Dịch: A Ly
Quách Quả cảm thấy chuyện này càng ngày càng phức tạp. Linh Âm là khí linh mới sinh ra hai năm nay, mà cái trận pháp cô phá lúc trước rõ ràng đã tồn tại rất lâu rồi, trăm năm thì không chắc nhưng chắc chắn ít nhất phải vài chục năm. Nói cách khác, Linh Âm hóa thành khí linh ở ngay tại thế giới này. Như vậy, vấn đề là, rốt cuộc làm sao cô nhóc này có thể sinh ra linh trí ở tại một nơi tuyệt linh như thế này chứ?
Phải biết rằng, chuyện mở được linh trí hãn hữu như trúng vé số độc đắc ấy. Thời cơ, vận may, linh khí, đều không thể thiếu được. Dù sao, có trong tay pháp khí khí linh chẳng khác nào tự nhiên có thêm một trợ lực, sức chiến đấu cũng theo đó trực tiếp tăng lên. Cho nên, loại pháp khí như này rất khó có được. Mà thứ này lại chẳng thể luyện chế ra nổi, khí linh muốn sinh ra phải trải qua thời gian rất dài, trước khi nó xuất hiện, chẳng ai biết được món pháp khí nào sẽ có được cơ hội đó.
Nhưng vật nào muốn sinh ra linh trí thì đều cần phải có một lượng linh khí rất lớn. Nhưng Linh Âm thì khác, đừng nói là hấp thu lượng linh khí lớn, trước khi tỉnh lại, bản thể của nó còn phải áp chế con yêu thú cấp mười cơ mà? Lấy đâu ra lắm linh khí cho nó mở trí như thế chứ?
Cho nên... rốt cuộc nó được sinh ra thế nào vậy?
"Chủ nhân..." Cô còn chưa kịp nghĩ kỹ, đột nhiên Linh Âm dụi mắt, cầm lấy tay cô, dáng vẻ cực kỳ buồn ngủ, "Linh Âm buồn ngủ quá!"
"Nhóc làm sao vậy?" Trong lòng Quách Quả chợt căng thẳng, lẽ ra, trừ khi linh thể của nó bị hao tổn, nếu không sẽ không bao giờ cảm thấy mệt mỏi mới đúng chứ? Cô vội vàng túm lấy tay cô bé tra xét một chút, ngay sau đó đột nhiên trợn trừng mắt, "Linh khí của em làm sao thế này?"
Cô phát hiện ra, linh khí vừa vào trong linh thể của cô bé liền tự động tan biến. Thân thể hiện tại của cô bé giống như một cái động không đáy, linh khí trong cơ thể đang chậm rãi tiêu tán.
"Chủ nhân, buồn ngủ quá..." Linh Âm thậm chí còn không đứng nổi nữa, người lắc lư mấy cái rồi ngã ra.
"Linh Âm!" Cô vội vàng ôm lấy thân mình nhỏ bé sắp ngã xuống đất, đây rõ ràng là biểu hiện của bị thương, "Nhóc bị thương ở đâu? Tên khốn nào làm nhóc bị thương thế?"
"Bị thương?" Linh Âm thoáng sửng sốt, mãi không hiểu ra, rồi một lúc sau mới nhớ tới cái gì, gật đầu, "Tua của em... Chủ nhân, tua của em bị cắt đứt rồi."
Nói rồi, bàn tay vốn đã khép lại của cô bé hơi mở ra, chỉ thấy ánh sáng trắng lóe lên, tức khắc trên tay xuất hiện một cái tua màu đỏ tươi, bị cắt rách đôi ở giữa. Bên trên vết cắt còn lưu lại một tia kiếm khí mỏng manh quen thuộc, giống hệt... kiếm khí của cô!
"Ặc..." Người Quách Quả cứng đờ, đột nhiên nhớ ra mấy hôm trước khi mình xử lý con yêu thú cấp mười kia... đã dùng tới kiếm.
Đệch! Thì ra con nhóc này chính là cái thứ chết tiệt ấy!
○| ̄|_
"Khụ... Hay là, chúng ta về trước cái đã!" Quách Quả lập tức bắt pháp quyết, phong bế linh khí toàn thân Linh Âm, bế người lên để trở về nhà.
Linh Âm cũng không phản kháng, tay ôm chặt cái tua của mình rúc trong ngực cô, ngoan ngoãn tới mức làm người ta cảm thấy... thực sự rất đau lòng.
Quách Quả thực sự không ngờ, một kiếm khi trước của cô lại trực tiếp cắt đứt tua của Linh Âm. Làm khí linh, bất kỳ phần nào trên chân thân cũng đều tạo thành một bộ phận trên cơ thể, cho dù là một bộ phận chỉ dùng để nhìn.
Trở về rồi, kiểm tra cẩn thận mới phát hiện ra, tình hình của Linh Âm không chỉ là tồi tệ bình thường. Tua của cô nhóc bị cắt đứt khiến cho linh thể bị tổn tại, linh khí trên cơ thể cũng sẽ không ngừng tràn ra cho đến khi hết sạch, biến trở về thành cặp chuông bình thường mới thôi, hơn nữa, khí linh mới hình thành của cô nhóc cũng có thể biến mất luôn.
Nếu còn ở Tu Tiên Giới như ngày trước, vấn đề nhỏ này giải quyết trong một giây là xong, chỉ cần trực tiếp dùng một lượng linh khí lớn gắn tua lại giúp cô bé là được. Mà nếu vẫn không được, cô còn có thể tìm sư huynh - người được coi là trận khí sư cấp cao nhất, nhờ hắn rèn lại Linh Âm là xong.
Nhưng giờ cô đang ở thế giới không có linh khí, hơn nữa, lúc trước khi lịch kiếp phi thăng, linh khí trong cơ thể chẳng còn được bao nhiêu. Còn một tí chút sót lại kia, chậm rãi hao mòn, rồi sau đó lại dùng tới hai phần ba để đối phó với yêu thú cấp mười.
Chỉ dựa vào chút linh khí còm cõi còn lại trên cơ thể cô, đừng nói là sửa chữa bản thể cho nó, cho dù có nối cái tua cũng chẳng xong ấy chứ.
"Linh Âm, khí linh bình thường chữa thương như nào thế?" Cô suy nghĩ một hồi nhưng cũng chẳng tìm được cách nào hay ho, đành phải hỏi chính chủ.
Linh Âm chớp mắt, buột miệng thốt lên như thể đương nhiên, "Linh Âm có chủ nhân mà!"
"..." Không, chủ nhân của ngươi đã hết "điện" rồi, "À... Ý ta là, lúc mà không có chủ nhân ở bên ấy?"
"Ồ..." Cô bé nhăn nhó, hơi không vui nói, "Thế thì Linh Âm chỉ có thể ngủ say thôi."
"Ngủ say ư?" Đây cũng là một cách hay. Chỉ cần linh thể hiểu được phương pháp tu luyện, Linh Âm bị đứt tua, tuy nói là một bộ phận của bản thể nhưng thực tế cũng chỉ để làm cảnh, cũng không ảnh hưởng gì tới căn nguyên của nó. Giống như tóc người thôi, cắt đứt rồi cũng có làm sao đâu. Sở dĩ linh khí trong cơ thể Linh Âm bị xói mòn, thực chất là vì cô nhóc mới mở linh trí, linh thể cực kỳ yếu ớt và không ổn định.
Nếu cô nhóc biến về bản thể và ngủ say, dùng thuật Phong Tuyệt giữ lại linh khí trong cơ thể, theo thời gian trôi qua sẽ từ từ khôi phục lại thôi. Chỉ là, thuật Phong Tuyệt tiêu hao khá lớn linh khí, rất có thể sẽ vắt kiệt chút linh khí còn sót lại cuối cùng trong cơ thể cô mất.
Quách Quả cảm thấy trái tim nhỏ bé mong manh của mình lại bắt đầu đau.
Vốn nghĩ còn có thể giữ chút linh khí này một thời gian nữa, không ngờ ngày nó hết sạch lại tới nhanh vậy. Trước mắt cô như đang hiện lên dòng chữ: Thời lượng pin của bạn không đủ, sau giây sẽ tự động ngắt nguồn.
Ôi ~ Đau tim quá!
(;′??Д??`)
"Chủ nhân..." Khi cô còn đang do dự, Linh Âm đột nhiên cầm tay cô, miệng nhỏ mếu máo, nước mắt lưng tròng nói: "Em không muốn ngủ say, ngủ say rồi sẽ không thấy chủ nhân nữa. Linh Âm không muốn rời xa chủ nhân, muốn được ở bên chủ nhân..." Nói xong, nước mắt lại rơi như mưa.
"..." Quách Quả chỉ cảm thấy trái tim vốn đang đau tê tái như bị xiên thêm một dao nữa.
"Linh Âm đã đợi rất lâu rồi, mới chờ được chủ nhân. Chủ nhân đừng bỏ rơi Linh Âm..."
"..." Đừng làm lương tâm cô thêm nặng nề thế chứ.
"Chủ nhân..."
"Dừng dừng dừng!" Mắt thấy Linh Âm lại sắp quấn lấy cô như con bạch tuộc, cô cứu là được chứ gì? "Nhóc nghe lời đi, giờ chị linh khí của chị không đủ để nối tua giúp nhóc đâu, nhóc ngoan ngoãn ngủ một giấc thì bản thể mới nhanh khỏi được."
"..." Linh Âm không nói gì, chỉ càng khóc dữ dội hơn, cả người tràn ngập vẻ phản kháng, thậm chí còn bắt đầu thở hổn hà hổn hển.
Quách Quả khuyên nửa ngày mà đối phương cũng không hề có ý dừng lại, cuối cùng cô chẳng biết phải làm thế nào cả, chỉ đành phải dùng thân phận chủ nhân để ra lệnh, lúc đó cô bé mới cam chịu tiếp nhận.
Nhưng trước khi Linh Âm chìm vào ngủ say, trước tiên phải đưa cô bé tới đồn công an báo danh, dù sao thì cô cũng chỉ mới tạm thời thu nhận Linh Âm một đêm, nói đúng ra, cô nhóc vẫn được tính là một đứa trẻ đi lạc. Nếu giờ cảnh sát không thấy người ở chỗ cô, cô không bị coi là mẹ mìn mới là lạ ấy.
Thế nên, sáng sớm hôm sau, Quách Quả thu xếp tốt cho bản thể của Linh Âm, lại giúp cô nhóc hóa ra linh thân dẫn tới đồn công an, còn vẽ một lá bùa lãng quên đơn giản, bảo cô nhóc hãy sử dụng nó với người khác trước khi biến mất.
Chờ đến khi cô quay trở lại nhà, Linh Âm đã đang chờ sẵn bên cạnh bản thể của mình, nhìn cô bằng đôi mắt to tròn đầy van nài và ấm ức, "Chủ nhân, Linh Âm không ngủ có được không?" Cô nhóc mới hóa linh không lâu, tâm trí vẫn còn là đứa trẻ con, đương nhiên sẽ không quá nhận thức được tình trạng nghiêm trọng của mình hiện tại, chỉ mong chờ Quách Quả thay đổi ý định.
Chính bởi vì thế mà Quách Quả mới càng thấy đau lòng!
Quách Quả thở dài một tiếng, vươn tay xoa tóc cô bé: "Yên tâm đi, chị sẽ cất kỹ bản thể của em, cũng sẽ cố gắng tìm cách đánh thức em sớm nhất. Chờ khi nhóc tỉnh lại là có thể nhìn thấy chị rồi." Nợ của mình thì mình cõng thôi!
Linh Âm sụt sịt hít mũi, lúc này mới rũ đầu xuống.
Quách Quả hít sâu một hơi, điều động chút linh khí cuối cùng còn sót lại trong cơ thể, tay bắt quyết, từng luồng pháp chú bay ra, quay xung quanh bản thể của Linh Âm, phong tỏa chặt chẽ linh khí ở trong cơ thể cô nhóc.
Thân ảnh Linh Âm càng lúc càng mờ, lưu luyến nhìn cô thêm lần nữa, lúc này mới nói một câu, "Chủ nhân, tạm biệt!" Cô bé chậm rãi nhắm mắt lại, mắt thấy đã sắp biến mất thì đột nhiên lại như nhớ ra cái gì, lại nói thêm một câu, "Chủ nhân, chị phải cẩn thận Đen Như Mực, hắn là tên khốn..."
Còn chưa nói dứt lời thì đã biến mất hoàn toàn rồi.
Quách Quả: "..."
Đen Như Mực là cái quỷ gì vậy?
Tự nhiên có cảm giác mình đã trở thành bia ngắm của ai đó là sao nhỉ?
Nhóc quay lại, nói cho rõ ràng đã rồi hãy ngủ chứ!
?(?Д??)