Đường Hi muốn nói lại thôi, Trần Dao thấy vậy liền mỉm cười đưa tay ra muốn xoa đầu cậu.
Ánh mắt cô vô tình lướt qua lão đại bên cạnh.
Nhớ lại đội quy "không được phép tiếp xúc thân mật" ngày hôm qua, cô cố gắng kìm nén cái tay đang muốn xoa xoa mái tóc mềm mại kia.
Trần Dao: "Đừng sợ, chị sẽ bảo vệ cậu."
Đường Hi - người vừa mới đi qua làn sóng tang thi ở thành phố H - làm sao mà sợ được.
Lục Mãng ở bên cạnh cười nhạo: "Lá gan hệt như chuột nhắt."
Đường Hi tức giận nghĩ nghĩ, em là mèo chứ có phải chuột nhắt đâu.
Cậu quyết định không thèm để ý đến nhân viên dọn phân nữa, làm bộ không nghe thấy lời cười nhạo của hắn.
"Không sao đâu chị Dao, em không có sợ."
Trần Dao nở một nụ cười tràn ngập ánh hào quang tình mẫu tử, cô vừa mở miệng muốn nói gì đó thì đã bị động tác của Lục Mãng cắt ngang.
Lục Mãng trực tiếp nắm lấy cổ áo của Đường Hi xách tới bên cạnh xe, lười nhác chỉ chỉ vào đồ vật ở bên trong: "Cất đám này vào không gian của cậu đi, lát nữa trên đường thì thu thập vật tư tiếp."
Đường Hi sửa sang lại cổ áo, cũng không làm ngay, cậu nghiêm túc ngẩng đầu để lộ gương mặt nhỏ xinh đẹp, gằn giọng nói: "Tôi không thích anh xách cổ áo của tôi, sau này xin đừng làm như vậy nữa."
Lục Mãng xoa xoa ngón tay, hắn đột nhiên muốn rút lại câu nói vừa nãy, lá gan của thiếu niên này hệt như mèo mới đúng.
Rất hay hoảng sợ nhạy cảm, nhưng cũng có lúc xù lông làm loạn.
Trong mắt hắn, Đường Hi giống hệt con mèo nhỏ đang vươn móng vuốt ra muốn cào người, lông mao cũng xù hết cả lên.
Lục Mãng yên lặng một chút rồi mới ừ đáp lại tỏ vẻ mình đã nghe rồi.
Nhưng nghe rồi mà có làm hay không thì cũng chưa chắc.
Đường Hi nghiêm túc cất những thứ này vào hệ thống, cậu biết đây là sự tín nhiệm của cả đội dành cho mình.
Lúc xuất phát, Trần Kim Hạo mặt dày vô liêm sỉ ra lệnh cho đoàn xe của hắn bám theo bọn họ.
Hoàng Nguyên Miểu ngồi trên ghế lái nhìn về gương chiếu hậu, thấy đội ngũ đang nối đuôi nhau ở phía sau, chậc một tiếng.
Nhưng rốt cuộc cậu ta cũng không nói gì.
Bọn Lục Mãng đã nói hết những nguy hiểm khi đi cùng bọn họ, cũng đã chỉ đường để họ đi tới căn cứ Rạng Đông, nhưng quyết định cuối cùng vẫn là của đám người này.
Bọn họ là lính đánh thuê đi làm nhiệm vụ chứ không phải quân đội, sẽ không tốt bụng đến mức hộ tống đám người này đến nơi.
Trong đội ngũ của Trần Kim Hạo có nhiều người bình thường, lại còn có cả trẻ con, Lục Mãng xưa giờ tính tình khó ở mà nay cũng cho phép bọn họ đi cùng.
Trên đường đi, Đường Hi đã được chứng kiến sức mạnh của đội ngũ này khủng khiếp như thế nào.
Phối hợp vô cùng hoàn hảo, tang thi gần như không có cơ hội đến gần bọn họ.
Hoàng Nguyên Miểu hệ lửa phối hợp cùng Y Phong, nguyên tố của bọn họ vừa vặn bổ sung cho nhau, còn dị năng của Trần Dao là hệ băng, đột biến từ hệ nước phối hợp với Ngụy Tuân Thành hệ đất, bất kể là tấn công hay phòng thủ thì hai người đều ăn đứt.
Đường Hi nằm nhoài trên cửa sổ xe, ánh mắt sáng rực nhìn màu sắc lấp lánh đang nổ ở bên ngoài.
Lục Mãng vẫn không ra tay, hắn quay đầu nhìn thiếu niên quê mùa, chế nhạo hừ một tiếng.
Đột nhiên có một con tang thi cao cấp cao chừng ba bốn mét, nó có tận năm đầu bảy tay đang vặn vẹo chạy về phía bọn họ.
Lục Mãng vung tay, một đạo sấm sét dày đặc đột nhiên giáng xuống, hoàn hảo đánh vào đầu con tang thi nọ.
Nhưng đánh trúng một cái đầu thì nhằm nhò gì, Lục Mãng vung tay giáng xuống thêm bốn đạo sấm sét, chuẩn xác đánh trúng bốn cái đầu còn lại của nó.
Một con tang thi cấp cao cứ như vậy mà bị diệt gọn.
Đường Hi kinh ngạc chớp chớp mắt: "Anh không phải là hệ lửa sao?"
Lục Mãng có hơi đắc ý, tâm trạng cũng sảng khoái hơn rất nhiều: "Ai nói với cậu tôi hệ lửa?"
Hắn thấy Đường Hi ngơ ngác nhìn mình, không khỏi cười lên.
Lần đầu tiên nghe được lão đại cười bình thường chứ không phải cười lạnh như mọi khi, Hoàng Nguyên Miểu sợ đến mức suýt chút nữa là đã giật luôn cái vô-lăng ra.
Đường Hi bị hắn cười, cậu có chút bực bội rút vào trong góc, quay lưng lại với người đàn ông.
Cậu chọt chọt hệ thống:【, nhân viên dọn phân là song hệ dị năng sao? 】
:【Không phải.】
Thật ra nói cho cậu biết cũng được, sau khi gia nhập đội ngũ thì chuyện này cũng không phải là chuyện bí mật gì, nhưng có lẽ Lục Mãng nhìn thấy đôi mắt mèo to tròn của cậu mở to ngốc nghếch nhìn hắn, trong lòng liền ngứa ngáy khó chịu.
Thật muốn trêu đùa tên nhóc này.
Vài đạo sấm sét lúc nãy cũng là do hắn cố ý, phản ứng ngốc nghếch của cậu cũng nằm trong dự liệu của hắn.
Cười nhạo người ta xong, Lục Mãng nhìn thấy cái gáy của người ta là trong lòng lại ngứa ngáy.
Đây cũng không phải là chứng hưng cảm thông thường.
Ngón tay Lục Mãng khẽ động, mấy đạo sấm sét lập tức bổ lên đầu đám tang thi, bên trong còn xen lẫn vài ngọn lửa.
Kỹ năng vô cùng điêu luyện, trong lửa mang theo tia chớp, pháo hoa đột nhiên nổ ra.
Lập tức hấp dẫn sự chú ý của Đường Hi.
Cảm giác ngứa ngáy trong lòng không thấy đâu, thay vào đó là sự sảng khoái khó giải thích được.
Lục Mãng dùng dị năng của mình để trêu đùa mèo con, nghe thấy tiếng thán phục của thiếu niên, hắn lập tức tăng thêm lực độ.
Một người thì ngồi trong xe phóng dị năng, một người thì ngồi trong xe tò mò quan sát.
Tang thi quanh đây sắp không đủ cho hắn đánh nữa rồi.
Hoàng Nguyên Miểu thu hồi dị năng, chuyên tâm lái xe.
Cậu ta âm thầm phun tào trong lòng, lão đại dùng dị năng mà sao giống mấy con công xòe đuôi vậy.
Đường Hi chăm chú nhìn dị năng ngoài cửa sổ, đột nhiên thấy được điểm kỳ lạ.
Đường Hi:【, hình như tôi thấy bên trong ngọn lửa của nhân viên dọn phân có mấy tia màu đen.】
Cậu nhìn qua lửa của Trần Kim Hạo, không có quá sáng, nhiệt độ cũng không quá cao, càng không có tia màu đen.
Nhiệt độ và độ sáng thì có thể giải thích là do các cấp độ của lửa, còn tia màu đen kia là cái gì chứ.
Đường Hi cẩn thận quan sát, mặt như dán sát vào cửa kính xe.
Bỗng gương mặt của Lục Mãng dần mất tự nhiên.
Khụ, thích xem dị năng của hắn lắm à...!
Cảm giác đắc ý nổi lên trong lòng Lục Mãng, hắn điều khiển ngọn lửa biến thành một hình người nhỏ.
Người lửa nhỏ ở bên ngoài dương dương tự đắc dùng quyền đấm cước đá, dường như còn muốn leo lên đầu đám tang thi mà phun mưa laser.
Đường Hi mở to mắt, tay có chút ngứa.
Cậu chợt nhớ đến người giấy nhỏ mà Quý Phược Thanh đã làm cho mình.
Hai hình nhân này có cảm giác rất gần gũi, nhưng người lửa nhỏ này dường như hung hăng hơn người giấy nhỏ của Quý Phược Thanh.
Cứ như bị ảnh hưởng từ chủ nhân của nó vậy.
Đường Hi không tức giận nữa, cậu quay người lại lén lút nhìn Lục Mãng.
Qua mỗi thế giới thì tính cách của vai ác sẽ thay đổi, nhưng một khi cận kề ở chung thì mới phát hiện thật ra hắn vẫn như cũ thôi.
Đặc biệt khi bắt nạt cậu, vô cùng xấu xa.
Ánh nhìn lén lút của Đường Hi nhanh chóng bị Lục Mãng phát hiện, trên mặt hắn vẫn không có biểu tình gì nhưng người lửa nhỏ bên ngoài dường như còn hăng hái hơn lúc nãy.
Bọn họ thuận lợi đi đến ngoại ô thành phố H, tang thi dọc đường càng ngày càng nhiều lên.
Hương vị của con người rõ ràng đã thu hút đám tang thi, bọn nó ào ạt đuổi theo đoàn xe, thậm chí còn có cả động vật biến dị.
Đường Hi nhìn thấy một con lợn rừng to bằng một ngôi nhà nhỏ đang chạy đến đây, cát bụi tung bay bên người nó.
Gương mặt nhỏ của cậu trắng bệch.
Đây là con lợn thật sao, chứ không phải là con quái vật mà Ultraman đã chiến đấu à?
Bọn Lục Mãng đều bước xuống xe, bọn họ cũng không bắt buộc Trần Kim Hạo đi ké đường ra hỗ trợ, tên đó khi nhìn thấy dị thú còn run hơn cả người bình thường.
Đường Hi thấy hắn như vậy, cậu đột nhiên cảm thấy có lẽ mình cũng không nhát gan cho lắm.
Cậu cũng cầm một thanh chủy thủ muốn đi ra giúp đỡ, nhưng vừa mới đi được một bước thì đã bị Lục Mãng bắt lại.
Có lẽ câu nói lúc sáng đã phát huy tác dụng, lần này Lục Mãng cũng không nắm cổ áo của cậu mà trực tiếp nắm lấy cái gáy mềm mại luôn.
"Ngoan ngoãn ở đây đi."
Hắn niết niết làn da mềm mại sau gáy cậu một chút rồi mới thả ra, kêu Trần Dao dựng một bức tường băng dày, đưa xe và Đường Hi ra phía sau tường băng.
Đưa vào vùng an toàn.
Cho dù đối mặt với dị thú lớn gấp mấy lần nhưng tâm trạng của bọn họ vô cùng thoải mái, giống như bọn họ chỉ đi săn một con thỏ nhỏ mà thôi.
Trên đất bằng, sức mạnh của họ càng kinh khủng hơn rất nhiều.
Nửa giờ sau, con lợn rừng kia đã ngã xuống.
Do quá nhiều bụi và khoảng cách khá xa nên bọn họ chỉ có thể nhìn thấy cơ thể khổng lồ của con lợn rừng ngã xuống.
Đường Hi nghe được tiếng hoan hô ở sau lưng, cậu bất chấp lời khuyên của Tiết Thủy Dung, một mạch chạy thẳng đến đó.
Khi nhìn thấy Lục Mãng đang thiếu kiên nhẫn tay đút trong túi đứng kế bên lợn rừng, nét mặt của thiếu niên chuyển từ lo lắng sang vui mừng.
"Lục Mãng!" Hai mắt Đường Hi sáng lấp lánh chạy nhào đến bên hắn.
Khi thấy cậu chạy đến, gương mặt vốn khó ở của Lục Mãng nhanh chóng chuyển từ kinh ngạc thành dịu dàng, nhưng dịu dàng đó chỉ lướt qua trong phút chốc, chẳng ai thấy được.
Hắn đưa tay cốc đầu Đường Hi: "Không phải kêu cậu ngoan ngoãn ở đó chờ sao, bây giờ lại tự ý chạy đến tìm tôi, không biết phục tùng tổ chức gì hết."
Ngoài miệng thì hung dữ nhưng động tác tay lại vô cùng nhẹ nhàng như thể đang trêu đùa tán tỉnh nhau vậy.
Đường Hi buông tay đang che đầu ra, quét mắt nhìn người đàn ông từ trên xuống dưới, sau khi xác định hắn không bị gì thì cậu liền le lưỡi với hắn một cái.
Cậu nhìn sang bên cạnh, đập vào mắt chính là cái đầu đỏ vô cùng nổi bật kia, vậy nên cậu lập tức tự tin nói: "Tôi không có đến tìm anh, tôi đến là để xem Hoàng Nguyên Miểu có bị thương không!"
Hoàng Nguyên Miểu đang cắt da lợn đột nhiên dừng lại, cậu chợt cảm giác được sát khí như ẩn như hiện đang hướng về phía mình.
Chẳng lẽ là lại có thêm một con dị thú khác sao?
Cậu ta buông con dao xuống, cảnh giác báo cáo với Lục Mãng: "Lão đại..."
Lúc nhìn thấy ánh mắt của Lục Mãng, bao nhiêu lời muốn nói đều kẹt lại ngay bên miệng.
Ồ, thì ra không phải là dị thú mà là kẻ còn đáng sợ hơn dị thú kia.
Hoàng Nguyên Miểu yên lặng tự giác lăn ra xa.
Ngụy Tuân Thành hàm hậu cầm một miếng da lợn đi đến: "Lão đại, da của con lợn biến dị này dày quá, hơn nữa cũng không ăn được."
Lục Mãng gật đầu: "Vậy thì chỉ cần lấy thịt và răng là được."
Trần Dao hoan hô: "Tuyệt quá, chúng ta đã có Tiểu Đường rồi thì sau này vật tư trên đường cũng sẽ không để lãng phí nữa!"
Lúc này Đường Hi mới hiểu được thì ra thu thập vật tư ở trên đường chính là loại vật tư này.
Gặp phải dị thú, người khác muốn chạy cũng chạy không kịp.
Xác nhận mọi thứ đã an toàn, bọn họ lục tục kéo lại đây cảm ơn Lục Mãng.
Có Tiết Thủy Dung mở lời, những người khác cũng chủ động đến giúp bọn họ cắt da lợn.
Da của con lợn này rất dày, vô cùng khó xử lý.
Xử lý hơn một giờ mới chia xong đống thịt này, thịt được chất thành đống cao như một chiếc xe tải.
Cũng có người lén la lén lút muốn trộm hai miếng nhưng đã bị Tiết Thủy Dung bắt được, cô thấp giọng trách: "Người ta đã cứu chúng ta một mạng đó."
Lục Mãng thu hết cảnh này vào mắt, yên lặng không nói gì.
Đường Hi trực tiếp đưa hết vào trong không gian của mình.
Cậu vui vẻ cong cong mắt: "Tối nay chúng ta sẽ ăn thịt sao?"
Hoàng Nguyên Miểu nhìn thấy dáng vẻ dễ thương này của cậu là lại ngứa tay, vô thức xoa xoa đầu cậu: "Ăn chứ! Coi như chào mừng đội viên mới gia nhập, mở tiệc toàn thịt!"
Ai có thể nhẫn tâm từ chối đứa nhỏ đáng yêu như vậy đâu?
Vừa nghe được ăn thịt, mèo nhỏ trong lòng vui mừng tung bông.
Hai mắt Đường Hi cong cong, vừa muốn nói cảm ơn thì đột nhiên nghe cậu ta kêu lên.
Hoàng Nguyên Miểu đột nhiên khua tay múa chân điên cuồng.
Cậu tay ôm tay của mình thổi thổi: "Lão đại, anh ác quá!"
Lục Mãng vô cảm nhắc nhở: "Đội quy."
Vừa dứt lời, hắn bắt lấy gáy của đội viên nhỏ, dùng sức xoa loạn tóc cậu.
Đường Hi bị xoa đến tóc tai bù xù, cậu chậm rãi nghiêng đầu:?
Tác giả có lời muốn nói:
Đội quy:
Đội viên không được tiếp xúc thân mật ×
Không được tùy tiện xoa mèo nhỏ ×
Chỉ có Lục Mãng mới được xoa√.