn so với trước, cô có thể nhìn ra được.
Lòng Lưu Duyệt có chút ước ao. Cô vẫn còn độc thân, ngày thoát được xa vời, đoán chừng là sẽ không có ngày đó, bởi vì cô không muốn yêu đương, cảm thấy quá phiền phức, không bằng sống một mình thoải mái hơn, bất cứ lúc nào cũng có thể làm nhiệm vụ, không cần lo lắng giải thích với nửa kia như nào.
Theo như cô biết, mỗi lần các đồng nghiệp trở về sau khi hoàn thành nhiệm vụ đều hết sức gian khổ, nhận được nhiệm vụ cũng phải khó khăn lập tức rời đi.
Làm nghề này, bởi lý do công việc mà không thể bầu bạn lâu dài bên cạnh người, cần phải dành cho nửa kia đầy đủ thấu hiểu, bao dung, rất khó để thực hiện hai điểm ấy, càng kiên trì càng thêm khó, cũng có tổng cộng mấy đồng nghiệp xuất hiện nguy cơ tình cảm.
Thật sự không dễ dàng, rất không dễ dàng.
Lưu Duyệt không nhịn được dời tầm mắt sang, hai người đàn ông đẹp trai như vậy mà lại thành một đôi, ông trời quá tàn nhẫn với phần đông nữ đồng bào bọn cô.
Cố Trường An nhận ra cô gái trong đội Quý Thanh đang nhìn mình, cũng vô cùng thân mật nở nụ cười.
Quý Thanh thấy mặt Lưu Duyệt đỏ như cà chua, cô khụ một tiếng: "Trường An, con bé Tiểu Lưu kia là một đứa ngây thơ, cậu đừng cười với nó như vậy, nó không chịu nổi."
Cố Trường An nói, cái này là che chở cho con à?
Quý Thanh thở dài một hơi nói, bây giờ ở dưới trướng tôi chỉ có một người dễ bị nhìn thấu lòng dạ như thế.
Cố Trường An nhìn cô một cái, tám phần mười là đang nhớ tới Vương Minh Minh bị thương từ chức.
Quý Thanh tán gẫu hai câu chuyện phiếm rồi nói chính sự.
Cố Trường An thoáng nhìn qua người đàn ông.
Lục Thành hiểu ý rời đi, rất nhanh đã biến mất trong rừng cây. Cố Trường An nói với Quý Thanh: "Chờ một lát."
Quý Thanh không hỏi nhiều, thức thời chờ tin tức.
Không lâu sau, Lục Thành trở lại, hắn nói: "Chung quanh đây không có người các cô muốn tìm."
Sắc mặt Quý Thanh thay đổi: "Không có?"
"Người báo án nói cô ta tận mắt nhìn thấy thủ phạm lên núi."
Lục Thành không nói gì, hắn vẫn giống như quá khứ, không thích giao thiệp cùng cảnh sát, cho dù Cố Trường An khá thân thiết với Quý Thanh.
Quý Thanh quay đầu nhìn Cố Trường An.
Cố Trường An nhún nhún vai: "Tôi tin tưởng Lục Thành."
Quý Thanh híp mắt lại: "Ý của cậu là, người làm chứng nói dối?"
Cố Trường An nói: "Gọi cô ta qua, tôi hỏi một chút."
Quý Thanh bảo Lưu Duyệt dẫn người báo án lại đây, cô nhìn chằm chằm đối phương: "Cô Trần, cô nói đã nhìn thấy người trong bảng truy nã đúng chứ?"
Người báo án là một cô gái trẻ hơn hai mươi, ăn mặc tương đối đơn giản, áo sơ mi ô vuông cùng quần bò, buộc tóc đuôi ngựa, gương mặt sạch sẽ, như sinh viên mới ra trường không lâu. Cô nghe vậy gật gật đầu: "Phải."
Quý Thanh nói: "Chắc chắn chứ?"
"Chắc chắn." Cô gái trẻ thiếu kiên nhẫn nói, "Không phải các người định quỵt đấy chứ? Bao giờ thì trao thưởng mười vạn tệ cho tôi?"
Quý Thanh tiếp tục nhìn chằm chằm cô: "Không tìm được người."
Cảm xúc của cô gái trẻ có hơi kích động, thái độ mãnh liệt: "Vậy thì liên quan gì đến tôi, tôi cung cấp đầu mối cho mấy người, mấy người phải đưa tôi tiền!"
"Thật là, đám cảnh sát mấy người đều bất tài thế sao? Manh mối đã cho mà còn không tìm được, bây giờ lại tra đến đầu tôi. Nói cho mấy người biết, manh mối tôi đưa đều là thật, tiền nhất định phải cho tôi, một xu cũng không thiếu, nếu không tôi sẽ lên tivi vạch trần lũ các người."
Ngay lúc này, Lục Thành cúi chếch đầu nói vài câu bên tai Cố Trường An.
Đôi mắt sau thấu kính của Cố Trường An loé loé, ánh mắt không rõ hàm ý nhảy lên cô gái trẻ: "Em gái, sao cô lại lừa gạt cảnh sát vậy?"
Cô gái nữ trẻ lập tức giống như bị ai đạp đuôi: "Lừa gạt cảnh sát gì cơ? Anh bị điên rồi!"
"Còn nói dối." Cố Trường An lười biếng nói, "Cung cấp manh mối giả, báo án giả, quấy nhiễu cảnh sát phá án, đây đều là phạm pháp."
Cô gái trẻ nói cô nghe không hiểu: "Đội trưởng Quý, người này nói hươu nói vượn! Manh mối tôi cung cấp đều là thật, tôi không lừa mấy người! Tôi có thể thề, nếu tôi mà lừa mấy người thì lúc ra đường sẽ bị..."
"Nghe không hiểu? Vậy tôi đổi cái khác để cô có thể nghe hiểu." Cố Trường An cắt ngang cô gái trẻ, không để cô nói hết lời thề độc ra. Cậu không nhanh không chậm nói, "Cô đúng là đã gặp được người trong thông báo truy nã ở gần đây, nhưng không chỉ có cô mà còn có em gái cô. Hơn nữa..."
"Cô biết người kia đã không đi đâu."
Người phụ nữ trẻ đột nhiên trợn to hai mắt.
Cô theo bản năng sờ vòng dây xích trên cổ tay trái, nhỏ, ghìm vào khiến da thịt cô đỏ chót một mảnh.
Cố Trường An nói: "Em gái cô bị người kia bắt được, hắn uy hiếp cô đến cục công an báo án giả, đối phương tính toán là thông qua cô hấp dẫn cảnh sát tới nơi này, bản thân nhân cơ hội rời đi."
Ánh mắt người phụ nữ trẻ nhìn Cố Trường An như gặp quỷ, môi cô bắt đầu lay động, thân thể cũng bắt đầu phát run, bộc lộ ra cảm xúc chân thực bị bản thân áp chế.
Cố Trường An không phải là đại la thần tiên, cậu có thể biết được việc này vì Lục Thành đã tìm ra cô hồn dã quỷ trong sơn cốc.
Sắc mặt Quý Thanh vô cùng khó coi, cô nhanh chóng thông báo thu đội vào núi tìm kiếm, bảo bọn họ chia làm hai nhóm, một nhóm trở lại điều tra tất cả camera giám sát giao lộ, một nhóm đi tới từng cửa hang Lan Đàn, chú ý kẻ khả nghi.
Cố Trường An lắc lắc đầu: "Cô gái, cô có biết mình đang làm sai không?"
Cô gái trẻ hoàn toàn không còn là bộ dạng khi nãy, cô nắm chặt vòng dây xích ở cổ tay, gương mặt trắng bệch, gần như sụp đổ.
Cố Trường An than thở: "Cô vờ ra dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng yêu cầu giải thưởng là vì muốn cảnh sát tin rằng cô cung cấp manh mối thật sự. Giả vờ quá thành công, tạo thành một phiền phức cực lớn cho cảnh sát. Nếu cô sớm nói thật với cảnh sát một chút thì tỷ lệ bắt được thủ phạm đã lớn hơn rất nhiều, hiện giờ người cũng chẳng biết đã chạy đi đâu."
Cô gái trẻ nắm lấy cánh tay Cố Trường An: "Em gái tôi bị bắt, tôi không dám không nghe theo."
Cô gào khóc, nói năng lộn xộn: "Cái người kia nói, chỉ cần làm theo những gì hắn bảo, hắn sẽ thả em gái tôi ngay. Tôi không còn cách nào khác, em gái tôi mới mười ba tuổi, nó cực kỳ sợ hãi, lúc bị đưa đi vẫn luôn khóc lóc gọi tôi. Cầu xin mọi người nhanh cứu con bé, cầu xin mọi người, tôi cầu xin mọi người..."
Lục Thành muốn đi qua, ánh mắt Cố Trường An ngăn lại, cậu tự đẩy tay người phụ nữ trẻ ra: "Chỉ hi vọng em gái cô phúc lớn mạng lớn."
Quý Thanh không phát cáu với người báo án, huống hồ việc cấp bách hiện tại là bắt được người. Cô buồn bực rút điếu thuốc đặt ở bên mép, rồi lại lấy xuống cất lại vào hộp.
Lưu Duyệt gọi một người của cục công an đến, cùng hắn đỡ người báo án trở về cục công an. Cô chạy chậm trở về: "Quý đội, phải đi thôi."
Quý Thanh không đi, cô đang suy tư điều gì. Mấy giây sau gọi Cố Trường An qua một bên, ngữ điệu vừa nghiêm nghị vừa bất đắc dĩ: "Trường An, bọn tôi đều chỉ là người bình thường, chỉ có thể dụng biện pháp thông thường. Nhưng bây giờ thời gian cấp bách, muộn một phút, khả năng con tin bị hại sẽ tăng phêm một phần."
Cố Trường An hiểu ý Quý Thanh: "Tôi hỏi thử xem."
Quý Thanh thở phào nhẹ nhõm.
Cố Trường An bắt được động tác nhỏ này của cô, không khỏi bật cười: "Cô đã biết nhất định sẽ có kết quả?"
Quý Thanh trầm mặc ngầm thừa nhận.
Cố Trường An giật giật khoé miệng, cậu hất cằm với người đàn ông của mình.
Lục Thành không lên tiếng.
Cố Trường An hạ thấp giọng, dùng âm lượng chỉ có hắn có thể nghe rõ: "Nếu anh không tình nguyện, em sẽ tự mình làm."
Mặt Lục Thành lạnh lẽo, lôi cậu ra sau cây, bá đạo vô lý nói: "Mỗi giọt máu trên người của em đều là của anh, không cho em dùng."
Cố Trường An không phản bác nổi.
Bên kia Quý Thanh còn đang chờ, Cố Trường An tháo kính xuống cầm trong tay nghịch nghịch: "Lần này người cần tìm là thủ phạm trong vụ án phanh thây thiếu niên liên hoàn năm ngoái, người chết đều là mấy cô bé mười lăm, mười sáu tuổi, thi thể không chỉ bị cắt nát mà còn bị chiên dầu, lúc đó rất náo động, em có tham gia điều tra."
"Thủ phạm là một bác sĩ ngoại khoa đã nghỉ việc, động cơ giết người là vì mối tình đầu thời niên thiếu. Cô gái hắn thích bắt cá hai tay, ở bên bạn thân hắn. Hắn chịu đả kích sâu sắc, nháo nhào lên đòi tự sát."
"Mối tình đầu phản bội dẫn đến tâm lý hắn vặn vẹo, căm hận chán ghét những cô gái ở độ tuổi đó."
Lục Thành không đáp lời.
"Có vài động cơ phạm tội mà người bình thường không làm sao lý giải nổi." Cố Trường An thở ra một hơi, "Lục Thành, mạng người quan trọng."
Không chờ được lời đáp, cậu đưa kính lại lên sống mũi: "Bốn năm trước là anh nhờ Quý Thanh dẫn em xử lý vụ án, nhờ chị ấy chăm sóc em..."
Lục Thành thấp giọng mở miệng: "Không nhất định có thể tra được."
Cố Trường An nói: "Anh làm việc, em yên tâm."
Lục Thành liếc mắt cậu một cái, ý là, nịnh nọt mà cũng thản nhiên đến vậy.
Cố Trường An không phản ứng.
Trên người Lục Thành không mang theo đạo cụ làm việc, dùng vòng dây xích của em gái người báo án trở về tứ hợp viện làm phép.
Xác định được em gái cô đang ở trên trấn Thu Bình cách km.
Có lẽ thủ phạm vẫn đang ở cùng đối phương, hoặc có thể đã sớm vứt bỏ đối phương ở cái xó xỉnh nào đấy trong trấn, còn mình bỏ chạy đến nơi khác.
Quý Thanh vội vã mang đội đến Thu Bình, nơi này yên tĩnh trở lại.
Hơn ba giờ chiều, Cố Trường An nhận được cuộc gọi từ Quý Thanh, nói bọn cô đã tìm được người trong một phòng thí nghiệm bỏ hoang trên trấn, đã bắt giữ, chích điện ngay tại chỗ.
Cố Trường An hỏi: "Còn em gái cô gái kia thì sao?"
Quý Thanh không lên tiếng.
Ấn đường Cố Trường An cau lại.
"Đã kiếm tra qua, vạn hạnh trong bất hạnh, cô bé không bị xâm hại, trên người có vài vết thương ngoài da, dưỡng thương tốt là được." Bên chỗ Quý Thanh có tiếng vang kim loại. Cô châm lửa, trong giọng nói lộ ra mệt mỏi mãnh liệt, "Chỉ là bị kinh hãi, cần đến viện điều dưỡng trị liệu một khoảng thời gian."
"Trường An, thay tôi nói tiếng cảm ơn với Lục tiên sinh nhé, nếu không phải anh ta ra tay giúp đỡ thì chúng tôi đã không thể bắt được người nhanh đến vậy. Qua ngày hôm nay, cô bé hẳn sẽ không sống nổi."
Cố Trường An cúp điện thoại, nhìn người đàn ông đang gấp quần áo cho cậu nói: "Nghe cả rồi chứ?"
"Nghe rồi, có gì đâu mà cảm ơn, là chính bọn họ bắt người."
Lục Thành đã sửa sang đâu vào đấy nếp gấp quần áo, nhìn trông vô cùng dịu hiền.
Cố Trường An nhấc một chân lên đá đá người đàn ông, lực đá không chênh mấy so với cù lét: "Anh định sau này làm gì để nuôi sống gia đình?"
Lục Thành vén mí mắt lên: "Làm sao, sợ anh không nuôi nổi em?"
"Không phải thế." Cố Trường An cầm hạt dưa, răng rắc răng rắc cắn lên, "Nên nói như nào nhỉ, sinh ở gian nan khổ cực, chết vào yên vui, chúng ta không thể sống quá an nhàn, vẫn là cần phải tìm ít chuyện để làm mới được."
Cơ mặt Lục Thành co rúm, đã lười ra cái dạng gì rồi, có thể ngồi sẽ không đứng, có thể nằm sẽ không ngồi, vậy mà cũng không ngại khi nói ra mấy câu kia.
Hắn dừng công việc trên tay lại, tư thái uể oải dựa vào lưng ghế, bình tĩnh nghiêm túc hỏi: "Vậy em đã có kế hoạch chưa? Anh nghe em."
Cố Trường An chậm rãi đá trả bóng cao su cho người đàn ông: "Anh là chủ nhân gia đình."
Lục Thành cũng chậm rãi đá trả: "Đừng nói thế, em mới là chủ nhân gia đình, còn anh chỉ là người đàn ông của chủ nhân gia đình."
"..."
Cố Trường An muốn an nhàn chút, nửa đời trước quá mệt mỏi quá giả tạo, nửa đời sau muốn thoải mái hơn thành thật hơn, cậu muốn được làm chính mình.
Lục Thành cho cậu ba lựa chọn. Một, bọn họ mở một tiệm nhỏ, bán cái gì cũng đều được, có thể bàn sau. Hai, mở văn phòng giúp người đuổi quỷ. Ba, mua mấy gian nhà cho người ta thuê, thu tiền.
Cố Trường An không hài lòng lắm: "Tại sao không có cái thứ tư?"
Lục Thành tiếp tục gấp quần áo, ung dung nói: "Ba cái đủ nhiều rồi, làm người không thể quá tham lam."
"Cái đầu tiên là thứ em làm ban đầu, chán. Cái thứ hai là nghề chính cũ của anh, em không giúp được gì. Còn cái thứ ba," Cố Trường An chậc hai tiếng, "Nằm ở nhà thu tiền thuê, em sợ mình bị trĩ mất."
Lục Thành đỡ trán.
Cố Trường An còn muốn nói gì, Lục Thành dùng một tay áp lên mặt của cậu: "Đừng nói nữa, cho anh yên tĩnh chút."
Một lát sau, Lục Thành dùng giọng điệu không cho phép cự tuyệt nói: "Trước tiên em cứ trị hết bệnh cái đã, sau này chúng ta lại bàn bạc chuyện tương lai."
Cố Trường An phản cảm chữ kia: "Em không có bệnh."
"Vâng, em không có bệnh, là anh nói lung tung." Lục Thành nhanh chóng vuốt lông, "Vậy chúng ta tìm thời gian ra nước ngoài kết hôn?"
Mí mắt Cố Trường An khép lại: "Nói sau đi."
Lục Thành sờ sờ gương mặt tái nhợt của cậu: "Tổ tông ơi."
Cố Trường An vỗ bỏ tay người đàn ông, lập tức không nhịn được nắm lấy lại.
"Em hi vọng lúc chúng ta kết hôn sẽ có mẹ bên cạnh, nhưng bà ấy không ra ngoài được."
Lục Thành dùng tay còn lại bóp mũi cậu một chút: "Vậy thì ở nước ngoài kết hôn một lần, trở về Lục gia kết hôn một lần."
Hơi thở Cố Trường An hơi ngưng lại, khoé miệng không kiềm được giương lên.
"Ý tưởng này không tệ."
Hai người quấn lấy nhau triền miên hôn một lát, Lục Thành ôm quần áo trở về phòng. Cố Trường An vùi mình trong ghế tựa ngắm trời xanh mây trắng, nhìn mặt trời lặn đằng tây.
Một năm trước, cậu thông qua Quý Thanh biết được Đại Bệnh đang tìm cậu, hiện tại đã hơn một năm, chẳng biết Đại Bệnh thế nào rồi.
Nguyệt Nha chắc chắn còn đang ở trong người Đại Bệnh, khế ước linh hồn là chung thân, cộng hưởng sinh mệnh, cho dù chết rồi đi vào địa phủ hoàng tuyền cũng sẽ là cùng đi.
Trong đầu Cố Trường An nhớ kỹ mấy dãy số, chúng thuộc về những người bạn không nhiều lắm trong đời cậu. Cậu lấy ra một trong những dãy số đó gọi tới, bên kia vang lên tiếng nhắc nhở lạnh lẽo tiêu chuẩn.
"Thuê bao quý khách vừa gọi không tồn tại, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."
Kết quả nằm trong dự liệu.
Cố Trường An ném điện thoại lên bàn, giương mắt nhìn lịch treo tường một chút, Lập Xuân kết hôn ngày tháng , còn nửa tháng nữa.
Ngón tay bấm màn hình, Cố Trường An cầm điện thoại lên gọi điện cho mẹ.
Thanh âm của sóng biển từ đầu kia truyền vào trong tai Cố Trường An, cậu uống ngụm nước: "Mẹ, mẹ đang ở cạnh biển?"
"Ừm." Lâm Lam nói, tiết trời đẹp, mẹ muốn ra ngắm biển một chút."
Lâm Lam ở trong điện thoại hỏi vài câu rất thông thường, có thể nói là có phần lải nhải.
Bà hỏi con trai ăn trưa gì, cơm tối đã nấu chưa, nấu món gì, trời có mưa không, gần đây có thế không.
Điều này đối với Cố Trường An là một cảm thụ vô cùng mới mẻ, chưa từng lĩnh hội qua, cũng không ngờ rằng bản thân sẽ có một ngày được cảm nhận.
Cú điện thoại này kéo dài gần tới một canh giờ, lúc Cố Trường An đặt điện thoại xuống thì tay cũng tê rần, nhưng tâm trạng cậu lại phi thường tốt, chạy vào phòng đóng cửa một cái, ôm Lục Thành hôn lên.
Lục Thành giả vờ chính trực nói hắn muốn sắp xếp tủ quần áo.
Cố Trường An lập tức lui lại. Cậu mỉm cười, bộ dạng rất thức thời: "Được thôi, anh cứ từ từ sắp xếp đi."
Kết quả là bị một cánh tay từ phía sau ghìm lại eo, kèm theo tiếng nghiến răng nghiến lợi.
"Nói em một câu em đã đi, sao không thể dỗ dành?"
"Lớn chừng nào rồi mà còn đòi dỗ?"
"Tối hôm qua em đã dỗ anh, dỗ rất lâu."
"..." Hết cách luôn.
Một bên khác, Lâm Lam rời khỏi ven biển trở về, khí sắc rõ ràng khá hơn nhiều.
Lục Khải Phong bên cạnh nói: "Đã nói với em từ lâu rồi, con trai em ra ngoài sống rất tốt, em còn không tin, cả ngày lo lắng đề phòng, nghĩ bậy nghĩ bạ."
"Em cũng không ngẫm lại, thằng bé được con trai anh nâng niu trong lòng bàn tay, không tốt mới là lạ."
Bước chân Lâm Lam dừng lại: "Lục đại ca, tất cả những chuyện trong tình yêu, bất kể lớn hay nhỏ, đều là cam tâm tình nguyện."
"Trường An nhà em đã trả giá vì con trai anh như vậy, công sức con trai anh với thằng bé cũng thế, không thể nói là ai nâng ai, anh nói xem có đúng không?"
Lục Khải Phong thấy buồn cười: "Lam muội, em nhớ về chuyện trước đây?"
Lâm Lam hỏi ngược lại: "Chuyện trước đây nào?"
Lục Khải Phong thở thật dài: "Năm đó là anh có lỗi với em."
Lâm Lam rất bình thản nói: "Không có duyên phận thôi."
Lục Khải Phong ăn xong, ánh mắt rơi vào bóng lưng gầy gò của bà: "Tôi nói sai?"
Quản gia đẩy xe lăn nói: "Hẳn là vậy."
Lục Khải Phong aiz, xem ra sau này phải chú ý hơn chút, nên nói những gì bà muốn nghe, để cho bà sống lâu thêm ít ngày,
Sau khi trở về, Lâm Lam cầm lấy bài vị của chồng, dùng khăn tỉ mỉ lau chùi: "A Cố, Trường An giống như em vậy, trong lòng có bệnh, cũng may thằng bé có đứa bé kia, rồi sẽ tốt hơn."
Đêm đó Cố Trường An trùm mền xem bản tin thời sự, ôm một cái chén xanh lam trong lồng ngực. Cậu hắt xì một cái: "Lục Thành, anh đóng cửa sổ đi."
Lục Thành nhìn cậu bằng ánh mắt một lời khó nói: "Hôm nay chỉ có hai mươi mốt độ."
Vẻ mặt Cố Trường An hoài nghi: "Thật sao? Hoàn toàn không cảm giác được."
Thần sắc Lục Thành lập tức trở nên căng thẳng.
Cố Trường An dở khóc dở cười sửa lời: "Có cảm giác có cảm giác."
Thật không biết ai mới cần phải đến trung tâm tư vấn tâm lý.
Ban đêm, Cố Trường An và Lục Thành gần như là đồng thời tỉnh lại. Hai người họ không ngồi dậy, nằm trên giường mở to mắt trò chuyện.
"Có khách đến nhà."
"Ừm."
"Không phải người không phải quỷ, lệ khí và mùi máu tanh đều rất nặng."
"Ừm."
"Anh giết bà ta đi."
"Có lẽ không giết được."
Lục Thành nói, "Bà ấy đến tìm chú tư."