Cố Hàn Giang không nhúc nhích.
Bầu không khí dưới hành lang trở nên mơ hồ hơn sau lời nói của Kỳ Thù, như thể đang dần ngưng lại vậy. Ánh hoàng hôn chiếu xuống khung cửa sổ phía sau Cố Hàn Giang, mạ lên người hắn một lớp ánh sáng rực rỡ.
Trên đời này, chỉ có ánh mắt mới không lừa người.
Nó thẳng thắn, không che đậy bất kỳ sự lừa dối nào.
Kỳ Thù hơi ngẩng đầu nhìn người trước mặt vẫn đang không nhúc nhích kia, cậu trông thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong mắt người kia, đồng thời cũng nhìn thấy... nhiệt độ hừng hực giống như chính mình.
Cậu không thể kìm nổi và tiến lại gần hơn.
Đủ gần để cảm nhận hơi thở thanh lãnh của người kia.
Gần đến mức chỉ cách trong gang tấc…..
Cố Hàn Giang đột nhiên lui về phía sau.
“Kỳ Thù.”
Đây là lần đầu tiên Cố Hàn Giang gọi tên cậu bằng một giọng nặng nề như vậy. Kỳ Thù sững sờ, vô thức lui về phía sau nửa bước, những suy nghĩ kiều diễm trong lòng đã hoàn toàn bay sạch.
Ánh đỏ trên mặt Cố Hàn Giang nhạt đi, hắn từng chút một kéo tay áo ra.
“Sư tôn, con……”
“A Thù, ngươi đã trưởng thành.” Cố Hàn Giang nhắm mắt, ngắt lời cậu.
Giọng hắn đã nhẹ đi rất nhiều, nhưng vẫn rất lạnh lùng, thậm chí còn lạnh lùng hơn bất cứ lần nào hắn nói chuyện với Kỳ Thù: "Ta và ngươi là thầy trò, nên làm gì và không nên làm gì, vi sư hy vọng ngươi hiểu."
“Con……”
Không cho Kỳ Thù cơ hội nói chuyện, Cố Hàn Giang xoay người rời đi, trong nháy mắt đã biến mất ở cuối hành lang.
Chỉ còn lại Kỳ Thù đứng đó.
Cậu cúi đầu, nửa khuôn mặt khuất trong bóng hoàng hôn, vẻ mặt không rõ.
Màn đêm buông xuống, tri phủ thành Lăng Dương mở tiệc khoản đãi Lăng Tiêu tiên tôn và hai vị đệ tử Côn Luân ở phủ đệ của mình.
Thành Lăng Dương ở Trung Nguyên thậm chí không phải là thành thị lớn, nhưng có thể thấy dinh thự này vô cùng trang nhã, có vài bàn nhỏ xếp hai bên tiền sảnh, cả bàn đầy đồ ăn ngon, còn gọi cả người múa hát tới để không khí thêm sôi động.
Tri phủ thành Lăng Dương ngồi ở chủ vị, gương mặt hơi mập đang cười rất tươi, chủ động nâng chén: “Lần này đa tạ các vị tiên trưởng cứu giúp, nếu không phải có tiên trưởng ra tay, không biết yêu vật kia sẽ quấy phá thành Lăng Dương tới mức độ nào. Thất thần làm gì, còn không rót rượu cho các vị tiên trưởng.”
Có thị nữ đi lên rót rượu.
Lăng Tiêu tiên tôn ngồi vị trí bên trái tri phủ, nghe vậy khẽ lắc đầu, từ chối ý tốt của ông ta.
Kỳ Thù ngồi đối diện thì lại tươi cười nói cảm tạ.
Ngay cả Lục Thừa Viễn ngồi bên cạnh cũng thấy lạ: "Không phải tửu lượng ngươi không tốt sao? Ngày thường huynh đệ chúng ta tụ tập, ngươi cũng không uống một giọt rượu."
“Mặc kệ ta.”
Kỳ Thù chỉ nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái rồi nâng chén đáp lễ với tri phủ, ngửa đầu một ngụm uống cạn.
Cậu uống quá nhanh nên vô tình bị sặc, nghiêng đầu ho nhẹ một tiếng. Lần này, không chỉ Lục Thừa Viễn mà cả Cố Hàn Giang cũng quay lại nhìn.
Kỳ Thù nhận thấy ánh mắt của người kia và nhìn lên, nhưng hắn lập tức quay mắt đi chỗ khác.
Ánh mắt cậu tối sầm lại, nghiêng đầu cười với Lục Thừa Viễn: "Ta rất vui, không được sao?"
“Cũng đúng, khó khăn lắm mới trừ yêu xong, chúc mừng chút cũng phải…..” Lục Thừa Viễn thần kinh thô, không nghĩ nhiều, cũng nhận rượu thị nữ rót cho mình.
Qua ba tuần rượu, tri phủ lại nói chuyện.
“Bản quan thời trẻ nghèo túng, lúc cùng đường lại may mắn kết bạn được với vợ chồng Lục tiên tôn, được họ giúp đỡ rất nhiều. Mà nay lại được công tử của Lục tiên tôn cùng sư môn tương trợ, quả thật là tiên duyên của bản quan.”
Tri phủ vuốt râu, cười nói: “Đứa con trai duy nhất của bản quan, hai ngày trước còn quấn lấy bản quan đòi học tiên pháp với các vị tiên trưởng.”
Lăng Tiêu tiên tôn không thích nói chuyện, Kỳ Thù lại chỉ vùi đầu uống rượu, việc xã giao đành phải do Lục Thừa Viễn đảm nhận.
Cũng may tính tình Lục Thừa Viễn cũng hay nói, nghe tri phủ nói vậy, hắn lưu loát trả lời: “Nhạc đại nhân, xin thứ lỗi, đạo thuật của sư môn không thể truyền ra ngoài, chỉ có……”
Tri phủ xua tay: “Không truyền không truyền, để con ta trực tiếp bái sư Côn Luân không phải được rồi sao?”
Tri phủ đại nhân ở trong quan trường đã lâu, nói câu nào cũng đầy giọng của đám quan lại, cả đêm chỉ nói thẳng có mỗi câu này. Ông ta cố ý mời ba người Kỳ Thù từ núi Vụ Ảnh về, chiêu đãi ăn ngon uống tốt, hơn phân nửa chỉ vì câu nói này thôi.
"Việc này……"
Lục Thừa Viễn im lặng.
Côn Luân kiếm phái đã lánh đời nhiều năm, muốn bái sư ở Côn Luân khó hơn rất nhiều so với các môn phái khác ở Trung Nguyên.
Người bình thường muốn bái sư Côn Luân, đầu tiên phải đích thân tới núi Côn Luân, từng bước leo lên đỉnh núi, trả qua đủ loại khảo hạch, cuối cùng còn phải xem có trưởng lão nào coi trọng hay không.
Đúng vậy, ngay cả bọn họ được coi như những nhân tài tuổi trẻ kiệt xuất của toàn bộ Tu chân giới nhưng cũng chưa có tư cách thu nhận đệ tử.
Lục Thừa Viễn còn đang nghĩ xem nên từ chối khéo ra sao, lại nghe thấy Kỳ Thù bên cạnh mở miệng: “Chuyện này đơn giản thôi. Đạo thuật trăm môn phái bản chất cũng vẫn là đạo thuật, đâu có tiên môn nào độc hữu. Nếu lệnh công tử muốn học mấy chiêu tiên thuật đơn giản, vậy để ta dạy hắn là được.”
Cậu đã uống mấy chén liền, hai má hơi đỏ, giọng nói cũng đã nhuốm men say.
“Kỳ Thù, ngươi điên rồi sao?” Lục Thừa Viễn không nghĩ cậu dám nói những lời này, vội vàng hạ giọng nhắc nhở, “Tiên tôn còn đang ở đây.”
Côn Luân kiếm phái nghiêm cấm đệ tử tự mình thu đồ đệ, và càng không được truyền thụ đạo pháp độc môn cho người ngoài. Tuy nói đạo thuật nhập môn không phải thứ gì quá cao siêu, nhưng có quy định này, từ khi lập phái cũng không có đệ tử nào dám vi phạm.
Quy củ này do Lăng Tiêu tiên tôn năm đó tự mình định ra, tên này có mấy lá gan vậy, dám nói trước mặt Tiên tôn luôn?
Lục Thừa Viễn chỉ cho là cậu uống quá nhiều, vừa muốn mở miệng, đã nghe thấy một tiếng trẻ con truyền đến.
“Thật không?” Một đứa bé tầm sáu bảy tuổi, hai búi tóc sau đầu lúc chạy còn lung lay. Nó chạy đến trước mặt Kỳ Thù, ngẩng đầu nhìn cậu, mắt long lanh: “Thực sự có thể dạy em sao?”
Kỳ Thù hơi sửng sốt.
"Vân Thanh, sao con lại ở đây? Không phải ta đã dặn con đừng đến tiền sảnh sao?"
Đứa bé kia hiển nhiên chính là con trai của tri phủ, nghe cha mình nhắc nhở, nó sợ hãi đỏ mắt, trốn sau lưng Kỳ Thù.
“Ngươi đứa nhỏ này ——”
Tri phủ tức giận đến thổi râu trừng mắt, đành cười làm lành với Kỳ Thù: “Xin lỗi tiên trưởng, đứa nhỏ này được ta chiều đến không có quy củ, ta nhất định sẽ nhắc nhở nó.”
Lúc ở Côn Luân, Kỳ Thù không ít lần dẫn theo các sư đệ nghịch ngợm, đối phó với đứa nhóc nhỏ xíu này thực dễ như bỡn. Cậu xoa xoa đầu nó, cười nói: “Không sao, lệnh công tử thực khiến người ta thích.”
Thằng bé cũng thật thông minh, nghe cậu nói, nó vội hỏi: “Vậy anh dạy em thuật pháp nhé?”
Kỳ Thù: “Em thực sự muốn học sao?”
Bé trai: “Muốn!”
Một lớn một nhỏ tán gẫu, Lục Thừa Viễn càng nghe càng không đúng, kéo Kỳ Thù: "Kỳ Thù, ngươi điên rồi, thật sự muốn đương trường thu đồ đệ sao?"
“Không, ta nào dám coi thường môn quy của Côn Luân.” Kỳ Thù liếc nhìn Cố Hàn Giang đang ngồi đối diện.
Từ đầu đến cuối, hắn chỉ ngồi tại chỗ, lặng lẽ nhâm nhi tách trà, như thể không quan tâm đến tất cả những gì đang xảy ra.
Kỳ Thù không nhìn nữa, cười nói tiếp: “Chỉ là sau khi tới đây, ta thấy mình rất có duyên với tiểu công tử này, ta lưu lại đây dạy hắn chút đạo pháp, hẳn cũng có thể.”
Động tác uống trà của Cố Hàn Giang hơi dừng lại.
Lục Thừa Viễn không thể tin được: "Ngươi còn muốn ở chỗ này?"
“Không được sao?” Kỳ Thù nói, “Vốn dĩ ta phụng mệnh chưởng môn xuống núi rèn luyện, không giới hạn thời gian, khi nào ta muốn quay về, đó là quyền tự do của ta."
Cậu hơi nghiêng đầu, nói câu đầu tiên trong đêm với Cố Hàn Giang.
“…..Người nói có phải không, sư tôn?”
Tiệc tối trong phủ mãi đến tận khi trăng lên cao mới kết thúc.
Có vẻ đêm nay tâm trạng Kỳ Thù rất tốt, cậu trò chuyện với tri phủ rất vui, yến tiệc đã kết thúc mà còn chưa đã thèm, còn hẹn nhau ra hoa viên uống tiếp.
Đến khi đêm xuống, Kỳ Thù mới xách bầu rượu lảo đảo quay về phòng đã chuẩn bị cho mình.
Trong viện không đốt đèn, Kỳ Thù mò mẫm đẩy cửa phòng, chân còn vướng ngạch cửa suýt té.
Một làn gió mát thổi qua, có người ôm cậu vào lòng.
“Lục Thừa Viễn, đừng có quản ta.” Kỳ Thù vươn tay định đẩy hắn ra, nhưng cậu đã say, không đẩy nổi. “Còn quản nữa ta sẽ cho ngươi ăn đòn!”
“……”
Cố Hàn Giang thở dài nhỏ tới mức không ai phát hiện rồi đỡ người vào cửa.
Hắn đỡ Kỳ Thù đến giường ngồi xuống, Kỳ Thù muốn trốn nhưng bị ai đó rút bầu rượu ra khỏi tay.
“Được đó nha lão nhị, sư huynh xuống núi có một chuyến, thế mà gan ngươi đã to ra rồi?” Kỳ Thù nói muốn đứng dậy, lại bị người ấn ngồi lại trên giường.
Cố Hàn Giang đạm thanh nói: “Nó đã uống say, ngủ từ sớm rồi.”
"Ồ..." Kỳ Thù lẩm bẩm, "Vậy thì tại sao hắn cứ quản ta uống rượu nhỉ, quản được chắc?"
Trong phòng không có đèn, chỉ có chút ánh trăng chiếu vào. Cố Hàn Giang rũ mắt nhìn cậu, như thể muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng hắn lại không nói gì cả.
Hắn chỉ giúp Kỳ Thù cởi áo choàng, giày và tất, đặt cậu lên giường rồi rời đi.
Mới vừa đi hai bước, người trên giường đột nhiên mở miệng.
“Khó chịu quá……”
Kỳ Thù rất ít khi uống nhiều rượu, giờ chắc do hơi rượu bốc lên, liền đau đầu muốn nôn. Cậu tủi thân ôm chăn cuộn tròn người.
Cố Hàn Giang nhắm mắt lại.
Thấy không có ai chú ý, Kỳ Thù lại tiếp tục lăn lộn trên giường, lúc nói đau đầu, lúc kêu bụng khó chịu, có vẻ sẽ lăn lộn vậy cả đêm.
Cố Hàn Giang không còn cách nào khác ngoài việc quay trở lại giường.
Hắn cúi xuống, mu bàn tay thon dài lạnh lẽo nhẹ nhàng đặt lên trán Kỳ Thù: "Khó chịu ở đâu?"
Kỳ Thù đột nhiên vươn tay kéo hắn.
Cố Hàn Giang mất cảnh giác bị kéo lên giường, Kỳ Thù nghiêng người, ghé vào người hắn.
Kỳ Thù cười hì hì ấn tay lên người hắn: “Sư tôn, bắt, được, người, rồi, nha.”
“……” Cố Hàn Giang quay đầu đi, “A Thù, buông ra.”
“Không buông.”
Không những không buông, cậu còn quấn cả tay lẫn chân lên người Cố Hàn Giang, ôm chặt lấy hắn.
“Sư tôn, người không nghĩ chỉ từ chối con một lần là con sẽ từ bỏ chứ?” Giọng nói của Kỳ Thù rầu rĩ truyền đến từ trong ngực hắn, “Con đã cố chấp nhiều năm như vậy, giờ mà từ bỏ thì làm gì còn mặt mũi?”
Rõ ràng cậu đã uống rượu cả đêm, nhưng trên người không có nhiều mùi rượu, chỉ có mùi nhàn nhạt. Mùi này bao trùm chặt lấy Cố Hàn Giang, khiến hắn cũng hơi say.
Lông mày Cố Hàn Giang khẽ nhíu lại, trầm giọng thở dài, "Sao em phải khổ như vậy chứ?"
Người vẫn đang lầm bầm trong ngực hắn đột nhiên im bặt.
Kỳ Thù ngẩng đầu, trong bóng đêm nhìn Cố Hàn Giang, ánh mắt hơi lóe lên.
"Con cũng muốn biết."
Cậu nói: “Sao phải khổ như vậy chứ, dù sao sư tôn vĩnh viễn cũng không chấp nhận con, cứ tiếp tục cũng có ý nghĩa gì đâu?”
Vòng đang tay ôm cậu của Cố Hàn Giang đột nhiên siết chặt.
“Nhưng con chỉ thích người.” Kỳ Thù nói, “Không thấy người con sẽ nhớ lắm, nhìn thấy người sẽ rất vui vẻ, đặc biệt là người lạnh lùng như sư tôn mà chỉ đối xử đặc biệt với con, con vui lắm.”
Muốn vui vẻ…..mà cũng sai sao?”
Giọng cậu thấp thấp, nghe tủi thân ghê lắm.
“Không.” Giọng Cố Hàn Giang hơi khàn, hắn vuốt tóc Kỳ Thù, nhẹ nhàng nói, “Em không làm sai gì cả.”
Kỳ Thù tiếp tục thấp giọng hỏi: "Sư tôn vẫn sẽ giận con sao?"
“Giận không nổi.”
Dù biết cậu cố ý làm mình làm mẩy với mình, nhưng Cố Hàn Giang vẫn không thể giận nổi.
Bởi hắn thực sự không giận được.
“Vậy sư tôn có thể nói sự thật cho con không?” Kỳ Thù bỗng ngồi bật dậy, lung lay ngồi trên người Cố Hàn Giang, “Có thể đừng gạt con không?”
Cố Hàn Giang thực sự không hiểu nổi con ma men này.
Câu trước vừa nói đông câu sau đã nói tây.
Nhưng hốc mắt Kỳ Thù vẫn hồng hồng, tóc tai tán loạn, giống như phải chịu uất ức ghê gớm lắm.
Dù băng tuyết vạn năm thấy vậy cũng phải tan chảy.
Cố Hàn Giang hỏi: “Ta giấu em chuyện gì?”
“Rõ ràng người giấu con.” Kỳ Thù cố chấp nói, “Rõ ràng cái gì người cũng biết, rõ ràng rất để ý khi con tới gần những người khác, rõ ràng…..”
Cậu dừng một chút.
Trong phòng tối đen không tiếng động, ngay cả ánh trăng cũng không biết đã lẩn vào những đám mây tự khi nào. Kỳ Thù trốn trong bóng tối, giọng nói nhẹ đến gần như thì thầm.
“……Rõ ràng người…..cũng muốn hôn con.”