Mắt thấy kế hoạch bị đổ vỡ, Hoàng Giai Hân trưng ra nụ cười ngọt ngào: "Xin lỗi anh Lục, em sơ ý quá."
Lục Mãng hoàn toàn không thèm liếc mắt nhìn cô ta, hắn chỉ lo quan tâm xem Đường Hi có bị gì hay không.
Đường Hi hoàn hồn, lắc lắc đầu tỏ vẻ mình không sao.
Cậu chọt chọt :【Dị năng của nhân viên dọn phân có phải là hấp thụ không?】
【Hấp thụ hoặc là sao chép dị năng của người khác, mấy cái này tôi coi phim thấy nè!】
:【Thật ra là 】
Nó có hơi nổi quạu, không biết nhân viên dọn phân của con mèo ngốc này rốt cuộc có lai lịch gì mà khi nó chuẩn bị nói ra sự thật thì liền bị cấm ngôn.
Không thể nói thẳng, nó cũng chỉ có thể ám chỉ:【Gần gần như vậy đó, nhưng nếu như hắn có dị năng nghịch thiên thật thì sao hắn lại không thể hấp thụ hay sao chép dị năng hệ phụ trợ được chứ?】
Đường Hi nhíu mày, quả thật cậu chưa từng thấy Lục Mãng sử dụng dị năng hệ phụ trợ.
Khi cậu đang nói chuyện với hệ thống thì đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt hung ác đang nhìn về phía mình.
Đường Hi nhìn cô gái dịu dàng khi nãy, lúc này trong mắt cô ta nào có sự ngượng ngùng xấu hổ mà thay vào đó là phẫn nộ cùng đố kỵ dâng trào.
Chiếc khăn tay trắng bất hạnh bị cô ta vặn xoắn như cái bánh quai chèo.
Đường Hi hơi lạnh người, cứ như thứ cô ta đang vặn không phải là khăn tay mà là chính cậu vậy.
Xung quanh có rất nhiều người đang xem kịch hóng drama, sau khi trở thành dị năng giả thì giác quan của Đường Hi nhạy hơn hẳn, cậu nghe rõ mồn một những gì mà họ đang xì xào bàn tán.
"Đội trưởng Lục vậy mà có người yêu thật sao?"
"Hoàng tiểu thư theo đuổi đội trưởng Lục lâu như vậy mà vẫn không thành công, lần này chắc hẳn là tức chết rồi."
"Bạn trai nhỏ này nhìn qua còn xinh đẹp hơn Hoàng Giai Hân nhiều, nếu mắt không mù thì biết nên chọn ai mà."
"Chưa chắc à nha, đừng quên sau lưng Hoàng Giai Hân là ai."
Từ trong miệng những người này, Đường Hi không chỉ biết Hoàng Giai Hân là ai mà còn biết chiến tích theo đuổi Lục Mãng dữ dội của cô ta.
Đường Hi:...!
Cậu lấy miếng bánh ga tô yên lặng chui vào một góc.
Thật ra là cậu vừa muốn ăn ngon vừa muốn ăn dưa.
Lục Mãng dịu dàng xoa đầu cậu, không biết hắn lại hiểu lầm cái gì mà ánh mắt lại lóe lên tia u ám: "Được rồi, tôi sẽ xử lý gọn ghẽ."
Xử lý? Xử lý cái gì?
Đường Hi bối rối nhìn hắn rời đi.
Vừa đi đến, khí tràng cả người Lục Mãng lập tức thay đổi.
Đội trưởng Lục vui buồn thất thường đã trở lại, hắn quét mắt nhìn quanh khiến bọn họ im bặt tắt hẳn nụ cười trên môi.
Sau khi khiến bọn họ im lặng, hắn đánh mắt nhìn về phía Hoàng Giai Hân.
Cùng hắn đối mặt, Hoàng Giai Hân bắt đầu sợ hãi.
Cô ta biết trước giờ tính tình Lục Mãng vô cùng khó ở, lúc trước khi theo đuổi hắn, cô ta thường hay bị hắn đột ngột hung dữ dọa cho giật mình, nhưng lại không thật sự dọa người giống như bây giờ.
Dường như cô ta đã chạm đến ranh giới của hắn.
Lúc gương mặt Lục Mãng lạnh lùng vô cảm mới là lúc đáng sợ nhất.
Cái người không biết chui từ nơi nào ra vậy mà lại là ranh giới cuối cùng của hắn sao?
Hoàng Giai Hân cắn răng, nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc: "Anh Lục, em không phải..." cố ý.
Cổ họng của cô đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, lời còn chưa nói xong đã biết thành những âm tiết vụn vỡ.
Sắc mặt bắt đầu tím tái.
Xung quanh nhiều người như vậy mà lại không có một ai dám đứng ra ngăn cản!
Bọn họ hệt như mấy con vịt bị bóp cổ, nín bặt sợ hãi nhìn Lục Mãng, ánh mắt như đang nhìn quái vật.
Lục Mãng không thèm quan tâm, hắn tự biết bây giờ nhất định mình rất đáng sợ, vậy nên lúc nãy mới đồng ý cho Đường Hi đi ăn bánh kem một mình.
Lúc Hoàng Giai Hân nghĩ cô ta sẽ thật sự bỏ mạng ở chỗ này thì lập tức nghe được một giọng nói quen thuộc.
Thủ lĩnh căn cứ chậm chạp đi đến, ông ta trách cứ Lục Mãng, bảo hắn thả cháu gái của mình xuống.
Ánh mắt Lục Mãng sâu thăm thẳm nhìn về phía ông ta, thủ lĩnh căn cứ theo bản năng lui về sau một bước.
"Quản cho tốt người của ông đi, tôi không ngại phải thay người tiếp quản cái căn cứ này đâu."
Hắn nói như vậy cũng được coi như là công khai uy hiếp, không ai ở đây nghĩ hắn đang nói đùa cả.
Hắn là dị năng giả có cấp bậc cao nhất trong căn cứ, quả thật hắn có khả năng muốn thay ai làm thủ lĩnh thì thay.
Thậm chí tự mình đứng lên làm thủ lĩnh thì nhất định cũng sẽ được người người hưởng ứng.
Trong tận thế, ai mạnh thì người đó thắng.
Gương mặt thủ lĩnh tím tái như gan heo hệt như cháu gái được nuông chiều của ông ta, nhưng chẳng qua là do ông ta đang tức giận mà thôi.
Đường Hi múc một muỗng bánh kem ngọt ngào bỏ vào trong miệng, cậu lén lút chạy tới một góc vắng người.
【, hình như bên trong đó hơi ồn ào, có chuyện gì xảy ra sao?】
:【Cậu không biết là tốt nhất.】
Đường Hi nghi hoặc chớp mắt, cậu vừa muốn đi vào thì đã bị ngăn lại.
Người ngăn cậu là một thanh niên mặc âu phục, đôi mắt hồ ly thoạt nhìn rất phong lưu đa tình.
"Cậu đến từ đâu thế?"
【Tít tít tít —— phát hiện nhân vật mục tiêu xuất hiện.】
Nghe đến nhân vật mục tiêu, Đường Hi nhạy bén hơn hẳn.
【Đây là nhân vật công chính à?】
Trong nội dung cốt truyện, sau khi vai ác biến thành vua tang thi thì vai công chính lên làm thủ lĩnh căn cứ Rạng Đông, nhưng đoạn này cũng chỉ được miêu tả qua loa.
Phần lớn nội dung cốt truyện chỉ tập trung vào tuyến tình cảm của công và thụ chính và việc hai người sát cánh cùng nhau tiêu diệt vua tang thi.
Đường Hi cẩn thận trả lời: "Tôi là..."
Cậu chưa kịp nói xong thì đã bị Hoàng Tử Du bình tĩnh cắt ngang: "Cậu đến đây ăn quỵt có đúng không? Đám phế vật bảo vệ kia cũng không biết cản cậu lại."
Từ trước đến giờ y chưa từng thấy Đường Hi trong căn cứ, cũng do góc đứng nên y không thấy được huy hiệu màu tím cho nên chỉ đơn giản suy nghĩ cậu lén lút đến đây để ăn quỵt.
Có rất nhiều người như thế này, cũng có người đến đây không phải để cọ cơm mà là cọ người.
Trong thời tận thế, con người phải suy nghĩ trăm phương ngàn kế để bảo toàn tính mạng của mình.
Đường Hi trầm mặc:【Là do hệ chữa lành của tôi yếu quá à?】
:【Nói đúng hơn là cậu ôn hòa quá, có mấy dị năng hệ phụ trợ rất mạnh mẽ, lúc chữa trị cho người khác thì lúc nào cũng khiến họ vô cùng đau đớn.】
Hệ chữa lành càng ôn hòa thì càng thích hợp để phụ trợ.
Bình thường các dị năng giả có thể cảm ứng lẫn nhau, cũng như bây giờ cậu có thể biết được người trước mắt này là một dị năng giả hệ tấn công rất mạnh.
Tính xâm lược mạnh vô cùng, hoàn toàn không giống với sự bao dung của nhân viên dọn phân, người này thậm chí còn mạnh hơn thế.
Đường Hi chậm rãi trả lời: "Tôi không có ăn quỵt, tôi được đưa đến đây."
Sắc mặt Hoàng Tử Du hơi đổi: "Cậu theo ai tới?"
Ánh mắt dò xét của hắn khiến Đường Hi khó chịu vô cùng.
Cậu ăn xong miếng bánh cuối cùng, lễ phép tạm biệt y: "Tôi phải đi rồi."
Không có được đáp án như mong muốn, Hoàng Tử Du liền ngăn cậu lại: "Cậu có muốn cân nhắc cùng tôi thử một chút không? Tôi..."
Nhưng lời còn chưa nói hết thì y đã lập tức tắt đài.
Một bàn tay xương khớp đặt trên vai y, khẽ dùng sức.
Đường Hi nhìn lại thì thấy là Lục Mãng, cậu vui vẻ hỏi: "Anh nói chuyện xong rồi?"
Lục Mãng mỉm cười: "Xong rồi."
Hắn không muốn bày ra vẻ mặt hung ác trước đứa nhỏ này nên kìm nén sức lực không bóp nát vai của cái tên trước mắt.
Hoàng Tử Du nỗ lực điều chỉnh biểu cảm của mình sao cho không quá khó coi, nhưng dù hắn đang nắm vai nhưng mà cứ như đang nắm lấy mạch máu của y vậy, cả nửa ngày mới thốt ra được một câu: "Lục tiên sinh có ý gì đây?"
Lục Mãng: "Cũng không có gì, chỉ là thấy cậu đang tán gẫu với đội viên mới của tôi nên tôi tới xem một chút mà thôi."
Lục Mãng đưa tay nhìn đồng hồ: "Cũng không còn sớm nữa, chúng ta về thôi."
Nghe đến đội viên mới, sắc mặt Hoàng Tử Du triệt để không khống chế được, giọng điệu ngạo mạn khi nãy giờ như cái bạt tai vả bôm bốp vào mặt y.
Lục Mãng như không có chuyện gì buông tay ra rồi kéo Đường Hi đi.
Còn bày ra dáng vẻ vô cùng muốn ăn đòn quay đầu lại: "Vậy thì chúng tôi đi trước đây, em ấy có hơi nhát gan nến không thích nói chuyện với người lạ."
Gương mặt của người lạ Hoàng Tử Du sa sầm xuống, y xoa xoa vai bị nắm, sát ý lập tức nổi lên.
Sự xuất hiện của Hoàng Tử Du khiến Đường Hi cảnh giác, cậu không biết sau này phải xảy ra biến cố gì thì Lục Mãng mới biến thành vua tang thi.
Nhưng cậu có thể cảm nhận được bầu không khí khi nãy có hơi kỳ lạ.
"Hoàng Tử Du là cháu trai của thủ lĩnh, quan hệ của hai người không tốt sao?" Đường Hi có chút bận tâm.
Cậu chỉ sợ nhân viên dọn phân bị người khác bày mưu hãm hại.
Nhưng Lục Mãng lại một lần nữa hiểu lầm, hắn cười lạnh: "Sao em lại biết tên đó là ai? Em rất để ý sao?"
Đường Hi mờ mịt chớp mắt, không biết vì sao lại chuyển tới đề tài này rồi, cậu cũng không thể nói là do cậu biết nội dung cốt truyện, chỉ đành ậm ừ qua loa.
Sắc mặt Lục Mãng nhàn nhạt, hắn cũng không nhắc lại chuyện này nữa.
...!
Đường Hi:【Liệu đêm nay tôi có mơ thấy ác mộng nữa không?】
uyển chuyển nhắc nhở:【Có lẽ cậu nên suy nghĩ lại xem sao gần đây lại gặp ác mộng nhiều như vậy.】
Nếu như nó có mắt thì chắc chắn nó đã ám chỉ tới mức lé luôn.
Nó hận không thể dán dòng chữ Lục Mãng chính là hung thủ lên đầu mình.
Đường Hi hoàn toàn không lĩnh hội được sự uyển chuyển của hệ thống, cậu nghiêm túc suy nghĩ một hồi:【Chắc là do bầu không khí ở thế giới này có vấn đề, hy vọng thiết lập tính cách ở thế giới sau thoải mái hơn một chút là được.】
: Thôi, hết thuốc chữa mịa rồi.
Đường Hi lấy cầu lông từ không gian ra, biến trở về thành mèo nhỏ vui vẻ ngậm quả cầu chạy tới chạy lui.
Còn giấu hết tụi nó vào trong chăn nữa chứ.
Chơi đến mệt mỏi rồi mới lên giường đi ngủ.
Lần này cuối cùng cũng không mơ thấy mình bị quái vật đáng sợ liếm, bên trong chỉ có cậu và một đống quả cầu lông đáng yêu.
Đường Hi vui vẻ chạy giỡn với đám cầu lông trong mộng.
Mười phút sau, tận mắt thấy cửa phòng vốn bị khóa trái răng rắc một tiếng, sau đó lập tức bị mở ra.
Lục Mãng lặng lẽ đến gần cậu.
Vì vậy mấy quả cầu lông trong mơ đều biến mất, con quái vật kia lại xuất hiện, Đường Hi rầm rì xin tha.
Dĩ nhiên tất cả đều vô dụng, vừa mới mở miệng ra thì đã bị chặn lại.
Quái vật kia gặm nhấm từ bả vai cậu rồi dần dần đi xuống, còn dừng lại trêu đùa hạt đậu nhỏ trên ngực của cậu rất lâu.
Đường Hi cố gắng muốn mở mắt ra nhưng mí mắt lại như bị tảng đá đè nặng.
Cậu vô cùng sợ hãi, cứ như mình sắp bị ăn mất vậy.
Vì xin tha mà cậu đã kịch liệt giãy dụa ở trong mơ.
Trong hiện thực cậu cũng không chịu thua kém mà lăn lộn hai cái, trực tiếp va thẳng vào đầu giường.
Lục Mãng đưa tay ra chặn lại giúp cậu, hắn cúi đầu nhìn con mồi nhỏ đang cùng đường mạt lộ cố gắng giãy dụa này.
Mặc dù không va trúng nhưng Đường Hi vẫn quơ tay làm rơi ba lô đang đặt trên tủ đầu giường.
giật mình, trong lòng thầm cầu nguyện cho Lục Mãng đừng để ý đến cái ba lô kia.
Nhưng trời không chiều lòng người, Lục Mãng đã nhìn thấy giấy tờ rơi ra từ ba lô.
Hắn không muốn để cho đứa nhỏ này phát hiện ra hành động ngu ngốc của mình nên lập tức dừng lại đứng lên nhặt hai tờ giấy kia.
Luồng khí đen đang lượn lờ trên người Đường Hi nương theo động tác của chủ nhân mà biến mất.
Trước khi tan biến, còn có một tia khí đen lưu luyến quanh xương quai xanh của Đường Hi không nỡ rời đi.
Không còn cảm giác giam cầm, rốt cuộc Đường Hi cũng mơ màng mở mắt ra.
Cuối cùng cậu đã đánh đuổi được con quái vật, khiến nó chạy mất dép.
Sau khi cậu tỉnh dậy thì đã được lên tiếng, nó hét lớn:【Ngăn hắn lại nhanh lên!】
Đường Hi giật mình, n buồn ngủ hoàn toàn bị đánh bay.
【Tài liệu liên quan đến cậu là đối tượng nghiên cứu đang nằm trên tay hắn kìa!】
Đường Hi: "Anh..."
Đôi mắt mèo của cậu trợn to nhìn Lục Mãng vô cảm cầm tài liệu quay người lại.
Hắn chậm rãi hỏi, giọng điệu khắc chế: "Đây là cái gì?".