Lần nữa trở lại căn phòng thuê nhỏ kia, Đường Hi có cảm giác cát bụi đã lắng xuống.
Cậu sờ sờ tai mèo lông xù trên đỉnh đầu, cái đuôi phía sau cũng vô thức đung đưa.
Hệ thống nói khi có được chứng minh thư cư trú vĩnh viễn ở thế giới này thì sự tồn tại cậu sẽ được hợp lý hóa.
Điều này sẽ ăn sâu vào trong tiềm thức của tất cả mọi người, khi mọi người nhìn thấy tai và đuôi mèo của cậu thì cũng chỉ cảm thấy đáng yêu chứ không hề kinh ngạc.
Cho dù cậu không cẩn thận biến thành mèo trước mặt người khác thì người ta cũng vô thức quên đi một sát na() kia.
()Sát na: là một đơn vị thời gian rất ngắn, gần như là trong một cái chớp mắt.
Kể từ bây giờ cậu không còn phải trốn trốn tránh tránh hay sợ bị tóm đến viện nghiên cứu nữa.
Đường Hi cầm điện thoại di động lên nhìn ngày tháng, do dòng chảy thời gian không giống nhau nên cho dù cậu đã rời khỏi thế giới này lâu như vậy mà ở đây chỉ mới trôi qua có sáu ngày, hôm nay vừa đúng rơi vào chủ nhật.
Cậu nhớ đến bạn bè của mình ở thế giới này, nhanh chóng thay một bộ đồ khác rồi đi ra ngoài.
Cậu chậm rãi dạo quanh đường phố không mục đích, lần đầu tiên hiện tai mèo đi trên đường lớn khiến cậu có chút bất an.
Cho dù thế giới trước có tuyệt đến cỡ nào đi nữa nhưng ở thế giới này lại khiến cậu có cảm giác yên tâm hơn.
Nhưng trong đầu lại thiếu đi âm thanh luôn ngăn cản cậu làm này làm nọ khiến cậu có chút không quen.
Nếu có thể đến đây cùng cậu thì tốt biết mấy.
"Ồ, Đường Hi?"
Nghe được tiếng gọi, Đường Hi vô thức quay đầu nhìn lại.
Lúc này cậu mới nhận ra mình đã đi đến tiệm trà sữa từ lúc nào không hay.
Chị gái nhân viên La Ngọc Vân thấy cậu ngẩn người trước cửa tiệm, vui vẻ vẫy tay gọi cậu.
"Em đi du lịch về rồi à?" Cô kéo Đường Hi vào tiệm ngồi xuống.
Đường Hi có hơi ngớ người, nhưng cậu vẫn theo bản năng gật đầu: "Dạ, em về rồi."
La Ngọc Vân híp mắt mỉm cười, cô như người chị lớn dịu dàng bao dung nhìn Đường Hi: "Đi du lịch có vui không?"
Đường Hi suy nghĩ một chút, nở nụ cười: "Vui, vui lắm."
La Ngọc Vân nhìn đến sững sờ, đột nhiên cô che mặt khẽ hô, "Sao chị càng nhìn càng thấy em đáng yêu vậy!"
Đường Hi không vui run run tai mèo sửa lời cô: "Là càng đẹp trai mới đúng."
"Đúng đúng đúng, là càng ngày càng đẹp trai." La Ngọc Vân vừa đếm hóa đơn vừa oán giận, "Em không biết đâu, sau khi em đi thì doanh thu của tiệm cũng giảm xuống luôn, nhưng mà ông chủ cũng không đến đây thường xuyên nữa nên chị cũng bớt áp lực hẳn."
Đường Hi không hiểu việc ông chủ không đến đây thì có liên quan gì đến việc cậu đi du lịch nữa.
Trong tiệm cũng có một vài khách quen, thấy cậu đến nên liền trêu ghẹo: "Tiểu Đường à, không phải bây giờ cậu đang nghỉ hè sao, có phải cậu nên gọi bánh ngọt như khách đến không hả?"
Nếu là bình thường thì Đường Hi sẽ kịch liệt lắc đầu, sau đó oan ức nói bánh ngọt không ngon.
Nhưng lần này cậu lại gật đầu, nghiêm túc cầm thực đơn lên xem món.
La Ngọc Vân ngạc nhiên: "Không phải là em không thích bánh ngọt sao?"
Đường Hi ngượng ngùng nói: "Sau khi đi du lịch xong thì em thay đổi suy nghĩ rồi."
Bánh kem nhỏ là yyds()!
()yyds: là chữ viết tắt của tiếng Trung 永远 的 神 (yǒnɡyuǎn de shén) có nghĩa đen là "mãi mãi là Thần".
Trước kia cậu còn là mèo thì không thể nếm được vị ngọt, vậy nên mới thấy bánh ngọt khó ăn, cho dù đang ở hình người cậu cũng không muốn ăn cho lắm, không ngờ sau khi xuyên đến những thế giới khác cậu lại thích ăn như vậy.
Không chỉ vậy, Đường Hi còn kêu rất nhiều món bánh ngọt và trà sữa khác nhau, đuôi nhỏ vui vẻ lắc lư.
La Ngọc Vân suy tư gật đầu: "Nhìn dáng vẻ của em thì chắc lúc đi du lịch đã gặp được chuyện gì đó thú vị nhỉ."
Nhìn qua cả người đều thay đổi, nhưng vẫn đáng yêu mềm mại như trước đây.
Đường Hi thẹn thùng cúi đầu, nhỏ giọng đáp: "Còn gặp được một người thú vị nữa."
La Ngọc Vân còn chưa nghe rõ, cô muốn hỏi lại nhưng đột nhiên bị cắt ngang.
Ông chủ một thân âu phục giày da vừa nhắc đến đã xuất hiện.
Nhưng anh ta thở hồng hộc như vừa đậu xe xong là chạy ngay vào vậy.
La Ngọc Vân có hơi ngạc nhiên, cô chỉ vừa nói với nhóm nhỏ bốn năm người rằng Đường Hi đã trở về, lại không ngờ ông chủ lại đến đây nhanh như vậy.
Ông chủ là một phú nhị đại giàu có, ở nhà có công ty để thừa kế sẵn rồi, chẳng qua mở tiệm đồ ngọt này vốn chỉ để vui chơi một chút.
Nhưng lại vì Đường Hi mà trở nên để tâm.
Tấm lòng của Tư Mã Chiêu ai ai cũng biết(), ngay cả khách quen trong cửa hàng cũng nhìn ra được anh ta có ý với Đường Hi.
()Tư Mã Chiêu là người nước Ngụy thời Tam Quốc, là một người có tham vọng rất lớn, đến nỗi cả người qua đường cũng nhìn ra được.
La Ngọc Vân sợ mình bị trừ tiền lương nên vô cùng thức thời trở về vị trí làm việc của mình, không dám tám chuyện nữa.
Có lẽ là do bản năng của nhân viên làm công, Đường Hi không thể nào thả lỏng trước ông chủ được.
Cậu rụt rè chào anh ta.
Sở Kiều Tư cười cười với cậu: "Cậu về rồi sao, đi du lịch vui không?"
Vẫn là chủ đề nãy giờ, nhưng lần này Đường Hi có chút lúng túng gật đầu.
Dường như Sở Kiều Tư không nhìn ra sự căng thẳng của Đường Hi, anh ta vươn tay muốn kéo cậu: "Chúng ta qua bên kia ngồi đi."
Nhưng tay của anh ta mới vươn được nửa đường thì đã rơi vào khoảng không.
Người trước mắt đã bị một đôi tay khác ôm lấy.
Đường Hi kinh ngạc ngẩng đầu đối diện với đôi mắt đen thăm thẳm.
"Tễ Vụ." Cậu vô thức gọi tên của nhân viên dọn phân.
Rõ ràng xưa nay cậu chưa từng nhìn thấy bản thể của hắn nhưng lúc này trực giác lại mách bảo với cậu người này chính là nhân viên dọn phân.
Sở Kiều Tư tức giận biến sắc, anh ta gắt gao nhìn chằm chằm vào người đàn ông không biết từ nơi nào xuất hiện này: "Anh là bạn của Đường Đường à?"
Anh ta cố ý dùng tên gọi thân mật, còn Đường Hi thì đang choáng váng nên cũng không để ý đến điểm này.
Hai người này không ai nhìn Đường Hi, không biết qua bao lâu cậu mới lẩm bẩm: "Sao anh lại đến tìm em nhanh thế?"
Dường như chân trước cậu vừa bước thì chân sau hắn đã đi theo.
Cả người Tễ Vụ mang theo cảm giác lạnh lùng khó gần, nhưng chỉ khi nhìn Đường Hi thì ánh mắt mới nóng rực, mang theo tình yêu mà người khác chẳng thể nào hiểu nổi.
"Ừm, anh không nỡ để em đợi lâu." Hắn cúi đầu.
Đuôi nhỏ của Đường Hi không ngừng đung đưa, cậu vẫn còn muốn giả vờ lạnh nhạt: "Ồ."
Rõ ràng Tễ Vụ trước mặt chẳng hề giống với các vai ác ở mỗi thế giới, nhưng nếu nhìn kỹ lại thì vẫn có thể thấy những điểm giống nhau.
Thật giống như hắn đã tập hợp những ưu điểm của các nhân vật phản diện rồi tạo ra khí chất độc nhất thuộc về riêng mình.
Đường Hi chỉ có thể cúi đầu, cậu sợ nếu mình nhìn nhân viên dọn phân nữa thì sẽ không kìm được mà ủy khuất khóc lên.
Lại như một đứa nhỏ bốc đồng được dỗ dành, Đường Hi không nghĩ đến Tễ Vụ lại đi tìm cậu nhanh như vậy.
Tễ Vụ từ ôm cậu chuyển thành nắm tay.
Đường Hi nhẹ nhàng nắm lại, cái đuôi lông xù cũng thuận theo tâm tình chủ nhân mà quấn lấy hắn.
Trong khoảnh khắc đó, cửa tiệm như hoa nở xuân về, bầu không khí cứng ngắc ban đầu rốt cuộc cũng đã chuyển động.
Sở Kiều Tư nhìn chằm chằm hai người bọn họ tay đan tay, anh ta suýt mất bình tĩnh, giọng nói có chút chua: "Sao đó giờ tôi không nghe Đường Đường nhắc đến anh nhỉ?"
Đường Hi nở nụ cười ngọt ngào: "Tôi gặp anh ấy khi đang đi du lịch."
Ánh mắt Sở Kiều Tư lóe lên: "Ồ, thì ra là bạn bè mới quen biết sáu ngày."
Tễ Vụ rũ mắt: "Sáu thế giới."
Hắn đã đánh đổi vô số năm tháng của mình mới có được một bảo bối như vậy.
"Cái gì?" Sở Kiều Tư không nghe rõ.
Nhưng Tễ Vụ cũng không nói nữa, hắn vô cùng quen thuộc nắm tay Đường Hi kéo cậu ngồi xuống.
La Ngọc Vân bị hắn lạnh lùng nhìn sang, cô hoàn hồn nhanh chóng đem bánh ngọt đến cho Đường Hi.
"Cảm ơn chị." Đường Hi cẩn thận nhận lấy, hai mắt sáng rực cả lên.
Tễ Vụ cưng chiều nhìn cậu, giúp cậu ghim cái nĩa vào: "Ăn đi."
Hắn cố tình đặt bánh kem dâu tây cậu thích nhất lên phía trước.
Đường Hi trước giờ ngoan ngoãn lễ phép nhưng lại không cảm ơn hắn, như là đã được nuông chiều quen, trong mắt tràn đầy sự tin tưởng.
Cảm giác phương thức ở chung của hai người bọn họ vô cùng hòa hợp tự nhiên.
Cô và Đường Hi là đồng nghiệp lâu như vậy nhưng đây vẫn là lần đầu cô thấy mặt này của cậu, từ trước đến nay cậu vẫn luôn lễ phép hiểu chuyện.
Nhưng dáng vẻ cố tình kiêu căng này càng thêm chân thật với cậu.
La Ngọc Vân hoảng hốt đi xuống.
Sở Kiều Tư nhìn bọn họ rồi nhìn lại mình, dường như anh ta không cùng thế giới với hai người họ.
Điều này khiến anh ta có chút nôn nóng.
Bởi vì chỉ cần nhìn thoáng qua thì anh ta chẳng có thứ gì để cạnh tranh với Tễ Vụ, từ nhan sắc đến dáng người, thậm chí là khí chất thì anh ta cũng chẳng sánh nổi.
Dường như thứ duy nhất có thể so là gia thế.
Sở Kiều Tư từ nhỏ đã là thiên chi kiêu tử, cho dù gặp phải tình huống thế này nhưng cũng không muốn bỏ cuộc.
Anh ta đi đến bên cạnh Đường Hi mời cậu đi ăn tối cùng mình.
Đường Hi lắc đầu: "Không cần đâu, cảm ơn."
Cậu cong mắt mỉm cười với Sở Kiều Tư khiến Tễ Vụ mất hứng, bàn tay phía dưới nắm lấy đuôi mèo của Đường Hi, bắt đầu vò nắn.
"A!"
Sở Kiều Tư nhanh chóng hỏi: "Cậu sao vậy? Cảm thấy khó chịu ở đâu sao?"
"Không, không có." Đường Hi nổi quạu liếc mắt nhìn Tễ Vụ.
Tễ Vụ thu liễm lại một chút nhưng vẫn nắm lấy đuôi mèo không buông.
Sở Kiều Tư nào biết sóng ngầm đang cuộn trào dưới gầm bàn của bọn họ, anh ta đưa tay vào túi áo lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Tễ Vụ.
"Đây là danh thiếp của tôi."
Nhưng Tễ Vụ chỉ liếc mắt nhìn mà không nhận lấy.
Đường Hi thay hắn nhận, cậu ngượng ngùng nói: "Cảm ơn anh, nhưng Tễ Vụ anh ấy không có danh thiếp."
Trong lòng Sở Kiều Tư càng thêm chua xót, thái độ của Đường Hi dĩ nhiên đã xem Tễ Vụ là người của mình rồi.
Anh ta giả vờ hào phóng cười: "Không biết bạn của cậu làm công việc gì, có lẽ anh ấy có thể cân nhắc đến công ty của chúng tôi."
Nhân viên dọn phân thậm chí còn không có hộ khẩu ở thế giới này, làm gì có chỗ để làm việc.
Đường Hi bỗng muốn cười, ở mấy thế giới trước nhân viên dọn phân luôn là nhân vật vô cùng lợi hại, nào giống như người không có hộ khẩu như bây giờ.
Cũng may là cậu nuôi nổi hắn, kể từ ngày hôm nay cậu chính là trụ cột của gia đình.
Tễ Vụ đột nhiên mở miệng: "Không phải là bạn."
Không đợi hai người phản ứng thì hắn đã rướn người hôn lên khóe môi Đường Hi —— nơi còn dính kem bơ.
"Là bạn trai." Hắn vô cùng bình thản quăng thêm quả bom nữa.
Trước vẻ kinh ngạc của Sở Kiều Tư, Đường Hi chỉ có thể nói câu xin lỗi rồi kéo Tễ Vụ chạy mất.
Ở thế giới này tình yêu đồng tính cũng không phải hiếm gặp gì, nhưng cậu không muốn dọa sợ ông chủ.
Nếu phải giải thích thì vô cùng phiền phức, mà da mặt Đường Hi lại mỏng, đợi cậu phản ứng lại thì đã phát hiện mình kéo nhân viên dọn phân chạy qua mấy con phố luôn rồi.
Cậu dừng lại dựa vào người Tễ Vụ thở hổn hển, Tễ Vụ đưa tay chọt chọt lên trán cậu, không biết hắn làm cách nào nhưng đã khiến Đường Hi không còn khó chịu nữa.
"Yếu ớt." Tễ Vụ nhàn nhạt nói.
Mới chạy vài bước thì lại khó chịu, quả thật là sinh vật yếu ớt, nhưng bây giờ sinh vật này đã là của hắn rồi, hắn sẽ chăm sóc bảo vệ bảo bối này cho thật tốt.
Bảo bối muốn chạy, vậy thì phải luôn để mắt đến cậu.
Nãy giờ cứ bị hắn nhìn chằm chằm, rốt cuộc Đường Hi cũng không nhịn được nữa, cậu cắn lên vai hắn một cái, hung dữ hỏi: "Anh nhìn gì?"
Tễ Vụ không trả lời mà trở tay ôm lấy cậu: "Lần này đến lượt anh đi tìm em."
Tác giả có lời muốn nói:
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chưỡng sau sẽ là đại kết cục.
Mèo nhỏ luyến tiếc mọi người qwq.