Thông qua cửa sổ xe thì người bên trong sẽ không nhìn thấy bên ngoài.
Đường Hi ôm bó nhang ngốc nghếch đối mặt với Bạch Kiều Sinh đang gõ cửa xe.
Cậu sợ đến mức đuôi cũng muốn xù lông.
Sao thụ chính lại đến đây?
Quý Phược Thanh đã làm cho tai và đuôi mèo của Đường Hi biến mất, hắn không muốn để cho bất kỳ ai thấy được dáng vẻ này của tiểu thức quỷ.
Bạch Kiều Sinh dường như nhận ra xe của bọn họ, cậu ta kiên nhẫn gõ cửa dù nó chẳng được kéo xuống.
Đường Hi thổi tắt nhang, luống cuống giấu đi, làm xong hết mọi chuyện thì cậu mới dám hạ cửa sổ xuống.
Giây phút đầu tiên nhìn thấy Đường Hi, Bạch Kiều Sinh ngây ngẩn cả người, gương mặt vốn tái nhợt của thiếu niên giờ đây đã trắng nõn ngọt ngào, đôi môi sưng đỏ, chỉ cần nhìn qua cũng biết là mới bị người khác giày vò.
Bạch Kiều Sinh kịp phản ứng lại, tươi cười với Đường Hi: "Thì ra là cậu, cậu đến đây để điều tra tòa nhà dạy học bị bỏ hoang kia sao?"
Tối hôm đó cậu ta cùng đưa hai học sinh ngất xỉu kia vào bệnh viện, cũng nghe được toàn bộ chuyện không nên nghe.
Bạch Kiều Sinh: "Trong đó có quỷ thật sao?"
Cậu ta đè thấp giọng, tràn đầy hiếu kỳ và kích động.
Xem ra cậu ta rất thích những chuyện kinh dị thần quái, Đường Hi sợ khi cậu ta nhìn thấy Điền Nhu Nhu, có khi nào cậu ta sẽ xông đến bắt cô ta đi nghiên cứu hay không.
Cậu thân là quỷ, không thể tiếp xúc quá nhiều với con người, chỉ có thể hướng mắt xin sự giúp đỡ từ Quý Phược Thanh.
Nhưng Quý Phược Thanh lại chăm chú nhìn ngắm bàn tay của Đường Hi, nhẹ nhàng vuốt ve như đang thưởng thức một khối ngọc dễ vỡ, hoàn toàn không có hứng thú gì với Bạch Kiều Sinh.
Đường Hi đành phải tự mình ứng phó: "Chắc là có đó."
Cậu vừa mới quay đầu lại, rốt cuộc Bạch Kiều Sinh cũng thôi kích động, chú ý đến tư thế vô cùng thân mật của hai người họ.
Cậu ta cuối cùng cũng biết đôi môi sưng tấy của thiếu niên là do ai gây ra.
Bạch Kiều Sinh sững sờ, trong lòng có chút mất mát nhưng cũng không hiểu tại sao lại như vậy.
Cậu ta chợt nhớ lại ngày đó bên trong sóng bình luận náo nhiệt kêu gào cậu ta và thiếu niên rất xứng đôi, nhưng từ sau khi Quý Phược Thanh xuất hiện thì sóng bình luận đã thay đổi chiều gió.
Cho dù người đàn ông này chỉ để lộ bóng lưng nhưng sóng bình luận cũng luôn mồm gào thét xứng quá đi.
Cậu ta và thiếu niên nọ cứ như người của hai thế giới khác nhau.
Bạch Kiều Sinh chỉ thất thần đúng hai giây, sau đó nhanh chóng trưng ra gương mặt vui vẻ: "Cậu cũng là thầy trừ tà sao?"
Ngày đó phó hiệu trưởng lỡ miệng hỏi, cậu ta cũng thật sự thuận theo đó mà tìm kiếm các thông tin về thầy trừ tà, tận dụng những mối quan hệ của mình để thăm dò một số tin tức mà vốn dĩ cậu ta không thể nào biết được.
Trên đời này thật sự có thầy trừ tà, nhưng vòng tròn này vô cùng kín kẽ, người ngoài rất khó tiếp xúc được.
Như vậy cũng đã chứng minh thế gian này có ma quỷ tồn tại.
Đường Hi im lặng nhìn cậu ta, cậu không thể mở miệng giải thích mình là ác quỷ, trước kia lại còn muốn ăn thịt cậu ta nữa.
Cậu chỉ có thể ậm ừ có lệ.
Cũng may Trần Thanh đúng lúc trở về giải vây cho Đường Hi.
Trần Thanh từ miệng những học sinh thì cũng thu thập được tin tức hệt như nam sinh kia đã nói, chỉ có điều bên các giáo viên lại có chút khác.
Theo các giáo viên kỳ cựu thì do tòa nhà kia quá nguy hiểm nên mới cấm học sinh đến gần, còn lời đồn đại kia là do các học sinh tự truyền tai nhau, truyền đến tận mười mấy năm mà đến bây giờ mới có người gặp chuyện.
Bạch Kiều Sinh tự nhiên đứng kế bên nghe, cậu ta góp ý phân tích: "Có lẽ là vì danh tiếng của trường học nên bọn họ mới che giấu chuyện này, bây giờ xảy ra chuyện thì chỉ có thể phủ nhận."
Muốn điều tra lại sự việc mười mấy năm trước thì quả thật rất khó khăn.
Ngôi trường này có thể được xem là trường cấp ba trọng điểm, nếu để lộ ra việc có học sinh bị bạo lực học đường dẫn đến tự tử thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của trường.
Đường Hi chọt chọt hệ thống:【, tôi muốn nộp kết quả.】
【Điền Nhu Nhu chết là do bị bạo lực học đường!】
Nghĩ đến đây, cậu tức giận siết chặt quả đấm nhỏ.
Không ngờ suy nghĩ một hồi, tiếc nuối nói:【Xin lỗi, đáp án của cậu không đúng.】
Đường Hi sửng sốt:【Sai rồi sao?】
Trước mắt tất cả manh mối cậu có được đều hướng về việc Điền Nhu Nhu chính là cô gái vô tội bị bạo lực học đường mà nhảy lầu tự tử vào mười mấy năm trước.
Chẳng lẽ cô ta chết là do nguyên nhân nào khác sao?
:【Tiếc quá, cậu trả lời sai rồi, sẵn tiện tôi nhắc luôn, cậu chỉ có hai cơ hội để trả lời thôi đó.】
Con mèo ngốc không ngờ lại còn giới hạn cơ hội trả lời, cậu chớp chớp mắt, hỏi:【Nếu tôi không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ bị trừng phạt sao?】
Lần này cậu thận trọng hơn, bởi vì chỉ còn có một cơ hội mà thôi.
:【Cậu sẽ không bị trừng phạt, nhưng mà Điền Nhu Nhu sẽ bị mắc kẹt trong khoảnh khắc cô ta tự tử vĩnh viễn.】
Cũng có nghĩa là cô ta sẽ không ngừng tự sát, cũng không hại người được, thống khổ cả đời.
Đường Hi trợn to mắt, tuy cậu không bị trừng phạt nhưng cậu vẫn rất tức giận.
oan ức:【Loại nhiệm vụ nhỏ ngẫu nhiên rơi xuống này không phải do tôi quy định mà.】
Đường Hi nhẹ dạ cả tin:【Được rồi, tôi không làm khó cậu nữa.】
Cậu kéo tay áo của Quý Phược Thanh: "Em nghĩ không phải là do cô ta tự sát đâu."
Quý Phược Thanh nhìn đôi mắt to tròn của mèo nhỏ, khẽ cười: "Sao đột nhiên lại thông minh như vậy, hửm?"
Ý của cậu chính là cậu không nghĩ Điền Nhu Nhu tự tử là do bị bạo lực học đường.
Đường Hi vô cùng tự tin, ngữ khí đều cao lên mấy phần: "Có thể chúng ta đã bị mắc kẹt trong những suy luận sai lầm rồi, phải tìm manh mối từ góc độ khác mới được."
Cậu đẩy cửa xe bước xuống, vẻ mặt vô cùng hào hứng.
Trong mắt Quý Phược Thanh, bọn họ cứ như đang chơi trò chơi gia đình thuở bé vậy, hắn dung túng cho tiểu thức quỷ muốn làm gì thì làm, cũng không hề cảm thấy phiền phức như hắn đã nghĩ.
Quý Phược Thanh: "Em có nhớ cô gái trong lời đồn được miêu tả như thế nào không?"
Đường Hi nghĩ nghĩ, nghiêng đầu trả lời: "Người ta nói nhà cô ấy rất nghèo, lâu lâu còn đi lục thùng rác vì không có tiền mua đồ ăn nữa."
Câu nói này hệt như một chiếc chìa khóa tìm được ổ khóa tương ứng, những chi tiết nhỏ nhặt bị lãng quên lúc trước giờ đã dần rõ ràng hơn.
"Không đúng, Điền Nhu Nhu có học khiêu vũ, cô ấy còn muốn tham gia một cuộc thì nữa mà," Đường Hi kích động "Cô ấy không phải kiểu nữ sinh nghèo đến mức không đủ tiền ăn cơm hay đóng học phí!"
Vậy mà ngay từ đầu cậu đã đi nhầm hướng.
Bạch Kiều Sinh nghi ngờ: "Điền Nhu Nhu có phải là hồn ma ở tòa nhà bỏ hoang không? Sao chúng ta không đi điều tra hồ sơ của trường nhỉ?"
Kiểm tra thử xem trong hồ sơ có ghi chép lại sự việc nữ sinh lớp - mất tích vào mười mấy năm trước không, như vậy thì có thể biết được độ đáng tin của tin đồn này, ít nhất thì nhà trường sẽ không thể nào xóa bỏ hoàn toàn dấu vết tồn tại của một nữ sinh tự tử vào lớp , cùng lắm thì tư liệu của lớp cũng sẽ có.
Tuy nhiên, khối lượng công việc này có hơi nặng, bởi vì tin đồn không nói rõ cụ thể mười mấy năm là bao nhiêu năm.
"Quý lão tổ!" Quý Tử Ngang đã đuổi kịp, y cúi đầu chào Quý Phược Thanh trước khi hắn bước ra khỏi xe.
Sau đó mới nhìn về phía Trần Thanh, cau mày: "Tôi đã giải quyết xong mọi việc rồi, nếu không có gì thì mời cậu về giùm cho."
Quý thiên sư không thích có quá nhiều người đi cùng mình.
Trần Thanh nhìn nhìn về phía Quý Phược Thanh, bày ra bộ dáng đáng thương.
Nhưng toàn bộ sự chú ý của Quý Phược Thanh đều dành cho Đường Hi, chẳng thèm cho hắn một cái liếc mắt.
Gương mặt Trần Thanh méo mó, hắn vất vả chân chó chạy đi chạy lại, vậy mà lại không thể hoàn thành nhiệm vụ của các trưởng lão giao cho thì làm sao cam lòng trở về được.
Quý Phược Thanh lại không phản ứng gì, Trần Thanh chỉ có thể miễn cưỡng cười với Đường Hi: "Việc điều tra hồ sơ thì cứ giao cho tôi là được."
Đường Hi rụt rè ngẩng đầu nhìn hắn, cậu có thể cảm giác được người trước mắt này không thích mình...!
Nhưng cũng cảm giác được hắn không nói dối.
Thời gian gấp gáp, giúp được gì thì giúp.
Vì vậy cậu gật gật đầu.
Trần Thanh thở phào nhẹ nhõm, dường như hắn rất sợ cậu đổi ý, liên tục nói cảm ơn như súng liên thanh.
Dù sao Bạch Kiều Sinh cũng là một người thông minh, cậu ta nhanh chóng hiểu rõ quan hệ của mấy người này.
Hiếm khi cậu ta đứng cùng chiến tuyến với Quý Tử Ngang, ngoài cười nhưng trong không cười: "Vậy bây giờ cậu tranh thủ đi đi, có thể đến thư viện hoặc phòng giáo vụ để tìm hồ sơ."
Rõ ràng là có thể đi chung đường với bọn họ, nhưng mà Bạch Kiều Sinh lại nói vậy làm cho hắn không đi không được.
Trần Thanh nghiến răng nghiến lợi, nhưng lúc đối mặt với Đường Hi thì hắn lập tức cụp đuôi.
Bởi vì hắn có tâm tư riêng nên rất sợ ác quỷ hung bạo này, không dám nhiều lời nữa, lập tức quay người bước đi.
Tâm trạng của Quý Tử Ngang tốt lên, y nhìn về phía Bạch Kiều Sinh, cũng không quan tâm tới việc một người bình thường mà lại muốn đi trừ tà cùng bọn họ.
Bất quá bây giờ y cũng không hiểu lão tổ muốn làm gì.
Dung túng ác quỷ kia, cùng nó làm những việc vô nghĩa.
Nếu cứ như vậy thì thức quỷ sẽ có tư duy riêng, rất dễ phản phệ lại chủ nhân.
Nhưng người này lại là Quý Phược Thanh, vì vậy khả năng phản phệ bằng không.
Tâm tình của Quý Tử Ngang vô cùng phức tạp, lúc phản ứng lại thì bọn họ đã đi đến phòng làm việc của phó hiệu trưởng.
Đường Hi đưa tay gõ cửa, trước khi gõ cậu cẩn thận sờ sờ mặt của mình, rất sợ huyết lệ lại chảy ra.
Giọng nói của phó hiệu trưởng truyền ra: "Vào đi."
Lúc nhìn thấy bọn họ, gương mặt cao cao tại thượng của ông ta lập tức biến thành nịnh bọt.
Ông ta xoa xoa tay, đứng lên hỏi: "Các vị đại sư đến đây sao không báo trước một tiếng, tôi sẽ đi đón các vị."
Đường Hi: "Lần này chúng tôi không phải đến tìm ông mà là muốn hỏi thăm tung tích của hiệu trưởng."
Sau khi ông ta ra viện thì liền mất tích, thân là người bị hại thì ông ta cũng không có lý do gì để đi vào tòa nhà đó nữa.
Phó hiệu trưởng lau mồ hôi: "Hiệu trưởng nói bây giờ ông ta phải lên ngôi miếu ở núi Lạc Tiên, lúc trước ông ấy nói có thể may mắn thoát nạn là nhờ có miếng linh ngọc của vị đại sư trong miếu cho, bây giờ miếng ngọc đó đã hết linh nghiệm nên phải đi cầu thêm một miếng khác nữa."
"Nhìn hiệu trưởng như vậy thôi nhưng ông ta quý mạng lắm." Phó hiệu trưởng cười ha ha, nhưng giọng điều lại có chút châm biếm.
Ông ta xưa giờ không ưa hiệu trưởng cứ suốt ngày ôm theo miếng ngọc ưỡn bụng "vô tình" khoe khoang ở trước mặt mình.
Đại sư ở núi Lạc Tiên cũng chỉ chỉ điểm những người hữu duyên, ông ta đến đó mấy lần những vẫn không được đại sư để ý đến.
"Núi Lạc Tiên?" Đường Hi mở to mắt, cậu cảm giác được nơi này có chút quen quen.
Cảm giác quen thuộc này đến từ ký ức của nguyên chủ, nhưng do ký ức của cậu ta quá mông lung mờ mịt, mơ mơ hồ hồ nên cũng không nhớ nổi là đã từng nghe qua ở đâu.
Đường lên núi Lạc Tiên đều là bậc thang, bậc này nối tiếp bậc kia, dường như kéo dài bất tận.
Do ngôi miếu này có phật quang che chở nên hình thái ác quỷ của Đường Hi rất dễ bị đánh cho trở về nguyên hình.
Để tránh việc đang đi mà bỗng dưng biến mất trước mặt Bạch Kiều Sinh, Đường Hi viện cớ có việc phải đi trước, nhưng thật ra là cậu lén lút biến về hình dạng mèo con để Quý Phược Thanh ôm lên núi.
Bạch Kiều Sinh vui vẻ khi nhìn thấy mèo con, bình thường cậu ta cũng không quá yêu thích mấy con vật nhỏ lông xù này, nhưng ngay giây phút đầu tiên nhìn thấy mèo nhỏ trong căn nhà hoang, cậu ta đã muốn đem về nuôi.
Tuy rằng mèo nhỏ bị người này mang đi nhưng thoạt nhìn thì vẫn sống rất tốt.
Bạch Kiều Sinh vươn tay muốn trêu mèo nhưng lại bị Quý Phược Thanh nhàn nhạt liếc mắt nhìn một cái, bàn tay bỗng dưng sợ hãi dừng giữa không trung.
Cậu ta chỉ có thể dịu dàng hỏi mèo nhỏ: "Chủ của nhóc là Đường Hi sao?"
Tuy biết mèo con sẽ không hiểu tiếng người nhưng cậu ta vẫn không nhịn được mà nói chuyện với mèo con.
Đường Hi mới vừa đi thì mèo nhỏ liền xuất hiện, Bạch Kiều Sinh theo bản năng nghĩ đến đây là con mèo của thiếu niên.
Mặc dù nhìn thoáng qua thì Quý Phược Thanh không phải là kiểu người sẽ nuôi mèo, nhưng hắn là bạn trai của thiếu niên, nuôi mèo giúp cậu cũng là điều bình thường.
Bạch Kiều Sinh đè xuống cảm giác khó chịu trong lòng, mới vừa ngẩng đầu lên thì đã nghe thấy người đàn ông không nóng không lạnh trả lời:
"Đây là mèo con của tôi."
Bất kể là người hay là mèo nhỏ, tất cả đều là của hắn.
Tác giả có lời muốn nói:
Không phải, mèo nhỏ là của mọi người! (trốn nhanh).