Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Mẫn Đăng nói câu kia, hai người đều im lặng.
Mẫn Đăng thì sợ đến nỗi nói không nên lời, mà Hoắc Sơ đang suy tư.
Suy tư xem lúc nãy rốt cuộc mình đã nói gì.
“Khụ…” Hoắc Sơ hắng giọng một cái, phá vỡ bầu không khí ngưng tụ.
“Tôi tìm cậu…” Hoắc Sơ nhíu mày nói một nửa, thật sự không nhịn được, nghi hoặc hỏi một câu, “Cậu báo cái gì?”
Mẫn Đăng cắn răng, cúi đầu nói khẽ: “… Báo cháy?”
Hoắc Sơ nhìn cậu một lúc, cảm thấy có lẽ cậu đang nói đùa, thế là phối hợp cười một tiếng.
Đang cười dở, cảm thấy bầu không khí có hơi lúng túng, khích lệ nói: “Cậu rất thú vị.”
Mẫn Đăng nghe vậy càng lo lắng hơn.
“Được rồi, cậu đừng ở chỗ này mãi, bên khu đồ ngọt vẫn cần người.” Hoắc Sơ từ bỏ giao lưu.
Mẫn Đăng thở phào nhẹ nhõm, biết không truy cứu trách nhiệm của cậu nữa, cùng tay cùng chân đi về phía khu đồ ngọt.
“Sao nhìn có vẻ không bình thường nhỉ?” Dương Chấn Vũ nheo mắt suy đoán, “Nhìn giống như bị bệnh gì đó.”
“Chỉ hơi nhát gan thôi.” Hoắc Sơ tùy ý nói, ngẫm nghĩ lại nói thêm: “Giống con thỏ tôi nuôi hồi trước, âm thanh to quá cũng có thể bị dọa chết.”
“Ông còn từng nuôi thỏ? Con thỏ đâu rồi?” Dương Chấn Vũ tò mò.
“Bố tôi ăn rồi.” Hoắc Sơ nói.
“Bố ông thật chẳng ra gì.” Dương Chấn Vũ đưa ra kết luận.
Bữa tiệc kết thúc đã hơn mười hai giờ, Mẫn Đăng giúp đỡ thu dọn tàn tiệc, lúc đi ra cùng Chương Khâu đã rạng sáng.
Trên con đường này không có ai, ngay cả xe cũng không nhiều.
“Chuyện Chu Nhất Cương mày định giải quyết thế nào?” Chương Khâu nghiêng đầu nhìn cậu.
Mẫn Đăng nhíu mày, vươn tay gãi gãi cái cổ hơi ngứa.
“Ý kiến hay!” Chương Khâu dừng bước, “Chơi chết hắn!”
Mẫn Đăng: “….”
Mẫn Đăng bỏ cái tay đang gãi cổ xuống, ngước mắt nhìn Chương Khâu.
Chương Khâu cũng nhìn cậu, đủ kiểu bất đắc dĩ cào mạnh đầu mình hai cái, “Vậy mày nói xem làm sao bây giờ?”
Mẫn Đăng im lặng không nói chuyện.
Chuyện này không phải cậu nói nên làm gì thì có thể làm đó, phải xem Chu Nhất Cương. Cậu nói không tính.
“Đưa tiền đi! Tiền có thể làm mờ mắt hắn!” Chương Khâu sờ đầu xong, lời thề son sắt, “Tiền có thể giải quyết bất cứ chuyện gì.”
Sau đó, hai người cùng vây quanh số tiền hiển thị trên máy rút tiền của ngân hàng tự phục vụ.
“Một nghìn…” Mẫn Đăng ngờ vực, “Đủ mờ không…”
Chương Khâu im lặng: “Vẫn thiếu tí nữa…”
Chương Khâu lôi thẻ của mình ra, cắm vào.
Chẳng mấy chốc, một lần nữa hai người lâm vào mê man với với số tiền hiển thị trên máy rút tiền.
Hai người cộng lại được .
Rất tốt.
Trên bậc thang bên ngoài ngân hàng tự phục vụ không có một ai, có một tổ hợp bần cùng bị tiền làm mờ mắt đang ngồi đó.
Chương Khâu rút một điếu thuốc, hút vội, sắc mặc nhìn không tốt.
Mẫn Đăng ngẩng đầu muốn ngắm sao, chỉ thấy bầu trời đen sì một mảng.
Hai tiếng than thở xuất hiện vào một giờ sáng trên đường cái.
“Đi thôi, anh đưa mày về.” Chương Khâu ngậm điếu thuốc, lại sờ lên cái đầu đinh, “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, liễu rũ hoa cười lại gặp làng () mà, nói không chừng ngày mai Chu Nhất Cương sẽ chết ấy chứ.”
() trong hoàn cảnh khốn khó, tìm được lối thoát. Nguyên câu thơ là của Lục Du “Sơn cùng thuỷ tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn – Sơn cùng thuỷ tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng.”
Mẫn Đăng: “...”
Ngày hôm sau Chu Nhất Cương chưa chết.
Chương Khâu khiếp sợ không thôi, cảm thấy thơ cổ đều là đồ bỏ đi.
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, bầu không khí trong bếp sau có hơi giương cung bạt kiếm, hết sức căng thẳng.
Chu Nhất Cương im lặng cả buổi. Không nhịn được lại cúi đầu nhìn tiền mặt to to nhỏ nhỏ trước mặt mình, nhưng vẫn bị một đồng và năm xu lẫn lộn trong đó đốt bị thương con mắt.
Hắn suy nghĩ liên tục, vẫn cảm thấy nhân cách của mình hứng chịu vũ lực cực lớn, đập lên bàn, “Tôi xxx mẹ cậu, đầu ông đây chỉ có một chút giá trị này sao!”
“Hừ.” Chương Khâu cười lạnh một tiếng, duỗi tay lấy lại một tờ năm xu.
Mẫn Đăng cúi đầu nhìn chân.
Chu Nhất Cương tức giận bất bình quay một vòng, càng nghĩ càng cảm thấy khinh người quá đáng, hung ác nói: “Chuyện này không có khả năng cứ tính như vậy.”
“Mày muốn làm thế nào.” Chương Khâu thở phì phì.
Mẫn Đăng vội vàng kéo người, căng thẳng đến nỗi tay run rẩy không ngừng.
Mắt thấy sắp đánh nhau.
“Thịt nguội Tây Ban Nha cắt lạnh!” Em gái nhân viên phục vụ cường chế xen vào, “Khách đang giục!”
“Đây, đi liền!” Chu Nhất Cương thất bại tan tác mà quay trở về.
“Một phần Black forest! Khách đợi đến nỗi sắp khóc rồi!” Lại có một nhân viên phục vụ lật đật chạy tới.
“Biết rồi.” Chương Khâu cũng hậm hực quay đầu về vị trí làm việc của mình.
Mẫn Đăng thở phào nhẹ nhõm, mắt hơi mờ, chống bàn lắc lắc đầu.
“Nè, cản việc rồi.” Một người nói.
Mẫn Đăng đành phải lần mò đi ra từ cửa sau nhà hàng, dựa vào tường từ từ bình thường lại.
Sao lại khó thế chứ.
Trong những lúc mọi người nhìn rất vui tươi hớn hở, chỉ có cậu là khiêng tảng đá.
“Này!” Một giọng nói vang lên.
Mẫn Đăng mở mắt.
Chu Nhất Cương sắc mặt khó coi đứng trước mặt cậu, trên miệng ngậm điếu thuốc.
“Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng bày ra cái vẻ muốn chết không muốn sống.” Chu Nhất Cương ngậm điếu thuốc nói chuyện, ậm ờ không rõ, “Tôi đẩy cậu trước không sai, nhưng cậu đánh tôi, chuyện này thì cậu sai, biết không?”
Mẫn Đăng nghĩ một hồi, khẽ hỏi: “Anh muốn làm thế nào.”
“Tôi muốn làm thế nào? Tôi dám nghĩ sao?” Chu Nhất Cương rống lên một câu, điếu thuốc trong miệng cũng rơi xuống đất.
Hắn chỉ đầu mình, “Trước kia không nhìn ra cậu hổ báo như thế? Bình thường tôi cũng chỉ bắt nạt cậu thôi, tôi đã đánh cậu chưa?”
“Xin lỗi…” Mẫn Đăng nhíu mày.
“Khỏi phải xin lỗi vớ vẩn, tôi không thiếu.” Chu Nhất Cương suy nghĩ liên tục, “Đầu tôi như vậy tôi rất không vui, dù sao cũng phải giải quyết chuyện này. Trong chuyện này đúng là tôi có lỗi, tôi cũng không chiếm tiện nghi của cậu, vậy đi, cậu để tôi đánh cậu một gậy…”
Chương Khâu làm xong điểm tâm ngọt chạy ra ngoài, đúng lúc nghe được câu này, trừng to mắt lao đến, “Cút mẹ mày đi!”
“Cậu có chuyện gì?” Chu Nhất Cương không kiên nhẫn phất phất tay, “Cậu mau đi đi.”
“Có thể.” Mẫn Đăng cúi đầu nói.
“Có thể cái rắm!” Chương Khâu khẩn trương không thôi, không lựa lời nói, “Chu Nhất Cương mày không biết xấu hổ!”
Chu Nhất Cương nổi giận: “Mày mới không biết xấu hổ!”
Mẫn Đăng bị hai người họ nhao nhao đau cả đầu, không nhịn nổi nữa, nhỏ tiếng chửi người: “Cụ mày.”
Chương Khâu ngạc nhiên đến nỗi môi cũng run: “… Mày chửi người?”
“Anh nghe lầm.” Mẫn Đăng thở dài, bên tai kêu ong ong.
Cậu hất hai người ra đến phòng thay đồ ngủ một giấc.
Một giấc ngủ, Mẫn Đăng ngủ trong mơ mơ màng màng, nghe thấy Chương Khâu bảo cậu về sớm một chút, cũng nghe thấy Chương Khâu chửi Chu Nhất Cương là đồ thần kinh.
Cậu rất ít khi ngủ sâu thế này.
Cửa phòng thay đồ bị người đẩy ra, đèn cũng được bật lên.
Hoắc Sơ nhìn thoáng qua đồng hồ, đã hơn một giờ sáng.
Mẫn Đăng mằn trên ghế dài mơ mơ hồ hồ cảm thấy có ít ánh sáng, nheo mắt từ từ tỉnh dậy.
Ngẩng đầu nhìn thấy bóng người cạnh cửa, giật nảy mình.
“Tôi thuê cậu đến để cậu trốn trong này ngủ mỗi ngày hử?” Hoắc Sơ dựa vào cửa, nói cười thản nhiên.
Mẫn Đăng thấy rõ là ai, vẻ mặt hoảng hốt, lập tức bò dậy.
“Cậu phụ trách chỗ nào?” Hoặc Sơ cố ý lạnh mặt, muốn dọa cậu một chút, “Trốn việc lười nhác thế này.”
Mẫn Đăng vừa định ra ngoài, nghe thấy lời này lập tức cứng đờ ngay tại chỗ.
Hoắc Sơ thấy cậu không nói lời nào, đóng cửa lại.
Đóng cửa rồi lại còn khóa trái, Mẫn Đăng sợ toát cả mồ hôi lạnh.
Hoắc Sơ đến gần, bắt đầu cởi quần áo.
Mẫn Đăng: “!”
Mẫn Đăng nuốt một ngụm nước bọt, lặng lẽ bước chân, chậm rãi dịch về phía cửa.
“Lại đây.” Hoắc Sơ mở miệng.
Mẫn Đăng cứng người, không nhúc nhích.
Hoắc Sơ đi tới xem xét, cười ra tiếng, “Cậu nghĩ gì thế.”
“Hả…” Mẫn Đăng ngẩng đầu.
Hoắc Sơ mặc bộ quần áo chủ bếp màu đen.
“Cậu có muốn giúp tôi buộc lại không?” Hoắc Sơ cười giơ tay ra, trên bàn tay quấn lớp băng vải rất dày, “Tay tôi bị thương.”
“À… được.” Mẫn Đăng kịp phản ứng, đỏ mặt không thôi.
Cậu vươn bàn tay không tự chủ đang run rẩy ra, từ từ đến gần Hoắc Sơ, đầu ngón tay chạm vào dây buộc.
“Bây giờ là lúc nào rồi, sao cậu vẫn chưa về?” Hoắc Sơ cúi đầu nhìn cậu.
Mẫn Đăng bị động tác của anh dọa đến nỗi nhảy ra sau một bước nhỏ, mở to hai mắt nhìn anh.
Hoắc Sơ vừa định nói gì đó, hình như phát hiện ra kho báu, nhẹ nhàng vén tóc mái của Mẫn Đăng lên.
Đôi mắt như tranh thủy mặc, từ khóe mắt đến đuôi mắt trôi chảy như một nét bút vẽ ra.
Đồng tử trắng đen rõ ràng, trong suốt sạch sẽ.
Thật đúng là kho báu.
Mẫn Đăng căn bản không dám cử động, thở hổn hển, cẳng chân như nhũn ra.
“Xin lỗi.” Hoắc Sơ cũng nhận ra cậu không ổn, nhanh chóng thu tay lại.
Lúc này Mẫn Đăng mới dám lùi ra sau mấy bước, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
Đợi đến lúc cậu tự bình tĩnh lại, mới phát hiện Hoắc Sơ vẫn đứng tại chỗ.
Mẫn Đăng đang do dự không dứt.
Hoắc Sơ đã cười mở hai tay ra với cậu: “Làm phiền cậu rồi.”
Khi Mẫn Đăng theo sau Hoắc Sơ đi ra ngoài, mới thấy tay anh xách một cái hộp da đen.
Cái hộp da màu đen đặt chung với Hoắc Sơ mặc đồ đen toàn thân nhìn rất đáng sợ.
Từ góc độ của Mẫn Đăng nhìn sang, chỉ có thể thấy non nửa gò má của Hoắc Sơ, nhìn qua vô cùng lạnh lùng.
So với Hoắc Sơ lúc nãy đã cười với cậu, hoàn toàn là hai người.
Sau khi Hoắc Sơ cất kĩ hộp dao trên tay, đi thẳng đến kho đông lạnh.
Cửa kho đông lạnh được bếp sau dùng để lưu trữ thực phẩm rất nặng, mặc dù là cửa khóa mật mã, nhưng bên ngoài còn có một cái van an toàn, cần rất nhiều lực để mở.
Mẫn Đăng vừa định đi lên giúp một tay, lại không ngờ Hoắc Sơ đã đẩy van an toàn ra bằng một tay.
Mẫn Đăng không đi theo vào, vì kho đông lạnh để thực phẩm, không gian quá nhỏ.
Cậu thậm chí lùi ra tận cửa, cậu đang nghĩ xem tại sao cậu vẫn chưa đi.
Là vì Hoắc Sơ thoạt nhìn căn bản không phân biệt được là người tốt hay người xấu sao.
Cho đến khi nồi sữa sủi bọt bốc lên một màn sương trắng.
Toàn bộ căn bếp lạnh như băng chỉ bật một ngọn đèn, màn sương trắng dưới đèn nhìn rất ấm áp.
Mẫn Đăng bị hấp dẫn, từ từ đi qua.
“Bài thuốc gia truyền độc nhất.” Hoắc Sơ đưa một cái bát nhỏ, “An thần đấy.”
Mẫn Đăng hốt hoảng nhận lấy, nhỏ giọng nói cảm ơn.
Ôm cái bát nhỏ thổi phù phù, cậu ngượng ngùng cúi đầu uống một hớp nhỏ.
“Thế nào?” Hoắc Sơ hỏi.
“Ngon.” Mẫn Đăng nói.
“Tôi chưa bỏ muối.” Hoắc Sơ hơi cười, đôi mắt hơi nheo lại mang theo hứng thú không rõ.
Mẫn Đăng ngẩn ra, ngẫm nghĩ, cậu cảm thấy thật ra mình biết chửi người.
Cậu biết sợ, cậu quá nhát gan. Nhưng điều này không có nghĩa khi cậu uống phải bát canh cố ý không để muối, không biết nói xxx mẹ anh.
(Black forest)