Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tay chân của người quản lý mềm nhũn run run lấy chìa khóa, lúc đẩy cửa ngục giam ra mới phát hiện Moss đã phá được xiềng xích tự bao giờ.
Hắn vô cùng sợ hãi, nhưng do lực áp bức của Moss quá mạnh nên hắn chẳng tài nào mở miệng nổi.
Moss tiêu sái đi ra ngoài, muốn tạo ấn tượng tao nhã mà anh tuấn trong lòng thiên sứ
Sau đó hắn liền nghe được giọng nói tràn đầy ghét bỏ của thiên sứ.
Đường Hi: "Ôi trời, hắn bẩn quá đi, dẫn hắn đi tắm rửa nhanh lên."
Để thể hiện sự ghét bỏ của mình, cậu còn cố ý lùi về sau hai bước, đưa tay bịt mũi của mình lại.
Grover thành thục lấy nước hoa ra xịt vài cái vào không khí.
Ở thế giới này, nước hoa chính là xa xỉ phẩm, nhưng trong trang viên xa hoa này nó vẫn bị Đường Hi coi là thuốc xịt thanh lọc không khí.
Nhưng Đường Hi lại không thích mùi nước hoa quá nồng nặc này, cậu nhíu nhíu mày lại.
Trong mắt người khác thì cậu vô cùng ghét bỏ cái tên nô lệ mới này.
Moss cảm thấy trái tim vừa đập kịch liệt của mình giờ như vỡ tan thành từng mảnh.
Gương mặt hắn dần trở nên hung ác, hệt như một con sói.
Đường Hi ở trong lòng lén lút cười trộm.
Cái này là cậu cố ý, cố ý làm cho nhân viên dọn phân tan nát cõi lòng.
Nhân viên dọn phân đáng lẽ có thể đến tìm cậu, nhưng hắn vẫn trốn trốn tránh tránh.
Mèo nhỏ nổi quạu.
jpg
Đường Hi muốn chơi đùa một chút, muốn thuận theo thiết lập tính cách của nguyên chủ mà bắt nạt nhân viên dọn phân.
Vừa lúc ở thế giới này nhân viên dọn phân phải gọi cậu là chủ nhân.
Tự dưng nghĩ đến cái xưng hô này, tai Đường Hi bất giác đỏ lên.
Vì sợ bị người khác nhìn ra nên cậu dứt khoát xoay người đi mất.
Nhưng những người khác lại nghĩ là do cậu không thể chịu được tên nô lệ bẩn thỉu này.
Moss hệt như một con cún bị chủ nhân vứt bỏ, ánh mắt tha thiết nhìn thiên sứ của mình rời đi.
Hắn nghi ngờ đưa tay lên ngửi thử nhưng cũng không ngửi được mùi lạ gì trên người mình, chỉ là mùi đất ẩm ướt của cái nhà giam này mà thôi.
Nhưng trên mặt và quần áo của hắn lại dính bùn đất, gương mặt lấm lem.
Dù sao vào trăm năm trước, hắn cũng đã tự chôn mình trước khi rơi vào trạng thái ngủ say.
Không ngờ bọn buôn người gan to bằng trời dám đào bới hắn lên để đem đi bán thành nô lệ.
Moss càng nghĩ càng bực bội, cảm thấy do cái đám buôn người kia nên mình mới bị thiên sứ ghét bỏ.
Thật muốn đi giết đám đó.
Hắn nghĩ như thế, lạnh lùng mở miệng: "Dẫn ta, đi thanh tẩy."
Do đã lâu không nói chuyện nên hắn vẫn chưa quen thuộc với ngôn ngữ của nhân loại.
Thái độ nào giống nô lệ, càng giống kẻ ra lệnh cho nô lệ hơn.
Người quản lý đối diện với đôi mắt đen thăm thẳm của hắn, muốn nói cũng không nói nổi.
Thành thật gật đầu dẫn đường hệt như bị thôi miên.
Ghét bỏ nhân viên dọn phân xong, Đường Hi vui vẻ trở về lâu đài.
Cậu dặn dò Grover hãy thả những nô lệ khác ra đi.
Grover cứng đờ: "Nhóm nô lệ này khiến ngài không hài lòng ư? Tôi sẽ cho người xử lý ngay."
Từ xử lý này nghe có vẻ chẳng tốt lành gì hết.
Đường Hi nhướng đôi mày thanh tú, đổi giọng: "Quên đi, anh tìm bác sĩ đến chữa trị cho bọn họ, tên nào tên nấy cũng ốm yếu bệnh tật, không giống mới đến chút nào."
Những nô lệ kia ai ai cũng có bệnh, nặng có nhẹ có, Đường Hi quả thật không đành lòng.
Cậu chỉ muốn bắt nạt nhân viên dọn phân chứ không muốn khắc nghiệt với nô lệ như nguyên chủ.
Grover có hơi ngạc nhiên vì những gì cậu nói, y ngẩn người.
Đường Hi nói tiếp: "Tôi không muốn người khác cho rằng tôi chỉ dùng đám nô lệ yếu ớt bệnh tật này."
Để tăng thêm độ tin cậy, cậu kiêu ngạo nâng cằm nhỏ lên.
Quả nhiên Grover không chút nghi ngờ.
Lúc Moss đến đây, hắn nhìn thấy cậu chủ nhỏ hệt như một con mèo kiêu ngạo nói chuyện cùng chấp sự.
Đáy mắt Moss tối sầm.
Đường Hi chú ý đến Moss, cậu ngoắc tay hệt như kêu cún gọi hắn lại đây.
Lộ ra vẻ mặt xoi mói: "Coi như sạch sẽ."
Thật ra đâu chỉ như vậy, người đàn ông cao lớn tuấn lãng, không hề giống đám nô lệ rụt rè, hắn hờ hững đứng ở nơi ấy, cho dù đang mặc quần áo nô lệ nhưng vẫn không che giấu được khí chất quý tộc.
Nhưng mèo nhỏ không muốn người đàn ông đắc ý, cậu cố ý không để lộ ra vẻ mặt tán thưởng của mình.
Moss tao nhã khom lưng: "Cậu chủ."
Giọng nói êm dịu hệt như rượu vang làm say lòng người.
Đường Hi hừ một tiếng: "Bắt đầu từ hôm nay anh chính là nô lệ hầu hạ bên cạnh tôi."
Cậu cố ý nhấn mạnh hai chữ bên cạnh.
Thật ra là cậu chỉ muốn nhìn thấy vẻ mặt của nhân viên dọn phân khi bị cậu hạ nhục như vậy.
Moss cứng đờ, quả nhiên sau khi nghe được hai chữ bên cạnh thì hắn có vẻ không được tự nhiên lắm.
Mới bắt đầu thì làm sao nhàn hạ thoải mái được.
Tâm trạng Đường Hi vô cùng vui vẻ chọt chọt hệ thống:【Cậu thấy không, nhân viên dọn phân bị tôi bắt nạt thảm thiệt.】
- hệ thống vừa mới bị cấm nói rốt cuộc cũng được tha:【...Cậu vui là được rồi.】
Cậu lướt qua Moss đi về phía trước.
Moss hít một hơi thật sâu.
Trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi hương mê người của cậu chủ nhỏ.
Con ngươi của hắn chợt lóe ánh đỏ nhưng lại nhanh chóng khôi phục lại màu đen.
Trong đầu chỉ còn văng vẳng hai từ: Bên cạnh...!Bên cạnh...!
Ôi Thượng Đế ơi, em ấy ngọt ngào quá, không hổ là thiên sứ của ta.
Moss cố gắng kìm nén nội tâm sóng gió của mình, xoay người đuổi theo Đường Hi.
Grover bận đi xử lý chuyện của nhóm nô lệ nên hầu gái Linda phải thế chỗ của y.
Cô nhẹ giọng hỏi Đường Hi trưa nay muốn ăn món gì.
Đường Hi lục lọi trong ký ức của nguyên chủ, cậu phát hiện nguyên chủ rất thích ăn thịt thỏ rừng, nhưng mà loại thú này cực kỳ khó săn, bình thường tụi nó hay sống ở ngọn núi phía sau trang viên.
Cậu cố ý gây khó dễ với Moss đang đứng sau lưng: "Anh đi bắt thỏ cho tôi đi, hôm nay tôi không thấy nó trên bàn ăn thì anh xong chuyện với tôi."
Thiếu niên kiêu căng ngạo mạn nhưng trông vô cùng tinh nghịch.
Cho dù biết cậu không thể nhìn thấy nhưng Moss vẫn nắm tay đặt trên ngực mình, hắn khom lưng hành lễ kỵ sĩ: "Tuân mệnh, cậu chủ nhỏ của tôi."
Đường Hi vội vàng khoe khoang với hệ thống nên không chú ý đến hành động quá mức thân mật này, nhưng Linda lại vô tình nhìn thấy, cô vô cùng ngạc nhiên.
Đường Hi:【Cậu nhìn xem tôi là người tốt hay xấu?】
hùa theo:【Quao, cậu xấu xa quá rồi.】
Cậu không quay đầu lại nên gương mặt vốn tưởng khuất nhục của Moss giờ đây tràn ngập màu hồng phấn ngọt ngào.
Em ấy quá tín nhiệm mình, dĩ nhiên rồi thiên sứ của ta, em muốn gì thì ta sẽ nguyện ý dâng đến cho em.
Khóe môi Moss khẽ nhếch lên.
Đường Hi cố ý muốn dùng bữa sớm nửa tiếng, không ngờ lại thấy từng dĩa dĩa thịt thỏ nướng tỏa ra hương thơm ngất ngây đang được dọn lên bàn ăn.
Đầu bếp còn quét lên đó một lớp mật ong, càng nhìn càng kích thích vị giác.
Đường Hi có ăn hai mắt liền sáng lấp lánh, nhưng cậu không muốn để nhân viên dọn phân đắc ý sớm như vậy.
Vậy nên cậu cố tình mở miệng khen ngợi mật ong.
Người hầu đứng bên cạnh lập tức nói ngay: "Đây là mật của ong chúa lớn, loài ong này rất độc nhưng mật của nó lại ngon vô cùng."
Ông ta là bếp trưởng, phải tranh thủ ghi điểm trong mắt cậu chủ nhỏ này.
Dù sao một khi vị quý tộc này vui vẻ thì sẽ không chút keo kiệt ban thưởng cho hạ nhân.
Đường Hi gật đầu: "Chẳng trách ngày thường không ăn được loại mật ong này, rất đáng được tôi thưởng, vậy người lấy mật là ai?"
Người hầu kia nhất thời đứng hình, gương mặt lộ ra vẻ thất vọng, ông ta không ngờ cậu chủ lại hỏi người lấy mật là ai.
Ngày thường nếu cậu ta vui vẻ thì sẽ tùy tiện ban thưởng cho người hầu đứng gần cậu ta nhất, căn bản là không quan tâm ai làm việc này, làm có tốt hay không.
Vậy nên mới có nhiều hạ nhân tuy sợ hãi cậu ta nhưng vẫn muốn đến bên cạnh để hầu hạ vị này.
Nếu nói dối thì cái giá phải trả quá đắt, người hầu không thể làm gì khác ngoài lén lút trừng mắt liếc Moss, miễn cưỡng trả lời: "Là nô lệ mới đến Moss lấy ạ."
Được hắn mang về cùng với thỏ rừng.
Ông ta còn đặc biệt nhấn mạnh hai từ nô lệ.
Mọi người đều biết cậu chủ nhỏ rất ghét nô lệ có huyết thống thấp hèn này còn hơn là ghét thường dân.
Những người bên trong trang viên có chút vị trí thì đều mang huyết thống là thường dân, còn nô lệ thì lúc nào cũng phải làm việc nặng nhọc nhất, khó khăn nhất, sống ở nơi tồi tàn nhất.
Ngoại trừ những tên nô lệ bị cậu chủ để mắt đến, muốn dằn vặt bắt nạt thì mới bị xách theo bên người một khoảng thời gian.
Moss chẳng thèm quan tâm đến sự khiêu khích của tên người hầu này.
Hắn mong chờ híp mắt, thật muốn biết cậu chủ nhỏ kiều diễm này sẽ ban thưởng cho hắn cái gì.
Chuyện xấu của Đường Hi không thành, cậu có chút mất hứng, không nghĩ sẽ thật sự ban thưởng cho nhân viên dọn phân.
Cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của Moss đang nhìn mình, Đường Hi rơi vào trầm tư.
Hắn thiếu điều muốn chảy nước miếng, nhìn chằm chằm cậu hệt như là đang nhìn một con cá khô hấp dẫn vậy.
Đường Hi hào phóng vỗ vỗ bàn ăn: "Muốn ăn không?"
Moss chăm chú nhìn nơi cổ của cậu, nơi ấy như toát ra mị lực mê hoặc trí mạng đối với hắn.
Hắn vô thức gật đầu, khàn giọng đáp lại: "Muốn ăn ạ."
Nhưng tầm mắt vẫn khóa chặt trên cổ của Đường Hi.
Cậu gật đầu: "Vậy ăn thôi." Cậu tiện tay đẩy dĩa thịt nướng gần mình nhất qua cho hắn.
Moss nhận lấy dĩa thịt, tao nhã dùng dao và nĩa cắt miếng thịt ra cho vào miệng.
Đường Hi bị hắn chăm chú nhìn cả buổi, đột nhiên cảm thấy có chú khó chịu, thật giống như thứ hắn đang ăn không phải là thịt nướng mà là mình vậy.
Grover trở về đã kéo cậu ra khỏi ảo giác này.
Chấp sự mang theo một vài lá thư thăm hỏi đến, "Cậu chủ, đây là thư của hôm nay."
Đường Hi: "Đọc đi."
Grover trừng mắt nhìn Moss đang chiếm vị trí của mình, sau đó mới thong thả mở từng lá thư ra đọc.
Thân phận của nguyên chủ là Công tước(), vậy nên cậu ta vô cùng lạnh nhạt thờ ơ với những lá thư của các Tử tước, thậm chí là các Hầu tước khác.
()Theo cấp bậc của quý tộc Anh thì quý tộc được chia thành bậc từ lớn đến nhỏ: Công tước (Duke), Hầu tước (Marquess), Bá tước (Earl), Tử tước (Viscount) và Baron (Nam tước).
Chỉ khi đọc đến một lá thư từ Evans, Đường Hi mới có phản ứng.
Là do ảnh hưởng từ nguyên chủ nên tâm tình Đường Hi có chút kích động.
Cậu lục lại ký ức.
Evans là kỵ sĩ trưởng của giáo đường Thánh Đô, là một người có địa vị rất cao.
Trong ký ức của nguyên chủ, hắn là một người chính trực nhưng có chút cứng nhắc, do quan hệ của gia tộc nên cậu ta và hắn đã quen biết nhau từ bé.
Quan hệ của bọn họ cũng có thể xem là rất tốt, dù sao người có thể bao dung tính tình của nguyên chủ thì thật sự rất ít.
Cũng chỉ có Evans không màng lợi ích gì mà kết thân với cậu ta.
Trong thư của vị kỵ sĩ trưởng này nói hai ngày nữa sẽ đến thăm cậu.
Ngoại trừ Moss thì không một ai phát hiện Đường Hi đang thất thần.
Đường Hi bắt chước giọng điệu của nguyên chủ: "Cũng lâu rồi tôi không gặp Evans, không biết dạo này anh ấy khỏe không."
Grover hơi khom người: "Người đưa thư nói kỵ sĩ trưởng vẫn mạnh khỏe ạ."
Moss vô cảm nghe bọn họ nói chuyện nhưng thật ra trong lòng ghen tị đến phát điên.
Ồ, Evans cơ à, nghe thân mật làm sao.
:【Khụ khụ!】
Đường Hi bị nó dọa cho hết hồn, vốn định kiếm cớ từ chối Evans nhưng còn chưa kịp nói.
【Cậu sao vậy?】
run rẩy nhìn thoáng qua Moss, khó nhọc nói:【Không, không sao hết.】
Grover đợi mãi vẫn không thấy cậu nói tiếp, y tự nhiên gấp thư lại.
Dù sao thì cậu chủ chưa từng từ chối lời mời của kỵ sĩ trưởng.
Gương mặt Moss càng lúc càng đen.
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay là mèo nhỏ ghét bỏ.
jpg
Editor:
Nội tâm ngài ma cà rồng thủy tổ
.