Với đầu óc của Nghiêm Thanh Văn, Bạch Ấu Vi tin tưởng anh ta đã đoán được 80, 90%. Cộng thêm Lý Lý và Chu Xu, tuy rằng tầm nhìn có giới hạn, nhưng đối với phần thưởng cuối cùng là cái gì, bọn họ cũng có đáp án của mình.
Bọn họ đoán được đến đâu là chuyện của bọn họ.
Cô có nói hay không là việc của cô.
Nếu thật sự nói cặn kĩ phần thưởng của mình, Bạch Ấu Vi cảm thấy đó là việc người ngu mới làm. Ai dám bảo đảm trong số những người ở đây hiện tại, tương lai có “Bán” cô không?
Đương nhiên, trước khi xảy ra chuyện này, bọn họ có thể là bạn bè.
Thời buổi bây giờ, có thêm một người bạn nhất là bạn bè thông minh còn hữu dụng hơn nhiều đạo cụ.
…
Sau đó, mọi người lại hàn huyên trò chuyện dự định tương lai, dù cố tình hay vô tình đều né tránh chủ đề liên quan đến phần thưởng.
Trẻ con buồn ngủ sớm, bọn họ nói chuyện trên trời dưới bể, Phan Tiểu Tân và thầy Thừa lần lượt không ngừng gật đầu, ngủ gà ngủ gật như gà mổ thóc.
Đàm Tiếu bị thương nằm trong lều, vốn dĩ ba người ngủ chung nhưng bây giờ không tiện.
Chu Xu nhường lều của mình, buổi tối cô sang ngủ cùng lều với Tô Mạn, Tô Mạn không phản đối.
Sau khi sắp xếp trẻ con và người già, những người khác làm vệ sinh cá nhân rồi nghỉ ngơi.
Bóng đêm dần khuya, tối tăm, thanh tịch.
Bạch Ấu Vi nắm chìa khóa vàng, ở trong lều lật qua lật lại, ngủ không yên.
Đến khi Thẩm Mặc trở về, cô ngồi xuống hỏi: “Anh nói chuyện gì với họ vậy? Trò chuyện lâu thế.”
“Anh và Nghiêm Thanh Văn xác định lộ trình ngày mai.”
Thẩm Mặc ngồi xuống bên cạnh cô, tiện tay móc ra mấy mảnh ghép trò chơi, thả bên người cô: “Nghiêm Thanh Văn bảo anh đưa cho em năm mảnh ghép trò chơi.”
“Rất giữ chữ tín.” Bạch Ấu Vi cất mảnh ghép trò chơi, sát lại gần hỏi, “Nhất định phải đi Thượng Hải à?”
Thẩm Mặc: “Ừm, anh muốn gặp vị giáo sư Tống kia. Hỏi thầy Thừa và Tiểu Tân, hai người không có ý kiến.”
“Bọn họ không có ý kiến là vì không có dự định!?” Bạch Ấu Vi không nhịn được nói.
— Thế giới hiện tại biến thành dáng vẻ quỷ quái này, đi thành phố nào có gì khác biệt?
Thẩm Mặc nghe vậy cười, hỏi cô: “Vậy còn em?”
Đôi mắt Bạch Ấu Vi chuyển động nhanh như chớp, nói: “Em cũng không có ý kiến.”
Thẩm Mặc vểnh mép, giơ tay lên gõ một cái lên trán cô, “Mau ngủ đi.”
Bạch Ấu Vi: “Chờ đã ~”
Cô đột nhiên làm nũng, gây nên Thẩm Mặc chú ý, cười hỏi: “Cái này thì sao?”
Một tay Bạch Ấu Vi cầm chìa khóa vàng, một tay nắm tay anh, trong lều mờ tối, ánh mắt của cô sáng long lanh.
“Chúng ta vào nhà thú bông xem một chút đi?” cô nói.
“… Bây giờ hả?” Thẩm Mặc thoáng nhướn mày.
Bạch Ấu Vi nháy mắt một cái, “Nếu không… Đợi nửa tiếng nữa? Đến khi tất cả mọi người ngủ, chúng ta…”
Càng nói càng dụ dỗ người ta mơ màng, Thẩm Mặc buồn cười đè lại tay cô, “Đi ngay bây giờ!”
Bạch Ấu Vi xòe bàn tay ra, dù đặt trong bóng tối chìa khoá vàng vẫn rực rỡ loá mắt, có sức hấp dẫn đối với họ giống như đồng vàng lần trước.
“Cầm chìa khoá trong tay… vặn thuận chiều kim đồng hồ nửa vòng, mở ra nhà thú bông ở bất kỳ không gian nào.”
Bạch Ấu Vi cầm chìa khóa, nhìn bốn phía trong lều.
“Không có điều kiện hạn chế, theo lý thuyết, ở đây cũng được…”
Cô hơi khẩn trương, cũng có phần hưng phấn, dùng một mặt của túp lều bao lấy chìa khóa, cầm nó vặn nửa vòng giống như mở cánh cửa —
Cọt kẹt.
Âm thanh quen thuộc.
Khi bọn họ bị giam hãm trong ngôi nhà thú bông, mỗi lần mời khách vào, cánh cửa sẽ phát ra âm thanh này!
“Mở.” Bạch Ấu Vi nhìn về phía Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc tự tay đụng vào, nhìn bề ngoài mặt túp lều vẫn là vải dù, nhưng anh có thể cảm nhận được chốt cửa có xúc cảm như kim loại.
Duỗi tay nắm chặt.
Đẩy ra.
Phòng khách của nhà thú bông ở ngay trước mắt hai người!
Vẫn là những căn phòng đó, song lần này không hề có cảm giác quỷ dị. Những đồ trang trí trong phòng không có gì đặc biệt, im lặng, giống như một ngôi nhà bình thường không thể bình thường hơn.