"Rất thanh xuân, rất đáng yêu, nhưng có hơi ấu trĩ, thời điểm tuổi trẻ yêu đương chính là một ly sữa liền có thể thỏa mãn, thật làm người ta hoài niệm."
Tô Mạn nói trôi chảy, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra được tâm tình cô không được tốt.
Chu Túc Túc không rõ vì sao Tô Mạn lại tức giận, nhưng cũng không dám trêu chọc cô, lập tức liền đem đề tài ném sang cho người khác.
Tiếp theo chính là quan niệm tình yêu của mấy khách mời nữ khác, ngoại trừ Nguyễn Đào và Bạch Giản, bốn khách mời nữ còn lại từng người đều có chút danh tiếng, đã xem như đã ra mắt, Nguyễn Đào cũng không biết chính mình và Bạch Giản như thế nào lại được chương trình này chọn trúng. Thử đọc 𝐭r𝘶𝑦ệ𝒏 khô𝒏g q𝘶ả𝒏g cáo 𝐭ại || T𝙍𝘶 MT𝙍𝐔𝙔EN.V𝒏 ||
Bạch Giản mặc một cái váy ngắn màu tím, cũng hết sức hoạt bát thanh xuân, bốn khách mời nữ liền đề nghị cùng nhau nấu cơm, chờ khách mời nam tới là có thể cùng nhau ăn.
Mí mắt Nguyễn Đào giật giật, làm sao nàng có thể nấu cơm được chứ?
Hơn nữa homestay này phong cách khá phục cổ, là cái loại phải tự mình nhóm lửa nấu cơm, có một khách mời nữ tình cờ sống ở nông thôn từ nhỏ, bệ bếp như vậy cô ấy cũng coi như thuận buồm xuôi gió.
Nguyễn Đào mới có chút muộn màng nhận ra hiểu chắc gian bếp này chính là để vị khách mời nữ này triển lãm tài nghệ độc nhất vô nhị.
Nhưng mà không thể không làm gì, mắt thấy nhóm lửa với nhặt rau sống đều bị người khác cướp mất, Bạch Giản cũng chọn cho mình nhặt rau sống và rửa mâm, Nguyễn Đào cũng không muốn đi xử lý hai con cá lớn ở trên thớt, muốn nàng tự mình ra tay sát cá, không khác gì muốn lấy mạng của nàng!
"Như vậy đi, tôi bổ củi cho mọi người nha!"
Lời này vừa thốt ra, mấy vị nữ khách mời cùng mấy khách mời trong lều quan sát đều vẻ mặt kinh hãi nhìn Nguyễn Đào.
Khóe miệng Tô Mạn cũng hơi hơi nhếch lên.
Liền nhìn thấy tiểu cô nương mặc một thân váy trắng mang tạp dề không chút do dự, bắt đầu giơ rìu lên bổ củi ở trong sân, đó kêu một cái nhanh chuẩn tàn nhẫn, không một lát sau nàng thật sự đã bổ đống củi ra làm hai.
Bạch Giản đều nhìn ngây cả người, tức tốc tới gần hỏi nàng: "Đào Đào, cậu biết bổ củi từ khi nào vậy?"
Nguyễn Đào rất là đắc ý ném một khúc củi lên trời, tưởng tượng thấy nhắm mắt cũng có thể bắt lấy được khúc củi, nhưng không ngờ lại ném trượt, khúc củi lớn như tay của trẻ con đập vào lưng nàng.
"Ối!!"
Nguyễn Đào đau đớn gào một tiếng.
Mấy khách mời ở trong lều đều cùng nhau vui vẻ lên, Tô Mạn cũng nở một nụ cười nhẹ.
"Đào Đào này cũng quá đáng yêu rồi, người khác nấu cơm, cô ấy bổ củi, bổ củi cũng thôi đi, cố tỏ ra ngầu còn thất bại!"
Chu Túc Túc quả thực cười ngặt nghẽo, mấy vị khách mời đều bị Nguyễn Đào chọc đến không được.
Ánh mắt Tô Mạn lại trầm trầm, khúc củi này hẳn là quả thật không nhẹ.
Lưng tiểu cô nương hẳn là bị đập đến đỏ rồi.
Đáng đời.
Rất nhanh liền bổ một đống củi, Nguyễn Đào cũng không do dự, liền ôm củi đem vào cho vị khách mời nữ phụ trách nhóm lửa nấu cơm kia.
Vị khách mời nữ kia là nghệ sĩ trực thuộc công ty của Tô Mạn, cũng là một tiểu minh tinh mới ra mắt không lâu, tên Hoàng Nhiễm Nhiễm.
Hoàng Nhiễm Nhiễm xuất thân từ nông thôn, từ nhỏ đã vượt qua những ngày tháng không ít cực khổ, chương trình lần này cũng là cơ hội cô ấy rất vất vả mới giành được.
Cô ấy không thể để chính mình bị loại ở vòng đầu tiên.
Cho nên Hoàng Nhiễm Nhiễm quả thực là phát huy hết sức nấu cơm, mọi người nói muốn hỗ trợ đều sẽ bị cô ấy từ chối.
Nguyễn Đào chỉ mong sao không hỗ trợ, nàng lại không phải tới làm đầy tớ cho người ta, vốn dĩ việc muốn nấu cơm cho mấy khách mời nam cũng là Hoàng Nhiễm Nhiễm nói ra, Nguyễn Đào lười nhác ngáp một cái.
Đã gần đến lúc khách mời nam xuất hiện, đầu Hoàng Nhiễm Nhiễm từ trong lò lửa ngẩng lên, ánh mắt lại dừng ở trên người Nguyễn Đào.
Nguyễn Đào là người đẹp nhất trong mấy người bọn họ, nếu khách mời nam tới bỏ phiếu biểu quyết, Nguyễn Đào khẳng định sẽ được ở lại.
"Đào Đào, cô có thể giúp tôi đi hái hai trái ớt không?" Hoàng Nhiễm Nhiễm nhìn Nguyễn Đào, cười với vẻ mặt thứ lỗi.
Quả thật có một mảnh đất trồng rau ở hướng Đông Bắc cái sân này, tổ đạo diễn cũng nói cần thứ gì có thể đến đó hái, nhưng mà vị trí đó đối diện ngay cổng chính, nếu khách mời nam tiến vào căn bản sẽ không chú ý tới cái góc đó.
Hoàng Nhiễm Nhiễm đây là cố ý muốn tách Nguyễn Đào ra.
Những người khác đều thấy rõ.
Nhưng mà thời điểm này thiếu một người, thời gian lên hình bọn họ cũng sẽ nhiều thêm một chút, vài người đều làm bộ không biết nhìn Nguyễn Đào.
Ánh mắt Tô Mạn tối sầm lại, diễn viên nhỏ này cô hình như có chút ấn tượng.
Tô Mạn với tư cách là đại mãn quán ảnh hậu, đương nhiên trong tay có nắm giữ cổ phần của công ty giải trí Mỹ Thống, lúc trước thời điểm ký hợp đồng tư liệu về Hoàng Nhiễm Nhiễm liền đưa cho Tô Mạn xem qua, người đại diện còn hỏi Tô Mạn có hứng thú tự mình dẫn dắt hai nghệ sĩ không.
Cô đương nhiên không có hứng thú, Tô Mạn đối với việc một tay đề bạt một tiểu cô nương từ ngây ngô đến có thể một mình đứng ở trong giới giải trí không có hứng thú. Mỗi ngày cô có rất nhiều việc phải làm, hệ bồi dưỡng như vậy ở trong mắt cô không hề có hứng thú.
Mặc dù ban đầu cô kiên quyết từ chối, nhưng khi cô nhìn thấy Nguyễn Đào ở màn ảnh nhảy nhót đi hái ớt, vẫn là hơi dao động theo chớp mắt một cái.
Tiểu cô nương không có tâm cơ lại đơn thuần như vậy, ở một nơi ăn thịt người như ở giới giải trí như vậy một khi không cẩn thận liền sẽ bị người khác tính kế đến bã cũng không còn.
Khóe miệng Tô Mạn ngoéo lên một cái, mấy vị khách mời bên cạnh đều một biểu tình xem đến ngây người.
Ngồi bên cạnh cùng Tô Mạn quả thực là vừa hưởng thụ vừa tra tấn.
Tô Mạn quá xinh đẹp, mặc dù chỉ ăn mặc đơn giản áo dân quê và quần jean, chỉ lộ nửa bên xương quai xanh tinh xảo, lớp trang điểm trên mặt nhạt đến không được, trông như chỉ tiện tay trang điểm cũng có thể làm lu mờ bọn họ những người ăn diện lộng lẫy như những chiếc lá xanh (1), đều là làm nền cho Tô Mạn.
"Có thể có cơ hội quay chương trình tạp kỹ cùng cô Tô, tôi cảm giác bản thân cũng trở nên đẹp hơn~"
Chu Túc Túc liền trêu ghẹo nói, mấy khách mời trong lều cũng cười theo, bầu không khí một chút liền được đẩy lên.
Tô Mạn cũng lịch sự cười cười, ánh mắt liền dừng ở trên người cô gái trên màn ảnh còn đang vui vẻ hái ớt.
Nguyễn Đào hiển nhiên là hái ớt hái đến vui vẻ, Nguyễn đại tiểu thư lớn như vậy chưa từng nhìn thấy rau mọc trên cây, lập tức liền quên mất việc còn có khách mời nam này, cứ vô tư hái ớt, còn thuận tay hái được mấy quả cà chua.
Bạch Giản đương nhiên biết Hoàng Nhiễm Nhiễm muốn tách Nguyễn Đào ra, cô nàng liền ôm một cái rổ nhỏ đi theo đưa cho Nguyễn Đào.
Lén lút liền mắt trợn trắng, dù sao hai người các nàng cũng là tới làm quen với ống kính, kỳ thật căn bản liền không nghĩ tới phải tranh giành đàn ông với mấy khách mời nữ.
Nhưng lời này không thể nói, đối mặt với màn ảnh vẫn là phải diễn ra hình ra dạng mới được, rốt cuộc hiện tại các nàng đều là các cô gái tràn đầy khao khát với tình yêu.
"Mình nói, khách mời nam hình như sắp tới rồi, cậu cũng không cần hái nữa."
Bạch Giản duỗi tay kéo Nguyễn Đào người còn đang hăng hái chiến đấu với mấy trái ớt.
Nguyễn Đào mở miệng liền nói: "Hả? Khách mời nam? Tới thì tới thôi, loại tình yêu này lại chẳng phân biệt thứ tự đến trước và sau, cho dù bây giờ bọn họ đều tiến đến trước mặt mình, cũng không thể chậm trễ việc mình hái ớt được."
- -----------------------------------------
Chú thích
(1) Lá xanh: (nghĩa bóng) diễn viên đóng vai phụ, làm nền cho nhân vật chính.