Bố mẹ của Trì Y Y bị tai nạn ô tô mất lúc cô còn rất nhỏ tuổi, cô được ông bà nội nuôi lớn.
Năm cô học mười hai thì ông nội bệnh nặng qua đời, sau đó cô và bà nội sống nương tựa vào nhau.
Bà nội không biết chữ, làm nông kiếm sống qua ngày, ngày thường bận rộn với mấy luống rau, trồng rau rồi đem ra chợ bán, thỉnh thoảng nhặt được mấy đồ đồng nát cũng đem đi bán luôn.
Trì Y Y không muốn tạo cho bà nội quá nhiều gánh nặng, lớn tuổi mà còn phải vất vả như vậy.
Cô tự biết bản thân học không ra gì nên sau khi tốt nghiệp cấp ba thì dừng việc học, thay vào đó lựa chọn con đường làm việc kiếm tiền.
Mười tám tuổi bước chân vào xã hội, mỗi tháng cho dù kiếm được bao nhiêu tiền thì đều gửi cho bà nội một khoản.
Về sau, cô đến Ngọc Thành mưu sinh, không phải là chưa từng nghĩ đến việc đưa bà theo, mà là bà không đồng ý.
Bà nói không quen sống ở thành phố, lại còn không thể trồng rau.
Trì Y Y biết người già không muốn rời quê cha đất tổ, không thể ngồi yên nhàn rỗi, hơn nữa cô vừa mới đến Ngọc Thành, còn chưa đứng vững gót chân, cho nên cô không miễn cưỡng bà nữa, tự mình hao tâm tốn sức, mỗi tháng dành chút thời gian trở về thăm bà.
"Bảo Trân, Bảo Trân, bà có ở nhà không? Cháu gái yêu quý của bà đã về nè." Trì Y Y đẩy cánh cổng sắt, đi qua sân nhỏ, lại hét lên hai tiếng: "Bảo Trân, Bảo Trân!"
Không có ai trả lời.
Trì Y Y đi vào phòng khách cũng không thấy ai.
Cô đoán rằng chắc hẳn bà cô đã đi ra ngoài vườn rau, vì thế cô nói Lục Cạnh đem đồ vào trước đã.
Sau đó hai người đóng cổng sắt lại, đi đường vòng sang vườn rau gần đó.
Từ nhà cũ đi ra, băng qua con ngõ nhỏ, Trì Y Y đi đến đường quốc lộ, đứng từ trên nhìn xuống.
Quả nhiên cô nhìn thấy một bóng dáng còng lưng quen thuộc.
"Bảo Trân."
Trì Y Y men theo con đường mòn, từ trên dốc đất đi xuống, bị trượt chân suýt ngã.
Lục Cạnh nhanh tay đỡ cô: "Chậm lại một chút, coi chừng ngã."
"Phỉ phui cái mồm anh."
Sau khi đứng vững, Trì Y Y đứng trên bờ ruộng phía trước, vẫy vẫy tay, hét lớn: "Bà Vương Bảo Trân, cháu gái xinh đẹp của bà đã trở về nè."
Bà cụ Vương đang bận nhổ cỏ, nghe thấy giọng nói quen thuộc thì kích động đứng thẳng người dậy, quay đầu lại.
Lúc nhìn thấy Trì Y Y, trong mắt bà không giấu được vui mừng, nhưng lại nói: "Không có lớn nhỏ gì hết.
Bà là bà nội của cháu đấy."
Trì Y Y chạy tới vài bước, không khách khí mở miệng giáo huấn: "Trời nắng như vậy, sao bà còn chạy ra ngoài phơi nắng, không sợ bị say nắng hả."
“Ban ngày không đi làm, chẳng lẽ đợi đến tối rồi mới đi?” Nhìn thấy Trì Y Y mồ hôi nhễ nhại, bà lập tức cởi nón xuống đội lên đầu cho cô: "Sao cháu lại đột ngột quay về vậy?"
Trì Y Y đưa tay đỡ lấy cái nón: "Trở về thăm bà á, nhớ bà không được sao?"
“Đứng qua một bên.” Bà cụ đẩy Trì Y Y sang một bên, nhìn thấy Lục Cạnh, lập tức nở nụ cười: “Tiểu Cạnh đến rồi à.”
Lục Cạnh gật đầu.
"Hai đứa ngồi tàu về hả?"
Lục Cạnh: "Lái xe đến ạ."
Bà cụ "À ừ" một tiếng: "Lái xe xa thế này rất mệt, nhanh, chúng ta đi về, đừng phơi nắng nữa."
Bà quay đầu lại nói với Trì Y Y: "Sao cháu không để Tiểu Cạnh ngồi ở nhà mà đưa người ra đây.
Bên ngoài rất nóng."
Trì Y Y kéo bà nội đi về, vừa đi vừa nói: "Haizz, bà nhìn xem anh ấy bây giờ đen như vậy, có phơi nắng thêm một chút cũng không sao đâu."
“Nói bậy cái gì vậy hả?” Bà cụ vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Trì Y Y, nhìn bóng lưng Lục Cạnh đi phía trước, ánh mắt hài lòng: “Tiểu Cạnh là một đứa trẻ tốt.
Trước đó bà có gọi điện cho thằng bé, vậy là cháu với thằng bé cùng nhau quay về huyện thăm bà."
Tim Trì Y Y đập mạnh: "Bà gọi điện cho anh ấy?"
“Ừ.” Bà cụ gật đầu: “Mấy lần bà nói cháu mang Tiểu Cạnh về nhà, nhưng cháu chưa nghe lời bà bao giờ.
Bà tưởng hai đứa chia tay rồi, mà cháu giấu không có nói cho bà biết.”
“Cháu giấu bà làm gì chứ.” Trì Y Y có chút hờn dỗi nói.
Cô vốn nghĩ Lục Cạnh tự nguyện về huyện Tiểu Trì với cô, bây giờ xem ra là bị ép buộc.
Biết được nguyên nhân, không hiểu sao trong lòng cô có chút bực bội: "Sau này bà đừng gọi cho anh ấy nữa, anh ấy rất bận."
Bà cụ nhìn Trì Y Y, dù sao cũng là đứa nhỏ do mình nuôi lớn, bà lập tức nhận ra cô không hài lòng.
Người già càng lớn tuổi tính tình càng trẻ con.
Bà oan ức nói: "Bà cũng chỉ là quan tâm đến cháu.
Sợ cháu vì không để cho bà lo lắng, tốt khoe xấu che, cho nên bà mới muốn hỏi Tiểu Cạnh.
Một mình cháu ở thành phố, có người chăm sóc bà cũng yên tâm."
Trì Y Y biết rõ cô và Lục Cạnh không thích hợp.
Bọn họ sẽ không đi đến cùng, nên trong mối quan hệ này cô luôn giữ mình tỉnh táo, kiên định không lạc lối.
Người trong cuộc rõ ràng là thế, nhưng bà nội là người đứng ngoài cuộc lại u mê.
Lần này trở về, Trì Y Y vốn muốn tiêm một mũi dự phòng trước cho bà nội.
Nhưng vào lúc này, nhìn thấy bà như vậy, lòng cô mềm nhũn, âm thầm thở dài nói: "Cháu với anh ấy rất tốt, bà đừng lo.
"
"Vậy thì tốt rồi."
Trì Y Y đưa Lục Cạnh về, bà Vương rất vui, kéo chiếc xe kéo ra để đi chợ mua đồ.
Trì Y Y không cản được bà, bên ngoài trời nóng nên nói Lục Cạnh lái xe đưa bọn họ đi chợ.
Một số chợ lớn ở huyện Tiểu Trì nằm san sát nhau.
Chợ nông sản, chợ hải sản, chợ vật liệu xây dựng, trung tâm thương mại đều nằm cạnh nhau.
Trong chợ nông sản có rất nhiều bạn già của bà cụ, đi đến quầy nào đều phải lảm nhảm mấy câu.
Trì Y Y nghĩ đến nếu như cô và Lục Cạnh bước vào chợ nông sản, bọn họ nhất định sẽ trở thành trung tâm thảo luận của toàn bộ khu chợ.
Nhiệt tình của mấy ông bà cụ thật sự khiến cho người khác sợ run lên.
Trì Y Y không muốn bị các trưởng bối vây quanh thảo luận, cũng không muốn chào hỏi hàn huyên với người khác, vì vậy lấy lý do đi gặp bạn bè, đưa Lục Cạnh đi đến khu trung tâm thương mại bên cạnh khu chợ nông sản.
Công việc cuối cùng của Trì Y Y ở huyện Tiểu Trì là làm mẫu mặc áo quần cho cửa hàng quần áo.
Huyện Tiểu Trì có rất nhiều xưởng may quần áo.
Quần áo ở khu trung tâm thương mại này có rất nhiều mẫu mã, còn có nhiều hàng nhái của các thương hiệu lớn, giá cả lại rẻ hơn rất nhiều.
Cho nên không chỉ người dân trong huyện thích đến đây mua sắm, mà còn có rất nhiều thương nhân từ bên ngoài vào đây mua.
Vừa trúng dịp cuối tuần nên có rất nhiều người đến đây.
Hầu như cửa hàng nào cũng có người chen lấn xô đẩy, mặc cả trả giá.
Tầng một của trung tâm thương mại bán quần áo trẻ em, có rất nhiều trẻ em, về cơ bản người đi dạo cửa hàng đều là bố mẹ của đám trẻ.
Trì Y Y trực tiếp dẫn Lục Cạnh lên tầng hai.
Cô liếc nhìn anh một cái, nói: "Lúc trước đến huyện này, cả ngày anh đều ở công trường, chưa từng đi dạo chợ nhỉ."
"Anh đi rồi."
Trì Y Y không khỏi kinh ngạc: "Đến mua quần áo hả?"
Lục Cạnh rũ mắt, hơi dừng lại hai giây mới trả lời: "Không phải."
Trì Y Y còn muốn thuận theo câu trả lời của anh để hỏi tiếp mấy câu, nhưng vừa mở miệng đã nghe thấy có người gọi tên mình.
Cô quay đầu lại thì thấy bà chủ Lưu Mai trước đây đã từng thuê cô làm người mẫu.
“Chị Mai.” Trì Y Y lập tức mỉm cười chạy tới.
"Trở về sao không nói cho chị biết? Không xem chị là bạn thân rồi."
"Em cũng chỉ có chút thời gian rảnh nên mới trở về thôi."
"Đây là..." Lưu Mai nhìn Lục Cạnh sau lưng Trì Y Y.
“À, Lục Cạnh, bạn trai của em.” Trì Y Y quay lại giới thiệu ngắn gọn: “Đây là chị Mai, đại ân nhân của em.”
“Ai da, cái gì mà ân nhân chứ, chị không dám nhận đâu.” Lưu Mai nhìn Lục Cạnh thêm mấy lần, trêu chọc: “Không tệ nha Y Y, bạn trai của em lại đẹp trai như vậy.”
Trì Y Y liếc nhìn Lục Cạnh, ho khan nói: "Cũng tạm được ạ."
Lục Cạnh không để ý tới đối thoại giữa bọn họ, ngược lại nhìn chằm chằm vào một cái bục tròn.
Lưu Mai kinh doanh bán sỉ quần áo, cô ta đã làm việc trong ngành quần áo này hơn mười năm rồi, tích lũy được không ít mối quan hệ, hợp tác với không ít xưởng may quần áo.
Diện tích cửa hàng ở trung tâm thương mại của cô ta không phải lớn nhất, nhưng có thể nói là kinh doanh tốt nhất.
Nói chung cô ta không bán lẻ, chuyên bán sỉ, kiếm tiền dựa vào số lượng lớn.
Lưu Mai không có cửa hàng mặt tiền, nên cô ta đã thuê một không gian trống trong chợ.
Tất cả quần áo đều được treo trên giá, để cho người ta đến chọn hàng.
Ở giữa những giá treo có một cái bục nhỏ, đó là nơi làm việc của người mẫu mặc quần áo.
Trì Y Y tiện tay lật quần áo trên giá, hỏi: "Người mẫu nghỉ rồi sao?"
"Haizz, đừng nhắc tới nữa.
Sau khi em rời đi, chị lại tìm thêm vài người đến làm công việc này.
Bọn họ đều không chịu được cực khổ như em, tâm tư cũng bất chính.
Làm được một thời gian thì ngại mệt, nghỉ việc, hoặc là bỏ chạy theo đàn ông." Lưu Mai ai oán nói: "Lúc này lại thêm một người bỏ việc nữa rồi, bây giờ chị đang rất buồn phiền đây."
Cô ta liếc nhìn Trì Y Y, cười nói: "Hay là em quay lại giúp chị được không? Nói thật sau khi em đi, công việc kinh doanh của chị rõ ràng không bằng như trước.
Em xinh đẹp, vóc người chuẩn, mặc gì cũng đẹp, khách nhìn cũng bằng lòng mua."
Trì Y Y bật cười: "Chị, chị đừng dát vàng lên người em nữa."
"Chị không nói điêu với em đâu." Lưu Mai nói xong, nhìn Lục Cạnh: "Lúc Y Y làm người mẫu, chỗ của tôi đều rất được người khác yêu thích.
Rất nhiều khách hàng đến mua quần áo đều là do cô ấy làm mẫu.
Khi cô ấy đứng trên bục nhỏ, có rất nhiều rất nhiều người đi đến trước mặt cô ấy, trông cô ấy tựa như một minh tinh.
Anh chưa từng thấy qua cảnh này nhỉ."
Lục Cạnh liếc nhìn Trì Y Y, muốn nói rằng anh đã nhìn thấy cảnh này, hơn nữa còn vô cùng ấn tượng.
Trì Y Y luôn nghĩ rằng lần đầu tiên anh gặp cô là ở công trường, bởi vì chuyện của bà cô.
Nhưng không phải như vậy, Lục Cạnh đã sớm gặp cô trước đó rồi.
Lần đầu tiên đến huyện Tiểu Trì làm dự án, chưa quen với cuộc sống ở đây, ngoại trừ đi cùng đồng nghiệp thì anh không quen biết ai cả.
Vì để công trình dự án được tiến hành một cách suôn sẻ, anh có ý định bao chủ thầu và công nhân bên dưới để xây dựng mối quan hệ tốt đẹp.
Lúc nghỉ ngơi thì đến ký túc xá của bọn họ để đánh bài uống rượu, xem như là xã giao, giết thời gian.
Rất nhiều công nhân đều là người sống tại huyện Tiểu Trì, bọn họ biết rất nhiều nơi để vui chơi giải trí.
Lục Cạnh đã theo họ đến một số nơi không đàng hoàng.
Anh vẫn luôn rất có chừng mực, không để bọn họ giật dây dính vào vận đào hoa thối nát.
Cho đến một ngày, chủ thầu nói đưa anh đến trung tâm thương mại của huyện.
Ông ta nói với anh, trong đó có vũ nữ thoát y được xem miễn phí.
Ban đầu anh có hơi hứng thú, nhưng cũng không quá để tâm.
Lúc còn đi du học ở nước ngoài, anh cũng đã từng xem biểu diễn thoát y sexy rồi.
Biểu diễn thoát y trong chợ mua sắm của một huyện nhỏ, còn là miễn phí, không dễ dàng nhìn thấy được ở những nơi khác.
Vì nể mặt, Lục Cạnh đã đi theo chủ thầu đến trung tâm thương mại.
Sau khi nhìn thấy Trì Y Y, anh mới hiểu ra cái gọi là “màn trình diễn thoát y miễn phí” trong miệng chủ thầu, chính là công việc của người mẫu mặc quần áo.
Như Lưu Mai nói, lúc đó Trì Y Y quả thực rất được yêu thích, nói đúng ra là được đàn ông thích.
Lúc cô làm việc, đa số đều là đàn ông bao vây xung quanh.
Có người thật sự là đến mua quần áo sỉ, nhưng nhiều hơn là đám già háo sắc đến xem cho đã nghiện con mắt giống như chủ thầu.
Đó là lần đầu tiên Lục Cạnh biết đến nghề người mẫu mặc quần áo.
Anh rất ngạc nhiên, không phải ngạc nhiên về cái nghề này, mà là ngạc nhiên về Trì Y Y.
Lúc đó mùa đông mới qua mùa không bao lâu, trời còn se lạnh, trong trung tâm thương mại không có máy sưởi, ngay cả một người đàn ông cao to như anh ở miền nam với nhiệt độ mười độ C cũng lạnh run cầm cập, mà cô chỉ mặc một bộ đồ lót mỏng tanh, đứng trên bục nhỏ, liên tục thay quần áo.
Những ánh mắt thô bỉ của đám đàn ông xung quanh dán vào người cô, mỗi lần cô cởi đồ luôn có người la ó, dùng lời nói bẩn thỉu trêu chọc cô.
Nhưng cô từ đầu tới cuối vẫn ung dung, cười nói la mắng thành thục linh hoạt đối đáp, tận tâm tận lực làm công việc của mình.
Đó là lần đầu tiên Lục Cạnh cảm nhận được sức sống của một người phụ nữ.