Hanada Saharuna đi đến phòng khách, liếc mắt một cái là nhìn thấy Amuro Tooru đang nằm ngủ trên sofa.
Hai mắt anh nhắm nghiền, vài sợi tóc vàng mềm mại rũ xuống bên má, đuôi tóc nhẹ nhàng lay động theo từng nhịp thở, mang đến một loại cảm giác vô cùng ấm áp bình yên. So với bộ dáng thường ngày nhìn thấy cô là mở miệng giáo huấn dễ thương hơn nhiều.
Hanada Saharuna khoanh tay nhướng mày, chậc chậc, quả nhiên là vẫn còn đang ngủ ~ Cô biết ngay mà! Đêm qua uống thành cái dạng kia mà dậy được thì chỉ có quỷ thôi!
Cô bước đến gần, đột nhiên phát hiện ra trên người đối phương thế mà lại đắp một chiếc thảm lông. Hanada Saharuna cảm thấy kỳ quái, anh ta lục được cái thảm này ở chỗ nào vậy? Cô đâu nhớ là đã đưa cho hắn?
Chẳng lẽ là do lúc trước cô để quên trên sofa, anh ta nửa đêm bị lạnh nên mới với lấy để đắp sao?
Hanada Saharuna xoa cằm, cảm thấy suy luận của mình rất hợp lý, lại nhìn Amuro Tooru một cái, sau khi xác định anh thật sự đang ngủ say, cô liền vươn tay ra đẩy đẩy.
"Này này, dậy đi, đừng ngủ nữa!" Hanada Saharuna đẩy cánh tay Amuro Tooru: "Mau tỉnh dậy, giờ rồi!"
Lông mi thanh niên tóc vàng giật giật, sau đó chậm rãi mở ra. Anh nhìn về phía Hanada Saharuna, đôi mắt tím xám còn mang theo một tầng hơi nước, giống như vẫn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn.
Mẹ nó, kỹ thuật diễn này, điểm! Lớp trưởng đi theo bên người Hanada Saharuna không nhịn được cảm thán. Không hổ là nằm vùng chuyên nghiệp có nhiều thân phận, nhìn đi, thấy một màn như vậy làm gì có ai sẽ hoài nghi hắn đã sớm tỉnh rồi chứ?
Thấy Amuro Tooru tỉnh lại, trong mắt Hanada Saharuna lóe lên một tia sáng. Cô nhịn sự hưng phấn xuống khụ khụ hai tiếng nói:"Ôi chao! Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi? Có còn nhớ chuyện gì đã xảy ra không?"
Amuro Tooru nhìn Hanada Saharuna có bao nhiêu suy nghĩ cũng lộ hết lên mặt, dừng một chút rồi tiếp lời đối phương: "Tối hôm qua tôi đi uống rượu với bạn, hình như là uống đến nỗi không còn tỉnh táo nữa, là cô đã cứu tôi phải không?"
Hanada Saharuna lập tức nói: "Đương nhiên rồi! Tôi nói cho anh biết, hôm qua anh ngất ở ven đường, trông còn vô cùng đau đớn. Là chính tôi đã bế cái tên sắp chết nhà anh đến phòng khám đó, bác sĩ nói muộn một chút là anh xong đời rồi!"
"......Bế?" Amuro Tooru đột nhiên nghe được từ mấu chốt nào đó, nhịn không được hỏi.
Hanada Saharuna đắc ý hất cằm: "Bế công chúa hẳn hoi! Nếu không phải do sức tôi lớn thì cũng chẳng làm nổi đâu!"
"......" Amuro Tooru.
tuổi, thủ lĩnh công an, nằm vùng của Tổ chức Áo đen, bị một cô gái bế công chúa cả đoạn đường......Anh còn có thể xuất hiện ở trước mặt người khác bằng tư thế đó sao?
Giờ phút này Amuro Tooru cảm nhận được sự xấu hổ đã lâu chưa từng có. Loại cảm giác này chỉ tốt hơn so với lúc nghe thấy tiếng chuông báo thức là giọng mình của Hanada Saharuna hơn một chút.
Hanada Saharuna cuối cùng cũng bắt được thời cơ, cô nhìn Amuro Tooru từ trên cao, trên mặt tràn ngập biểu tình hận sắt không thành thép, bắt đầu dạy dỗ.
"Không phải tôi muốn nói anh đâu, nhưng anh cũng đã là người trưởng thành rồi, uống rượu lại không biết tiết chế bản thân như vậy! Uống nhiều rượu mạnh thế, thiếu chút nữa bị trúng độc cồn luôn, anh làm thám tử mà như vậy sao?" Hanada Saharuna kéo dài giọng nói.
"....." Amuro Tooru lâm vào trầm mặc, những lời này nghe rất quen tai, là lúc anh thuyết giáo cô đã từng nói qua.
"Anh tốt xấu gì cũng là học trò của Mori Kogoro, nếu như người nào đó biết đại đệ tử của ông ấy thế mà lại uống đến bất tỉnh nhân sự ngất ở giữa đường, thậm chí còn mất mạng vì trúng độc cồn, chắc chắn sẽ trở thành tin tức lớn đi? Anh muốn bôi đen hình tượng thám tử sao?"
【 "Cô đang bôi nhọ hình tượng cảnh sát trước mặt thị dân sao?!"】
"......" Không phải ảo giác, con nhóc này tuyệt đối là đang mượn cớ trả thù.
"Còn nữa, lúc ấy phòng khám cũng chuẩn bị đóng cửa rồi, vì để bọn họ xem bệnh cho anh, tôi đã bỏ tiền túi của mình ra đấy! Xong rồi anh còn quá nặng, tôi chỉ có thể gọi xe đưa anh về, những khoản đó anh đều phải trả lại hết cho tôi!" Hanada Saharuna giơ ngón tay lên nghiêm túc nói: "Bao gồm cả phí lao động của tôi, anh phải trả gấp đôi!"
"Được."
"Đừng nghĩ rằng tôi đòi anh gấp đôi là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, anh có biết mình nặng thế nào không, tôi bế anh.....A? Anh đồng ý?" Những lời lải nhải của Hanada Saharuna bị Amuro Tooru nhanh nhẹn đáp ứng đánh gãy, cô nghi hoặc nhìn đối phương từ trên xuống dưới một lượt, tên này thế mà lại sảng khoái như vậy?
Anh ta làm mấy việc cùng một lúc, không phải là để kiếm tiền trang trải cho cuộc sống xa xỉ của mình sao? Hanada Saharuna kỳ quái cắn cắn ngón tay, cô vốn định chỉ muốn hù dọa một chút thôi, cũng không thật sự muốn đòi hắn nhiều tiền như vậy đâu!
Nếu thế thì thành đi hôi của mất rồi còn gì? Cô cũng chẳng thiếu tiền đến mức đó!
"Đúng vậy, tiền thuốc men, tiền taxi và phí cảm ơn do tôi trả là đương nhiên......Cảm ơn hôm qua cô đã cứu tôi, thanh tra Hanada." Trên mặt Amuro Tooru treo lên nụ cười nhợt nhạt: "Nếu không có cô thì có lẽ tôi đã gặp chuyện không may rồi."
Tên này sao lại không theo kịch bản vậy? Tự nhiên thẳng thắn một cách bất ngờ? Đổi tính rồi sao?!
Hanada Saharuna lập tức không được tự nhiên, không nhịn được lùi về phía sau một bước: "Anh biết điều như vậy là tốt! Tôi còn phải đi làm nữa, anh mau về đi!"
Amuro Tooru không nói gì thêm, anh đứng lên gấp gọn thảm lông lại để trên ghế sofa, sau đó đi theo Hanada Saharuna ra cửa.
Lúc đến chỗ bậc thềm, Amuro Tooru đột nhiên nói: "Xin lỗi, đi giày vào nhà cô mất rồi."
Hanada Saharuna cúi đầu, lúc này mới để ý thấy đối phương vẫn còn đeo giày da. Đôi giày da màu nâu lộ mắt cá chân, trông cũng khá đẹp, vừa nhìn đã biết là hàng cao cấp. Tối qua lúc đưa người về nhà cô căn bản chưa hề cởi giày hộ anh, chỉ trực tiếp ném anh lên sofa cho xong việc.
Cô cũng chẳng phải người Nhật hàng thật giá thật, không bị ám ảnh cưỡng chế việc cởi giày cởi dép.....Xùy, cô mới không thèm cởi giày cho đàn ông đâu, lúc say cũng không được!
Hanada Saharuna không sao cả xua tay: "Không sao, tối nay sẽ có dì lao công đến, bà ấy sẽ quét dọn sạch sẽ."
Nói rồi cô mở cửa, ý bảo Amuro Tooru đi trước. Chờ anh ra xong, cô nhanh nhẹn khóa cửa lại, hai người sánh vai đi về hướng thang máy.
"Không cần chuẩn bị thức ăn cho hamster sao?" Amuro Tooru quan tâm hỏi.
"Không cần không cần, nó sẽ tự mình xử lý." Hanada Saharuna theo bản năng trả lời, đến khi nói xong cô mới ý thức được không ổn, vội vàng giải thích: "Không phải, ý tôi là tôi đã cài hẹn giờ ở máy cho ăn tự động rồi, bao giờ lớp trưởng đói thì cậu ấy sẽ tự ăn....."
Á! Hanada Saharuna lập tức ngậm miệng lại, hận không thể cho tát cho mình một cái, lại lỡ miệng rồi!
Quả nhiên, Amuro Tooru kỳ quái hỏi: "Lớp trưởng? "Cậu ấy"?"
Hanada Saharuna nhìn anh cười xòa: "Lớp trưởng là tên con hamster tôi nuôi, tôi là kiểu người sẽ coi thú cưng là con người ấy mà, cho nên mới quen miệng gọi vậy."
Đúng, cô chính là cái loại sẽ nói chuyện với động vật á, cho nên đừng có hỏi nữa!
Amuro Tooru tựa hồ đã tiếp thu những lời này, nhìn thấy Hanada Saharuna có chút xấu hổ thì nói: "Có rất nhiều người sẽ coi động vật như người nhà, cho nên chuyện này rất bình thường. Tôi cũng có nuôi một con chó, giống Akita màu trắng."
Hanada Saharuna nghe vậy thì giật giật lỗ tai, đôi mắt lóe lên một tia sáng, nhưng cuối cùng lại không tiếp lời.
Hai người đi vào thang máy, bên trong chỉ có bọn họ, Hanada Saharuna nhìn bóng người phản chiếu trên cửa, đột nhiên mở miệng nói: "Chuyện tôi đưa anh về nhà tối qua, tuyệt đối không thể để người thứ ba biết!"
Mang đàn ông say xỉn về nhà, chuyện này nghe qua đã thấy rất ái muội. Nếu như để cho người khác biết, nhất định sẽ cho rằng hai người bọn họ có gì đó! Đặc biệt là đám bạn học kia của cô, cô tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy phát sinh!
Amuro Tooru nhìn Hanada Saharuna mặt đầy nghiêm túc cười nói: "Tôi sẽ không nói cho ai hết, thanh tra Hanada không cần lo lắng, tôi rất biết giữ bí mật."
Dù sao thì chuyện này ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến danh dự của cô.
Hanada Saharuna nhướng mày: "Hừ, vậy là tốt nhất! Hy vọng trình độ giữ bí mật của anh cũng xuất sắc như tửu lượng của anh!"
【 "Lần này thanh tra Hanada thật sự vô cùng xuất sắc....."】
Amuro Tooru dùng nắm tay che miệng khụ hai tiếng, dời tầm mắt không nhìn cô nữa: "Đương nhiên, về điểm này thì cô có thể yên tâm..... Tôi ở phương diện này, vô cùng....xuất sắc đấy."
Hanada Saharuna dùng ánh mắt kỳ quái liếc anh một cái, sao tự dưng lại thấy tên này nói chuyện cứ quái quái là thế nào?
"Đinh ——", thang máy đi xuống tầng , Hanada Saharuna cũng không rảnh truy vấn, trực tiếp bước ra ngoài.
Cô xoay người nói với Amuro Tooru: "Đúng rồi, quên nói cho anh. Bác sĩ dặn anh đột ngột uống quá nhiều rượu mạnh làm tổn thương đến dạ dày, mấy ngày tới nhớ uống nước mật ong hoặc ăn nhiều canh dinh dưỡng chút. Nếu còn thấy không khỏe thì cứ đi khám..... Tốt nhất là lần sau anh đừng say nữa, có muốn uống thì cũng phải rủ nhiều người đi cùng vào.
Tôi vốn định gọi bạn của anh đến đón. Nhưng điện thoại anh lại cài mật khẩu, ví tiền cũng không có phương thức liên lạc của ai, cho nên tôi mới phải mang anh về nhà mình."
Hanada Saharuna thì thầm: "Ít ra cũng phải có trong chứ, xảy ra chuyện gì thì còn gọi người thân đến được. Nếu lần sau lại ngất tiếp ở đâu thì phải làm sao bây giờ? Có phải lần nào tôi cũng xuất hiện đâu."
"Bọn họ đều có việc của mình, tôi không muốn làm phiền họ." Amuro Tooru cười cười: "Tôi sẽ chú ý hơn không, không để chuyện này lại phát sinh nữa, cảm ơn thanh tra Hanada."
Hanada Saharuna kỳ quái nhìn anh: "Đây không phải chuyện cần chú ý để tránh phát sinh nữa hay không. Cho dù là người nào có cẩn thận đến đâu cũng có lúc cần được giúp đỡ. Lúc đó cầu xin trợ giúp từ bạn bè cũng chẳng phải chuyện gì mất mặt.
Nếu thật sự là một người bạn tốt, cho dù bận thế nào cũng sẽ chạy tới giúp anh, anh có bị ngốc không vậy? Đừng nói với tôi anh không có nổi một người bạn nào nhé?"
"Không, có chứ." Chỉ là điện thoại của họ sẽ không bao giờ vang lên nữa mà thôi.
Amuro Tooru nhắm mắt lại. Kể cả Matsuda, vì sự an toàn của cậu ấy, cách tốt nhất vẫn là nên giữ khoảng cách một chút.
Anh mở mắt ra một lần nữa, khóe miệng mang theo ý cười nhợt nhạt: "Thanh tra Hanada, cảm ơn đề nghị của cô, tôi sẽ suy xét."
Qua loa có lệ. Hanada Saharuna âm thầm hừ một tiếng, cho rằng cô không nhìn ra sao?
Mặc kệ, hắn thích thế nào thì tùy, dù sao hắn cũng không là gì của cô! Cứ thích đơn độc gánh vác mọi việc như thế, cuối cùng không chịu nổi mà khóc thì đừng hòng cô đến an ủi!
- ------------------------------------
Sau khi tạm biệt Amuro Tooru, Hanada Saharuna quay đầu đi đến Sở Cảnh sát. Vừa mới đi được nửa đường, kênh chat trong não đã điên cuồng vang lên.
【 Okawa Shidai []: Biến lớn! Em gái Narihisago bị The Gravedigger bắt đi rồi!
Trùm dầu mỏ []: Xong con bê! Bọn tôi nhận được thư hẹn trước của Kaito Kid!
Okawa Shidai []/ Trùm dầu mỏ []: Hanada, thời điểm lập công tới rồi! 】
"??"Hanada Saharuna.
Cái quần gì vậy?