Nhìn vào ánh mắt Hoắc Sơ, lần đầu tiên Mẫn Đăng nảy sinh ra ý nghĩ chủ động muốn đến bệnh viện. Cậu ghét bệnh viện, căm ghét bệnh viện, thậm chí là sợ bệnh viện.
Nhưng những thứ này cộng lại dường như không ngăn cản được cậu muốn nếm thử vị bánh ngọt của Hoắc Sơ là hương vị gì.
Mẫn Đăng muốn biết, có phải thật sự ngọt như vậy hay không
Công việc quét dọn trong nhà Hoắc Sơ rất nhẹ nhàng, lương rất cao.
Một tuần này Hoắc Sơ không về nhà nhiều lắm, Mẫn Đăng cũng cơ bản không gặp được anh mấy lần.
Hơi thở như có như không giữa hai người cũng chầm chậm tiêu tan đi.
Cho dù có mấy lần ngẫu nhiên đụng phải, Hoắc Sơ cũng chỉ cười gật đầu, sau đó vội vàng rời đi.
Mẫn Đăng đưa tay đè lên tim, cậu nghĩ mãi mà không rõ. Cái người tên Hoắc Sơ này quá kỳ lạ, hình như biết trở mặt.
“Dạo này còn nằm mơ không?” Chương Khâu lại gần hỏi.
“Dạo này không ngủ.” Mẫn Đăng nói.
“Đây là lý do mày đến muộn?” Chương Khâu thờ ơ nhìn cậu.
“Em xin nghỉ.” Mẫn Đăng nhíu mày.
“Bây giờ chủ bếp người nước ngoài đã không làm nữa biết chưa? Sẽ đổi chủ bếp mới ngay lập tức, nghe nói chủ bếp mới muốn dẫn nhóm của mình đến đây.” Chương Khâu trừng cậu.
“À...” Mẫn Đăng kéo rất dài, không đếm xỉa tới.
Chương Khâu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cuối cùng nói đến trọng điểm.
“Hôm nay nhân viên nhà hàng liên hoan.” Chương Khâu nói xong biết Mẫn Đăng sẽ từ chối, ngay sau đó nói, “Bắt buộc.”
Tay dọn đồ của Mẫn Đăng dừng lại, nhíu mày không vui lòng.
“Quản lý nói là để nhóm chúng ta hài hòa hơn, hi vọng chúng ta đoàn kết tương thân tương ái. Tao có thể đi cmn ai muốn tương thân tương ái với một đám ông lớn, cái này không phải khiến người ta buồn nôn sao.” Chương Khâu giúp cậu bỏ đồ vào balo, xách lên đi ra ngoài.
Quay đầu lại phát hiện Mẫn Đăng vẫn đứng tại chỗ, đốt một điếu thuốc, trừng cậu, “Đi thôi cưng, anh ôm cưng?”
Chỗ tập thể liên hoan là sảnh trước do quản đốc Merry chọn. Tan làm rồi Merry Vương Đại Cúc là người rất có phong cách Tây.
Mẫn Đăng ngẩng đầu nhìn tên nhà hàng, Nhất Ẩm. Vô cùng thâm ảo (cao thâm không dễ hiểu).
Sau khi vào nhà hàng cậu mới phát hiện nhà hàng này không chỉ thâm ảo, còn rất thần bí.
“Nhà hàng này tối quá.” Mẫn Đăng nói nhỏ.
Chương Khâu vẫn chưa lên tiếng, người trước người sau lại bật cười.
“Các cậu thật là làm hư trẻ em.”
“Nhà hàng bỏ tiền, đương nhiên đến chỗ cao cấp.”
“Tôi nghe nói chỗ này là ông chủ mở? Mấy người biết không?”
“Hầy, nói hươu nói vượn () ông chủ mở khắp nơi, còn không phải công ty nhà mình không chen vào được.”
Chỗ tới không phải là nhà hàng, là một Pub ().
Đi vào rồi Mẫn Đăng cũng mới phát hiện.
Trong Pub không có nhiều người, rất yên tĩnh. Tốp năm tốp ba ngồi trò chuyện. Ánh đèn tối tăm lại mập mờ.
Chiếc đèn trắng duy nhất chiếu thẳng vào người phụ nữ ngồi ở trung tâm băng ghế gỗ.
Người phụ nữ ôm một cây ghi-ta, giọng khàn khàn trầm thấp, chậm rãi ngâm nga bài hát.
Lúc Mẫn Đăng đi qua còn chăm chú nhìn thêm, người phụ nữ lại ngẩng đầu lên cười với cậu.
Cười suồng sã lại quỷ quái.
“Ẻo lả.” Chu Nhất Cương hừ một tiếng, ngăn cản ánh mắt người phụ nữ và Mẫn Đăng chạm nhau.
Mẫn Đăng còn chưa kịp phản ứng, đã theo nhóm người đi đến chỗ ngồi.
“Lần trước tôi còn cất ở đây một bình rượu đấy.” Merry rất hào hứng, “Lần này uống đi, uống hết gọi nữa.”
“Có trẻ em.” Chương Khâu kêu lên.
“Tôi đây có thể quên sao?” Merry nhếch miệng, vẫy tay gọi phục vụ tới.
Mấy phút sau.
Trong tay Mẫn Đăng không hiểu vì sao bị nhét một hộp Vượng Tử. Sau đó thì bị đuổi vào trong góc hút sữa.
“Hôm nay ông uống mạnh như vậy làm gì?” Dương Chấn Vũ nhìn Hoắc Sơ dựa vào cửa sổ, “Có phải là người không, đi lên mời ông ông liền uống.”
Hoắc Sơ híp mắt không nói chuyện.
“Tuần trước ông lại đi thăm mẹ ông? Ông nhìn một tay rách của ông xem.” Dương Chấn Vũ nhìn tình hình giao thông phía trước, dừng xe.
Hắn đoán được nguyên nhân Hoắc Sơ bất thường, thở dài một hơi, “Ông chủ Hoắc! Ông có thể thôi đi không, mẹ ông cũng bị lưu đày bao lâu rồi.”
“Người của viện an dưỡng nói bà ấy không muốn sống.” Hoắc Sơ nhắm mắt dựa vào lưng ghế.
“Bà ấy không muốn sống tiếp sao?” Dương Chấn Vũ cười mỉa, “Mắc mớ gì đến ông hả? Tự bả làm. Ông xem một tuần này ông ở trạng thái nào, tôi cũng chưa thấy ông cười.”
“Cười.” Hoắc Sơ nhớ tới cô ốc biển trong nhà, “Cười ba lần.”
“Ể, lừa ai đây? Ông có thể cười với ai.” Dương Chấn Vũ không nhìn nổi, “Nếu ông bị bố ông biết —— ”
“Được rồi.” Hoắc Sơ nhíu mày ngắt lời, “Đưa tôi đến Nhất Ẩm.”
“Còn uống?”
Cái ót bị trúng một đập, Dương Chấn Vũ bất đắc dĩ khởi động xe.
Mẫn Đăng uống hết mấy hộp Vượng Tử, nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh mấy lần.
Vài người đang chơi trò chơi.
“Uống hết rồi?” Chương Khâu chú ý đến cậu, “Đợi anh mười phút, anh đưa mày về trước.”
Mẫn Đăng gật đầu, lại hỏi, “Nhà vệ sinh ở đâu?”
Chương Khâu chỉ hướng cho cậu.
Trong nhà vệ sinh không có người, Mẫn Đăng kéo khóa xuống. Lúc nãy uống nhiều sữa quá.
Có người lắc lư bước vào từ cửa nhà vệ sinh, đi chân nam đá chân chiêu. Trên đường đi đụng mấy lần, gây ra tiếng động lớn.
Mẫn Đăng không dám nhìn sang bên đó, kiên trì đi vệ sinh xong. Cúi đầu, khom người muốn đi vòng qua.
Lại không ngờ tới cổ tay bị người kéo lại, ấn lên tường.
Da đầu Mẫn Đăng sắp vỡ, sợ đến nỗi vừa định hất tay ra.
Cuối cùng người kia ngẩng đầu.
“Hoắc Sơ?” Mẫn Đăng mở to hai mắt, tay không tự chủ nắm chặt bên cạnh ống quần.
Hoắc Sơ lắc lắc đầu, lông mày nhíu lại cố gắng mở mắt ra. Thế giới trước mắt xoay một vòng, một đôi mắt cực kỳ to xông vào tim anh.
Quậy đến nỗi bảy lên tám xuống, thình thịch nhảy loạn.
“... Mẫn Đăng?” Hoắc Sơ nhận ra.
“Anh…” Mẫn Đăng thấy anh như vậy, không khỏi lo lắng, “Sao anh lại uống —— ”
Còn chưa nói hết lời, một bóng đen lớn đổ về phía cậu. Mẫn Đăng mở to mắt, sợ tới mức ngậm miệng. Không dám động đậy tí nào.
Hoắc Sơ chỉ hơi không đứng vững, dựa vào người còn cảm thấy rất thoải mái. Đầu óc bị cồn ăn mòn, khích lệ anh phóng túng một phen.
Anh nhắm mắt lại, cọ xát lên cổ Mẫn Đăng.
“Cậu thơm quá…” Hoắc Sơ cảm thán.
“Anh là… biến thái sao…” Mẫn Đăng cắn răng, ngón tay run rẩy.
Hoắc Sơ: “...”
Mấy ngày nay anh trốn tránh đứa trẻ này là vô cùng cần thiết, nhãi con ngầu lòi nói chuyện quá ác.
Thường bắn máu đầy mặt người ta.
“Xin lỗi, … xe của tôi… ở… ở bên ngoài.” Hoắc Sơ khôi phục một chút lý trí, ôm Mẫn Đăng, toàn thân toàn ý buông lỏng ().
Mẫn Đăng khốn khổ ôm Hoắc Sơ không ngừng khụy xuống, cưỡng ép kéo ra bên ngoài.
Kéo người đến cửa quán bar, Mẫn Đăng nhìn khắp nơi, tìm được xe Hoắc Sơ.
“Ô, anh bạn thật biết nhặt nhể?” Một gã tóc vàng dáng vẻ lưu manh huýt sáo với cậu.
Mẫn Đăng khiêng người mệt đến độ mơ hồ, theo bản năng kéo người lùi lại nửa bước, “… Cái gì?”
“Thôi đi, trong quán bar không nhặt xác nhặt cái gì, nhặt rác làm trẻ em ba tốt hả?” Gã tóc vàng chớp chớp mắt.
Mẫn Đăng nhíu mày nghe không hiểu.
Gã tóc vàng đột nhiên xông tới, vả một phát lên mông Hoắc Sơ. Một tiếng đặc biệt vang dội, “Nhặt về đôi chân dài này, quá sương rồi đi. Huynh đệ, người nho nhỏ, mộng tưởng to thật.”
Mẫn Đăng: “...”
Hình như cậu nghe hiểu.
Tác giả có lời muốn nói:
Mẫn Đăng: Giấc mộng này tôi thật sự không dám mơ.
() gốc là 有的没的: tiếng địa phương của Mân Nam, người Đài Loan cũng nói như vậy, chỉ đối phương nói liều, không thực tế, bày tỏ người nói chuyện phản bác và khinh thường với lời bàn của đối phương.
() Pub là viết tắt của cụm từ Public House (nghĩa là ngôi nhà dành cho cộng đồng) là một cơ sở kinh doanh chuyên các thức uống chứa cồn như bia, rượu,…và cả thức uống không chứa cồn, phục vụ kèm thức ăn nhẹ để mọi người gặp gỡ, ăn uống và trò chuyện. Pub được thiết kế phần nhiều theo phong cách truyền thống với nội thất gỗ, không gian mở. Đặc biệt, kết thúc bữa tiệc, những ai muốn vẫn có thể ngủ lại ngay tại đó, đây là điểm đặc biệt khác biệt làm nên Pub
() gốc là 放空: chỉ mục tiêu không trúng đích, lái xe không, cũng có ý chỉ làm cho mình tạm thời quên đi hết thảy, buông lỏng bản thân….