Quán trọ được bày biện theo lối cổ xưa trang nhã, lại gần nhìn, từng vật dụng sang quý nhưng không hào nhoáng.
Cánh cửa mở toang, lan can đỏ thắm nhã nhặn. Ánh nắng hắt qua song cửa sổ chạm rỗng, vỡ tan trên sàn nhà.
Hàng Tiểu Thời ngỡ ngàng, thong thả bước vào đại sảnh.
Tuy không đông người nhưng trong phòng đã kín hết chỗ, có kẻ ngồi uống một mình, có đám túm năm tụm ba với nhau. Bất kể bề ngoài bóng bẩy hay bần hàn, quanh thân họ luôn có kình khí vô hình lởn vởn, khí chất siêu phàm.
Họ đều là thí sinh dự thi vòng hai.
Hoặc là người có gia thế hùng mạnh, tư chất ưu việt được miễn thi vòng loại. Hoặc là kẻ đứng đầu vòng một, ấn đường sặc mùi máu do vừa vượt qua cuộc thi sinh tử.
Tất nhiên bây giờ chẳng ai phục ai, không thể choảng thẳng mặt thì ngầm đấu ngay tại đại sảnh này. Các luồng linh khí ngũ hành sáng chói thăm dò nhau trên không, tựa như pháo hoa tô điểm dưới xà nhà.
Hàng Tiểu Thời khó khăn tránh né dòng linh lực ồ ạt, thật lực giảm sự tồn tại của bản thân, luồn lách đến góc đông nam của quán trọ.
Càng đến gần, tiếng lòng càng dậy sóng, trái tim nhảy vọt lên tận cổ họng.
Đám người đằng trước thưa dần để lộ ra góc bàn gỗ lê cẩm thạch.
Trên bàn chẳng có ai.
Qua cánh cửa sổ hé mở, ánh mặt trời chói chang rọi xuống như mưa tuyết, tan ra trên mặt bàn cẩm thạch. Giữa vụn tuyết ấy là một chén ngọc trơ trọi.
Hình như vị khách của nó mới rời đi thôi. Hàng Tiểu Thời nâng chén ngọc, nhè nhẹ vuốt— chén vẫn còn vương hơi ấm.
Nhưng khách đâu?
Truyện viết Ninh Hồng uống trà ở góc quán cả ngày, chỗ trống xung quanh luôn luôn bao trùm bởi sương mù.
Hễ linh lực ai bén mảng đến, ngay lập tức sẽ có con rắn đen sì lao ra từ màn sương xám hút sạch, ngấu nghiến vài phát rồi nuốt cái ực.
Chúng thí sinh không phục bèn phóng đợt linh lực khác, đợt nào cũng bị hút, đều như vắt tranh. Rốt cuộc Ninh Hồng lập được uy nghiêm tối cao tại đây, không ai dám thăm, chẳng ai dám chọc.
Sau đó, nam chính lên sàn.
"Ủa kỳ vậy ta, đến lúc mình diễn rồi mà?"
Hàng Tiểu Thời cầm chén trà, gõ gõ ngón trỏ lên mặt bàn. Đôi mắt hẹp dài nhíu chặt, nghi ngờ nhìn về phía sau quán trọ qua song cửa sổ.
Chẳng lẽ việc mình làm gây ra hiệu ứng bươm bướm, dẫn đến hệ quả hắn phải xuất hiện trễ hơn hoặc là Ninh Hồng rời đi sớm hơn?
Không thể vậy được!
Hắn mong ngóng cuộc hẹn này bao lâu nay, định bụng để lại ấn tượng đầu thật tốt trong lòng Ninh Hồng.
Thuận tay đặt chén xuống, Hàng Tiểu Thời giật tay áo thí sinh bên cạnh, chỉ góc đông nam mà hỏi: "Huynh có biết người vừa ngồi đây uống trà giờ đi đâu không?"
"Ngồi đây á... À là gã quỷ tu đó hả?"
Thí sinh ngây người nhăn mũi chốc lát, vẻ mặt sa sầm như vừa nhớ ra điều gì đó khủng khiếp lắm.
Anh chàng kéo vạt áo khỏi tay Hàng Tiểu Thời, căm ghét phủi phủi vài phát, mất kiên nhẫn đáp: "Gã đi đâu thì đi, liên quan gì đến ta? Ngươi thích thì ra sau quán mà tìm."
Dứt lời, anh chàng phất tay áo xoay người chuồn lẹ.
Hàng Tiểu Thời nhìn bóng lưng anh ta, lại cúi đầu nhìn bàn tay mảnh khảnh của mình. Hắn khẽ bật cười, bất đắc dĩ lắc đầu.
Hệt như trong truyện, chẳng một ai ưa Ninh Hồng.
Hàng Tiểu Thời chỉnh trang áo quần, ngẩng đầu rảo bước ra sau quán.
Nào ngờ... nó lại thông với một sơn trang khác.
Hành lang uốn cong như tấm lụa, mái nhà cao nhọn như mỏ chim. () Xà nhà màu đỏ trải dài hơn nửa triền núi. Đèn lồng sáng tỏ treo ở góc mái, nối đuôi nhau kéo ra vệt sáng rực. Tua rua gắn ở đáy đèn phất phơ trong làn gió mát.
() Hành lang uốn cong như tấm lụa, mái nhà cao nhọn như mỏ chim:trích từ A Phòng Cung Phú của Đỗ Mục. Bản dịch của Nguyễn Hiến Lê. (nguồn: thivien.net)
Gió ấm ẩm ướt, ngai ngái mùi lưu huỳnh.
Hàng Tiểu Thời không dám tin vào mắt mình, trỏ những hồ lớn nhỏ lấp lánh ánh sao trên triền núi, phấn khích reo: "Ngài nhìn kìa! Là suối nước nóng!"
"Ừa." nói: "Thì sao?"
"Suối nước nóng là nơi cảm xúc thăng hoa đó..."
Hàng Tiểu Thời bưng mặt lẩm bẩm: "Từ xưa đến nay, bao mối tình lãng mạn đều được se duyên từ đây. Ngài biết Dương Quý phi chứ?"
"Trời xuân lạnh suối tuôn mạch ấm
Da mỡ đông kỳ tắm ao Hoa
Vua yêu bận ấy mới là
Con hầu nâng dậy coi đà mệt thay..." ()
"Áu áu kích động quá!"
() Bốn câu này trích từ bài Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị kể về mối tình giữa Đường Huyền Tông và Dương Quý phi. Bản dịch của Tản Đà. (nguồn: thivien.net)
"Vì không thể bao riêng suối nên sẽ có người khác đến tắm... Nhưng không sao cả, cậu cứ đi đi, ta canh chừng cho."
...
Thật sự là Hàng Tiểu Thời rất hên.
Dạo này vẫn độ tiết xuân, khí hậu trên núi lành lạnh. Không ít thí sinh cụt hứng vì tranh đấu trong quán trọ, bèn ra sau núi tận hưởng dịch vụ này của Tinh Hà Tông.
Người mỗi lúc một đông, áng chừng hồ tắm không đủ.
Nhưng Ninh Hồng là ngoại lệ duy nhất.
Các thí sinh vừa ghét quỷ tu vừa sợ thực lực của y, tất nhiên chẳng ai muốn tắm cùng.
— Quỷ tu thủ đoạn xảo quyệt, lỡ như y giở trò với nước suối làm họ trượt thẳng cẳng vòng sau thì sao?
Thế là một mình Ninh Hồng độc chiếm hồ tắm non xanh nước biếc, nên thơ trữ tình.
Như vậy lại quá hời cho Hàng Tiểu Thời.
Lúc hắn khoác áo tắm tung tăng đến, Ninh Hồng đang biếng nhác dựa vào bệ đá xanh, tay phải nâng bình rượu trên bàn nhỏ ven bờ, tự rót cho mình một ly rồi lẳng lặng uống.
Rượu chảy qua họng nhưng dư vị thuần khiết còn mãi, thanh niên khép hờ mắt, thích thú than nhẹ.
Hệ thống trong đầu y lạnh lùng nhắc nhở: "Anh đừng ngâm suối nước nóng nữa, kẻo nam chính không tìm được anh đâu."
— Thì muốn hắn không tìm được đó.
Ninh Hồng ngả người vào bệ đá, uể oải "ừm" bằng âm mũi, song chẳng hề nhúc nhích.
"Đực mặt ra đấy làm gì." hối thúc: "Mau về uống trà đi."
"Uống hoài sắp nôn luôn rồi, để ta xả hơi chút."
Mệt mỏi đáp xong, Ninh Hồng hí mắt nâng ly rượu. Dưới ánh chiều tà, ly ngọc trong tay dính nước sáng lóng lánh.
Y nhẹ nhàng lắc, ngửa cổ uống một hớp, quệt miệng nói: "Quả nhiên rượu ngon hơn trà."
phản đối: "Không được. Truyện viết thức uống vai ác thích nhất là trà đắng."
"Đắng cái con khỉ. Mi thích thì uống, ta cứ không đấy."
Đóng vai ác ngay cả sở thích cũng phải bỏ, luật lệ oái ăm gì thế?
"Có đi không?" dọa dẫm: "Quy tắc sắp giật anh. Sắp rồi đó!"
"Giật đi, giật chết luôn càng tốt. Thế là xong chuyện."
Dứt lời, Ninh Hồng gấp cặp chân dài, vùi cả người vào trong hồ. Dòng suối ấm nóng như trân châu sôi ùng ục, bắn đầy nước lên bờ vai, xối ướt làn da tái nhợt của thanh niên.
Hơi nóng vây quanh y, ngỡ như được mẹ ôm vào lòng.
Ấm áp, thoải mái, tự do tự tại.
Bao lâu rồi y chưa hưởng thụ cảm giác đó?
Ninh Hồng chẳng biết nữa.
Làm càng nhiều nhiệm vụ phản diện, y càng không rõ mình là ai. Linh hồn như quả bóng bay vỡ tung vì bơm quá nhiều khí, sau đó được vá chằng vá đụp, bề ngoài vẹn nguyên nhưng cõi lòng đã chai sạn từ lâu.
Có lẽ một ngày nào đó... y sẽ quên rằng mình ghét trà nhỉ?
Nghĩ vậy, Ninh Hồng bỗng thấy bị quy tắc phóng điện giật chết cũng tốt.
Vừa nghĩ thế, gió lớn đột nhiên thổi qua Ninh Hồng. Có người phi như tên bắn lên núi, đứng trên bờ nhảy tọt xuống hồ.
Tùm! Hệt như tiếng sấm nổ dưới hồ.
Làn suối êm đềm không chịu được lực mạnh như thế, nước xoáy chảy xiết dưới chân Ninh Hồng, rồi lại dâng lên thành những con sóng cao ngang nửa người.
Nước bắn tung tóe, một phần nhỏ tạt vào mặt tựa như mưa phùn thấm ướt tóc mai Ninh Hồng.
Lượng lớn nước còn lại bị linh lực cuốn xuống đáy hồ.
Giữa linh lực và sóng nước, một thanh niên cực kỳ điển trai bước ra. Hắn vừa giơ tay điều khiển dòng nước, vừa bối rối ngẩng đầu nở nụ cười tươi rói với Ninh Hồng.
"Xin lỗi, đệ hơi kích động nên quá tay."
Đứng giữa suối nước nóng, Hàng Tiểu Thời thân thiện cười, đôi mắt sáng quắc: "Ninh đại ca, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Khi nói, vô tình lại như cố ý, thắt lưng ở hông áo tắm lặng lẽ tuột ra.
Nửa chiếc áo trượt xuống chìm vào nước, phô bày khuôn ngực gầy với đường cong rắn rỏi, làn da trắng nõn ửng hồng đầy khỏe khoắn.
Hết thảy tựa như ánh trăng bất ngờ lọt vào mắt Ninh Hồng.