Hôm Nay Công Tử Hắc Hóa Chưa

chương 62

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong đầu Ngu Phương Linh truyền đến cảm giác choáng váng quen thuộc, một lát sau, ý thức của cô bị nạp vào trong thân thể Tống Yêu Yêu, cùng lúc đó, ký ức của Tống Yêu Yêu cũng hình thành ở trong đầu.

Lần này hệ thống truyền tống cô tới nửa năm sau sau khi cô “Chết”.

Ngày đó cô ở trên thuyền lớn bị Bách Lí Triều Hoa ngộ sát, trên thuyền lớn đã xảy ra nội đấu, hóa ra Phù Loan đã sớm đoán ra bên trong Hoa thần giáo có phản đồ, thiết lập một ván này, ý đồ dẫn ra phản đồ.

Phù Loan căn bản không lên thuyền, mà là dùng thế thân. Những thế thân của hắn là được bồi dưỡng theo lời nói cử chỉ của hắn mà ra, chưa từng có người gặp được gương mặt thật của hắn, những người khác không phát hiện cũng rất bình thường.

Sau khi Bách Lí Triều Hoa giết thế thân, Phù Loan phái sát thủ lên thuyền, bắt đầu rửa sạch giáo đồ bị huynh muội Bách Lí Triều Lộ cùng Bách Lí Triều Ca xúi giục. Bách Lí Triều Hoa cũng vì tẩu hỏa nhập ma, phát cuồng quá độ, gia nhập trận tàn sát này, khi thuyền lớn chạy về bờ biển, người sống trên thuyền đại đa số đã thành vong hồn dưới kiếm của Bách Lí Triều Hoa.

Từ nay về nửa năm sau, ba huynh muội Bách Lí thị vì tránh né Phù Loan đuổi giết, biến mất khỏi giang hồ. Ước chừng mấy ngày trước, Úc Cẩm Huyền của Độc Vương Cốc nhận được một phong thư, trong thư đề tên người là Bách Lí Triều Ca.

Giáo đồ “Khương Xuyên” mất tích nửa năm của Ma giáo, đã sửa về tên Bách Lí Triều Ca, hiện thân giang hồ, đưa ra lời hợp tác cùng Độc Vương Cốc, bắt tay đối phó Phù Loan.

Thú Ngũ Độc rơi vào tay Phù Loan, chỉ bằng lực lượng của Úc Cẩm Huyền, căn bản không có cách chống lại Phù Loan, hắn tự hỏi một phen, liền đáp trả Bách Lí Triều Ca một phong thư, đồng ý liên thủ.

Tống Yêu Yêu biết được người tìm Úc Cẩm Huyền chính là ba huynh muội Bách Lí thị, liền đánh chủ ý.

Nàng ta bị Bách Lí Triều Hoa hủy dung mạo, vẫn luôn ghi hận trong lòng, nếu Độc Vương Cốc thật sự hợp tác với Bách Lí thị, về sau nàng ta muốn báo thù, đã khó càng càng thêm khó.

Nàng ta dựa theo tin trên thư tìm ra địa chỉ, tìm được khách điếm ba huynh muội Bách Lí thị đặt chân, quả nhiên phát hiện tung tích của Bách Lí Triều Hoa.

Đợi cho đêm khuya tĩnh lặng, mọi người đều ngủ, nàng ta cố ý bắt chước giọng nói của Ngu Phương Linh, dẫn dụ Bách Lí Triều Hoa tới núi sâu, thiết hạ bẫy rập, muốn giết Bách Lí Triều Hoa báo thù.

Chỉ tiếc, nàng ta vốn không phải đối thủ của Bách Lí Triều Hoa, nửa năm nay, võ công của Bách Lí Triều Hoa tiến bộ vượt bậc, nàng ta đến cả năng lực đánh trả cũng không có, đã bị Bách Lí Triều Hoa thọc một kiếm, toi mạng nhỏ.

Làm thế nào nàng ta cũng không nghĩ ra, sau khi Bách Lí Triều Hoa mất đi Ngu Phương Linh, cả ngày mất hồn mất vía, nàng ta cố ý đi học thuật bắt chước giọng, làm giọng của mình giống giọng của Ngu Phương Linh đến chín phần, vì sao Bách Lí Triều Hoa vẫn có thể xuyên qua nàng ta tìm ra mánh khoé bịp người.

Cho đến khi Bách Lí Triều Hoa ở trước mặt nàng ta tháo lụa trắng che mắt xuống, lộ ra cặp mắt đen nhánh thâm thúy, sâu trong đôi mắt hắn có ánh sáng lạnh nhạt lưu động, nàng ta mới hiểu được, đôi mắt của hắn đã sớm khôi phục bình thường.

Sau khi Bách Lí Triều Hoa giết Tống Yêu Yêu, trả kiếm vào vỏ, xoay người rời đi, căn bản không phát hiện, khi hắn vừa rời đi, Ngu Phương Linh hắn thương nhớ ngày đêm đã sống lại trong thân thể Tống Yêu Yêu.

Ngu Phương Linh nằm trong vũng máu, nhíu mày tự hỏi. Nếu Bách Lí Triều Hoa sớm đã nhìn xuyên qua biết đó là Tống Yêu Yêu, thì sao còn đi theo nàng ta chạy xa như vậy. Cũng không đến mức do thói ở sạch của hắn tái phát, không muốn giết người ở trong phòng mình chứ.

Lại hoặc là, do hắn không muốn phá hỏng kế hoạch hợp tác giữa Bách Lí thị cùng Độc Vương Cốc, cố ý đi theo Tống Yêu Yêu đến núi sâu này, lại thần không biết quỷ không hay giết nàng ta, như vậy sẽ không ai phát hiện Tống Yêu Yêu chết dưới kiếm Bách Lí Triều Hoa hắn.

Ngu Phương Linh suy nghĩ, cảm thấy khả năng sau lớn hơn một chút.

Sau khi nhiệm vụ bắt thú Ngũ Độc thất bại, cô luôn nhớ thương đôi mắt của Bách Lí Triều Hoa, hiện giờ phát hiện Bách Lí Triều Hoa đã hồi phục thị lực, trong lòng không khỏi vui thay hắn, khối đá đè nặng trong lòng kia, cuối cùng cũng buông xuống.

Thú Ngũ Độc là đồ của Đường Môn, trong tay Đường Tinh Dao nói không chừng cũng có máu thú Ngũ Độc, giúp Bách Lí Triều Hoa chữa khỏi đôi mắt. Sau khi Bách Lí Triều Hoa hồi phục thị lực, vẫn lấy lụa trắng che mắt như cũ, là do có nguyên nhân gì, hay chỉ là vì mới hồi phục thị lực, không thể gặp ánh sáng mạnh, lại hoặc là vì hạ thấp tâm đề phòng của kẻ địch.

Mặc kệ như thế nào, đôi mắt của hắn cũng đã khôi phục, đây là chuyện tốt.

Đợi cho thân thể của Tống Yêu Yêu được chữa trị xong, Ngu Phương Linh đứng dậy, vỗ bỏ bùn đất trên người. Một kiếm kia của Bách Lí Triều Hoa sạch sẽ lưu loát, xuyên tim mà qua, ngoại trừ ngực nhiều ra một lỗ thủng, trên người cũng không có vết sẹo gì khác.

Hệ thống tu bổ lại lỗ thủng xong, thân thể này cũng không khác gì bình thường, căn bản không nhìn ra việc vừa mới chết một lần.

Ngu Phương Linh giơ tay cởi quần áo dính máu ra, lấy từ ô đựng đồ của hệ thống ra một bộ đồ mới thay, dẫm lên mặt đất bố trí đủ loại ám khí, chạy về Độc Vương Cốc.

Thời gian không còn nhiều lắm, cô phải mau chóng lấy được ngọc bội phượng hoàng triền ti từ tay Úc Cẩm Huyền.

Ngọc bội phượng hoàng triền ti là di vật mẫu thân Úc Cẩm Huyền để lại cho hắn, Tống Yêu Yêu từng thấy vài lần, là một ngọc bội màu đỏ máu, điêu khắc hình dạng phượng hoàng.

Úc Cẩm Huyền ngày thường đối đãi với người khác còn tính dịu dàng, cũng không đánh chửi đệ tử Độc Vương Cốc, duy độc miếng ngọc bội phượng hoàng triền ti này, nếu như ai không cẩn thận đụng chạm, nhất định sẽ chọc hắn giận dữ lôi đình, nhẹ thì ăn đánh, nặng thì mất mạng.

Ngọc bội bảo bối như vậy, mười thì có tám chín sẽ cất chứa ở trong phòng Úc Cẩm Huyền. Ngu Phương Linh ra roi thúc ngựa trở lại Độc Vương Cốc, may mắn chính là, trong phòng Úc Cẩm Huyền không có người.

Đêm khuya tĩnh lặng, hắn không ở trong phòng, căn cứ vào ký ức của Tống Yêu Yêu, hẳn là ở trong Dược Các luyện thuốc.

Đệ tử của Độc Vương Cốc, ít nhất có hơn phân nửa, có tính cuồng nhiệt đối với các loại thuốc cùng độc, Úc Cẩm Huyền cũng không ngoại lệ, hắn thường thường ở trong Dược Các suốt đêm, chỉ vì luyện ra một loại thuốc mới.

Nếu hắn luyện suốt đêm, lại quá tiện cho Ngu Phương Linh.

Ngu Phương Linh thuận lợi mò được vào phòng hắn, lúc này khoảng cách thời gian nhiệm vụ mất đi hiệu lực còn bốn giờ, cách hừng đông cũng ước chừng còn bốn giờ.

Úc Cẩm Huyền là Thiếu cốc chủ của Độc Vương Cốc, cho dù cửa phòng của hắn có mở rộng ra, cũng không có kẻ nào không có mắt, dám tự mình đi vào đó, cho nên phòng của hắn rất ít khi khóa lại.

Ngu Phương Linh thấy cửa phòng không khóa, không khỏi lộ ra vui mừng. Cô bước vào trong phòng, khép cửa phía sau lại, nương ánh trăng thấu vào từ cửa sổ, bắt đầu tìm kiếm ở trong phòng.

Tìm gần hai giờ, từ trong ra ngoài, đến khe đất cũng không buông tha, đến nỗi mỗi một góc trong phòng cũng đều moi, cũng không tìm được ngọc bội phượng hoàng triền ti. Ngu Phương Linh thở dài, từ bỏ ý niệm tiếp tục tìm kiếm.

Xem ra là cô đã đoán sai, ngọc bội phượng hoàng triền ti không hề đặt ở trong phòng hắn, như vậy chỉ có một khả năng, ngọc bội phượng hoàng triền ti ở trên người hắn.

Thế lại tương đối khó khăn.

Cả người Úc Cẩm Huyền mang độc, cô muốn lấy được ngọc bội phượng hoàng triền ti, nhất định phải tiếp xúc với hắn, một khi chạm vào hắn, thân thể này rất có khả năng trực tiếp bị độc chết.

Thời gian ngắn như vậy, cô không có nhiều công phu để đi bịa đặt một cái âm mưu, làm Úc Cẩm Huyền ngoan ngoãn đưa ngọc bội cho cô.

Ngọc bội phượng hoàng triền ti là di vật của mẫu thân hắn để lại, đối với hắn mà nói, có khi còn quý giá hơn cả Độc Vương Cốc, hắn cũng không có khả năng ngoan ngoãn giao ngọc bội cho cô.

Xem ra dư lại một cách cuối cùng —— lợi dụng lỗ hổng quy tắc của hệ thống, vào ba phút cuối cùng cướp được phượng hoàng triền ti về tay.

Ngu Phương Linh đi ra khỏi phòng Úc Cẩm Huyền, thừa dịp không ai phát hiện, đi tới Dược Các. Đường đi Dược Các không xa, không bao lâu đã tới.

Trong màn đêm, cả tòa Dược Các đèn đuốc sáng trưng, không ngoài dự đoán của Ngu Phương Linh, Úc Cẩm Huyền quả nhiên ở chỗ này.

Ngu Phương Linh hít sâu một hơi, bước vào trong Dược Các.

Dược Các là nơi Úc Cẩm Huyền luyện thuốc, bên trong trừ bỏ lò luyện đan, thì chính là các loại dược liệu hiếm lạ cổ quái. Mùi thuốc nùng liệt ập vào trước mặt, Ngu Phương Linh nheo mắt, ánh mắt ở phòng trong băn khoăn một lần.

Lầu một là nơi đặt lò luyện đan, trên vách tường khảm một loạt ngăn tủ màu đỏ, bên trong đặt các loại thảo dược, nhưng do chỗ đặt hữu hạn, đại đa số dược liệu quý giá đều đặt ở lầu hai cùng lầu ba. Úc Cẩm Huyền không ở lầu một, xem ra là đi lầu hai hoặc lầu ba.

Ngu Phương Linh vòng qua lò đan, dọc theo thang gỗ đi lên trên.

Lầu hai không có ai, Úc Cẩm Huyền ở lầu ba, trong tay hắn nâng bình, đang phối thuốc, nghe thấy tiếng bước chân, hắn quay đầu lại, liếc nhìn Ngu Phương Linh.

“Yêu Yêu gặp qua Thiếu cốc chủ.” Ngu Phương Linh học theo giọng điệu ngày thường của Tống Yêu Yêu, hơi cúi người, thi lễ với Úc Cẩm Huyền.

Ngày thường Úc Cẩm Huyền sẽ đeo bao tay da cùng mũ che mặt, là bởi vì hắn lo lắng độc trên người mình sẽ làm bị thương người vô tội, tính cách lương thiện như vậy, với nơi được xưng là Độc Vương Cốc tà ma ngoại đạo, là vô cùng khó có được.

Hắn là Thiếu cốc chủ của Độc Vương Cốc, từ nhỏ lớn lên ở Độc Vương Cốc, còn bị cốc chủ biến thành người thuốc tra tấn mười mấy năm, không những không trở nên cổ quái, ngược lại tính cách so với người khác càng thêm dịu dàng. Cho dù ở việc bắt giữ thú Ngũ Độc, hắn còn sử dụng thủ đoạn không sáng rọi, làm hại bọn họ không bắt được thú Ngũ Độc, đáy lòng Ngu Phương Linh lại khó có thể coi hắn như một kẻ ác chân chính mà đối đãi.

Chuyện không thoải mái về thú Ngũ Độc, đã sớm theo nhiệm vụ mất đi hiệu lực tan thành mây khói, đặc biệt là hiện giờ, cô còn mang theo nhiệm vụ mới mà đến, tính đoạt đi di vật duy nhất mẫu thân để lại cho hắn, trong lòng cô càng thấy chột dạ cùng áy náy.

“Yêu Yêu, sao lại là ngươi?” Úc Cẩm Huyền đối với việc “Tống Yêu Yêu” hơn nửa đêm không ngủ được chạy tới Dược Các, cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Tống Yêu Yêu không giống hắn cùng Tiết Hồng Lệ, so với dược liệu, nàng càng thích những vật độc tung tăng nhảy nhót hơn, ví như con nhện của nàng, nàng rất ít vào Dược Các.

“Yêu Yêu vừa rồi mới đi ngang qua Dược Các, thấy trong các còn sáng đèn, suy đoán Thiếu cốc chủ còn chưa nghỉ ngơi, nên muốn vào nhìn xem, có chỗ nào có thể giúp được Thiếu cốc chủ.” Ngu Phương Linh cúi đầu, nhỏ giọng nói, khóe mắt dừng lại bên eo Úc Cẩm Huyền.

Bên hông Úc Cẩm Huyền treo một miếng ngọc bội màu đỏ, điêu khắc hình phượng hoàng, Ngu Phương Linh từ trong trí nhớ của Tống Yêu Yêu được biết, thứ này chính là ngọc bội phượng hoàng triền ti.

“Chu nương” Tống Yêu Yêu ở trên giang hồ làm người nghe tiếng sợ vỡ mật, duy nhất lại chỉ sợ hai người —— Úc Cẩm Huyền cùng Tiết Hồng Lệ. Ngày thường nàng ta nói chuyện với Úc Cẩm Huyền, chính là bộ dáng quy phục làm thấp này.

Úc Cẩm Huyền còn không biết, Tống Yêu Yêu chân chính đã chết ở dưới kiếm Bách Lí Triều Hoa, vẫn chưa sinh nghi, hắn chỉ một chồng giấy trên bàn, nói: “Nơi đó có phương thuốc, thay ta gom thuốc về đây.”

“Vâng.” Ngu Phương Linh gật đầu, đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy phương thuốc, nhìn thoáng qua.

Nét mực bên trên còn chưa khô, là vừa viết xong, hẳn là phương thuốc mới Úc Cẩm Huyền suốt đêm nghĩ ra, lúc này mới không ngủ, canh giữ ở Dược Các, muốn phối ra thuốc.

Trên mỗi một cái ngăn kéo đều ghi chú tên dược liệu, Ngu Phương Linh nếu muốn gom đầy đủ đống dược liệu này cũng không khó. Mấy vị thuốc Úc Cẩm Huyển cần này cũng không lạ, Dược Các trên cơ bản đều có, chỉ là lầu trên lầu dưới chạy tới chạy lui, có chút phiền toái.

Ngu Phương Linh mệt đến nỗi thở hồng hộc, gom được ba phương thuốc, thời gian nhiệm vụ mất đi hiệu lực đã qua hơn phân nửa. Cô đặt thuốc đã gom đủ gác ở trên bàn, kéo ghế dựa ngồi xuống.

Tống Yêu Yêu đầu tiên là dùng thân thể này chạy tới ám sát Bách Lí Triều Hoa, sau lại là Ngu Phương Linh dùng thân thể này chạy về Độc Vương Cốc tìm ngọc bội phượng hoàng triền ti, võ công có cao, cũng không chịu nổi mệt mỏi như vậy.

Cô phải nghỉ một lát, thở xong lại nói.

Nếu không phải cố kỵ đến việc Úc Cẩm Huyền vẫn còn ở đây, sợ bị hắn phát giác ra điều không thích hợp, Ngu Phương Linh hận không thể nằm liệt ở trên ghế. Úc Cẩm Huyền cũng cầm phương thuốc chạy lên chạy xuống, hắn tốt hơn Ngu Phương Linh nhiều, đến thở cũng không gấp.

Ngu Phương Linh nâng mắt, nhìn Úc Cẩm Huyền đang đứng ở dưới đèn.

Da thịt của hắn do nhiều năm giấu ở dưới quần áo, có vẻ lạnh băng tái nhợt dị thường, quanh thân che một tầng ánh đèn màu vàng ấm, lạnh cùng ấm hai loại màu sắc giao điệp ở trên người hắn, vô cớ lộ ra vài phần quỷ mị.

Editor: Q

- -----oOo------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio