Cũng không thể trách cậu ta hỏi câu này, khi nhìn thấy hiện tượng kỳ quái thế này trong một khung cảnh quỷ dị như vậy thì sẽ khiến người ta vô thức mà tìm một lý do hợp lý để tự giải thích cho bản thân.
Bạch Kiều Sinh chỉ có thể nghi ngờ thiếu niên trước mắt có sở thích đặc biệt gì đó nên mới đeo đồ vật cosplay này.
Trong đầu chỉ vừa nghĩ nhưng ngoài miệng đã thốt ra, vừa nói xong cậu ta lập tức hối hận, nhanh chóng bổ sung thêm: "Không cần, cậu không cần phải trả lời câu hỏi của tôi đâu, tôi chỉ thuận miệng nói thôi."
Càng giải thích thì lại càng kỳ quái hơn.
Đường Hi yên lặng một lát, sau đó mỉm cười nói không sao: "Cái này chỉ là đạo cụ mà thôi."
Thật ra bây giờ cậu vô cùng muốn đào một cái hố để chui xuống ghê.
Bạch Kiều Sinh nhìn sóng bình luận đang điên cuồng nhảy trên màn hình, chọn một câu có thể xua tan bầu không khí lúng túng này: "Đã trễ thế này rồi mà cậu còn đến đây làm gì vậy?"
Vốn dĩ đây là một câu hỏi vô cùng kỳ quái trong khung cảnh quỷ dị này, thật giống như chỉ một giây sau đối phương sẽ biến thành ác quỷ ăn thịt người nói ta ở đây để đợi cậu đến, nhưng bởi vì người trước mặt vô cùng xinh đẹp nên mới thay đổi khẩu vị.
Trên sóng bình luận cũng bắt đầu đùa giỡn lưu manh.
Khu bình luận: Đẹp trai quá đi, đang cos nhân vật nào vậy?
Khu bình luận: Đúng vậy người đẹp nhỏ, đã trễ như vậy mà đi lung tung ở bên ngoài làm gì thế! Mau ngoan ngoãn chui vào ổ chăn của mị nè!
Khu bình luận: Thiếu niên đeo tai mèo ơi, tui tới đây! Bảo bối ơi muộn vậy rồi hãy nhanh về nhà đi! Nhà! Tui! Nè!
Còn có người bình luận nói đây là bạn trai lạc đường của tui, xin chờ chút.
còn rất tri kỷ giúp Đường Hi chiếu bình luận lên trong đầu cho cậu xem.
Vậy nên những lời đùa giỡn lưu manh trên sóng bình luận đều bị Đường Hi nhìn thấy không sót một chữ.
Gương mặt ẩn trong bóng tối của cậu dần đỏ lên, tai nhỏ cũng cụp xuống.
Cũng may là người bình thường thì không có khả năng nhìn xuyên bóng tối, trong màn đêm mơ hồ thì cũng chỉ có thể thấy được đạo cụ như tai mèo.
"Tôi, tôi đến đây để thu thập tư liệu sống!" Đường Hi nói dối: "Tôi đến để quay video kinh dị."
Bạch Kiều Sinh nghe vậy cười cười, giọng nói cũng thả lỏng hơn: "Cậu cũng có hứng thú với mấy chuyện kinh dị thần quái hả?"
Tôi chính là chuyện thần quái đây nè.
Đường Hi yên lặng phun tào, không dám để lộ ra, chỉ mỉm cười gật đầu.
Mới chỉ gặp mặt trong mười mấy phút ngắn ngủi mà cậu như đã bị dán lên người mấy cái nhãn lạ lùng kỳ quái.
Mà lúc này Quý Phược Thanh đi phía trước dường như không biết mình đã bỏ rơi tiểu thức quỷ, hắn lạnh lùng mang theo hai học sinh đang ngất xỉu ra ngoài, muốn nhanh chóng ném bọn họ cho Quý Tử Ngang.
Đường Hi sợ lớp học trên kia không còn kim quang bao phủ nữa sẽ trở nên âm u, cậu bèn nói dối với Bạch Kiều Sinh là mình vừa mới đi từ trên tầng cao nhất xuống, bên trên chẳng có gì cả.
"Với lại nó đã rất cũ rồi, còn rất bẩn nữa, trên sàn còn có mấy lỗ hổng nguy hiểm lắm." Đường Hi nghiêng đầu nỗ lực tưởng tượng ra khung cảnh đáng sợ, tốt nhất là làm cho cậu ta không dám đi lên nữa.
Bạch Kiều Sinh yên lặng nhìn thiếu niên trước mắt đang lóng ngóng miêu tả, hệt như một con vật nhỏ đang cố gắng kìm nén, rụt rèn vươn móng vuốt gãi gãi.
.
Ngôn Tình Ngược
Sóng bình luận lại bắt đầu náo nhiệt.
Khu bình luận: Người đẹp nhỏ này một mình can đảm chạy đến đây quay video, bây giờ lại sợ đến nỗi không dám về nhà.
A a a a đây là tiểu khả ái tuyệt thế vô song gì thế này!
Khu bình luận: Vừa nhìn là đã biết bạn nhỏ muốn cậu đi cùng rồi, nhưng lại vô cùng kiêu ngạo, streamer ơi tôi khuyên cậu nên phân biệt được nha, đừng đi lên lầu nữa, cùng đi với cậu ấy nhanh đi, đừng để tui phải quỳ xuống van xin cậu a a a!
Khu bình luận: Bạn nhỏ dễ thương đừng sợ! Tôi đến đưa cậu về nhà liền đây!
Thấy bọn họ như là đang hiểu lầm cái gì đó, Đường Hi muốn mở miệng giải thích nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Bạch Kiều Sinh không cho cậu cơ hội xoắn xuýt, chủ động nói: "Vậy tôi không đi lên nữa, tôi đi về cùng cậu nha."
Dù sao thì cậu cũng đã đạt được mục đích, Đường Hi nhanh chóng gật đầu, tai nhỏ trên đỉnh đầu lắc lư.
Bạch Kiều Sinh quay người đi trước dẫn đường, Đường Hi không thể để lộ đuôi mèo nên chỉ có thể theo sau.
Ghi hình phát sóng là phải hướng di động về phía trước, trong màn hình lập tức mất đi hình ảnh Đường Hi.
Bên trong sóng bình luận nhanh chóng vang lên tiếng gào thét bi thương.
Khu bình luận: Mị muốn xem anh đẹp trai! Quay máy ảnh lại đi mà!!!
Khu bình luận: Nghe nói ở đây có hai anh đẹp trai đang tương tác với nhau, rồi trai đẹp đâu???
Bạch Kiều Sinh chỉ lo tập trung tạo dựng bầu không khí kinh dị cho buổi phát sóng trực tiếp nên cũng không xoay màn hình lại theo yêu cầu của khán giả.
Quý Phược Thanh vừa đi xuống lầu ném người cho Quý Tử Ngang, lúc quay đầu lại thì mới phát hiện tiểu thức quỷ lẽ ra đang đi cùng hắn bây giờ lại không thấy đâu
Gương mặt hắn đen lại, nhấc chân muốn đi vào trong thì lập tức thấy được tiểu thức quỷ đang được một người dẫn ra.
Lúc đến thì Bạch Kiều Sinh lén lút đi vào từ cầu thang khác, còn lúc về thì lại quang minh chính đại từ cửa chính bước ra.
Quý Tử Ngang vẫn còn đang kinh ngạc vì hai học sinh mất tích kia thế mà vẫn chưa chết, bỗng y cảm nhận được bầu không khí xung quanh Quý thiên sư đột nhiên trầm xuống.
Y nhanh chóng ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên tai mèo của Đường Hi, con ngươi lập tức mở to.
Lúng túng che giấu sự thất thố của mình, y nhìn về phía Bạch Kiều Sinh, hỏi: "Sao lại là cậu nữa, sao cậu đi vào đây được?"
Bạch Kiều Sinh cũng không nghĩ đến sẽ gặp họ ở nơi này, cậu ta cũng chẳng có ấn tượng gì về Quý Tử Ngang nhưng đối với Quý Phược Thanh thì ngược lại.
Cũng không hẳn là do dáng vẻ của người đàn ông này vô cùng tuấn mỹ mà cậu ta nhớ rõ mà là do người này đã cướp mèo nhỏ mà cậu ta nhặt được.
Bạch Kiều Sinh có hơi bực bội: "Tôi vào bằng cách nào thì có liên quan đến anh sao, tiên sinh? Nhìn anh cũng không giống nhân viên ở trường này lắm."
Cậu ta kiêng kỵ Quý Phược Thanh, không dám trực tiếp hỏi hắn mèo nhỏ thế nào rồi, đồng thời cũng không tò mò như những người khác.
Không quan tâm đến bầu không khí giương cung bạt kiếm của hai người họ, Quý Phược Thanh đi đến trước mặt Đường Hi, nhéo nhéo tai mèo như là đang trừng phạt: "Ai cho chạy lung tung, hửm? Thức quỷ thì phải luôn luôn ở bên cạnh chủ nhân."
Vốn dĩ hắn muốn hung dữ với tiểu thức quỷ không nghe lời này một chút, nhưng khi nhìn thấy gương mặt oan ức của cậu thì tâm can mềm nhũn, cuối cùng cũng chỉ có thể nhéo nhéo tai mèo.
Đường Hi yếu ớt run run tai nhỏ, nỗ lực né tránh bàn tay ác quỷ kia.
Hai người không coi ai ra gì mà thân mật, Quý Phược Thanh thân hình cao lớn cơ hồ bao phủ toàn bộ thiếu niên.
Cảnh này vừa vặn được máy ghi hình của Bạch Kiều Sinh quay được, khán giả trong phòng trực tiếp lập tức tăng nhanh chóng mặt, đưa thẳng phòng trực tiếp này nằm lên vị trí đầu bảng đề cử.
Khu bình luận: Tui mới tới, xin hỏi đây là một đôi phải không?
Khu bình luận: Sao chỗ này nhìn quen quen vậy...!Giống trường cũ của tôi ghê...!
Khu bình luận: Lúc đầu còn cảm thấy người đẹp nhỏ này xứng đôi với Kiều Kiều, thật xin lỗi! Thì ra là đã có đôi có cặp rồi khà khà khà...!
Khu bình luận: Tai mèo trên đầu người đẹp nhỏ là do chính tay người đàn ông đến cả bóng lưng cũng đẹp trai này đeo có phải không...!Sáp phi huynh đệ.
Nhiều thêm một người xem thì nguy cơ bị lộ tẩy càng cao, hơn nữa ánh sáng ở đây tốt hơn lúc còn trong tòa nhà nên càng có khả năng để lộ vị trí trường học, Bạch Kiều Sinh vội vàng tạm biệt khán giả rồi tắt phát sóng.
Quý Phược Thanh chạm nhẹ vào tai và đuôi mèo, làm cho nó tạm thời biến mất.
Đường Hi vẫy vẫy đuôi, cậu vẫn cảm nhận được đuôi nhỏ vẫn còn ở trên xương cụt, không hề biến mất.
Bạch Kiều Sinh chú ý đến hai học sinh đang ngất xỉu trên mặt đất, cậu ta cau mày ngồi xổm xuống sờ mạch trên cổ tay của bọn họ: "Hai người này bị gì vậy?"
Quý Tử Ngang: "Chỉ là ngất xỉu mà thôi, tôi đã gọi xe cứu thương rồi."
Bạch Kiều Sinh sợ bọn họ không chống đỡ được nữa, vội vàng làm sơ cứu khẩn cấp cho bọn họ.
Một lúc sau, một trong hai học sinh chậm rãi tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra đã bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, suýt nữa đã dọa cậu ta ngất thêm lần nữa, nhưng cậu ta vừa định thần lại, phát hiện cuối cùng mình cũng thoát khỏi tòa nhà dạy học kia, thần kinh căng thẳng hơn nhiều ngày rốt cuộc cũng được buông xuống, mừng đến phát khóc.
Đôi môi mấp máy mấy lần cũng không thể thốt nên lời.
Bạch Kiều Sinh lấy nước khoáng và bánh mì từ trong ba lô ra đưa cho học sinh nọ, mỗi lần đi phát sóng trực tiếp cậu ta đều cẩn thận trang bị đầy đủ những vật thiết yếu này.
Học sinh nọ nhận lấy, bắt đầu ăn như hùm như sói, ăn được hai miếng thì không kìm được mà bật khóc nức nở.
Sợ hãi căng thẳng bấy giờ mới được thoải mái phóng thích.
Quý Tử Ngang: "Mấy cậu bị nhốt ở trong đấy gần một tháng, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Thân là một thầy trừ tà, y chỉ tập trung vào vấn đề này.
Quỷ khí bên trong tòa nhà hoang vẫn còn, y biết Quý lão tổ vẫn chưa tiêu diệt con quỷ bên trong.
Trước giờ Quý lão tổ chưa từng để xảy ra chuyện này, khả năng duy nhất chính là thức quỷ ngốc nghếch của lão tổ phạm sai lầm.
Nếu thức quỷ làm nhiệm vụ thất bại thì rất có thể sẽ bị chủ nhân trách phạt, hình phạt rất nghiêm khắc.
Muốn thuần quỷ thì chỉ có roi, còn hoa tươi hay những lời dỗ dành ngon ngọt thì vô cùng vô nghĩa với ác quỷ.
Quý Tử Ngang không hề thích ác quỷ đột nhiên xuất hiện bên người Quý thiên sư, cho dù có xinh đẹp thế nào thì vẫn đối nghịch như nước với lửa với thầy trừ tà bọn họ.
Nhưng y vẫn không nhịn được mà giúp cậu hỏi chuyện.
Ác quỷ ngu ngốc này chỉ biết lo lắng nhìn học sinh kia, ngay cả một chút manh mối cũng không mang về được, chẳng trách nhiệm vụ lại thất bại.
Quý Tử Ngang tự an ủi bản thân là do y chỉ muốn đuổi quỷ chứ không phải muốn giúp thức quỷ ngu ngốc này tìm được manh mối.
Học sinh nọ khóc nức nở, nghẹn ngào kể lại: "Quỷ, có quỷ, tôi với Lỵ Lỵ không thể chạy thoát khỏi chỗ đó được."
Cậu ta vô cùng vất vả trắc trở mới nói tròn câu, Đường Hi tốn hết sức chín trâu hai hổ mới có thể làm cậu ta bình tĩnh lại.
Hai đứa nhỏ xui xẻo này bị tách ra khỏi bốn người kia, lập tức bị ma nữ nhìn chằm chằm truy đuổi.
Hai người họ tuyệt vọng phát hiện cho dù làm cách nào thì cũng không thể thoát khỏi tòa nhà dạy học này được, vậy thì không bằng cứ tìm một chỗ để trốn đi, trời xui đất khiến bọn họ trốn được vào nhà vệ sinh nam, đây là nơi duy nhất mà ma nữ không thể đặt chân vào.
Thế nên bọn họ trốn ở trong nhà vệ sinh nam uống nước lã và ăn một ít đồ ăn vặt mang theo, cố gắng cầm cự đến bây giờ.
Còn lúc mọi người đi vào đây để tìm kiếm bọn họ thì lại bị quỷ khí che mắt nên không thể tìm ra.
Không biết nên tính đây là xui xẻo hay là may mắn nữa.
Đường Hi thở dài, chẳng lẽ tất cả ác quỷ đều có thói hư tật xấu này sao?
Điền Nhu Nhu này cũng thích việc đùa bỡn với con mồi, không giết ngay nên mới tạo cơ hội cho bọn họ trốn vào nhà vệ sinh nam.
Nguyên chủ cũng vậy, cậu ta cũng không trực tiếp giết người nên mới để cho tên thầy trừ tà năm đó chạy trốn, để các thầy trừ tà khác chú ý đến rồi bị đuổi giết như trong cốt truyện.
Cũng do vậy nên cô cũng chưa thật sự giết người vô tội, Đường Hi mới có thể nhẹ nhõm giúp cô điều tra chân tướng năm xưa.
Bất quá Điền Nhu Nhu không đi vào nhà vệ sinh nam là do khi còn sống không có thói quen sao?
Sau khi hóa quỷ thì đạo đức lý trí đều dần mất đi, sao có thể quan tâm đến vấn đề nhỏ nhặt như xông vào nhà vệ sinh nam này.
Chưa kể đến nguyên tòa nhà dạy học bỏ hoang này đã là địa bàn của cô.
Đường Hi hơi nghi ngờ nhưng đáng tiếc là bọn họ không có cơ hội hỏi nữa, xe cứu thương đã đến rồi.
Vì bệnh nhân cần được nghỉ ngơi nên cậu cũng không tiện hỏi thêm.
Còn phó hiệu trưởng vì sợ hãi đã phóng xe về nhà từ lâu, trong lòng cầu nguyện ngày mai sẽ nhận được tin báo đã trừ tà thành công.
Nhưng lúc nửa đêm thì đã nhận được tin báo vô cùng may mắn hơn nữa.
Hai học sinh mất tích kia vậy mà lại còn sống!
Đến cả áo khoác cũng không thèm mặc, ông vội vã chạy tới bệnh viện, nắm chặt tay Quý Tử Ngang không buông: "Cảm ơn, vô cùng cảm ơn đại sư, chuyện này rất rất quan trọng đến danh tiếng trường học của chúng tôi, cảm ơn ngài nhiều lắm."
Ông ta theo bản năng muốn quay qua bắt tay với Quý Phược Thanh nhưng hắn chẳng thèm để ý đến, ông ta lúng túng hướng mắt về phía Bạch Kiều Sinh: "Vị tiên sinh này cũng là thầy trừ tà sao, quả nhiên là nhân tài tuổi trẻ tài cao."
Bạch Kiều Sinh khẽ cao giọng: "Thầy trừ tà?".