Đầu óc Chương Khâu cũng loạn, sau khi nói không lựa lời mới nhận ra Mẫn Đăng không sinh em bé được.
Y chụp đầu mình một phát, nhíu chặt mày, duỗi tay vội vàng vuốt lưng Mẫn Đăng.
Mẫn Đăng thở hổn hển mấy hơi, cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, dựa vào tay Chương Khâu từ từ đứng lên.
“Mày ăn nhầm thứ gì thì phải?” Chương Khâu tìm lại thông minh của mình.
“… Không có.” Giọng Mẫn Đăng hơi khàn.
“Vậy mày làm sao?” Chương Khâu thật sự lo lắng, “Không bị bệnh dạ dày gì đó chứ?”
“Không phải.” Mẫn Đăng cúi đầu, hai tay chống trên bồn rửa mặt, giọng nhỏ đến mức không nghe thấy, “Em… Em uống thuốc không vô.”
Đầu tiên Chương Khâu chưa kịp phản ứng, sững sờ hồi lâu.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận sắc mặt chuyển từ trắng thành xanh, nhíu mày hỏi: “Hoắc Sơ biết chưa?”
Mẫn Đăng không nói gì, mở nước bắt đầu rửa mặt.
Chương Khâu nhìn điệu bộ này của cậu, trong lòng cũng rõ ràng.
Trong lòng phiền muộn nén một đám lửa, y siết quả đấm, không ngừng đi tới đi lui trong nhà vệ sinh.
Tiếng nước chưa dừng, Mẫn Đăng lạnh tới nỗi buồn nôn, gắng gượng uống hết mấy ngụm nước, đè xuống.
Chương Khâu lại xoay một cái đi đi lại lại, nhìn dáng vẻ thê thảm của cậu, thật sự không nhịn được trách một câu, “Bây giờ mày giỏi rồi mà, mày giỏi thế đấy, nếu hôm nay anh không thấy mày định giấu bao lâu?”
“Mẹ kiếp mày nghĩ gì vậy?” Chương Khâu thấy cậu không lên tiếng, tự mình sốt ruột với mình, “Mày coi là chuyện gì? Mày cứ giấu giếm như thế? Bản thân mày không có tí dự định hả?”
“Nhẫn nhịn.” Mẫn Đăng nhẹ nói.
“… Cái này có thể nhịn sao?” Lần này Chương Khâu thật sự tức giận, “Dựa theo việc mày cứ nôn như thế, sẽ nôn ra bệnh dạ dày đó mày biết không?”
“Em muốn thử xem, thực sự không được…”
“Mày thử cái rắm, mày câm miệng.” Chương Khâu tức giận ngắt lời cậu.
Y hiểu Mẫn Đăng nhất, tính tình bướng bỉnh thôi rồi, trông ngoan ngoan thế thôi, trong lòng lại cứng như đầu trâu.
Ai cũng không thể kéo, vừa kéo một cái đã nhăn mặt.
Còn chơi lạnh lùng bạo lực với người ta.
“Anh nói cho ——” Chương Khâu duỗi tay chỉ cậu.
Chuông ngoài cửa bị nhấn.
“Ai vậy?” Chương Khâu quay đầu nhìn bên ngoài cửa nhà vệ sinh, “Hoắc Sơ về rồi?”‘
“… Tại sao anh ấy nhấn chuông cửa?” Mẫn Đăng hỏi lại.
“Mày nhanh nhanh lau mặt đi.” Chương Khâu tiện tay kéo qua cái khăn bông khô, ném về phía cậu, thấy cậu lau sạch sẽ, mới thở dài một hơi đi tới cửa.
“Ai vậy?” Chương Khâu hét ra bên ngoài.
“Là Đăng Đăng tiên sinh à?” Một giọng nam vang lên ngoài cửa, “Tôi giao chuyển phát nhanh.”
“Cái gì thế?” Chương Khâu thắc mắc.
Mẫn Đăng nghe thấy âm thanh, thò đầu ra, do dự nói: “Hình như là tên người nhận bưu kiện của Hoắc Sơ.”
Chương Khâu trợn trắng mắt một cái, duỗi tay mở cửa.
Cửa vừa mở ra, anh trai chuyển phát nhanh lộ ra hai hàm răng trắng: “Mời ký nhận.”
Một cái thùng giấy to oành cứ thế nằm ngang ở cửa, một mình Chương Khâu đến vác, vẫn không thể vác được.
Mẫn Đăng đi tới, hai người mỗi người khiêng một bên, mới mang cái thùng đến phòng khách.
“Cái gì đây, nặng thế.” Chương Khâu vỗ vỗ thùng giấy.
“… Không biết.” Mẫn Đăng nhíu mày, cũng không đoán được là cái gì.
Chương Khâu lấy con dao nhỏ treo trong móc khóa, ngồi xổm trên mặt đất với Mẫn Đăng cùng mở cái thùng to kia ra.
Sau khi mở, hai người rơi vào trầm tư với thùng đồ.
“…Có ý gì?” Chương Khâu nhìn chằm chằm sách giáo khoa tiểu học trong thùng mà giật mình, “Hai người thật sự có con rồi?”
Mẫn Đăng cũng ngẩn người, nhớ tới lời ngày đó Hoắc Sơ đã nói với cậu.
Có quá nhiều sách trong thùng, Chương Khâu cẩn thận nhìn hai lần, không chỉ tiểu học, cấp hai cấp ba đều có cả.
“Hoắc Sơ nói, em… vẫn có thể đi học.” Mẫn Đăng một bên nói khẽ, một bên cầm lên một quyển sách.
“Mẹ ruột bố ơi.” Chương Khâu đần mặt, lập tức rơi lệ ngay tại chỗ, xúc động không thôi, “Người này là thiên sứ mà.”
Mẫn Đăng tràn đầy phấn khởi lật sách trên tay, cậu biết và cũng không biết nhiều từ ở bên trên, cậu chỉ đại một dòng chữ chỉ biết một vài từ khiêm tốn xin chỉ bảo: “Cái này đọc thế nào?”
Chương Khâu nhìn sang: “Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.”
Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão: nắm tay người đến khi đầu bạc, là câu thơ trong bài thơ Kích Cổ của Khổng Tử
Mẫn Đăng chớp chớp mắt, nghe không hiểu: “… Đây là ý gì?”
“Hừm…” Chương Khâu sờ đầu, “Đại khái là hai người ngu ngốc nắm tay nhau cùng được đưa vào viện dưỡng lão.”
“À.” Mẫn Đăng không tin y, đến ghế sofa tìm di động của mình trong khe, chụp lại gửi cho Hoắc Sơ để hỏi.
Hoắc Sơ dịch ra rất nhanh rồi gửi lại.
—— —— tôi sẽ nắm tay em, cùng em đi mỗi một con đường mà sau này em muốn đi.
Mẫn Đăng hơi có phần đắc ý cho Chương Khâu xem.
“Thiên sứ này rất có văn hóa.” Chương Khâu trừng mắt.
Một giây sau Hoắc Sơ gọi đến, Mẫn Đăng nghe điện thoại rất nhanh.
“Sách đến rồi.” Hoắc Sơ cười hỏi.
“Đọc không hiểu.” Mẫn Đăng nhỏ giọng nói.
“Nói một chuyện.” Hoắc Sơ hắng giọng một cái, chính thức nói, “Sau này em không thể gọi thẳng tên anh nữa.”
Mẫn Đăng: “???”
“Từ hôm nay trở đi, anh chính là gia sư của em.” Giọng Hoắc Sơ mang theo ý cười, “Em biết nên gọi là gì rồi chứ?”
“Thầy… Hoắc?” Mẫn Đăng chần chừ mở miệng.
Đầu kia Hoắc Sơ lập tức cười một hồi.
Điện thoại Mẫn Đăng mở loa ngoài, Chương Khâu ngồi bên cạnh thối mặt nghe hết, chậc chậc khinh bỉ: “Hai người thật biết chơi nha? Thầy trò yêu nhau?”
Mẫn Đăng nghe y nói xong, vành tai cũng đỏ, trợn to mắt cũng không nói nên lời.
Chương Khâu thấy cậu như thế, thở dài một hơi, nghĩ rằng trong chuyện gì đứa trẻ này cũng nghe lời đáng yêu như thế thì tốt.
Nghĩ đi nghĩ lại, Chương Khâu lại thở dài, không nghe Mẫn Đăng nói chuyện điện thoại thế nào với Hoắc Sơ nữa.
Đứng dậy sắp xếp sách cho Mẫn Đăng, ở lại với Mẫn Đăng một lúc lâu, rời đi trước mười phút trước khi Hoắc Sơ về.
Chương Khâu không muốn nhìn thấy Hoắc Sơ.
Bởi vì trong lòng y rất mâu thuẫn, một bên y muốn đánh Hoắc Sơ một trận, một bên lại muốn dập đầu với Hoắc Sơ.
Khi Hoắc Sơ về, Mẫn Đăng đang cầm một quyển thơ cổ tiểu học đọc đến là trắc trở.
Hoắc Sơ nghe thấy buồn cười, tìm một quyển sách ghép vần, cẩn thận dạy cậu đọc.
Mẫn Đăng biết đọc rất nhiều chữ, nhưng không biết phân biệt, cho nên cậu có thể đọc được, nhưng lại không ghép được.
Dưới sự chỉ bảo của thầy Hoắc miễn cưỡng đọc xong một bài thơ, thời gian đã không còn sớm.
Thầy Hoắc vỗ vỗ đầu cậu, đi nấu cơm tối.
Bây giờ vừa đến giờ ăn cơm chiều, dạ dày Mẫn Đăng đã vô thức không thoải mái.
Cho nên Mẫn Đăng không ăn nhiều cơm tối lắm, cậu vừa nghĩ lát nữa muốn nôn đã nuốt không trôi.
Giống như thời gian chịu đựng, Mẫn Đăng tắm xong, vừa nằm trên giường, Hoắc Sơ đã bưng thuốc đến.
Mẫn Đăng cắn răng, ngửa đầu một hơi uống hết thuốc.
Hoắc Sơ nhớ rõ hai loại khả năng Ninh Tuệ đã nói.
Không thể nào là Mẫn Đăng không uống thuốc, cho nên, chỉ còn lại khả năng thứ hai.
Quả nhiên, trong mười phút, Mẫn Đăng đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Hoắc Sơ nhìn bóng lưng cậu, sắc mặt dần dần trở nên xấu xí.
Hoắc Sơ cứng ngắc nằm trên giường năm phút, cuối cùng khi đứng dậy, cơ thể khó cử động giống như linh kiện biến chất.
Từ phòng ngủ đến nhà vệ sinh, một đoạn đường ngắn này, Hoắc Sơ cảm thấy mình đi rất lâu, cho đến khi dừng bên ngoài cửa nhà vệ sinh.
Âm thanh kìm nén lại khó chịu yếu ớt truyền ra từ bên trong cửa.
Hoắc Sơ siết chặt nắm đấm, há to miệng nhưng không phát ra âm thanh.
Chẳng mấy chốc, trong nhà vệ sinh không còn âm thanh, trở nên yên tĩnh lại.
“… Mẫn Đăng?” Hoắc Sơ không nhịn được lo lắng gõ cửa một cái, trong cửa lại thật lâu không có động tĩnh.
Lúc Hoắc Sơ chuẩn bị gõ cửa lần nữa, nghe thấy trong cửa vang lên tiếng ấp úng.
Hoắc Sơ nhíu chặt mày, hỏi thăm: “Anh có thể vào không?”
Trong nhà vệ sinh lại yên tĩnh một lát, tiếp đó vang lên tiếng nước.
Một lúc lâu sau, Hoắc Sơ mới nghe thấy âm thanh hình như hơi khàn của Mẫn Đăng, “Anh vào đi.”
Hoắc Sơ đẩy cửa ra, nhìn thấy trên gương mặt tái nhợt của Mẫn Đăng bị xoa mạnh ra vết đỏ ửng, còn có giọt nước trên lông mi không chú ý đến mà lau.
“Anh muốn… muốn đi vệ sinh à?” Mẫn Đăng hỏi khá chột dạ.
Hoắc Sơ nhìn cậu một lát, mắt thấy Mẫn Đăng càng ngày càng căng thẳng, cuối cùng chỉ có thể hết cách thở dài, buông lỏng nắm đấm siết chặt ra.
Quay người cầm khăn bông, ngâm nước ấm.
“Lại đây.” Hoắc Sơ gọi.
“… Hả?” Mẫn Đăng ngơ ngác, từ từ đi tới.
Bây giờ đầu óc cậu rối như tơ vò, cậu không biết lúc này Hoắc Sơ có ý gì, cũng không biết có phải Hoắc Sơ nghe được âm thanh gì rồi không.
Không đợi cậu nghĩ rõ ràng, lạnh lẽo trên mặt được ấm áp bao phủ.
Hoắc Sơ tỉ mỉ dùng nước nóng lau mặt cho Mẫn Đăng, lại lau tay.
“Đi ngủ thôi.” Hoắc Sơ kéo người về phòng ngủ.
Cho đến khi nằm trên giường, vùi trong chăn, Mẫn Đăng cũng chưa lấy lại tinh thần.
Có thể là khăn mặt ấm quá, có thể là bàn tay Hoắc Sơ vỗ sau lưng cậu quá dễ chịu.
Đầu óc rối loạn của Mẫn Đăng vậy mà ngủ thiếp đi.
Đợi sau khi người trong ngực hít thở đều đặn, Hoắc Sơ đứng dậy đến phòng khách.
Anh lấy điện thoại ra, gọi điện cho Ninh Tuệ.
“Cậu ấy nôn rồi.” Hoắc Sơ nói.
Đầu kia Ninh Tuệ im lặng rất lâu, chậm rãi nói: “Trước tiên dừng thuốc đi, thuốc dì kê rất nhẹ, chỉ có thể coi là tác dụng phụ trợ, không thể gây nên tình huống kháng cự nghiêm trọng như thế. Bây giờ không phải vấn đề của thuốc, là cơ thể của cậu ấy căn bản không thể uống thuốc, cậu ấy từ chối uống thuốc trong tiềm thức.”
Hoắc Sơ nhíu chặt mày.
“Có lẽ phải đợi dì về nói chuyện trực tiếp với cậu ấy một lúc.” Ninh Tuệ thở dài, “Nhưng dì đoán phải qua tết mới có thể về.”
“Khoan đã.” Hoắc Sơ bỗng nhớ đến một chuyện, “… Trước kia em ấy đã nói với cháu một chuyện.”
“Chuyện gì?” Ninh Tuệ hỏi.
“Khi còn bé trong thời gian điều trị em ấy có quan hệ rất tốt với một bệnh nhân, nhưng sau đó bệnh nhân kia nuốt thuốc rồi chết, em ấy đã nhìn thấy.” Hoắc Sơ nói xong cũng tự hiểu.
Điện thoại bên phía Ninh Tuệ không có âm thanh, tiếp theo là một tiếng thở dài nặng nề, “Có hơi rắc rối…”
Hoắc Sơ không chuyên về lĩnh vực này, anh không biết trở ngại đó khó khăn cỡ nào trong lĩnh vực này.
Nhưng anh có thể cảm nhận được Mẫn Đăng khó chịu như thế nào.
Cho dù Mẫn Đăng sẽ rất khó hòa nhập vào thế giới này, cũng rất khó có giao tiếp giữa các cá nhân bình thường, tới một mức độ nào đó cũng sẽ rất khó sinh hoạt độc lập.
Thế giới của Mẫn Đăng sẽ chỉ có anh, Mẫn Đăng thế này không phải không được.
Thậm chí Hoắc Sơ có thể vui mừng khi thấy vậy, anh có năng lực như thế, anh có năng lực này có thể xây một vườn hoa nhà kính ngăn cách với thế giới vì Mẫn Đăng.
Nhưng mà, Hoắc Sơ lại khó có thể tưởng tượng được thế giới của Mẫn Đăng chỉ có một mình anh.
Mẫn Đăng không nên như vậy.
Anh muốn Mẫn Đăng đi ôm thế giới này, đi cảm nhận thế giới này, đuổi theo thế giới này.
Mà không phải chỉ có thể ở trong tòa tháp cao tốt do anh xây nên ở đây.
Hoắc Sơ ích kỷ, khi anh nhìn thấy Mẫn Đăng với khuôn mặt tái nhợt đầu ngấm nước lạnh nhìn về phía anh, nghĩ rằng nếu không cứ thế này đi. Anh đau lòng lắm.
Nhưng cùng lúc đó Hoắc Sơ lại tỉnh táo, anh tỉnh táo biết, Mẫn Đăng có thể trở thành Mẫn Đăng như thế nào.
Vẻn vẹn chỉ có một bước, Hoắc Sơ không giúp được Mẫn Đăng.
Điều duy nhất anh có thể làm…
Hoắc Sơ vuốt ấn đường, thở dài một hơi.
Bước nhẹ chân, từ phòng khách quay về phòng ngủ, ngồi bên giường.
“Hoắc Sơ?” Mẫn Đăng mơ màng mở mắt.
“Ừm.” Hoắc Sơ lên tiếng, cầm tay Mẫn Đăng.
Điều duy nhất anh có thể làm, chỉ có thể là nắm chặt tay Mẫn Đăng, và… có lẽ cần… một chút kích thích quá mức.
Ví dụ như học tập có lẽ khó hơn uống thuốc.
Học tập là thuốc tốt chiến thắng hết thảy gian nan khốn khổ của thế gian, câu nói này không phải không có lý lẽ.
Hoắc Sơ đã từng tự mình trải nghiệm.
“Hoắc Sơ…” Mẫn Đăng lại gọi một tiếng, mơ màng nhéo nhéo tay anh, “Sao anh vẫn chưa ngủ vậy…”
“Trước tiên chúng ta không ngủ.” Hoắc Sơ nhẹ nhàng bế cậu lên, chống mí mắt cậu ra, “Em dậy đọc xong trang bài văn hôm nay rồi ngủ.”
“…”
Mẫn Đăng: Anh bị thần kinh à?