Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Cháo
【】
Quýt nhỏ dạo này hơi bị drama, ngày nào cậu cũng bám theo Họa sĩ.
Mỗi ngày đều là: “Mau ăn tui đi, ăn tui rồi là tui có thể tới tìm anh á.”
Một lúc sau thì lại: “Mà thôi, đừng ăn vội, vẫn nên đợi thêm đi.”
Không bao lâu lại bắt đầu ồn ào: “Họa sĩ tiên sinh, tui cảm thấy hôm nay tui thật sự! Thật sự thật sự, ngọt lắm luôn á! Anh có muốn thử chút không?”
Họa sĩ liếc mắt nhìn Quýt nhỏ, cảm thấy nó vẫn tỏa ra vị chua.
Cây quýt tốt bụng khuyên bảo Quýt nhỏ: “Mi đừng có thích cậu ta, hai mi không phù hợp đâu.”
Quýt nhỏ bình tĩnh nói: “Tình yêu không phân biệt giới tính, ông là một cái cây sao lại kì thị thế.”
Cây quýt: À thì là mà….
Thế là, Cây quýt spoil chút chuyện sau này: “Mi mà trở về rồi, thì sẽ quên hết mọi chuyện ở đây.”
“Cái gì?!”
“Mi tới được đây, là vì ông trời nghe được tiếng lòng của mi.”
“Ông trời rảnh thật đấy…”
Quýt nhỏ bắt đầu cầu nguyện: “Vậy tui mong tui có thể nhớ được mọi chuyện!”
Cây quýt lại spoil: “Không thể được, nguyên tắc không thể bị phá vỡ.”
Aizz.
Quýt nhỏ bắt đầu từ ‘Hôm nay cũng phải cố gắng ngọt hơn’ biến thành ‘Hôm nay không bằng từ từ hẵng ngọt’.
Cậu ngày càng thích ở bên Họa sĩ.
Cậu sẽ ngồi bên nhìn Họa sĩ vẽ, vào lúc Họa sĩ nấu cơm sẽ càu nhàu nói không muốn ăn hành ăn tỏi, vào lúc Họa sĩ ngủ sẽ không biết xấu hổ mà nằm xuống cạnh anh.
Cậu nghĩ rất đẹp thế này, dù sao cậu cũng là một linh hồn, nói gì làm gì, Họa sĩ cũng không biết đâu.
Cậu có thể chai mặt làm tất cả những gì cậu muốn, bao gồm cả việc cậu muốn hôn lén Họa sĩ, nhưng mỗi lần vậy Họa sĩ đều né rất khéo.
Nhưng mà, vào những lúc tâm trạng Họa sĩ không tốt, cậu cũng buồn, cũng đau lòng theo.
“Họa sĩ tiên sinh, anh là họa sĩ tuyệt nhất trong lòng tui. Đừng quan tâm những kẻ không thích anh, anh nên chú ý người thích anh ấy. Như tui nè, cho dù tui chỉ là linh hồn, là một quả quýt, nhưng nếu tui biến thành người rồi, tui vẫn sẽ thích anh nhất…”
Quýt nhỏ cảm thấy thẹn thùng, cậu nói: “Tui sẽ là người thích tranh anh vẽ nhất.”
Bút vẽ của Họa sĩ dừng lại một chút, rồi tiếp tục lên màu.
Hôm nay anh vẽ một quả quýt màu xanh, không có gì cả, chỉ có nó.
Cây quýt cười cậu: “Mi cứ như thanh niên mới biết yêu ấy.”
Quýt nhỏ nhìn quả quýt xanh mướt trên bản vẽ, đắc ý cười, lý lẽ hùng hồn: “Tính theo tuổi quýt, tui đang chính lúc thanh xuân!”
Mà ‘thanh niên’ thì không thể kiềm chế được sự yêu thích của bản thân.
Hôm nay Họa sĩ không vẽ gì cả, anh ngồi trong sân đọc sách. Ánh mặt trời lười biếng rọi xuống, thu đang đến gần, trong không khí tràn ngập hương vị khoan khoái.
Quýt nhỏ chín rất chậm, chậm đến mức phù hợp với nguyện vọng của cậu.
Lúc Họa sĩ đọc đến một trang sách, không nhịn được bật cười, khóe miệng hơi cong lên, xuất hiện một lúm đồng điếu nho nhỏ. Dưới ánh mặt trời, thảm cỏ xanh rực rỡ, chứa đầy sự hoảng sợ của thiếu niên.
Quýt nhỏ nhìn anh, tim đập thình thịch —–
Vì vậy, Quýt nhỏ cả gan tiến tới, lặng lẽ, thấp thỏm, cũng rất thận trọng.
Hôn lên cái lúm nhỏ của Họa sĩ.
Họa sĩ bất động, đầu ngón tay chạm nơi góc giấy, mãi không lật sang trang tiếp theo.
Quýt nhỏ buồn bực: Trang này hay vậy à?
Cậu nhìn vào, thấy cũng thường thôi. Nhưng nếu Họa sĩ thích, vậy cậu cũng sẽ thích theo.
Lúc này là ba giờ chiều, Họa sĩ bị một quả quýt xanh đỏ mặt cắn một cái.
Có hơi chua.
~~~~~~~~~~
cắn một cái
sub: cắn một cái, đừng buồn nữa
Cháo có lời: hôm nay sẽ up hết bộ này, nghỉ lễ vui vẻ ( •̀ ω •́)✧