Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mẫn Đăng chớp chớp mắt, mặc dù không hiểu đột nhiên xảy ra chuyện gì, nhưng cũng thử định giơ ngón tay cái lên.
“Trâu — ”
“Em ngậm miệng.” Hoắc Sơ cầm bánh sữa vàng trong tay nhét vào miệng Mẫn Đăng, mắt lạnh quét qua mỗi người trên bàn ăn.
Mọi người đều im lặng, mắt nhìn thẳng cúi đầu nhìn chằm chằm vào bát của mình
Im lặng một lúc, Hoắc Sơ thở dài, nghiêng đầu nhìn bên cạnh, hình như Mẫn Đăng bị nghẹn bèn đứng dậy rót cốc sữa đưa qua.
Hoắc Sơ vừa ngồi xuống.
Mẫn Đăng lại lo lắng nhìn chòng chọc vào mông anh, “Anh có đau không — ”
“Không đau.” Hoắc Sơ không thể nhịn được nữa, lại nhét một cái bánh sữa vàng vào miệng cậu.
Thẹn quá hóa giận đứng dậy ra ngoài.
Mẫn Đăng mờ mịt chớp chớp mắt, tiếp đó lấy cái bánh sữa vàng trong miệng ra, “Anh ấy sao thế nhỉ?”
“Mày không hiểu chứ gì.” Chương Khâu chậc chậc hai tiếng, “Đó là xấu hổ! Mau ra ngoài dỗ đi!”
“Xấu hổ?” Mẫn Đăng không biết sao Hoắc Sơ đột nhiên xấu hổ, nhưng vẫn nghe lời đứng lên, cũng chạy ra ngoài cửa.
Tuyết rơi cả đêm bên ngoài sân, lúc này phủ kín trên mặt đất.
Trên mặt đất phủ đầy tuyết trắng, chỉ có một con đường lát gạch đá dẫn ra ngoài sân.
Mẫn Đăng nhận ra trên mặt đất không có nhiều dấu chân. đi theo ra khỏi cửa sân.
Nhìn thấy Hoắc Sơ dưới gốc cây lớn ở cửa sân đang đưa lưng về phía cậu.
Hoắc Sơ mặc chiếc áo khoác màu đen, cả người cao ngất đứng như vậy trong tuyết trắng, xa cách lạnh lùng.
Không hợp với cảnh tượng xung quanh nhưng lại bổ sung lẫn nhau.
Mẫn Đăng luôn biết Hoắc Sơ cao, nhưng còn lâu mới có được cảm giác kinh ngạc đứng ở một góc nhìn khác nhìn lại lần nữa.
Mẫn Đăng nuốt ngụm nước bọt sau đó lặng lẽ nặn một nắm tuyết trên mặt đất, chậm rãi đến gần.
Hoắc Sơ không nghe thấy tiếng động sau lưng, trong đầu anh toàn là ánh mắt lo lắng nhìn anh của Mẫn Đăng.
Không phải Mẫn Đăng nên lo lắng cho anh, mà là anh nên lo lắng cho Mẫn Đăng.
Không ai có thể biết, tâm trạng của Hoắc Sơ là thế nào khi nhìn thấy từng vết máu trong lòng bàn tay của Mẫn Đăng bị chính cậu cào ra vào buổi sáng.
Trên tay Mẫn Đăng không có móng tay dài, vết thương trong lòng bàn tay hoàn toàn là cấu rất chặt, không bén đi vào từng tấc một.
Hạt tuyết lạnh lẽo vỡ tung sau lưng anh, Hoắc Sơ còn chưa kịp phản ứng, bên tai lập tức vang lên tiếng cười trong trẻo của Mẫn Đăng.
Anh quay người lại, sau lưng là Mẫn Đăng cười cong mắt.
Hoắc Sơ nhướng mày, duỗi tay nắm đất một cái, ném về phía Mẫn Đăng.
Mẫn Đăng cười tránh đi, lại không tránh ra được.
Một quả cầu tuyết nho nhỏ tách ra trên áo khoác của cậu.
Mẫn Đăng thấy không tránh được, lập tức cúi người, vốc một cục tuyết to, cũng không kịp nặn, đã vung ra ngoài.
Hoắc Sơ bị đổ đầy đầu, anh cách bông tuyết dày đặc từ trên trời rơi xuống, nhìn Mẫn Đăng cách đó không xa đứng trên nền tuyết mỉm cười vui vẻ.
“Hây da! Hoắc Sơ anh làm gì đó!” Chương Khâu xách một thùng lớn vọt ra, một thùng tuyết chạy thẳng chính diện Hoắc Sơ.
Hoắc Sơ hơi nghiêng người né tránh, vươn tay nắm một cục tuyết to ném qua.
Quả cầu tuyết vừa nhanh vừa cứng, đập thẳng vào ngực Chương Khâu.
“Chương Chương!” Phương Tưu thét chói tai gia nhập cuộc chiến, gom tuyết đi ném Hoắc Sơ.
Mẫn Đăng thấy vậy định đi cản giúp Hoắc Sơ, vừa tiến lên đã bị Hoắc Sơ ôm eo xoay một vòng.
Bông tuyết rải rác đều rơi trên lưng Hoắc Sơ.
“Chấn Vũ anh xem như thế có tức không chứ.” Chương Khâu bắt đầu kéo người vào trận doanh.
“Tức chết rồi.” Dương Chấn Vũ gào thét mỉm cười vơ một chậu tuyết lớn đập tới.
Hoắc Sơ trở thành đối tượng công kích của đám người, lưng anh chặn tất cả cầu tuyết đập tới từ sau lưng, trong lòng anh ôm Mẫn Đăng cười lớn tiếng.
Hạt tuyết tinh thể dính trên lông mi Mẫn Đăng, Hoắc Sơ cúi đầu nhẹ nhàng hôn xuống.
Lại ngẩng đầu.
Hai người đối mặt cười một tiếng, đều rơi vào lòng đối phương.
Mấy người chơi đùa rất lâu.
Cho đến khi quản gia đi tìm họ, gọi họ về ăn cơm trưa.
Trên người, trong tóc, trong cổ, thậm chí dính chặt lên người Hoắc Sơ đều là hạt tuyết bị mấy người kia ném.
Bên ngoài còn đỡ, vừa bước vào nhà đã tan ra.
“Anh mau đi thay quần áo đi.” Mẫn Đăng lo anh bị cảm lạnh, kéo người lên lầu.
Trong phòng ấm áp, Hoắc Sơ căn bản cũng không lạnh, nhưng ôm Mẫn Đăng dính nhau không chịu buông tay.
Lề mề cả buổi, thấy Mẫn Đăng vừa tức giận vừa lo lắng, lúc này mới cầm quần áo sạch đi vào phòng tắm.
Mẫn Đăng ôm quần áo bẩn anh thay ra, đi đến phòng giặt khô.
Cậu vừa định lấy đồ trong túi Hoắc Sơ ra, điện thoại của Hoắc Sơ đột nhiên vang lên.
Mẫn Đăng giật nảy mình, lấy điện thoại ra nhìn.
Tên người gọi đến là một chuỗi tiếng anh, cậu nhìn cũng không hiểu.
Mẫn Đăng định đi gọi Hoắc Sơ, nhưng lại nghĩ Hoắc Sơ vừa vào phòng tắm rồi nghỉ ngơi.
Định để điện thoại tắt, lát nữa cậu nói lại với Hoắc Sơ là được.
Nhưng Mẫn Đăng không nghĩ tới, cuộc điện thoại của cái tên tiếng anh đó lại gọi từng lần một.
Mẫn Đăng hết cách, sợ là có việc gấp, chỉ có thể nghe điện thoại trước.
“Alo?” Mẫn Đăng nhỏ giọng hỏi.
Bên kia điện thoại không nói chuyện, chỉ truyền đến tiếng hít thở rất nhỏ.
Mẫn Đăng nuốt nước miếng một cái, hơi căng thẳng, “… Xin chào.”
“Bé cưng cậu là ai thế?” Bên kia điện thoại đột nhiên lên tiếng, là giọng của phụ nữ, cực kỳ êm tai, “Sao lại cầm điện thoại của Hoắc Sơ.”
“Hoắc Sơ đang tắm.” Mẫn Đăng nhẹ giọng giải thích, “Đợi lát nữa anh ấy đi ra tôi sẽ nói cho anh ấy biết.”
“Thế à.” Người phụ nữ đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười đặc biệt chói tai.
Mẫn Đăng sợ đến nỗi nhảy lên ngay tại chỗ, cậu vẫn chưa phản ứng lại.
“Bé cưng cậu tên gì nhỉ?” Người phụ nữ đầu kia hỏi.
“Tôi tên…” Mẫn Đăng nói được một nửa, nghi hoặc nhíu mày, “Bà là ai?”
“Tôi à?” Người phụ nữ lại bắt đầu cười, lần này cũng không dừng lại.
Vẫn không dừng lại.
Tim Mẫn Đăng đập rất nhanh, cậu cứ cảm thấy đã nghe tiếng cười của người phụ nữ ở đâu đó.
Loại âm thanh kiềm chế lại suồng sã.
Cửa phòng tắm mở, Hoắc Sơ lau tóc đi ra.
Mẫn Đăng thấy anh đi ra, vội vàng đưa điện thoại đến: “Có một người phụ nữ gọi đến, em hỏi bà ấy là ai, bà ấy chưa nói, bả vẫn đang cười.”
Sắc mặt Hoắc Sơ thay đổi trong nháy mắt, anh gần như là cướp điện thoại từ tay Mẫn Đăng.
Mẫn Đăng không ngờ anh có động tác lớn như thế, bị sức lực của anh kéo theo lảo đảo về phía trước một cái.
Chống tường, sau khi đứng vững, khó hiểu nhìn bóng lưng đi xa của Hoắc Sơ.
Trước tiên cậu cẩn thận bỏ quần áo của Hoắc Sơ vào máy giặt, sau đó nhíu mày bắt đầu nghĩ đến người phụ nữ trong điện thoại rốt cuộc là ai.
Mẫn Đăng nghĩ cả buổi, nghĩ đau cả đầu.
“Một mình mày ở đây làm gì, tìm mày mãi.” Chương Khâu nghiêng người dựa vào cửa, nghi hoặc nhìn cậu, “Bên ngoài làm sủi cảo đấy, đi thôi.”
Mẫn Đăng nhìn y một cái không lên tiếng.
“Sao vậy?”
Chương Khâu nhận thấy không đúng.
Mẫn Đăng vẫn không lên tiếng như cũ.
“Được.” Chương Khâu xòe tay, “Lại câm, cái tật xấu này của mày vẫn chưa khỏi à?”
Chương Khâu hiểu tật xấu này của cậu, cũng không nhiều lời, trực tiếp kéo người xuống lầu.
Phương Tưu cũng phát hiện Mẫn Đăng không đúng, bình thường líu ríu không ngừng nói chuyện cũng dừng lại.
Nhỏ giọng tỉ mỉ dạy Mẫn Đăng cách làm sủi cảo.
Mẫn Đăng yên tĩnh gói sủi cảo một lúc, sau lưng vang lên tiếng bước chân vững vàng.
Cậu còn chưa phản ứng lại, Chương Khâu đã ra tay trước.
“Ông chủ Hoắc thay quần áo xong rồi à.” Chương Khâu liếc mắt nhìn anh, “Anh làm gì bảo bối nhà tôi rồi? Nửa ngày cũng không nói?”
Hoắc Sơ nhíu mày rất nhỏ, duỗi tay kéo khuỷu tay Mẫn Đăng, “Mẫn Đăng…”
Mẫn Đăng cúi đầu nhấn vỏ bánh sủi cảo trong lòng bàn tay, không quay đầu nhìn Hoắc Sơ.
Cậu không biết mình bị làm sao.
Nhưng tiếng cười của người phụ nữ kia, còn có Hoắc Sơ đột nhiên thay đổi sắc mặt khiến cậu cảm thấy bất an.
Tại sao người phụ nữ kia có thể làm cho Hoắc Sơ tạo ra thay đổi lớn như thế.
Mẫn Đăng cẩn thận suy tư rất lâu, đưa ra kết luận.
Có thể là cậu đang ghen.
“Đừng ấn nữa.” Hoắc Sơ kéo tay cậu lại, cau mày kéo người đến phòng khách.
Mẫn Đăng không làm gì, chỉ đi theo anh.
“Lòng bàn tay có đau không?” Hoắc Sơ nhíu mày cúi đầu cẩn thận lau bột mì trong tay cậu.
Mẫn Đăng nhíu nhíu mày, cương quyết rút tay về, giấu sau lưng.
Hoắc Sơ nhìn chằm chằm vào mắt cậu, hai người đưa mắt nhìn nhau.
Cuối cùng là Hoắc Sơ bất đắc dĩ thở dài một hơi.
“… Xin lỗi.” Hoắc Sơ nói.
Mẫn Đăng cau mày, cậu không biết tại sao Hoắc Sơ phải xin lỗi mình, điều cậu muốn nghe từ miệng Hoắc Sơ cũng không phải câu này.
“Anh biết em không muốn nghe cái này.” Hoắc Sơ lại kéo tay cậu, rút một tờ khăn giấy trên mặt bàn, cúi đầu cẩn thận vừa lau cho cậu vừa giải thích, “Anh chỉ chưa nghĩ ra… chưa nghĩ ra nói với em như thế nào.”
Mẫn Đăng nhíu mày.
“Không phải anh giấu em, anh…” Giọng Hoắc Sơ rất thấp, “Anh chỉ đang lảng tránh chính mình…”
“… Không phải.” Mẫn Đăng dùng tay mình nắm chặt tay anh, “Không phải em muốn bảo anh nói gì với em, em chỉ… chỉ…”
Mẫn Đăng không biết phải mô tả Hoắc Sơ lúc nãy như thế nào.
Trong nháy mắt đó Hoắc Sơ đổi sắc mặt mang đến cho cậu một cảm giác lạ lẫm, tiếng cười của người phụ nữ kia giống như bổ ra một khoảng cách giữa cậu và Hoắc Sơ.
Cậu lo lắng cậu sẽ không nắm được tay Hoắc Sơ.
Cậu chỉ cảm thấy không yên lòng.
“Anh biết hết, em đừng lo lắng.” Hoắc Sơ nghiêm túc nhìn chằm chằm cậu, hạ giọng, “Anhi chỉ muốn nói với em, nếu như em muốn biết, chỉ cần em muốn biết, bất cứ lúc nào em cũng có thể hỏi anh.”
“Ừm.” Mẫn Đăng gật đầu, cậu có thể nghe hiểu, cũng có thể hiểu.
Hai người nhìn một lát lúc muốn ôm nhau.
“Được rồi, hôn một cái là được. Cứ dính nhau gì đó?” Chương Khâu đột nhiên sáp lại.
Ngồi trên bàn, nhìn Mẫn Đăng, lại nhìn Hoắc Sơ, nhướng mày châm chọc: “Thế là làm hòa rồi? Hoắc Sơ anh đừng thấy Mẫn Đăng nhà tôi dễ dỗ thì làm càn.”
“Sẽ không.” Hoắc Sơ mỉm cười nhéo nhéo lòng bàn tay Mẫn Đăng.
“Được, tôi theo dõi anh đó.” Chương Khâu đe dọa xong, ngẫm nghĩ lại nói, “Quan hệ của hai người cũng coi như ổn định rồi, lúc nào tranh thủ gặp mặt bố mẹ đi? Không phải Mẫn Đăng đã đến nhà anh rồi à? Anh cũng nên đến nhà chúng tôi lạy lão đại chứ?”
“Đó là đương nhiên, chỉ là vẫn chưa có cơ hội thích hợp.” Hoắc Sơ cười nói.
“Nhà chúng tôi không nhiều người, chỉ có một quý bà.” chương Khâu nói, “Nhưng quý bà chính là tổ tông, anh phải biểu hiện tốt một chút.”
“Tôi nên gọi viện trưởng Chương là gì.” Hoắc Sơ khiêm tốn xin chỉ bảo.
“Mẹ của Mẫn Đăng anh nói anh nên gọi là gì?” Chương Khâu hỏi lại.
“Gọi mẹ?” Hoắc Sơ tiếp tục khiêm tốn.
“Đây chỉ là gặp cha mẹ, đã vòng đến anh gọi mẹ hả?” Chương Khâu lườm một cái.
“Ngài nói.” Hoắc Sơ cười hỏi.
“Anh em, mặc dù tôi không muốn nói vậy. Nhưng…” Chương Khâu ho hai tiếng, “Nếu anh… nếu đã theo Mẫn Đăng nhà chúng tôi, vậy chắc chắn phải gặp mẹ chồng.”
“…”
Nụ cười trên mặt Hoắc Sơ cứng đờ.
“Đương nhiên, nếu anh xấu hổ, gọi mẹ vợ cũng được.” Chương Khâu vỗ vỗ vai anh lại bổ sung, “Có một số việc trong lòng chúng ta biết rõ là được rồi, không cần phân rõ như thế. Tôi hiểu, đàn ông mà, mặt mũi thôi.”
“…”
“Cậu nói có đúng không, em dâu.” Cuối cùng Chương Khâu kết thúc hoàn mỹ.
bánh sữa vàng