Đổng Viễn Đại nhíu mày liếc nhìn Mẫn Đăng, lại ngẩng đầu nhìn cô gái, “Đừng khóc, tôi làm lại một phần, lát nữa tôi bê lên.”
Cô gái còn muốn nói gì đó, vuốt mắt một cái, yếu đuối nhỏ giọng mắng, “Mẹ kiếp đồ thối này, ngày mai bà đây thăm mồ mả nhà bả.”
Đổng Viễn Đại: “…”
Đổng Viễn Đại dùng thời gian ngắn nhất nấu xong canh.
Mẫn Đăng đứng một bên chân như nhũn ra, trời rét căm căm mà sợ đổ mồ hôi đầy đầu.
“Đừng sợ, loại ngu này nhiều.” Chương Khâu đưa một tờ khăn giấy qua, “Chẳng qua là tìm cái cớ, cũng không biết đau đớn đến từ cái bạt tai. Vốn là chúng ta sai, bà ta không được hắt nước lên người con gái người ta.”
Không phải Mẫn Đăng sợ người bên ngoài, cậu chỉ sợ Đổng Viễn Đại hỏi mình tại sao có thể làm ra một món canh không có vị.
Vì sao đây?
Bởi vì cậu không có vị giác.
Vì sao không có vị giác?
Mẫn Đăng không nghĩ tiếp nữa, cậu không muốn tự mình trả lời vấn đề này.
Tựa như cậu không muốn thừa nhận mình cần uống thuốc để duy trì ổn định.
Cậu tự mình dừng thuốc, cho nên mỗi khi trời tối cậu đều gặp ác mộng. Cậu sẽ vô thức sợ hãi, hoảng hốt, lo nghĩ, thậm chí dưới một vài tình huống, cậu tiếp xúc với Hoắc Sơ, tay cũng sẽ run lên.
Cậu tưởng rằng Hoắc Sơ không biết, cậu cho rằng cậu giấu rất tốt.
Nhưng thật ra Hoắc Sơ đã biết từ lâu, còn tìm thuốc của cậu.
“Theo tôi ra ngoài xin lỗi.” Cuối cùng Đổng Viễn Đại sắp xếp gọn bàn, ngẩng đầu nhìn cậu.
Sắc mặt Mẫn Đăng khó coi đến nỗi không còn một giọt máu, bước nhanh sau lưng ông ta đi ra.
Buổi tối chỉ có hai, ba bàn khách trong đại sảnh, cách nhau rất xa.
Bàn số ở chính giữa đại sảnh, hai người ngồi, một nam một nữ.
Người đàn ông trung niên mặc đồ Tây, rất mập, khuy áo trên bụng cũng sắp bung ra.
Người phục nữ ngồi đối diện ông ta tầm bốn năm mươi tuổi, tóc xoăn trên mặt bôi phấn trắng cực dày.
Lúc này đang cầm cái gương nhỏ tô son.
Thấy bọn họ đến, người phụ nữ đặt gương xuống, liếc mắt nhìn.
“Chào bà, tôi là chủ bếp chủ nhà hàng.” Đổng Viễn Đại mỉm cười hơi cúi người, “Thật sự rất xin lỗi, tôi —— ”
“Ông là chủ bếp?” Giọng nói người phụ nữ the thé ngắt lời ông ta, “Ai nấu món canh này?”
“Canh này do đồ đệ của tôi nấu.” Đổng Viễn Đại để Mẫn Đăng sau lưng xuất hiện, “Hôm nay nó —— ”
Người phụ nữ giơ tay cầm ly rượu đỏ hất qua.
Mẫn Đăng phản ứng khá nhanh, tránh sang bên. Rượu đỏ chỉ giội ướt một cánh tay cậu.
Người phụ nữ thấy không hất trúng người, trực tiếp vung tay đập cái ly lên người Mẫn Đăng.
Mùa đông mặc nhiều đập lên chân cũng không đau, chỉ dọa Mẫn Đăng sợ hết hồn.
Đổng Viễn Đại sầm mặt chặn trước mặt Mẫn Đăng lần nữa.
Ánh mắt quét người phụ nữ một lúc, thấp giọng nói: “Mẫn Đăng, xin lỗi khách.”
“Xin lỗi.” Mẫn Đăng gọn gàng linh hoạt xin lỗi với cái lưng mập mạp của Đổng Viễn Đại.
Trên mặt người phụ nữ lướt qua chút hả dạ, “Tưởng rằng xin lỗi là được —— ”
“Chúng ta việc nào ra việc đó, cậu ấy đã xin lỗi bà, bà cũng phải xin lỗi cậu ấy.” Đổng Viễn Đại giận tái mặt trông rất nghiêm túc.
“Tôi xin lỗi nó?” Người phụ nữ kinh ngạc đến khinh thường, “Tôi cần phải xin lỗi một đầu bếp sao?”
Cô nhân viên phục vụ đứng bên cạnh đã đến bếp sau mật báo từ lúc người phụ nữ hất rượu đỏ.
Trong nhà hàng gặp phải loại khách này không tính là hiếm thấy, bình thường có thể lừa gạt cho qua, họ sẽ lừa gạt.
Không lừa gạt được họ sẽ dùng bạo lực giải quyết khách hàng.
Dù sao ông chủ nhà hàng của họ đã làm như thế.
Không lâu sau, Chương Khâu Chu Nhất Cương dẫn theo một nhóm các ông lớn ở bếp sau đi ra.
Đàn ông ở bếp sau thường cao hơn m, làm việc trong phòng bếp thì không có ai gầy.
Vừa đứng ra một hàng như thế, hiệu quả thị giác cực kỳ khiến người ta vãi đái.
Người đàn ông rõ ràng muốn đi đái, kéo tay người phụ nữ, “Được rồi, được rồi…”
“Muốn đi thì anh đi.” Người phụ nữ hất người đàn ông ra, “Tôi không tin họ dám đánh tôi! Đánh tôi sẽ báo cảnh sát! Nhiều người thì ghê gớm lắm à! Tối nay tôi cũng không chỉ giội cậu ta, tôi còn muốn đánh —— á!” Người phụ nữ đột nhiên thét lên.
Vẻ mặt hoảng sợ nhìn áo khoác lông chồn của mình bị giội ướt.
Cô gái đã thay quần áo xong, một tay xách cái thùng đã giội hết nước, lên tiếng mắng to, “Vừa rồi bố đây xin phép nghỉ làm rồi! Bây giờ bố không phải nhân viên phục vụ! Bây giờ bố đây là cha bà!”
Chương Khâu lười nói nhảm, trực tiếp túm lấy cổ người đàn ông muốn đi vác cái ghế đánh người, kéo người đi ra ngoài.
Người phụ nữ vừa thét vừa không dám ở lại ngay tại chỗ, đuổi theo bước chân Chương Khâu ra ngoài.
Giờ này nhà hàng cũng không có khách hàng khác, trước khi bên này khai chiến, hai bàn khách khác đã được các nữ phục vụ mời lên phòng riêng trên tầng hai để ăn từ lâu.
Các cô gái còn cố ý mở nhạc Mozart thật lớn, khách trên lầu ăn đến vui vẻ.
“Không sao.” Chủ bếp Đổng vỗ vỗ lưng Mẫn Đăng, “Lần này coi như bỏ đi, lần sau đừng mắc lỗi đơn giản như vậy nữa.”
Mẫn Đăng im lặng gật đầu, dùng tay vuốt mặt một cái.
Xoay người đến nhà vệ sinh.
Trong nhà vệ sinh không có ai, cậu khóa trái cửa.
Cậu gục đầu trước gương, mở nước, hứng nước vỗ lên mặt.
Cậu ngẩng đầu, giọt nước lạnh lẽo dưới lông mi, chảy qua mũi, thấm ướt đôi môi, sau đó uốn lượn trượt vào cổ áo, Mẫn Đăng không khỏi rùng mình một cái.
Trước khi mỗi một đĩa thức ăn của nhà hàng bọn họ được bê lên cho khách, người phụ trách đĩa thức ăn này đều sẽ nếm trước, bảo đảm chất lượng món ăn.
Cậu không nếm được vị, cho nên dẫn đến chuyện xảy ra như hôm nay.
Giống như cậu không có cách nào luôn giữ lấy Hoắc Sơ, Hoắc Sơ có thể sẽ rời đi.
Cậu không muốn Hoắc Sơ đi, cậu muốn nắm tay Hoắc Sơ.
Nhưng Hoắc Sơ không cho cậu thời gian nắm chặt tay.
Hoắc Sơ phát hiện ra thuốc của cậu, sẽ không còn nghĩ rằng cậu chỉ có ám ảnh tâm lý đơn giản như vậy nữa.
Mẫn Đăng không biết Hoắc Sơ nghĩ gì sau khi biết cậu không bình thường.
Cậu chỉ biết là, mỗi người nhận nuôi cậu đều đã mang cậu về nhà, sau khi xác minh biết cậu không giống người bình thường.
Cuối cùng rồi tất cả lại không thể chịu được sự không bình thường của cậu, lại trả cậu về như hàng hóa.
Cậu sợ những ngày này Hoắc Sơ chỉ đang không ngừng chịu đựng.
Cậu sợ không chấp nhận được việc Hoắc Sơ trả hàng lại.
Lúc người của nhà hàng đi bảy tám phần, Mẫn Đăng mới mang gương mặt trắng bệch ra khỏi nhà vệ sinh.
Trong đầu vẫn rối loạn như cũ, nổ tới nỗi trước mắt cậu biến thành màu đen.
Đến phòng thay đồ thay quần áo xong, ra khỏi nhà hàng, thời gian đã quá muộn.
Điện thoại đột nhiên vang lên một tiếng, nhận được một tin nhắn.
Hoắc Sơ gửi đến.
—— tôi về nhà rồi.
Mẫn Đăng đứng lại, dựa lưng vào bờ tường thấp của con hẻm, đầu óc không thể khống chế lại nghĩ đến tin nhắn trong điện thoại của Hoắc Sơ.
Nhớ tới Hoắc Sơ trong mơ bởi vì biết cậu bị bệnh mà hất tay cậu ra.
Hàm răng gần như cắn ra máu, cậu mang theo ý nghĩ được ăn cả ngã về không của con bạc không muốn sống, đầu ngón tay cứng ngắc gõ một hàng chữ.
—— anh đã biết tôi bị bệnh từ lâu rồi đúng không.
Ngay cái giây tin nhắn được gửi đi, Mẫn Đăng hối hận.
Tay cậu run run muốn thu hồi lại tin nhắn, làm thế nào cũng không nhấn trúng hàng chữ kia.
Đầu gối như nhũn ra, hoảng loạn to lớn lấp đầy mỗi một hơi thở.
Mẫn Đăng vừa lo lắng ngay cả chữ trên màn hình cũng không nhìn rõ.
“A… a… tôi…” Mẫn Đăng không tự chủ khẽ nói gì đó trong cổ họng.
Cậu nghiêng đầu cọ mạnh mắt lên ống tay áo, ánh mắt trở nên rõ ràng lần nữa.
Khó khăn lắm mới rút lại tin nhắn, trước mắt lại xuất hiện một bóng người màu đen.
Một cái cà vạt lắc qua, Mẫn Đăng nhớ rõ, đó là cái cà vạt hôm qua Hoắc Sơ đeo.
Mũi Mẫn Đăng chua chua, cảm thấy tủi thân, cứng ngắn cúi đầu không dám động.
Có vẻ như đã qua thật lâu, lâu đến nỗi Mẫn Đăng thậm chí nín thở.
Một đôi tay dày rộng ấm áp nhẹ nhàng sờ lên má cậu.
“Tôi mới rời khỏi một ngày, sao cậu lại khóc rồi.”