Ngón tay quan giám sát nhẹ nhàng điểm một cái ở trong không khí, một cái bàn dài phủ khăn trải bàn màu trắng viền ren xuất hiện ở trong sân.
Ngón tay của nó lần nữa ấn vào mặt bàn, mười tấm thẻ màu đen như thể được triệu hoán rơi xuống.
Bạch Ấu Vi lấy được tấm thẻ Số 3.
Thẩm Mặc là số 4.
Ngô Lệ Lệ và Trương Kỳ phân biệt lấy đượcSố 7 vàSố 10.
Trên mặt tấm thẻ vẻn vẹn có chữ số sắp xếp theo thứ tự, không có cái gì để tham khảo.
Chẳng ai biết từ của người khác là cái gì.
Bạch Ấu Vi nhìn tấm thẻ của mình, phát hiện nó trắng trơn, không có một từ.
Không biết để bảo mật, hay phải đợi trò chơi chính thức bắt đầu mới công bố nhóm từ.
Bên này, quan giám sát bắt đầu tuyên bố quy tắc:
“10 người bạn, lấy được hai nhóm từ, mỗi người thay phiên miêu tả từ mình cầm. Sau khi kể hết một vòng, 10 người bỏ phiếu chọn ra người mình cảm thấy không cùng nhóm từ, hai người có số phiếu bầu cao nhất bị loại khỏi cuộc chơi.”
Mọi người nín hơi nghe, không buông tha một chi tiết nhỏ bé nào.
Quan giám sát với dáng người cao gầy đứng ở đầu cái bàn dài, tạo ra một cái bóng cao gầy, nó nhìn từng khuôn mặt trước mắt, từ đầu tới cuối duy trì nụ cười hòa nhã:
“Có ba quy tắc, các vị nhất định phải chú ý.
Một, trong quá trình miêu tả không được nói ra bất kì chữ nào trong tổ hợp từ;
Hai, không được sử dụng ngoại ngữ, từ địa phương, ám hiệu để truyền tin tức;
Ba, trò chơi tiến hành đến khi chỉ còn lại người có cùng nhóm từ thì kết thúc.
Cuối cùng, người chơi thắng lợi được đi vào nhà gỗ tham gia buổi gặp gỡ.”
Thẩm Mặc nhíu mày lại: “Danh ngạch có 5 cái, nếu như lúc trò chơi kết thúc nhân số người chơi không đủ, làm gì bây giờ?”
“Người chơi cùng đội tự động sống lại.” quan giám sát cười nói, “Người chơi bị loại trong trò này chỉ là bị loại tạm thời, đến khi đồng đội đạt được thắng lợi cuối cùng, người chơi cùng đội cũng nhận được tư cách tham gia buổi gặp gỡ.”
Nó nói xong câu đó, không ít người đều thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì quy tắc này mang ý nghĩa, dù cho mình bị đào thải, không nhất định sẽ thua.
Đôi mắt xanh của quan giám sát nhìn lướt qua gương mặt mọi người, “Hiện tại, mọi người rõ hết quy tắc chưa? Có bất kỳ nghi ngờ nào, có thể nói ra.”
Không ai nói chuyện.
Tất cả mọi người còn đang tiêu hóa tin tức vừa tiếp nhận.
Khóe miệng Quan giám sát vểnh lên, nói: “Như vậy, chúng ta chính thức bắt đầu –“
Tất cả mọi người cúi đầu xem thẻ của mình.
Bạch Ấu Vi cau mày, bởi vì trên tấm thẻ của cô vẫn trắng trơn.
“Được rồi.” quan giám sát bỗng nhiên lên tiếng lần nữa, “Thiếu chút nữa ta quên, trước khi trò chơi bắt đầu, cần hiểu thêm quy tắc u linh.”
Mọi người nghi ngờ ngẩng đầu nhìn nó.
“Trong các người, có hai người trên tấm thẻ không có từ.” quan giám sát cười nói, “Người cầm thẻ trắng là u linh, u linh có thể kết đồng minh với bất kì nhóm nào, nhưng hai u linh chỉ được giữ lại một con, con u linh bị loại không có tư cách hồi sinh.”
Bạch Ấu Vi: “…”
“Được rồi, bây giờ có ai còn nghi vấn gì không?” quan giám sát hỏi.
Trong lòng Bạch Ấu Vi muốn mắng chửi người.
Hiện tại nếu như nêu lên vấn đề, chẳng phải nói rõ cho người ta biết mình là u linh à?!
Cô cắn môi dưới, quay đầu nhìn Thẩm Mặc, không nói chuyện, oan ức nhìn chằm chằm anh.
Thẩm Mặc thoáng nhướn mày, tựa như xem hiểu ý trong mắt cô: Em là u linh?
Trò chơi không cho phép lén lút truyền tin, ngay cả ám hiệu cũng không được, vì vậy Bạch Ấu Vi không nói gì, quay đầu lại, rầu rĩ héo quắt queo.
Tâm lý Thẩm Mặc nắm chắc: Cô là u linh.
Anh cúi đầu liếc mắt nhìn tấm thẻ của mình, im lặng suy tư, làm sao để cô kết đồng minh với đội của mình?
“Hiện tại trò chơi bắt đầu –“
Quan giám sát cười tủm tỉm nhìn về phía bên phải: “Số 1, mời nói đầu tiên!”