Hôm Nay Chưa Biến Thành Thú Bông

chương 201: c201: có cừu oán sao

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Người đàn ông còn kêu thảm thiết.

Bộ phận bị Đàm Tiếu kéo rách da tróc thịt bong, máu me be bét.

Hai tay hắn chống đỡ trên mặt đất, miệng mở to hít thở, cục thịt giống như cặp chân cũng phập phồng theo, từng cục một run run.

Thẩm Mặc thản nhiên liếc nhìn Bạch Ấu Vi, liên tưởng đến động tác ban nãy cô mạnh mẽ yêu cầu dùng bùn cho Đàm Tiếu, anh đã hiểu.

“Cho nên… Ở trong mê cung này, không được bị thương, nếu không sẽ hòa thành một thể với mê cung?”

“Tám phần mười là thế.” Bạch Ấu Vi lạnh lùng nhìn kỹ gã đàn ông thoi thóp trên mặt đất, “Nếu không không có cách nào giải thích vì sao hắn không sợ con rắn kia, cũng không cách nào giải thích vì sao lúc chúng ta vừa vào nhà hàng, hắn không chủ động kêu cứu. Nếu không phải hắn không nhịn được ho khan một tiếng, chúng ta không phát hiện ra sau bếp có người.”

Một người chìm sâu trong tuyệt vọng, nghe thấy âm thanh của đồng loại, chẳng lẽ không nên lớn tiếng kêu cứu à?

Vì sao hắn trốn trốn tránh tránh?

Thẩm Mặc suy tư một lúc, ngồi xổm xuống nhìn thẳng người đàn ông kia: “Rắn chỉ biết ăn dị vật hoặc người xâm phạm trong mê cung. Quái vật nhỏ là dị vật, chúng tôi là người xâm phạm, còn anh đã trở thành một thể với mê cung, do đó rắn không tấn công anh, tôi nói đúng không?”

Người đàn ông vô lực gật đầu, mồ hôi chảy xuôi trên mặt, như thể đau đến mức không còn sức nói.

Thẩm Mặc quan sát anh ta, ánh mắt chậm rãi chuyển sang đôi “chân” kia, hờ hững mở miệng: “Là chúng tôi sơ suất. Anh nói mình bị tù đày ở đây ba, bốn ngày, không có nước, không có thức ăn, nhưng nhìn bề ngoài anh không bị ảnh hưởng chút nào, sắc mặt hồng hào như bình thường, cho nên… cơ thể của anh đã thay đổi cách thức hấp thu chất dinh dưỡng, đúng không?”

Người đàn ông gật đầu lần nữa, không có ý chí phản kháng, miệng há to thở hổn hển, run rẩy giống như con cá sắp chết.

“Cố ý dẫn dắt chúng tôi đi theo con rắn là muốn chúng tôi bị ăn sạch hoặc bị thương sau đó biến thành giống như anh?” Thẩm Mặc chậm rãi đứng dậy, nhìn đối phương từ trên xuống, giọng hờ hững, “Xin lỗi để cho anh thất vọng rồi.”

Người đàn ông ngẩng đầu, trên mặt nở nụ cười quỷ dị, hắn yếu ớt mở miệng: “Nói lời chia tay quá sớm, chúng mày… Sớm muộn sẽ giống như tao…”

Bốp!

Đàm Tiếu không nhịn được, đá một cái vào người gã!

“Đồ, rùa, rụt cổ (1)! Muốn ông đây chết, ông đây tiễn mày lên đường trước!”

(1) Nguyên gốc là Vương bát đản: từ này thì có hai kiểu mắng người

Nếu theo kiểu phỉ nhổ thì chính là mắng là đồ “trứng rùa” vì ‘Vương bát” là rùa *nhìn lên trên* và ‘đản’ thì nghĩa là “trứng”, ý chửi là “cái đồ ngay cả rùa cũng hơn ngươi!”

Nghĩa chửi thứ hai chính là chửi “Đồ rùa rụt cổ!” Ý chỉ người không dám đương đầu với chuyện khó khăn, thích trốn tránh, etc… Nguồn: trahoanulove.wp.

Đàm Tiếu liên tục đá hắn mấy cái!

Vừa nghĩ tới khi nãy mình bị thương, thiếu chút nữa dính liền với bàn ghế ở nơi này, anh vừa tức vừa sợ, hận không thể đánh chết người đàn ông biến dị trước mắt!

Thừa Úy Tài vội vàng ngăn cản anh, “Đừng đánh nữa! Đánh chết anh ta cũng vô ích, nghe xem anh ta nói như thế nào… Để nghe đi…”

Đàm Tiếu giẫm lên người gã, hung ác hỏi: “Nói mau! Tại sao mày muốn hại bọn tao?!”

Nửa gương mặt gã đàn ông bị ấn vào trong thịt, khóe mắt đỏ tươi, “Vì sao… Haha… Mày nói xem vì sao?”

Đàm Tiếu rất nghiêm túc suy tư một lúc, suy đoán: “Lẽ nào chúng tao có thù oán với mày à?”

“Có cừu oán sao…” khóe miệng người đàn ông nứt ra, nước bọt nước mắt xen lẫn với nhau, trước mặt hỗn loạn, “Đương nhiên… Đương nhiên là có thù, ha ha ha… Chúng mày sống sót chính là có cừu oán với tao! Tao không đi ra được, chúng mày đừng hòng đi ra ngoài! Không tên nào ra được!!!”

Đàm Tiếu trố mắt nhìn hắn một lúc lâu lại nhìn đồng đội xung quanh.

Bất kể như thế nào anh không hiểu được lô gíc của kiểu người này, anh bực bội thu hồi chân, chán nản nói: “Có vẻ hắn ta ở đây lâu, thần kinh không bình thường!”

Người đàn ông nằm trên đất cười khẩy, ngẩng đầu lên, biểu cảm bỗng cứng đờ.

“A… A a…” hắn mở to hai mắt, liều mạng hô hấp, liều mạng dùng hết sức, “A a a a a!!!”

Mọi người đứng bên cạnh hắn, ngạc nhiên nhìn hắn.

Chỉ thấy máu, mồ hôi trên mặt hắn, nước bọt trong miệng, còn cả máu từ vết thương trên mặt! Toàn bộ dính vào nhau, dính vào cục thịt trên sàn nhà! Không thể dứt ra!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio