Đang nén dữ liệu...!
Ánh mắt Đường Hi chăm chú quan sát thanh tiến trình trên màn hình máy tính.
Chỉ cần đợi đến khi dữ liệu đạt được một trăm phần trăm, thí nghiệm của cậu sẽ thành công viên mãn.
Đã hơn nửa tháng kể từ sau khi vụ án giết người xảy ra.
Cùng chờ đợi với Đường Hi là những nhân viên nghiên cứu khác, bao gồm cả Đoàn Tư Phỉ.
Trong nửa tháng này Đoàn Tư Phỉ nghe theo lời dặn của bác sĩ tâm lý, hắn thường xuyên dẫn cậu đi tiếp xúc với nhiều người xung quanh, cũng đã xây dựng được nhiều mối quan hệ tốt đẹp với các nghiên cứu viên của viện.
Ai mà không thích mèo nhỏ đây?
Dù sao Đường Hi cũng không phải là nguyên chủ chân chính, cũng không thật sự bị bệnh tự kỷ, cho nên cậu vô cùng hài lòng thay đổi bản thân theo hướng này.
Từng bước từng bước ra khỏi vỏ sò nặng nề tăm tối của bản thân.
Dữ liệu trong máy tính cuối cùng cũng đã chạy đến một trăm.
Tất cả mọi người đang chứng kiến cảnh này đồng loạt vui mừng hô lên, một nghiên cứu viên trẻ tuổi như muốn bật khóc định chạy lại ôm lấy Đường Hi, nhưng mà cậu ta vừa chạy được hai bước thì Đường Hi đã bị Đoàn Tư Phỉ ôm lấy.
Cái ôm của hắn tuy rất khắc chế nhưng giữa hai người như có một bức tường vô hình, không người nào có thể chen vào được.
Cảm nhận được một nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên đỉnh đầu mình, Đường Hi ngẩng đầu ánh mắt lấp lánh nhìn hắn, lộ ra nụ cười thuần khiết.
Nhưng chỉ điều này thôi thì vẫn chưa đủ, phải thí nghiệm trực tiếp lên cơ thể người.
Sau khi uống thuốc, những con chuột bạch thành công mọc ra tứ chi.
Điều này khiến các cấp trên vô cùng kích động, bọn họ cố ý đến tận đây để quan sát buổi kiểm tra cuối cùng.
Viện nghiên cứu chiêu mộ rất nhiều người khuyết tật đến làm tình nguyện viên, không chỉ có thể mang đến hy vọng cho họ mà còn không lấy một đồng nào, nhiều người nghe xong cắn răng dồn dập đến đăng ký.
Ai mà không muốn có một cơ thể khỏe mạnh?
Khi tình nguyện viên đầu tiên đứng lên một lần nữa, anh ta nước mắt lưng tròng tự mình từng bước từng bước đi được vài mét trong khoảng mười phút, xúc động phát cờ thưởng cho Đường Hi.
Thử nghiệm mất một khoảng thời gian rất lâu để kết thúc, phải chờ đến khi không xuất hiện tác dụng phụ mới có thể đem ra công bố rộng rãi với dân chúng.
Dưới sự kiên trì của Đường Hi, cậu trịnh trọng ký xuống hai chữ dưới tên người phụ trách thí nghiệm —— An Lương.
Trong khoảng thời gian rất ngắn, cái tên An Lương trở nên nổi tiếng, cả thế giới đều biết đến tên của cậu ta.
Những người được giúp đỡ, những người đã được mở ra một cánh cửa mới, ai ai cũng đều ca ngợi nghiên cứu viên thiên tài tên An Lương này.
Ban đầu Trần Liễu còn mạnh miệng phỉ báng thí nghiệm của cậu, bây giờ tự vả đến nỗi mặt sưng cả lên.
Có Đoàn Tư Phỉ ở đó, cho cậu ta mấy lá gan cậu ta cũng không dám đi ăn cắp thành quả nghiên cứu của Đường Hi.
Thậm chí vì cậu ta đỏ mắt theo dõi hướng đi của nghiên cứu nên bỏ bê nhiệm vụ thí nghiệm của mình.
Do vậy, cậu ta đã kéo chậm tiến độ nghiên cứu của mọi người nên đã bị tổ trưởng tức giận đá thẳng ra khỏi nhóm.
Cậu ta chợt nhận ra mình và Đường Hi không phải là người cùng thế giới, nghiên cứu quan trọng lại một lần nữa thất bại trên tay mình, cậu ta quyết định lui khỏi giới khoa học.
Mọi chuyện thất bại, trái ngược hoàn toàn với nội dung cốt truyện, tên của cậu ta bị mọi người cho vào quên lãng.
Cậu và Đoàn Tư Phỉ âm thầm kết hôn không người nào biết, dù vậy niềm hạnh phúc của Đường Hi cũng không kém thế giới đầu là bao.
Điều duy nhất làm cho Đường Hi phiền não chính là Giang Cảnh Thừa, sau khi cậu nổi tiếng y lại nhiệt tình theo đuổi cậu.
Một lần y đem hoa hồng đến tặng cho cậu bị Đoàn Tư Phỉ thấy được, sau đó công ty của y lập tức bị công kích, rơi vào một bê bối kinh doanh vô cùng lớn.
Chỉ ba ngày sau công ty đã phá sản.
Lúc này Đường Hi mới nhớ lại, Đoàn Tư Phỉ không chỉ là đại lão trong giới nghiên cứu khoa học mà dường như hắn còn có một thân phận đặc biệt khác.
Ngày đó, chỉ cần một cuộc điện thoại là đã cắt đứt con đường đầu tư của Giang Cảnh Thừa vào viện nghiên cứu, cậu tưởng hắn như vậy là đã rất lợi hại rồi.
Không ngờ đến nhân viên dọn phân sau khi ăn giấm chua thì lại càng lợi hại hơn, trực tiếp làm cho công ty của đứa con vận mệnh phá sản.
Sự cần cù làm việc của Đoàn Tư Phỉ cũng nói cho cậu biết, ở phương diện khác hắn cũng rất lợi hại.
Không giống như Hạ Vọng ở thế giới đầu, vai ác ở thế giới này vô cùng dịu dàng khi ở trên giường, hắn chậm rãi, âm trầm nhưng mỗi lần lại ép Đường Hi tới bật khóc mới thỏa mãn.
Lần này Đường Hi ở lại đây cho đến khi tóc đã bạc trắng được nửa mái đầu, cuộc sống gần như viên mãn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Đường Hi cũng không gấp gáp, cậu hưởng thụ từng giây từng phút ở bên nhân viên dọn phân.
Hai người từ chức ở viên nghiên cứu sau hơn mười năm làm việc, rất nhiều người lưu luyến níu kéo nhưng Đường Hi vẫn kiên quyết rời đi, cậu đã hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ cho nên đã đến lúc cậu thực hiện tâm nguyện của chính mình.
Bọn họ đi đến mọi nơi trên thế giới.
Cuối cùng thì bệnh đau dạ dày cũng đến, cậu cũng không còn trẻ nữa, những bệnh tật thời trẻ thi nhau ập đến.
Lúc cậu bị đẩy vào phòng phẫu thuật, lần cuối cùng cậu nhìn thấy gương mặt nhã nhặn cấm dục kia của Đoàn Tư Phỉ một lần nữa trở nên méo mó vặn vẹo, cậu chợt hiểu được thế giới này còn chưa viên mãn ở đâu.
Bên trong không gian hệ thống.
Đường Hi biến trở về thành mèo con lông xù, một lần nữa ngơ ngẩn ngồi ở đó, không biết đã qua bao lâu.
Giống như cậu đã suy nghĩ được rất nhiều, lại giống như cái gì cũng không nghĩ được, một lúc lâu cậu mới mở miệng.
", nhiệm vụ của tôi thất bại sao?"
cẩn thận nhích ra từ trong góc: "Phán định nhiệm vụ thất bại, không có thưởng."
Cũng không biết qua bao lâu, Đường Hi lại hỏi: "Tại sao lại thất bại?"
Trong lòng cậu đã có câu trả lời.
Không giống như thế giới đầu, lần này cậu có thân phận, khi rời khỏi thế giới sẽ không phải là biến mất hay bị lãng quên mà là thật sự chết đi.
: "Hắn tự sát."
Đoàn Tư Phỉ chết trong tang lễ của Đường Hi, hắn nở nụ cười thỏa mãn ôm lấy cậu trong quan tài.
Đường Hi: "Thế giới sau tôi còn có thể gặp lại anh ấy không?"
Cậu không khóc cũng không nháo.
lắc lư cơ thể thành thật trả lời: "Tôi không biết."
Đường Hi vẫn không muốn ở trong không gian hệ thống quá lâu, cậu lại muốn tiếp tục đi làm nhiệm vụ.
khuyên cậu: "Sau khi hoàn thành nhiệm vụ cậu sẽ có một tháng để nghỉ ngơi, không cần vội vã như vậy đâu."
Nó sợ ký chủ sẽ không chịu được công việc có cường độ cao như vậy.
Đường Hi lắc đầu: "Tôi sợ mình sẽ bỏ lỡ anh ấy."
trầm mặc không cản cậu nữa.
Cậu vừa mở mắt ra, cảm giác choáng váng lập tức biến mất.
Bỗng một giọng nói sắc bén vang lên bên cạnh cậu: "Bệ hạ, đã đến giờ dùng cơm rồi ạ."
Đường Hi khẽ nhíu mày nhìn về phía chủ nhân của âm thanh, ngay lập tức đối diện với một gương mặt đầy nếp nhăn đang tươi cười.
Đường Hi:...!
Mèo nhỏ bị dọa giật mình, trống rỗng ừ một tiếng.
Người đầy nếp nhăn vui vẻ đáp lại cậu, sau đó nhanh chóng quay đầu nháy mắt ra hiệu với người bên dưới.
Từng món từng món được các cung nữ trẻ tuổi xinh đẹp cẩn thận bưng lên.
Tất cả món ăn của ngự trù làm ra đều là mỹ vị nhân gian.
Đường Hi một bên tiếp nhận ký ức của nguyên chủ một bên không nhịn được lấp đầy cái bụng nhỏ của mình.
Đường Hi ăn một miệng to, cũng may là lúc cậu dùng bữa thì không có ai dám ngẩng đầu lên nhìn long tôn, nếu không tất cả thiết lập tính cách của cậu sẽ sụp đổ mất.
Ở thế giới này cậu chính là ngôi cửu ngũ chí cao vô thượng.
Đường Hi kinh hoảng:【, cậu chắc chắn là không nhầm sao, hoàng đế cũng là nhân vật pháo hôi à?】
tàn nhẫn nói:【Cậu chỉ là một con rối thôi!】
Đường Hi lập tức bình tĩnh lại.
Trong ký ức, nguyên chủ quả thật là một con rối, mười sáu tuổi lên ngôi hoàng đế, không danh không tiếng lại còn kiêu căng ngạo mạn.
Tất cả quân quyền đều nằm trong tay Đại tướng quân Nhiếp Nhung, mà quyền hành trên triều đình cơ hồ do một tay thừa tướng Thẩm Hành chưởng quản.
Hiện tại hoàng đế nhỏ đã mười tám tuổi, thanh danh ở bên ngoài vô cùng xấu, bạo ngược, hoang dâm vô độ, là khuôn mẫu điển hình của một tên bạo quân.
Nếu không phải Nhiếp Nhung ra mặt bảo vệ hoàng thất, thiên hạ này đã sớm đổi họ.
Mặc dù Nhiếp Nhung theo phe Hoàng đảng nhưng lại rất ít quan tâm đến tình cảnh của nguyên chủ, trơ mắt nhìn y biến thành một con rối không hơn không kém.
Phần lớn thời gian trong một năm của hắn đều dành ở nơi biên cương rộng lớn bao la.
Ký ức của hoàng đế nhỏ không giống với với thiên tài tự kỷ ở thế giới trước, dù sao từ nhỏ nguyên chủ vẫn luôn sống trong chốn hoàng cung, mạng lưới quan hệ của y vừa lớn lại vừa hỗn loạn.
Đường Hi phải tốn một ít công sức mới phân rõ ra được.
Cậu lén lút vươn tay lau miệng, do dự một hồi mới gọi cái người mặt đầy nếp nhăn kia đến: "Đức công công."
"Vâng thưa bệ hạ, người muốn cho dọn đồ ăn xuống sao ạ?" Đức công công nghe được tên của mình mới dám ngẩng đầu lên một xíu nhưng lại không dám nhìn thẳng vào long tôn.
Nhan sắc của vị hoàng đế nhỏ này vô cùng diễm lệ, nhưng so với hình tượng hoàng đế thì có vẻ hơi mềm yếu cho nên y ghét nhất là có người nhìn thẳng vào mặt mình.
Lúc trước có một tên thị vệ không hiểu chuyện, lần đầu nhìn thấy bạo quân trong truyền thuyết vậy mà lại là một mỹ nhân mang theo nét trẻ con, hắn nhất thời ngây ngẩn cả người mở to mắt nhìn y chằm chằm.
Nhưng vừa hay dáng dấp cường tráng nam tính này của tên thị vệ là điều mà hoàng đế nhỏ hằng ao ước ngày đêm, y tức giận ra lệnh móc hai mắt của tên thị vệ ra.
Từ đó về sau, mọi người trong cung đều ngầm hiểu không thể nhìn thẳng thánh nhan.
Đức công công không được đáp lại, mồ hôi lạnh thi nhau tuôn ra từ thái dương, cố gắng ngẫm lại xem mình có chọc giận vị hoàng đế nhỏ hỉ nộ thất thường này hay không.
Thật ra lúc Đường Hi nhìn thấy ông thì bỗng nhớ lại một vài chuyện.
Vị công công này đã từng hầu hạ phụ thân mất sớm của nguyên chủ, lòng trung thành với y cũng vô cùng tuyệt đối.
Dù bị nguyên chủ tùy tiện sai khiến nhưng ông vẫn luôn bồi bên cạnh hoàng đế nhỏ, giữ chức Đại thái giám thiếp thân của y.
Xác định thiết lập tính cách ban đầu của mình vẫn chưa bị phá hủy, cậu mới hơi hất cằm ra hiệu cho ông lui xuống.
Đường Hi nhập vai nguyên chủ kiêu ngạo vô cùng chuyên nghiệp, nhưng trong đôi mắt mèo trong suốt kia không có tia bạo ngược mà chỉ có nét yêu kiều mềm mại.
Sau khi cơm được được dọn xuống, Đức công công hơi khom lưng: "Hôm nay bệ hạ cũng không định triệu kiến phi tần đến sao ạ?"
Hậu cũng của nguyên chủ có vô vàn mỹ nhân, nhưng nguyên chủ đối với các mỹ nhân này chỉ đơn thuần là thưởng thức cảnh đẹp mà thôi, cho nên y thu tuyển rất nhiều, từ tiểu thư quan lại cho đến các thôn nữ lương dân, kiểu nào cũng có.
Đường Hi thở phào nhẹ nhõm, cậu cảm thấy đây chính là việc làm giống người nhất của nguyên chủ, nếu không thì cậu cũng không biết làm sao để duy trì thiết lập tính cách này.
"Không truyền, tôi...trẫm muốn đi ngủ." Đường Hi nhanh chóng sửa lời, suýt chút nữa đã cắn trúng lưỡi mình.
Đức công công lập tức hiểu thánh ý, ra hiệu cho tất cả mọi người lui ra ngoài.
Người đã đi hết, gian phòng trống rỗng chỉ còn lại một mình Đường Hi.
Cậu trực tiếp biến trở lại thành mèo, tò mò dáo dác nhìn xung quanh.
Cuộc sống của nguyên chủ quả thật là vô cùng xa hoa, sàn nhà của gian phòng đều được khảm vàng, ngay cả cây cột cũng được sơn thếp một lớp bột vàng.
Đường Hi cẩn thận dùng móng vuốt nhỏ chạm nhẹ vào một cái bình sứ.
Những thứ này đều là đồ cổ đáng giá ngàn vàng đó!
Hoàng cung nơi cậu ở có cơ man là vàng bạc cùng châu báu nhưng quốc khố lại đang từ từ cạn kiệt.
Còn có rất nhiều dạ minh châu so với đầu mèo nhỏ của cậu còn muốn lớn hơn.
Cả gian phòng này đều được dạ minh châu thắp sáng, thậm chí cũng không cần thắp nến.
Đường Hi nhìn chằm chằm viên châu đang phát sáng, rốt cuộc cũng nhịn không được meo một tiếng lao đến chơi đùa với nó.
Đến lúc biến về thành hình người cậu cũng vô cùng yêu thích không nỡ buông tay, cứ ôm nó ngủ nguyên một đêm.
【Mèo ngốc thức dậy đi!】
【Đến giờ thượng triều rồi!】
Đường Hi bị đánh thức, cậu buồn ngủ đến mức hai mắt đều díu lại.
Mỗi lần đến giờ thượng triều nguyên chủ đều thích bám giường, thức dậy kịp thì đi, còn nếu không kịp thì cũng chẳng thèm quan tâm.
Dù sao thì việc triều đình có mặt y hay không cũng không quan trọng.
Y cũng hiểu rõ chính mình, dường như cũng đã từ bỏ chính bản thân y, các triều thần càng không nhìn lọt y thì y càng muốn làm ra những chuyện hoang đường, bị hồ ly Thẩm Hành khôn khéo kia dụ dỗ đến phương bắc cũng không tìm ra, tất cả tấu chương đều không đổi.
Trong mắt y, cái gọi là Hoàng đảng ở triều đình chẳng qua chỉ là chó săn của Nhiếp Nhung mà thôi.
Tác giả có lời muốn nói:
Thế giới mới rất hấp dẫn! Click ngay để xem mèo nhỏ bị bắt nạt nào!
Editor có lời muốn nói:
Ở thế giới sau, khi nói về Đường Hi thì sẽ xưng là cậu, còn khi nói về nguyên chủ hoặc khi người khác nghĩ hay nói về hoàng đế trước đó hay hiện tại thì sẽ xưng là y, mọi người lưu ý giúp mình nha, mình cũng sầu mấy cái vụ xưng hô này lắm.
Pass chương : sau hơn mấy năm thì Đoàn Tư Phỉ và Đường Hi từ chức ở viện nghiên cứu? Gợi ý: không viết chữ hơn, có ký tự, viết bằng chữ, không cách không dấu không hoa..