"Cô mua đồ ăn khuya cho bạn gái sao?"
Enomoto Azusa nói làm Hanada Saharuna lâm vào trầm mặc, cô ý thức được không ổn, vội vàng che miệng lại.
............ Đây đã là lần thứ ba trong tối nay rồi, hết lần này đến lần khác không ngừng nghỉ. Hanada Saharuna cảm thấy như mình đang phơi thây giữa sóng thần, có thể bị dìm chết không có chỗ chôn bất cứ lúc nào.
Cũng còn may là Matsuda Jinpei vừa mới ra ngoài hút thuốc, còn đội pháp y thì vẫn đang nghiêm túc thu thập manh mối. Những lời này chỉ có cô, Enotomoto Azusa và soái ca tóc vàng nghe thấy.
Hanada Saharuna nhắm mắt lại hít một hơi, duy trì tươi cười trên mặt: "Không phải, tôi mua để lấp bụng lúc tăng ca thôi." Cô dừng một chút, dùng thái độ ôn hòa giải thích: "Hơn nữa cô hiểu lầm rồi, tôi với cô gái đó chỉ là bạn bè bình thường mà thôi."
Nhìn biểu tình hoài nghi và ánh mắt không tin tưởng của Enomoto Azusa, Hanada Saharuna hơi xấu hổ: "Là thật đó, hôm qua tôi cùng bạn bè tụ tập, mấy người kia nhất quyết đòi chơi trò mạo hiểm. Tôi thua, cho nên bọn họ bắt tôi tới quán cafe diễn trò bắt cá nhiều tay....... Bây giờ nhớ lại đúng là xấu hổ quá đi mất.
Cô phục vụ à, cô nghĩ lại xem, một người bình thường sao có thể chân đạp thuyền mà không bị lật chứ? Huống hồ tôi còn là cảnh sát nữa, công việc rất bận rộn, chỉ đi làm thôi đã quá đủ rồi, làm gì còn sức mà ứng phó nhiều người cùng lúc như vậy được ~?"
Lời giải thích của đối phương đúng là rất có lý, hơn nữa vừa rồi Enomoto Azusa thấy Hanada Saharuna chỉ cần tốn phút là phá được án. Từ trình độ năng lực của cô, xác thực không giống một cảnh sát gà mờ chút nào....... Chẳng lẽ đúng là mình hiểu lầm rồi? Enomoto Azusa lộ ra biểu tình chần chừ.
Hanada Saharuna quan sát Enomoto Azusa, nhạy bén nhận ra cô ấy đã dao động.
Cô mừng thầm trong lòng, bàn tay đặt trên vai Enomoto Azusa, tiếp tục nhỏ giọng thuyết phục: "Cô phục vụ, cô xem đi, tôi là cảnh sát Nhật Bản cơ mà? Là người bảo vệ an toàn của xã hội, sao có thể làm ra việc như vậy....... Cô nhất định sẽ tin tôi đúng chứ?"
Sự dao động của Enomoto Azusa càng mạnh mẽ hơn.
Amuro Tooru đứng phía sau nhìn Hanada Saharuna, tầm mắt rơi xuống cổ tay cô được đặt trên bả vai Enomoto Azusa.
Trên cổ tay trắng nõn mảnh mai của đối phương là một chiếc đồng hồ -- đồng hồ bạch kim hình tròn, dây đeo đen nhỏ trang trí hoa văn, thiết kế hiện đại kết hợp cùng cổ điển, chính là thứ mà ngày đó người kia đưa cho cô.
Lúc ấy cô tỏ vẻ không muốn để người khác hiểu nhầm quan hệ của hai người nên đã từ chối nhận. Sở dĩ nói như vậy có lẽ là do đã biết được giá trị của nó. Giả sử đúng như theo lời cô nói, nếu đây chỉ là một trò chơi mạo hiểm, vậy tại sao chiếc đồng hồ hơn triệu yên Nhật này cuối cùng vẫn thuộc về tay cô? Đây thật sự chỉ là quà tặng đơn thuần của bạn bè thôi sao?
Nhìn Hanada Saharuna còn ở đó chân thành bày tỏ "Có thể dùng hoa anh đào trước ngực mình để đảm bảo", Amuro Tooru nheo mắt lại.
Chẳng lẽ con nhóc này.......
"...... Vì vậy nên, xin cô hãy tin tôi!" Hanada Saharuna nói một cách thành khẩn.
"Được, được thôi." Enomoto Azusa bị cô thuyết phục, cô vỗ ngực nhìn Hanada Saharuna bằng biểu cảm ngượng ngùng: "Tự tiện hiểu lầm cô như vậy, thật ngại quá."
Hanada Saharuna hào phóng xua tay: "Không sao hết, cũng không phải lỗi của cô. Người bình thường nhìn thấy việc đó hiểu lầm cũng là điều dễ hiểu. Đúng rồi, hôm nay không phải vừa vặn là thứ sáu sao? Thịt viên sốt cà chua cô nói lần trước......"
"Đã bán hết rồi."
Một giọng nam đột nhiên chen vào, Hanada Saharuna quay đầu sang, thấy vị soái ca tóc vàng kia đang nhìn mình.
Chú ý tới tầm mắt cô, đối phương cười cười, sau đó nghiêng đầu nói với Enomoto Azusa: "Cô Azusa, cô có thể đi làm sandwich được không? Mấy anh cảnh sát có vẻ như đã thu thập bằng chứng xong rồi, tôi nghĩ vị tiểu thư đây sắp phải về, nếu để cô ấy chờ lâu thì không ổn lắm."
Ngày thường đều là Amuro Tooru phụ trách làm sandwich, Enomoto Azusa có chút nghi hoặc. Dù không biết vì sao anh lại nhờ cô chuẩn bị, nhưng Enomoto Azusa vẫn vui vẻ đáp ứng: "Được, tôi đi ngay đây."
Nói xong cô liền hướng về phía phòng bếp, đôi tay của Hanada Saharuna đặt trên vai cô từ từ trượt xuống.
Hanada Saharuna phồng má, nghĩ thầm chuyện này chắc là qua rồi, về sau nếu hai người gặp lại cũng sẽ không xấu hổ nữa đâu nhỉ?
Tuy bốc được thân phận cảnh sát thật là đen đủi, nhưng thân phận này thỉnh thoảng không phải cũng có chút tác dụng sao ~ ha ha ha, cô đúng là thiên tài mà!
Hanada Saharuna cực kỳ đắc ý, đúng lúc này cô đột nhiên nghe thấy thanh niên tóc vàng bên cạnh mở miệng.
"Hoa anh đào trước ngực cảnh sát là biểu tượng cho sứ mệnh bảo vệ quốc gia và nhân dân, không phải dùng để làm vật đảm bảo." Đôi mắt xám tím của anh nhìn cô, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
"......?" Hanada Saharuna có chút ngập ngừng.......Có phải cô, đang bị một người dân bình thường dạy dỗ không?
"Càng không phải công cụ để che đậy lời nói dối."
Không, phải nói là chỉ trích.
Không phải chứ anh đẹp trai, anh bị cái gì vậy? Chẳng phải cô chỉ nhắc đến thân phận cảnh sát của mình một xíu xiu để gia tăng mức độ đáng tin thôi sao? Thế mà sao trong miệng anh ta lại giống như cô đã làm ra tội ác tày trời gì vậy? Hơn nữa, một phục vụ trong quán cafe, tinh thần trọng nghĩa mạnh mẽ như vậy là sao chứ? Đừng tưởng rằng mình đẹp trai là có thể nhiều chuyện như vậy nhé!
Hanada Saharuna hít một hơi thật sâu, đang chuẩn bị cùng đối phương đàm đạo một phen thì lúc này Matsuda Jinpei ra ngoài hút thuốc đã quay lại.
"Hanada, tổ pháp y nói xong việc rồi, thu dọn rồi về thôi."
"Hả? Từ từ, sandwich của tôi còn chưa xong đâu." Lực chú ý của Hanada Saharuna bị dời đi, cô vội vàng nói.
Matsuda Jinpei nhìn cô từ đầu đến cuối một cái: "Giờ đã giờ rồi, cô còn muốn ăn?"
"Thế sao anh không nói giờ cũng đã giờ rồi mà còn phải tăng ca đi?" Hanada Saharuna cười nhạo: "Dù sao cũng không có phần của anh, đừng có mà xem vào việc người khác."
Amuro Tooru nhăn mày lại.
"Hanada, đây là thái độ với tiền bối của cô?" Matsuda Jinpei nhướng mày.
"Xin lỗi đi, chức vụ của anh và tôi ngang hàng, dựa vào cái gì tôi phải gọi anh là tiền bối? Đừng cậy già lên mặt ở chỗ này." Hanada Saharuna lộ ra biểu tình khinh bỉ.
"...... Cô đây là không định che giấu thái độ của mình chứ gì?" Gân xanh trên trán Matsuda Jinpei bắt đầu nhảy nhót.
"Vừa rồi lúc anh cự tuyệt yêu cầu chân thành của tôi, nên nghĩ đến việc này đi!" Hanada Saharuna trợn mắt, cô hung hăng nói: "Tôi khuyên anh nên nỗ lực hơn chút, bằng không đến lúc tôi được thăng chức, việc đầu tiên tôi làm sẽ là hành hạ anh!"
"Cô cảnh sát, sandwich của cô làm xong rồi." Enomoto Azusa cầm túi đã đóng gói đi ra từ phòng bếp.
Hanada Saharuna lập tức rũ bỏ biểu tình, vẻ mặt xán lạn xoay người. Cô nhận lấy bánh, cười tủm tỉm nói: "Cảm ơn cô nhiều lắm! Nè, đây là tiền sandwich, chỗ còn thừa coi như là tiền boa. Chờ lần sau nếu tôi rảnh, nhất định sẽ qua nếm thử canh cà chua thịt viên ~"
Nói xong cô liền cầm túi bước ra ngoài, hoàn toàn mặc kệ Matsuda Jinpei.
Amuro Tooru và Matsuda Jinpei nhìn cô rời đi, Amuro Tooru đột nhiên mở miệng nhỏ giọng hỏi: ".........Cô ấy yêu cầu cậu làm cái gì?"
"Cô ấy kéo tôi vào con hẻm nhỏ......" Matsuda Jinpei chưa kể xong liền ngừng lại, tầm mắt anh di chuyển từ người Amuro Tooru đến Enomoto Azusa ở quầy pha chế, trên mặt lộ ra biểu tình tự hỏi: "Khoan đã, có chỗ không đúng......."
Vừa rồi Hanada Saharuna kéo anh vào hẻm, nhất định đòi mượn bằng được kính râm của anh, vì vậy anh liền đoán trong quán cafe Poirot có người mà cô không muốn gặp.
Mấy người Mori Kogoro đã gặp ở vụ xưởng rượu lần trước, khi đó Hanada Saharuna không có bất kỳ phản ứng nào, người cô muốn tránh né chắc chắn không phải bọn họ. Hẳn cũng không phải ba người bị tình nghi, vì làm sao Hanada Saharuna có thể biết trước đối phương sẽ ở giết người ở đây được chứ. Dư lại cũng chỉ còn nhân viên của quán cafe, nhưng mà tại sao cô lại muốn tránh mặt hai người họ?
Matsuda Jinpei lâm vào trầm tư, lúc này Hanada Saharuna đã rời đi một lần nữa mở cửa, cáu kỉnh nói: "Tiền bối Sato nói với tôi, chìa khóa của xe cảnh sát để lại cho chúng ta là anh cầm. Thế mà anh không thèm nói với tôi, để tôi đi một chuyến tay không!"
Matsuda Jinpei cười nhạo một tiếng: "Cô cũng đâu có hỏi." Anh nói xong liền bước ra ngoài, đôi tay chắp sau lưng tạo thành một thủ thế ra hiệu cho Amuro Tooru.
"Hanada, tôi khuyên cô tốt nhất nên mau chóng xin lỗi tôi, không thì cô chỉ còn cách gọi xe mà về." Matsuda Jinpei lướt qua người Hanada Saharuna, cố ý cúi đầu nhìn cô một cái: "Hoặc là cô cống nạp sandwich của mình lên, có lẽ tôi sẽ xem xét cho cô đi nhờ?"
Hanada Saharuna nghiến răng: "Còn uy hiếp người khác, anh như này mà cũng gọi mình là cảnh sát sao?!"
Cô hoàn toàn đã quên mất vừa rồi chính mình cũng làm ra hành vi ác liệt uy hiếp nếu thăng chức sẽ làm khó dễ đồng nghiệp.
"........... Hanada, sự vô sỉ của cô đã vượt qua sức tưởng tượng của tôi." Matsuda Jinpei im lặng vài giây rồi nói một cách cảm khái.
Hanada Saharuna đương nhiên là không thừa nhận, cô vừa đi vừa tiếp tục cãi nhau với Matsuda Jinpei. Matsuda Jinpei không phải là loại có thể nhường nhịn người khác, Hanada Saharuna cũng không thèm che giấu bản tính trước mặt đối phương, hai cái miệng độc combat với nhau, tia lửa tung tóe.
"Ồ, hai vị cảnh sát này quan hệ không tồi nha." Enomoto Azusa đột nhiên xuất hiện
"....... Không, cô Azusa, đấy là ảo giác của cô thôi." Amuro Tooru nhắm mắt lại bóp trán, "Vừa rồi cô ấy còn uy hiếp...... Thôi, giờ đã khuya rồi, cô Azusa về trước đi, còn lại để tôi dọn nốt cho, xong việc tôi sẽ đóng cửa."
"A? Vậy làm phiền anh Amuro nhé!" Enomoto Azusa vội vàng cảm ơn.
Chỉ một lúc sau, Enomoto Azusa thay xong quần áo rời đi.
Amuro Tooru lấy cây lau nhà ra bắt đầu lau, quẹt được hai đường, anh đột nhiên thở ra một hơi thật dài.
Matsuda, sao cậu kể được một nửa đã bỏ đi vậy? Cô ấy kéo cậu vào hẻm rốt cuộc là đã làm gì, cậu còn chưa nói xong mà!