Đường Hi từng chút từng chút một thăm dò giới hạn của Nhiếp Nhung, cậu phát hiện tuy hắn bắt cóc mình nhưng dường như cũng không có ý xấu nên lá gan của cậu càng ngày càng lớn.
Cậu ngồi trong phòng sai sử Nhiếp Nhung nấu nước nóng cho cậu tắm rửa, đợi khi Nhiếp Nhung đổ nước đầy thùng tắm cậu lập tức đuổi người ra ngoài.
Mèo nhỏ thoải mái đi vào thùng tắm rải đầy cánh hoa, hoa là do tiểu nhị trong khách điếm đưa đến, cậu vô cùng vui vẻ dùng.
:【Nhiếp Nhung vẫn chưa rời đi.】
【Ò, tôi biết mà.】
Lúc cậu tắm mà hắn có thể đi vậy thì hắn nhất định không phải là nhân viên dọn phân.
Hắn nguyện ý ngoan ngoãn đứng sau tấm bình phong trong phòng chờ thì đã là chuyện vô cùng nghiêm túc rồi.
Đường Hi thoải mái híp hai mắt lại, đuôi và tai nhỏ đều lộ ra.
Từ khi cậu có thể chuyển đổi giữa tai và đuôi mèo thì cậu đã dần quen với hình dạng nửa người nửa mèo này rồi.
Hơi nóng tỏa ra khiến hai tai nhỏ hình tam giác run run.
Nhiếp Nhung đúng như cậu nghĩ, hắn nghiêm túc đứng chờ ở sau tấm bình phong, hắn cũng không dán mắt chằm chằm vào bình phong mà tùy tiện nhìn quanh bày trí trong phòng.
Nội lực hắn vô cùng thâm hậu, cho dù không cần nhìn trộm nhưng vẫn có thể biết được người ở sau tấm bình phong kia đang đang làm chuyện gì.
Khứu giác, thính giác của hắn còn nhạy hơn cả thị giác.
Hương thơm như có như không theo gió truyền đến, mùi vị thanh mát của xà phòng và hương thơm đặc biệt trên người hoàng đế nhỏ, thấp thoáng thêm một chút long diên hương, tất cả hòa quyện tạo thành một hương thơm quyến rũ ngự trị cả gian phòng.
Thanh âm lay động của nước hắn đều nghe rõ, tiếng nước trượt từ tay hoàng đế nhỏ rõ ràng như ở bên tai hắn.
Cảnh xuân như thoắt ẩn thoắt hiện dưới những cánh hoa đang phiêu đãng trên mặt nước...!
Nhiếp Nhung cúi đầu nhìn tiểu huynh đệ đang phấn chấn tinh thần của mình, chậm rãi thở ra.
Hắn đưa tay xuống dưới.
"Hoàng thượng."
Đường Hi nghiêng đầu: "Có chuyện gì?"
"Nước có nóng quá không?"
Đường Hi cảm thấy giọng của Nhiếp Nhung có gì đó kỳ lạ, có chút trầm khàn hơn thường ngày.
Nhiếp Nhung cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình, không để cho hoàng đế nhỏ biết hắn đang làm gì: "Hoàng thượng trò chuyện cùng thần đi."
Mỗi lần hoàng đế nhỏ nói một câu, hắn cảm thấy tiểu huynh đệ của hắn lại cứng thêm một chút.
Đường Hi không để ý đến hắn nữa, cậu thổi thổi cánh hoa tự chơi một mình.
Nhiếp Nhung thở hổn hển hỏi: "Lát nữa hoàng thượng muốn ăn gì?"
Nhắc đến ăn thì cơn buồn ngủ của Đường Hi lập tức bay mất, cậu lưu loát nói ra một đống món.
Cậu còn cố ý nhấn mạnh cá thì phải cạo sạch vảy, thịt bò thì phải lấy phần non mềm nhất, rau cải thì phải sạch sẽ.
Nhiếp Nhung chậm rãi tìm chuyện để nói cùng cậu, nói đến khi hoàng đế nhỏ khô cả cổ hắn mới hành sự xong.
Đường Hi nghe được tiếng rên khe khẽ trầm thấp ở bên ngoài, cậu tò mò hỏi: "Ngươi đang làm gì vậy?"
"Không có gì." Nhiếp Nhung sợ mình sẽ dọa đến hoàng đế nhỏ, miễn cưỡng dùng nội lực đè nén dục vọng lần nữa trỗi dậy.
Hương thơm của cánh hoa và xà phòng đã lấn át hương vị ái muội trong phòng, Đường Hi không hề cảm giác được.
Bữa tối nhanh chóng được dọn ra, tất cả các món đều đúng như ý muốn của cậu.
Hoàng đế nhỏ vốn là bề trên cao cao tại thượng, có lẽ y sẽ không thèm quan tâm tại sao khách điếm bình dân hẻo lánh này lại có đồ ăn ngon như vậy.
Nhưng Đường Hi lại quan tâm, cậu lén lút chọt chọt hệ thống hỏi.
:【Nhân vật phản diện nhà cậu sợ cậu dọc đường đi ăn uống không ngon nên đã bắt theo một ngự trù để đi cùng, chỉ có điều không để hắn xuất hiện trước mặt cậu, những món này là do hắn ở khách điếm làm xong rồi mới đưa đến đây.】
Đường Hi vô cùng cảm động, một bên cảm động một bên cây ngay không sợ chết đứng sai Nhiếp Nhung nhặt xương cá cho mình.
Nhiếp Nhung không chút bất mãn lột tôm cho cậu.
Đôi tay này trước giờ chỉ ra chiến trường gió tanh mưa máu chém chém giết giết, đây là lần đầu tiên hầu hạ người khác, vậy mà lại thành thục vô cùng.
Tựa như hắn đã vì thiếu niên mà làm việc này hàng ngàn hàng vạn lần.
...!
Vốn dĩ lộ trình ban đầu chỉ có ba bốn ngày, nhưng do có sự đồng hành của hoàng đế nhỏ cao quý nên đã kéo dài thành mười ngày.
Đường Hi chơi vui đến quên cả trời đất, quên luôn việc mình bị cưỡng ép đến đây, cứ như là cậu tự nguyện đi theo Nhiếp Nhung vậy.
Hoàng đế nhỏ từ bé bị nhốt trong chốn thâm cung sâu thẳm nào đã trải qua những việc như thế này, thấy cái gì cũng đều ngạc nhiên muốn chơi, hơn nữa lại có Nhiếp Nhung bên cạnh chu đáo chăm sóc, rốt cuộc cậu cũng cho nhân vật phản diện nét mặt hòa hoãn.
Thỉnh thoảng báo cáo tình hình trong cung cho cậu.
【Diệp Bạch Thương bị "cậu" điều đi trấn Tiên Thủy, chỗ đó đang xảy ra ngập lụt.】
Đường Hi không chút lo lắng:【Vai thụ chính lợi hại như vậy, nhất định là sẽ có biện pháp trị thủy.】
【Hắn đã biết vị ở trong cung kia không phải là cậu rồi.】
Đường Hi hoảng hốt đánh rơi điểm tâm trên tay:【Vậy thì làm sao bây giờ?】
lắc lư:【Tôi cũng không biết nữa, hình như hắn không định nói ra.】
Lúc vai ác chọn người giả dạng cho cậu, dù là ngoại hình hay bắt chước tính cách cơ hồ giống nhau như đúc.
Đức công công luôn hầu hạ bên người cậu còn không nhận ra thì làm sao Diệp Bạch Thương lại phát hiện được?
Đường Hi vô cùng ngạc nhiên.
Đột nhiên gương mặt bị sờ nắn, Nhiếp Nhung đã đến đây: "Đang nghĩ gì à?"
Đường Hi ôm hai má đỏ hồng, ngơ ngác nói: "Nghĩ đến Diệp trạng nguyên."
Lời vừa thốt ra Đường Hi lập tức hối hận.
Gương mặt Nhiếp Nhung sầm xuống: "Ồ, xem ra quan hệ của hoàng thượng với hắn tốt nhỉ?"
Lúc trước thì vì Diệp Bạch Thương mà cầu cạnh hắn, tên thư sinh tay trói gà không chặt Diệp Bạch Thương kia yếu đuối như vậy mà lại nhận được sự yêu thích của y sao?
"Nếu là ngươi thì ngươi có thể phân biệt được người trong cung là giả không?" Đường Hi nghiêng đầu nhìn hắn.
Mấy ngày trước Nhiếp Nhung bỗng nói cho cậu nghe việc hắn tìm người cải trang thành cậu, bây giờ cậu tỏ vẻ tò mò sẵn dời luôn đề tài.
Nhiếp Nhung ý vị không rõ liếc mắt nhìn cậu, cái nhìn kia phảng phất như nhìn thấu tâm can của Đường Hi.
"Phân biệt được."
Đường Hi chớp mắt: "Không phải ngươi nói là đã tìm một người giống hệt ta sao?"
"Bởi vì thánh thượng mà thần bảo vệ chỉ có một người."
Lỗ tai Đường Hi ửng đỏ.
Vẻ mặt hắn trông vô cùng nghiêm túc, lời này không giống như lời tâm tình mà như là một lời hứa hẹn cam kết.
Trong xe ngựa truyền đến âm thanh khiến người ta mặt đỏ tai hồng, đến tận khi xe ngựa chậm rãi dừng lại thì âm thanh này mới biến mất.
Đường Hi bị hôn đến viền mắt ửng hồng, ở thế giới này nhân viên dọn phân lúc hôn cậu thì dùng rất nhiều lực, cứ như là muốn đem cậu nuốt vào bụng luôn vậy.
Còn lần này thì đặc biệt mãnh liệt, rách cả đầu lưỡi cậu.
Viền mắt của hoàng đế nhỏ hồng hồng, quen miệng mắng hắn vài câu.
Thanh âm mềm mại, cả người cũng mềm mại, nhìn qua rất dễ khiến người khác nổi lên ham muốn bắt nạt.
Nhiếp Nhung thành thục vận nội công đè nén lửa dục của mình, sau đó ôm hoàng đế nhỏ xuống xe ngựa.
"Thả trẫm ra! Trẫm muốn tự đi!"
Đường Hi phản kháng bất thành, bị trường bào đen bao phủ kín mít.
Nhiếp Nhung dễ dàng áp chế cậu, thấp giọng nói: "Ngoan, đường đi nơi này rất xấu, để ta ôm ngươi về doanh trướng trước."
Đường Hi cảm nhận được vô số ánh nhìn của mọi người, hoàng đế nhỏ ngại ngùng không dám giãy giụa nữa, ngoan ngoãn để hắn ôm đi.
【, rốt cuộc hắn đang đưa tôi đi đâu vậy?】
một lời khó nói hết:【Quân doanh.】
Nếu như vậy thì chẳng phải trong ngoài đều người của hắn sao?
Xong rồi, thật sự đi không được rồi...!
Đường Hi tức giận mài răng trên vai Nhiếp Nhung, nước miếng ướt nhẹp một mảng.
Nhiếp Nhung dừng bước một chút, gương mặt vẫn bình tĩnh đi về phía lều vải.
Tuy lều của hắn là cái to nhất nhưng so với hoàng cung thì kém xa một trời một vực.
Đường Hi đứng trong lều quét mắt nhìn quanh, nghĩ đến việc nhân viên dọn phân luôn phải sinh hoạt trong hoàn cảnh này mà đau lòng, nhưng ngoài mặt cậu không thể không làm ra vẻ kiêu căng ghét bỏ nơi này.
Đôi mắt to tròn long lanh tràn ngập vẻ bất mãn.
Hùng Thành đúng lúc đi vào, nghe được hoàng đế nhỏ đang cố tình gây sự.
Hoàng đế nhỏ vốn nghĩ mình sẽ bị Hùng Thành khinh thường nhưng cậu lại trơ mắt nhìn hán tử cao to vạm vỡ chỉ vì vài câu nói ghét bỏ của mình mà tay chân luống cuống.
Thậm chí Hùng Thành còn sinh ra bất mãn với tướng quân, hắn cảm thấy hoàng đế nhỏ da dẻ mềm mại thế này thì không nên đến nơi đây chịu khổ cùng đám hán tử bọn họ.
Nhiếp Nhung liếc mắt nhìn hoàng đế nhỏ, hừ lạnh: "Nuông chiều từ bé."
Ngoài miệng thì hung ác nhưng động tác lại vô cùng dịu dàng không ai sánh bằng.
Đường Hi mặc kệ nhân viên dọn phân đang ăn giấm lung tung, tự mình ra ngoài quân doanh đi dạo một vòng.
Lượn qua lượn lại một hồi, tất cả mọi người trong doanh đều biết tướng quân bắt cóc được một tiểu công tử khôi ngô tuấn tú, cực kỳ sủng ái nuông chiều.
Rất ít người biết được thân phận thật sự của Đường Hi, cậu ở trong quân doanh vô cùng tự do tự tại.
Đường Hi nhìn thấy vài tiểu trợ binh, nhìn qua cùng lắm cũng chỉ chừng mười một mười hai tuổi.
Còn nhỏ như vậy mà đã sung quân rồi sao?
Nhiếp Nhung nhìn thấu sự nghi hoặc trong mắt cậu, nhàn nhạt giải thích: "Có vài gia đình nghèo, cơm không có ăn nên đem con mình tới gia nhập quân doanh làm lính."
Loại lính này dưới tay hắn rất ít, phá vũ quân cơ hồ đều là tinh anh trong tinh anh, những đứa trẻ vô dụng như vậy nếu mà được đưa đến những quân doanh khác thì chắc chắn sẽ bị hành đến không ra hình người.
Những binh mà hoàng đế nhỏ nhìn thấy là những người hắn đã cứu ra từ nơi ấy.
Đường Hi đau lòng, nếu ở thế giới của cậu thì những đứa nhỏ này chỉ đang ở tuổi ăn tuổi học
Nhưng bạo quân nhỏ chỉ biết ăn cháo với thịt() nên Đường Hi bất đắc dĩ ngây thơ hỏi: "Tại sao nhà bọn họ lại nghèo?"
"Trẫm trị vì quốc thái dân an, hẳn là sẽ không có người nghèo.
Rõ ràng hàng năm trẫm đã trích ra rất nhiều tiền từ quốc khố, sẽ không nghèo đến nỗi không có thịt để ăn."
Xưa nay chưa có ai nói cho hoàng đế nhỏ biết cuộc sống của dân nghèo bên ngoài hoàng cung là như thế nào?
Cứ như là đứa nhỏ không hiểu chuyện đúng sai vậy.
Sự thật là số tiền đó chẳng đến được tay dân nghèo, bọn họ từ không có thịt để ăn biến thành đến một hạt cơm cũng chẳng có.
Nhiếp Nhung chậm rãi dẫn dắt: "Là do số tiền đó đều rơi vào túi của những tên có lòng."
"Có lòng?" Đường Hi nghiêng đầu.
"Hoàng thượng nên học cách phê tấu chương thôi." Nhiếp Nhung lấp lửng chuyển đề tài.
Đường Hi vân vê ngón tay út của mình: "Tất cả tấu chương đều do thừa tướng phê hết."
"Nhưng thừa tướng lại khiến dân chúng không có cơm ăn áo mặc." Nhiếp Nhung đưa mắt nhìn một tiểu binh vừa đi ngang qua.
Hắn biết tâm của hoàng đế nhỏ cũng mềm mại như người vậy.
Lần trước cố ý tạo khoảng cách giữa Thẩm Hành và hoàng đế nhỏ, xem ra bây giờ đã phát huy tác dụng.
"Vậy thì không để Thẩm Hành phê duyệt nữa," thái độ Đường Hi tùy tiện, "để Nhiếp tướng quân ngươi làm đi, ngươi hãy phụ trách làm cho bọn họ có cơm no áo ấm."
Trái tim Nhiếp Nhung như được ngâm trong lọ mật, vô cùng ngọt ngào.
Những ngày qua ở cùng hoàng đế nhỏ, hắn biết y là đứa nhỏ mà chỉ cần cho kẹo là sẽ ngoan ngoãn đi theo người đó.
Dễ dụ cực kì, vậy nên trong hai năm này mới bị Thẩm Hành dụ dỗ đến đầu óc mụ mị.
Tuy hắn bắt cóc hoàng đế nhỏ nhưng lại vô cùng tỉ mẩn chăm sóc người nọ.
Ngoài mặt hoàng đế nhỏ không đánh thì mắng hắn nhưng thật ra trong lòng đã buông bỏ tầng tầng phòng bị.
Lúc ban đầu, khi mới vừa đụng vào thì còn xù lông vươn móng, bây giờ lúc được hôn đến thoải mái thì sẽ chủ động lộ ra tai mèo cho hắn sờ.
Lại còn muốn đem tấu chương cho hắn chỉnh lý, có thể nói địa vị của hắn đã hoàn toàn thay thế thừa tướng trong lòng hoàng thượng.
Nhiếp Nhung cúi đầu nhìn hoàng đế nhỏ đang được bảo hộ trong lòng mình, chậm rãi nói: "Bình dân trị quốc là việc lớn của hoàng thượng, quốc sự cũng phải qua tay người xử lý, không ai có thể cướp đi được."
Đây là lần đầu tiên có người khẳng định với cậu như vậy.
Làm sao mà cậu không từng nghĩ đến muốn tự mình phê duyệt tấu chương, bao nhiêu quyền lực đều tập trung trên người thừa tướng và tướng quân, nếu hai người họ không chấp thuận thì cậu cũng không có quyền được lựa chọn, ngoan ngoan bị dưỡng đến phế.
Nhưng bây giờ người này lại nói muốn bình dân cũng là do cậu làm, quốc sự thì cũng phải qua tay cậu xử lý...!
Đường Hi ngẩng đầu nhìn hắn, nửa ngày mới thốt ra được một từ: "Ừm."
---
Hết chương
Chương
Chú thích:
()Câu gốc là 何不 食 肉糜: Theo Sử sách thời Tấn, năm nọ có nạn đói, dân không có ăn, chỉ biết đào rễ cỏ vỏ cây để ăn, vô số người chết đói.
Tin tức nhanh chóng được báo về hoàng cung, Tấn Huệ Đế ngồi trên ngai vàng nghe thừa tướng báo cáo, trong lòng rất khó hiểu.
Tấn Huệ Đế "tốt bụng" muốn làm điều gì đó cho dân mình, cuối cùng sau khi suy ngẫm đã đưa ra một "giải pháp", đó là: "Nếu dân không có lương ngô để ăn thì sao bọn họ lại không ăn cháo với thịt?".