Lục Cạnh và Trì Y Y canh đúng thời gian đến chợ nông sản đón bà nội Bảo Trân về nhà.
Bà cụ cực kỳ hăng hái, vừa về đến nhà lập tức chui vào phòng bếp bận rộn, Trì Y Y cũng đi giúp bà nội một tay.
Con người cô lanh lợi nhưng chân tay vụng về, toàn bộ rau củ cô cắt đều bị bà ghét bỏ, nhanh chóng bị đuổi ra khỏi phòng bếp.
Cô lấy một quả dưa chuột từ trong phòng bếp đi ra, gặm đi đến phòng khách.
Lục Cạnh đang chơi điện thoại di động, nhìn thấy cô thì chỉ vào bóng đèn ngoài cửa hiên nói: "Bóng đèn cháy rồi."
Trì Y Y gật đầu, cắn quả dưa chuột rồi đi tìm một bóng đèn dự phòng.
Lục Cạnh di chuyển một chiếc ghế dài đến để giúp thay bóng đèn.
Căn nhà cũ nát đã lâu không được sửa, đồ đạc trong nhà cũng cũ kỹ mấy chục năm.
Bàn ghế trong nhà đều làm bằng gỗ, toàn bộ đều dùng từ khi Trì Y Y còn rất nhỏ.
Bà cụ không muốn tiêu tiền, cũng không để cho Trì Y Y tốn kém, đồ trong nhà bị hư, có thể sửa được thì tuyệt đối không được mua mới.
Vừa vặn có Lục Cạnh ở đây, Trì Y Y lợi dụng cơ hội này nói anh gia cố bàn ghế ở nhà, đỡ cho bà nội tìm thợ đến nhà sửa.
Mặc dù Lục Cạnh là kỹ sư nhưng anh cũng rất chăm chỉ làm việc cực khổ trên công trường.
Chỉ cần vài cái đinh là có thể gia cố bàn ghế, đối với anh mà nói không tốn bao nhiêu công sức.
Trì Y Y đứng một bên nhìn anh thành thạo đóng từng chiếc đinh vào gỗ, trong đầu đột nhiên nảy ra một suy nghĩ: Quả nhiên trong nhà nhất định phải có một người đàn ông mới tốt.
Vừa nảy ra suy nghĩ này, cô nhanh chóng bị chính mình dọa sợ, suýt làm rơi quả dưa chuột trong tay xuống đất.
Cô nhìn Lục Cạnh, thầm lắc đầu, cảm thấy hôm nay cô đã bị bà nội ảnh hưởng.
Bà cụ Vương dọn một bàn lớn thức ăn.
Buổi tối ở trên bàn cơm, bà đều gắp thức ăn cho Lục Cạnh.
Trì Y Y thấy vậy cực kỳ ghen tị, không vui nói: "Bảo Trân, cháu mới là cháu gái ruột của bà cơ mà."
“Cháu không có làm việc.” Bà cụ làm nhục cháu gái một câu, ân cần nhìn Lục Cạnh: “Hôm nay mệt mỏi rồi, cháu ăn nhiều một chút.”
Lục Cạnh nhướng mắt nhìn Trì Y Y đang tức giận, cong môi cười.
“Tiểu Cạnh năm nay hai sáu tuổi rồi nhỉ?” Bà cụ Vương hỏi.
"Tuổi mụ là hai bảy ạ."
"Tuổi này lập gia đình được rồi, nhà cháu có giục cháu không?"
Lục Cạnh nghe hỏi vậy thì ngẩng đầu lên nhìn Trì Y Y.
Mặt cô nhăn lại như ăn phải thứ rau thơm mà cô ghét nhất.
Trong lòng đã có tính toán, anh bình tĩnh trả lời: "Có nhắc đến mấy lần, nhưng công việc của cháu mới ổn định, không vội ạ."
“Đàn ông luôn lập gia trước rồi mới lập nghiệp.” Bà Bảo Trân gật đầu, quay sang nhìn Trì Y Y, chậm rãi nói: “Cháu và Trì Trì của chúng ta yêu nhau một năm rồi.
Con bé không có định lực, cần phải có người quản lý nó.
Cháu lớn hơn con bé mấy tuổi, vừa khéo lại rất thích hợp."
Bà cụ nói lời này, ý tứ rất rõ ràng.
Trì Y Y liếc nhìn Lục Cạnh, gương mặt anh không rõ ràng, không nhìn ra được cảm xúc, dù sao cũng không phải vui vẻ.
Cô bĩu môi, cảm thấy cục cơm vừa mới nuốt xuống tắt lại trong cổ họng.
“Vẫn còn chưa đâu vào đâu cả mà.” Trì Y Y không vui nói: “Bà yêu, cháu mới bao lớn, bà vội vàng cái gì?"
"Hai mươi ba rồi, không còn nhỏ nữa.
Lúc bà bằng tuổi cháu đã gả cho ông của cháu rồi."
“Hai mươi hai tuổi...!Đó là thời đại của bà.” Trì Y Y liếc nhìn Lục Cạnh, nhíu mày, lẩm bẩm: “Cháu còn chưa chơi đủ.”
"Cháu..." Bà cụ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Bà đừng nói lung tung, nếu không đêm nay cháu sẽ rời đi, không ở lại với bà nữa.” Trì Y Y tức giận nói.
Bà Vương không có cách nào đành thôi.
Có đoạn nhạc đệm thúc giục kết hôn này, ba người có suy nghĩ khác nhau, không khí trên bàn ăn cũng không còn hòa thuận như trước nữa.
Trì Y Y và Lục Cạnh đột ngột trở về, bà Vương không kịp dọn dẹp phòng dành cho khách.
Trì Y Y nghĩ ở lại có một đêm, không cần lãng phí một bộ khăn trải giường và mền.
Vì vậy để cho Lục Cạnh ngủ trong phòng mình, còn cô ngủ với bà nội.
Cô đưa Lục Cạnh về phòng, chỉ về phía phòng tắm, ôn tồn nói: "Tối nay không thể hầu hạ anh ngủ rồi."
Lục Cạnh nhìn quanh căn phòng của Trì Y Y, từ giấy dán tường đến chăn ga gối đệm trên giường đều là một màu hồng phấn, cực kỳ tương phản với cô.
Anh nhìn con mèo Hello Kitty trên ga trải giường, sắc mặt kỳ quái.
Thành thật mà nói, cho dù đêm nay cô có ngủ với anh thì anh cũng không có cách nào cứng lên được khi ở trong một căn phòng như vậy.
Trì Y Y giống như nhìn ra được anh đang nghĩ gì, ho khan hai tiếng nói: "Bảo Trân làm đấy."
Cô nhìn trộm Lục Cạnh, nghĩ ngợi gì đó rồi nói: "Mấy lời bà nội em nói khi nãy anh đừng để trong lòng, bà á, chính là mắc bệnh người già, thích quan tâm đến mấy chuyện này."
Lục Cạnh nghe Trì Y Y nói lời này, hiếm khi thấy cô nghiêm túc, giống như thật sự sợ anh để tâm đến những lời bà vừa nói.
Anh cong khóe miệng: "Ừ."
Buổi tối, Trì Y Y tắm rửa xong, nhẹ nhàng đi vào phòng bà cụ, sau đó vén chăn bông lên nằm xuống.
Người nằm bên cạnh động đậy, đột nhiên nói: "Ban đêm nhiều muỗi, trong phòng cháu có hương muỗi không?"
Trì Y Y biết bà nội còn chưa ngủ, nên làm động tác lớn, đạp đạp chân nói: "Anh ấy da dày, muỗi không đốt được đâu."
"Nói bậy bạ gì vậy? Muỗi của chúng ta rất hung dữ.
Cháu nhanh đi đốt hương muỗi đi, nếu không buổi tối Tiểu Cạnh ngủ không ngon."
Trì Y Y nằm bất động, bà cụ đẩy cô một cái, cô mới đáp: "Cháu sẽ gửi tin nhắn cho anh ấy, để anh ấy tự mình đốt."
Trì Y Y cầm điện thoại, lúc gửi tin nhắn còn lẩm bẩm: "Bà đối xử với anh ấy tốt như vậy, người không biết còn tưởng anh ấy là cháu ngoan của bà nữa á."
Bà Vương hừ một tiếng: "Thằng bé chính là cháu rể của bà."
Tâm trạng của Trì Y Y đột nhiên trở nên phức tạp.
Cô đặt điện thoại di động sang một bên, quay người sang nói với bà nội: "Bảo Trân, sao bà lại vội vàng gả cháu đi như vậy."
"Phụ nữ suy cho cùng cũng phải tìm một người để dựa vào."
"Cháu có thể tự dựa vào chính mình."
“Lời trẻ con.” Bà cụ thở dài: “Bố mẹ cháu mất sớm, ông nội cháu cũng là đoản mệnh, trong nhà chỉ còn có cháu và bà lão này thôi.
Nói thật bà lão như bà đã sống đủ rồi, không yên tâm nhất là một mình cháu, bà mà sống lâu sẽ càng liên lụy cháu.
"
"Bảo Trân!"
Bà Vương đưa tay sờ Trì Y Y: "Bà thấy Tiểu Cạnh tính tình rất tốt, con người cũng chững chạc, cháu gả cho cậu ấy, bà cũng yên tâm.
Tuổi của cậu ấy cũng không còn trẻ nữa, nhất định gia đình cũng thúc giục.
Cháu đừng tùy hứng nữa, đừng hư hỏng nữa."
Trì Y Y nghe vậy càng thêm lo lắng, bà nội không biết chuyện giữa Lục Cạnh và cô, còn tưởng rằng cô trói được anh.
Thật ra, tối nay thúc giục kết hôn, đoán chừng Lục Cạnh sẽ cảm thấy anh bị lừa gạt, trong lòng nhất định sẽ có gánh nặng, nói không chừng ngày mai sẽ quăng bọc áo quần là cô đi.
"Bảo Trân..."
"Ừm?"
Lục Cạnh và Trì Y Y không sa vào mối quan hệ này, nhưng bà cụ xem trọng, càng lún càng sâu.
Trì Y Y lập tức hối hận, lúc đó làm vậy để cho bà yên tâm, mà hiện tại lại nhận cái kết đắng.
Trì Y Y do dự một lúc, cuối cùng vẫn không nói gì, việc đã đến nước này, nói ra sự thật chỉ làm cho bà nội thương tâm.
Nếu bà nội chỉ muốn cô có người để dựa vào, không phải Lục Cạnh cũng được.
Vậy thì cô nắm chắc thời gian tìm một người, đến lúc đó tìm cơ hội tốt để chia tay với Lục Cạnh.
--
Sáng hôm sau, Trì Y Y đứng dậy trang điểm, sau khi thu xếp xong mọi thứ thì cùng Lục Cạnh trở về Ngọc Thành.
Buổi chiều cô đi xem show với chị A.
Từ huyện Tiểu Trì lái xe về Ngọc Thành mất mấy tiếng đồng hồ, nên bọn họ cũng không ở lại lâu.
Bà cụ Vương gói ghém rất nhiều rau củ quả cũng như các món ăn do bà tự làm, dặn Trì Y Y nhớ ăn cho hết.
Trì Y Y khó có dịp mới trở về một chuyến, ở một ngày đã rời đi, trong lòng có chút không nỡ.
Trước khi đi còn đứng trước cửa nói chuyện với bà rất nhiều câu.
Sau khi lên xe, Trì Y Y ghé bên cửa sổ vẫy tay với bà nội, "Bảo Trân, cháu đi đây, nhớ nhớ cháu nha."
Trên đường trở về, Trì Y Y rầu rĩ không vui, Lục Cạnh biết cô rời nhà buồn bã, suy nghĩ rồi nói: "Chờ kỳ nghỉ lần sau, anh lại đưa em về."
Trì Y Y nghe vậy, kỳ quái nhìn anh: "Còn có lần sau sao?"
Trì Y Y vốn có ý nghĩ hôm nay Lục Cạnh sẽ ôm cô quăng đi.
Lúc này nghe anh nói lần sau thì rất ngạc nhiên, nhưng Lục Cạnh đã hiểu sai ý, thấp giọng hỏi: "Không muốn anh đi cùng sao?"
"Không phải..." Trì Y Y ho khan, bổ sung một câu: "Anh không bận à."
"Dự án tiếp theo của anh ở Ngọc Thành, thời gian nghỉ ngơi sẽ nhiều hơn một chút."
Anh nói xong lời này, Trì Y Y nhìn anh càng kỳ quái hơn.
Lục Cạnh đánh tay lái, nhìn cô: "Làm sao vậy?"
"....Không có."
Lục Cạnh biết trong lòng Trì Y Y có tính toán nhỏ, anh không hỏi nữa, chuyên tâm lái xe.
"Phải còn một lúc nữa mới đến Ngọc Thành, em ngủ một chút đi, khi nào đến nơi anh sẽ gọi em."
"Em phải đi xem show."
"Đưa anh địa chỉ, anh trực tiếp đưa em đến đó."
Trì Y Y cảm thấy hai ngày này Lục Cạnh rất ân cần.
Nhưng anh cũng không cần phải đối xử ân cần với cô như vậy, nghĩ là có lẽ hai ngày nay tâm tình của anh rất tốt, cho nên anh mới bằng
lòng tiêu tốn thời gian với cô.
Quay về Ngọc Thành là đã mười hai giờ hơn.
Hai giờ thì buổi biểu diễn thời trang mới bắt đầu.
Lục Cạnh đưa Trì Y Y đi ăn trưa trước, sau đó mới đưa cô đi đến chỗ xem biểu diễn.
Thật khéo là Trì Y Y vừa bước xuống xe đi vào cổng thì gặp phải Tôn Nhất Mạn.
Tôn Nhất Mạn nhìn thấy Trì Y Y thì hơi kinh ngạc.
Cô ta chủ động bước tới chào hỏi, cúi người nhìn vào trong xe: "Anh cũng đến xem biểu diễn sao?"
Lục Cạnh liếc nhìn Trì Y Y: "Anh đưa cô ấy đến."
Nụ cười của Tôn Nhất Mạn hơi nhạt đi, nhưng trên mặt vẫn còn chút ý cười: "Hôm nay Phó Ninh biểu diễn, anh có muốn ở lại cùng nhau xem không.
Hôm nay Triệu Vũ không có thời gian trống, chỗ em còn có một tấm thư mời.
"
Lục Cạnh buổi chiều không có việc gì làm.
Anh vốn định về nằm nghỉ một chút, đến giờ thì đi đón Trì Y Y.
Nghe Tôn Nhất Mạn nói xong, suy nghĩ lại, cảm thấy chạy tới chạy lui cũng phiền, vì vậy anh đồng ý.
Lục Cạnh đậu xe, quay lại lối vào thì đã không còn nhìn thấy Trì Y Y nữa.
Tôn Nhất Mạn nói: "Y Y và người đại diện của cô ấy đã vào trước rồi, chúng ta cũng vào đi."
"Ừ."
Buổi biểu diễn lớn sắp khai mạc, hàng ghế khán giả bên dưới gần như kín chỗ.
Hầu hết người đến xem đều là những người chuyên nghiệp trong lĩnh vực thời trang, ngoài ra còn có một số ngôi sao được các nhãn hàng mời đến.
Trì Y Y ngồi ở phía sau hàng ghế thứ ba, cô ngồi xuống bên cạnh chị A.
Không lâu sau thì nhìn thấy Lục Cạnh bước vào cùng với Tôn Nhất Mạn, ngồi ở hàng đầu tiên.
Địa vị khác nhau thì chỗ ngồi cũng khác nhau, Trì Y Y nhìn hai bóng người trước mặt, khẽ lắc đầu.
Rất nhanh buổi biểu diễn đã bắt đầu, cô chuyển lực chú ý, nghiêm túc xem buổi biểu diễn.
Lúc Trì Y Y chưa làm người mẫu, cô đã thích xem chương trình trình diễn thời trang.
Năm , cô đã xem đi xem lại Victorias Secret mấy lần.
Eugenia Volodina đã bước thẳng vào trái tim cô, để cô có giấc mộng người mẫu như ngày hôm nay.
Eugenia Volodina: Siêu mẫu người Nga.
Khi còn nhỏ, cô được xem là cao nhất trong đám con gái.
Lúc đó cô thường học cách đi catwalk của người mẫu trên TV, ở nhà giả làm người mẫu, nhưng đáng tiếc lúc cô đến mười tám tuổi thì chiều cao dừng lại ở một mét bảy, không cao thêm một khúc nào nữa.
Cuối cùng chỉ có thể bỏ qua thứ mình cầu, đi làm người mẫu bình thường.
Buổi biểu diễn từ lúc bắt đầu cho đến lúc nhà thiết kế đi ra sân khấu kéo dài gần ba tiếng đồng hồ.
Sau buổi biểu diễn, bên phía tổ chức có một bữa tiệc rượu, Trì Y Y dính chút hào quang của chị A nên cũng trà trộn được vào bên trong.
Lục Cạnh nhìn thấy Trì Y Y không có ý định rời đi, nên anh cũng ở lại.
Chị A bận rộn kéo các mối quan hệ, Trì Y Y đi theo mỉm cười, cúi đầu khom lưng, dạo quanh một vòng.
Nhìn thấy chị A gặp được người quen sẽ tán gẫu lâu, lúc này cô mới có thời gian đi ăn chút gì đó.
Trì Y Y nhét trọn một cái bánh nhỏ vào trong miệng, bưng một ly rượu đỏ định rời đi, nhưng oan gia ngõ hẹp, xoay người thì đụng phải Phó Ninh.
Phó Ninh liếc nhìn thấy trên miệng Trì Y Y còn dính kem, không che giấu được sự chán ghét, không vui nói: "Sao cô lại ở đây?"
"Tôi đến xem biểu diễn."
Trì Y Y không muốn nói chuyện với cô ta.
Cô nhìn xung quanh, thấy Lục Cạnh đang đứng ở một góc của hội trường, chuẩn bị đi tới, thì Phó Ninh đột nhiên nói: "Lục Cạnh chỉ đang chơi đùa với cô thôi."
Trì Y Y hiểu rõ điều này hơn ai hết, nhưng Phó Ninh nói như thế này, rõ ràng là muốn chế nhạo cô.
"Cô không biết nhỉ, lúc học cấp ba, Lục Cạnh tỏ tình với Nhất Mạn thì bị từ chối.
Mấy bạn gái của anh ấy thời đại học rất giống Nhất Mạn, có thể nói là tìm bạn gái dựa theo hình mẫu của Nhất Mạn." Phó Ninh thấy Trì Y Y sửng sốt thì cong khóe môi, nở nụ cười đắc ý: "Từ nhỏ bọn họ đã quen biết nhau, quan hệ rất tốt.
Tôi thấy trong lòng Lục Cạnh vẫn còn có Nhất Mạn, nhưng thật đáng tiếc..."
Chàng có tình, thiếp vô tình.
Trì Y Y sửng sốt trong phút chốc, ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt chê cười của Phó Ninh, đáy lòng cười lạnh, ngẩng đầu lên, không để lộ ra một chút suy sụp nào.
Cô kiêu ngạo nhún vai, kiểu không sao cả, nói: "Vâng, tôi cũng chỉ chơi đùa với Lục Cạnh.
Trong lòng anh ấy có ai, tôi không quan tâm."