Bên ngoài cửa sổ sát đất của biệt thự cao cấp là cảnh đêm lộng lẫy nhất chốn Kinh Thị phồn hoa, ánh đèn phát ra từ dòng xe chạy dài không dứt đan chéo vào nhau tạo thành dòng sông ánh kim.
Trong nhà yên tĩnh tới mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi, trong đầu Lệnh Điều lại phảng phất như có cái gì sắp nổ tung, đầu ngón tay cô run lên, chậm chạp đưa mắt nhin người đàn ông đang ngồi cạnh mình.
"Chồng ơi, anh vừa mới nói gì thế?" Ngay khi hỏi xong, cô theo bản năng mà nín thở, lồng ngực nảy lên thình thịch.
"Anh nói," Phó Trầm Nghiên nhìn cô, ánh mắt chứa đầy ôn nhu, "Vợ của anh rốt cuộc muốn anh xem cái gì?"
Anh phát âm rất rõ ràng, giọng nói trầm ấm thành thục giống với bữa tối dưới ánh nến và rượu vang đỏ tối nay khiến cho lòng người phải say.
Vợ.
Tim Lệnh Điềm bị một chữ này chạm tới, bắt đầu chậm rãi nóng lên, niềm vui sướng cùng ngọt ngào hiện ra trên khóe mắt.
Bây giờ xem cái gì cũng không quan trọng nữa, gương mặt non mịn của Lệnh Điềm ửng đỏ: "Em nghe thấy rồi, anh gọi em là vợ."
Phó Trầm Nghiên: "Không thích anh gọi em như thế sao?"
"Thích!" Lệnh Điềm vội gật đầu không ngừng, duỗi tay ôm lấy eo anh, ngữ khí mềm mại mang theo vài phần làm nũng, đôi mắt sáng lấp lánh mà nhìn anh, "Em rất thích, anh gọi thêm lần nữa được không?"
Đáy mắt Phó Trầm Nghiên hiện lên ý cười, thuận theo mà ghé sát vào bên tai cô, thấp giọng gọi một tiếng: "Vợ."
Tai Lệnh Điềm cực mẫn cảm, giọng nói từ tính của anh như phảng phất mang theo cả hơi thở nóng ướt, cô theo bản năng mà muốn nghiêng đầu né tránh.
Phó Trầm Nghiên lại giơ tay giữ chặt gáy cô, hạ thấp giọng cọ xát bên tai cô: "Vợ ơi..."
Từng dòng điện đánh úp tới, tai Lệnh Điềm không ngừng tê tê dại dại, cùng với trái tim mà run lên từng nhịp.
Cô có chút không chịu nổi, dịch bả vai, cười đẩy anh ra: "Đủ rồi..."
Phó Trầm Nghiên cũng nhẹ nhàng mà cười hai tiếng, buông cô ra.
Gò má Lệnh Điềm ửng đỏ, trong lòng như có nai con đang chạy loạn, cô thực sự rất muốn cùng anh đi đăng ký, trở thành người vợ danh chính ngôn thuận của anh.
Cô hy vọng sau này trên giấy tờ của anh, ở cột vợ sẽ điền hai chữ "Lệnh Điềm".
Nhưng Lệnh Văn Sâm và Tống Thư Uyển không đồng ý, người Phó gia cũng không đồng ý......
Phó Trầm Nghiên nâng cổ tay lên, nhìn thoáng qua thời gian trên mặt đồng hồ, nói với Lệnh Điềm: "Không còn sớm, ngày mai em còn phải dậy sớm, mau tắm rửa rồi ngủ thôi?"
Đêm qua anh thức suốt đêm, trưa nay cũng chỉ ngủ nửa tiếng, lúc này đã bắt đầu buồn ngủ.
Lệnh Điềm cũng nhìn ra anh dường như có chút mệt mỏi, ngoan ngoãn gật gật đầu: "Chồng ơi, anh cũng phải nghỉ ngơi sớm một chút."
"Ừm." Phó Trầm Nghiên đứng dậy, lại nhịn không được mà nâng mặt Lệnh Điềm lên, cúi người xuống hôn lên môi cô.
Anh chạm vào môi mềm của cô khoảng hai giây, khi thấy cô bắt đầu khẩn trương thì dời đi, khóe môi hơi cong lên: "Ngủ ngon."
Lệnh Điềm còn tưởng rằng anh lại muốn...
Hai má ẩn ẩn nóng lên, tim cô đập có chút nhanh, nhẹ giọng đáp lại: "Ngủ ngon."
-
Đọc tại Wattpad chính chủ @Azkieu.
Ngày hôm sau, đồng hồ báo thức lúc giờ vang lên, Lệnh Điềm thức dậy đúng giờ, sau khi cùng Phó Trầm Nghiên ăn sáng, hai người cùng nhau xuống tầng.
"Chào buổi sáng Phó tổng, chào buổi sáng Lệnh tiểu thư." Trong ánh nắng ban mai, Vu Dã đứng bên cạnh xe, hơi hơi khom người chào hỏi hai người.
Một trong những nhiệm vụ của Vu Dã là mỗi buổi sáng phải đến Lan Đình để báo cáo cho Phó Trầm Nghiên lịch trình hằng ngày trên đường đến công ty.
"Chào buổi sáng trợ lý Vu, anh vất vả rồi." Lệnh Điềm hơi mỉm cười với anh, má lúm đồng tiền nhỏ hiện ra, so với không khí lúc sáng sớm càng khiến người khác thấy vui vẻ, thoải mái.
Phó Trầm Nghiên nhìn cô một cái, đáy mắt lướt qua một cảm xúc làm người khác có thể nắm bắt.
Maybach ra khỏi Lan Đình, nhanh chóng nhập vào dòng xe cộ, theo hướng Kinh Đại mà đi.
Vu Dã ngồi ở ghế phụ, vừa lật xem tài liệu vừa báo cáo lại với Phó Trầm Nghiên.
Lệnh Điềm không có quấy rầy, cùng Phó Trầm Nghiên đan mười ngón tay vào nhau, đầu dựa vào vai anh, lẳng lặng mà chơi di động.
Hai mươi phút đi đường này có thể có anh làm bạn, cô rất vui vẻ.
Cách cổng chính Kinh Đại khoảng một trăm mét, Maybach dừng lại ở ven đường.
"Điềm Điềm, anh không tiện đưa em vào trong trường." Phó Trầm Nghiên nghiêng mắt nhìn Lệnh Điềm, "Em đi học đi, có việc gì phải gọi cho anh trước tiên."
"Vâng." Lệnh Điềm lưu luyến mà buông bàn tay ấm áp của anh ra, "Chồng ơi, em sẽ nhớ anh."
Phó Trầm Nghiên ôn nhu hôn nhẹ lên môi cô một cái, thấp giọng nói: "Anh cũng thế."
Vu Dã giúp Lệnh Điềm mở cửa, Lệnh Điềm bước xuống xe, mỗi bước đi đều tràn ngập lưu luyến mà đi vào trong trường.
Maybach dừng lại tại chỗ vài phút, mãi đến khi bóng dáng Lệnh Điềm biến mất sau cổng, mới bắt đầu rời đi..