Dịch: A Ly
Tu Tiên Giới.
Mây cuộn sấm gầm, uy áp của trời đất cuồn cuộn quét ngang toàn bộ đại lục, tầng tầng lớp lớp sấm chớp lóe lên, mang theo khí thế hủy diệt hết mọi thứ, ngay sau đó dừng ở bên trên một ngọn núi.
Trên đỉnh Linh Tiêu Phong, một thân ảnh mặc áo trắng như tuyết ngồi xếp bằng giữa trận pháp, linh khí quanh thân cuồn cuộn, nổi bật nhất là một bóng kiếm cao như một tòa lầu, cùng với trận pháp vô vàn tầng lớp đang quay xung quanh hắn, bảo vệ quanh thân hắn không để lộ một khe hở nào.
Toàn bộ tu sĩ trong Tu Tiên Giới, cho dù đang tu luyện, đấu pháp, bế quan, toàn bộ đều dừng lại, nhìn về phía đỉnh Linh Tiêu Phong, bắt đầu tìm hiểu thiên cơ. Vào lúc tu sĩ phi thăng, uy áp trời đất cực kỳ nồng đậm, nếu có thể thẩm thấu được một chút, không chỉ tu vi của bản thân tăng mạnh, mà sau này, khi phi thăng cũng sẽ có nhiều lợi thế hơn.
Chỉ là mọi người không ngờ được, mới qua trăm năm, không ngờ Linh Tiêu Phong lại một lần nữa có tu sĩ phi thăng. Nghe nói vị tôn giả Vu Hoa này là sư huynh đệ đồng môn với tôn giả Vu Quả đã phi thăng một trăm năm trước, hơn nữa, hai người đều là kiếm tu.
Lần trước tổ chức đại hội các môn phái, hắn khó khăn lắm mới tiến vào kỳ Hóa Thần, ấy thế mà không ngờ nhanh như thế đã nghênh đón cơ hội phi thăng, thậm chí còn vượt mặt cả một đám lão già đã bế quan ngàn năm của các môn phái khác.
Làm cho người ta không khỏi cảm thán một câu, Linh Tiêu Phong đúng là toàn sinh ra biến thái!
Uy áp của trời đất trên đầu càng lúc càng nặng, cho đến khi tích lũy tới một mức nhất định, một luồng sét trắng lóa liền phá mây mà xuống, nháy mắt làm cho toàn bộ đường chân trời tối đen cũng sáng bừng lên, bổ thẳng xuống người đang ứng kiếp bên dưới.
Một tiếng đùng đoàng vang lên, trận pháp nhiều tầng lớp lập tức bị phá mất hai tầng, nhưng cũng chỉ chặn được năm phần uy lực của tia sét ấy mà thôi, một nửa còn lại mạnh mẽ bổ xuống người ứng kiếp. Vu Hoa vận linh lực phá tan uy lực của tia sét, cũng không bị ảnh hưởng gì, mày chỉ hơi nhăn một chút.
Đây mới chỉ là tia sét đầu tiên, tiếp sau đó, sét sẽ càng ngày càng nặng thêm. Quả nhiên, trên không không hề tạm dừng, lại một tia sét còn lớn hơn ban nãy giáng xuống, lập tức san phẳng khu vực đỉnh núi.
Mấy tia sét đầu tiên còn có thể dùng trận pháp ngăn trở một chút, nhưng uy lực của sét càng về sau càng mạnh, trận pháp quanh thân hắn đã hoàn toàn vỡ vụn, linh kiếm luôn quay xung quanh người hắn cũng bị đánh tan.
Vu Hoa chỉ có thể dùng tu vi và linh lực của bản thân để chống lại, đây là thiên kiếp của hắn, không ai có thể giúp được gì, nếu thành công thì sẽ thành tiên, còn thất bại thì người chết đạo tan, không có lựa chọn thứ ba. Hắn đã sớm chuẩn bị kỹ càng, với hắn mà nói, thiên kiếp chỉ là một chướng ngại nhỏ hắn nhất định phải vượt qua trên con đường đi tới đại đạo. Nhưng không hiểu vì sao, hôm nay hắn cứ thấy buồn bực trong người, dường như sắp xảy ra một chuyện gì đó ngoài ý muốn vậy.
Vốn dĩ hắn tưởng là lôi kiếp, nhưng giờ lại thấy không đúng lắm, hắn có tự tin tuyệt đối với việc vượt qua lôi kiếp này.
Không kịp nghĩ kỹ, thiên lôi lại một lần nữa bổ xuống, hắn đành phải bình tĩnh lại, linh khí quanh thân bùng nổ, bao bọc lấy người hắn, chống đỡ uy lực của lôi kiếp. Cứ mỗi một lần tia sét giáng xuống, vòng linh khí quanh người hắn lại mỏng đi một lần. Đến khi tia sét thứ tám mươi đánh xuống, vòng phòng ngự bằng linh khí cũng hoàn toàn bị đánh tan.
Trên không trung đột nhiên tạm dừng một chút, như thể đang chuẩn bị cái gì, Vu Hoa biết đó là lôi kiếp cuối cùng trong chín chín tám mốt lôi kiếp, cũng là tia sét khủng bố nhất. Âm thanh đùng đoàng nổ vang trên đầu, giữa tầng mây xuất hiện một chút ánh sáng, giống như có thứ gì đó đang mở rộng khiến cho xung quanh nó cũng sáng lên theo. Cho đến khi không thể tụ thêm được mây đen nữa, tia sét cuối cùng mới xuyên qua mây mà xuống, mang theo uy áp như muốn hủy thiên diệt địa.
Vu Hoa hít sâu một hơi, không những không tránh né mà còn bay lên trời, đón nhận luồng sét lóa mắt ấy. Cả người hắn đều chìm vào cột sáng trắng. Uy áp của sét mang theo uy lực của trời đất như muốn xé rách hắn, hắn điều động toàn bộ linh khí trong cơ thể, ngưng tụ thành một kiếm mạnh nhất, liều mạng chém ra.
Mắt thấy sắp sửa chém đứt được tia sét cuối cùng rồi, đột nhiên ấn đồng tâm ở giữa trán hắn lại bị phát động, bên tai truyền tới một giọng nói quen thuộc, mang theo ngữ điệu hoảng loạn mà hắn đã nghe vô số lần trước đây...
"Sư huynh, cứu mạng vớiiiiiiiiiiiii!"
Cả người Vu Hoa cứng đờ, căn bản không kịp tự hỏi, ngay sau đó, ánh sáng đỏ giữa trán bùng lên, công năng truyền tống của ấn đồng tâm lập tức phát động, thân mình hắn chợt lóe lên, lập tức biến mất giữa không trung.
Ngay sau đó, trước mắt hắn đột nhiên tối sầm, không thấy đường chân trời sáng lóa lên dưới tia sét đâu cả, uy áp trời đất cũng biến mất không thấy tăm hơi. Càng quan trọng là, một luồng ma khí dày đặc đang bổ nhào về phía hắn, ở giữa còn có một gương mặt đầy ma văn và một cái dấu hình chữ nhật, xấu đến mức không thể nào nhìn thẳng nổi...
Cái quái gì đây?
(╰_╯)
Gần như là phản xạ có điều kiện, Vu Hoa vận động linh khí, gọi vũ khí ra bổ thẳng vào thứ xấu xí đối diện mình. Ngoài ý muốn nhất là thứ xấu xí ấy lại không bị kiếm của hắn chém thành hai nửa, ngược lại, lại nghe thấy một tiếng "choang" cực lớn.
Thứ xấu xí kia bị giáng một đòn nặng nề, cả người bị đánh rơi xuống đất, không những ma khí trên người bị đánh tan mà chính bản thân y còn phải ăn đất.
Không còn ma khí bao phủ, lúc này Vu Hoa mới thấy rõ xung quanh là một rừng phong.
Hắn còn chưa kịp hiểu ra đây là chuyện gì thì dưới chân lại vang lên một giọng nói không thể quen thuộc hơn.
"Sư huynh!" Quách Quả tỏ vẻ không thể tin nổi, nhìn người đột nhiên xuất hiện trước mặt mình và cái chảo cực kỳ quen thuộc trong tay hắn, lập tức ôm chặt đùi đối phương, "Huynh cũng xuyên qua đây rồi, thật tốt quá!"
Vu Hoa định giơ chân đá ra theo phản xạ có điều kiện, nhưng khi cúi xuống nhìn thì lại thấy một gương mặt xa lạ, chân không khỏi khựng lại, tỏ vẻ không hiểu hỏi, "Cô nương... nhận nhầm người rồi phải không, chúng ta quen nhau sao?"
"Nhầm sao được!" Quách Quả lắc đầu với vẻ cực kỳ chắc chắn, lập tức đứng phắt dậy, chỉ vào vũ khí trong tay hắn, nói: "Ngoài sư huynh ra, làm gì còn có ai dùng chảo làm vũ khí chứ!"
"..." Vũ khí em gái nhà ngươi ấy, không phải lúc phi thăng, hắn đã lấy hết vũ khí ra để chống lại lôi kiếp, giờ chỉ còn mỗi cái chảo này nên mới thuận tay moi ra dùng thôi hay sao! Hơn nữa, cả trăm năm rồi hắn cũng chẳng sờ tới cái chảo này, trước kia chỉ dùng để...
Khoan đã!
Hắn đột nhiên quay phắt đầu lại, quét mắt nhìn cô gái trước mắt từ trên xuống dưới một lượt, thậm chí còn không dám tin tưởng mà dùng thần thức kiểm tra một lần nữa, sau đó mới nửa đoán nửa hỏi, "... Vu Quả?"
"Vâng!" Quách Quả trả lời theo phản xạ, lúc này đột nhiên nhớ tới cái gì, lập tức giải thích, "Đù, đệ quên mất là dáng vẻ đệ đã thay đổi rồi. Sư huynh, đệ chính là Vu Quả đây, chút nữa đệ sẽ giải thích rõ nguyên nhân với huynh!"
"Ngươi..." Vu Hoa lập tức nhăn mày, lại nhìn cô từ trên xuống dưới vài lần, cuối cùng mới thở dài một tiếng, vẻ mặt vô cùng đau đớn, nói, "Quả nhiên, cuối cùng ngươi vẫn đi lên con đường này! Quả thực... làm ta quá thất vọng rồi." Phí công hắn khuyên răn mấy trăm năm liền, không ngờ cuối cùng vẫn cứ thất bại.
"Không phải..." Khóe miệng Quách Quả giật giật, giải thích, "Đệ đã sớm nói với huynh rồi, đệ vốn dĩ chính là... Ài, thôi, đợi sau rồi đệ nói kỹ hơn với huynh đi. Sư huynh, tốt nhất chúng ta mau rời khỏi đây đi thôi, chút nữa cảnh sát sẽ tới đây đấy. Đệ không đi nổi nữa rồi, huynh đỡ đệ một chút! Đi về chỗ ở của đệ, thế giới này rất có vấn đề, đệ thật sự không ngờ là ấn đồng tâm lại có thể kéo được cả huynh sang đây."
"Thế giới này?" Vu Hoa đang định đưa tay ra đỡ cô liền khựng lại, ánh mắt trở nên sắc bén, "Ý ngươi là... nơi này không phải Tu Tiên Giới?"
"Đúng thế!" Cô gật đầu, vừa chỉ cho hắn nhìn những tòa nhà chọc trời phía xa, vừa túm chặt cánh tay hắn để đứng vững, như thế là quá rõ rồi còn gì? Nghĩ một chút, cô lại bổ sung thêm một câu, "Hơn nữa, thế giới này còn chẳng có một chút linh khí gì, là một nơi tuyệt linh."
"Cho nên..." Sắc mặt Vu Hoa càng nặng nề, đen như đít nồi, "Nơi này cũng không phải Tiên Giới?"
"Chắc chắn là không phải!" Quách Quả hoàn toàn không phát hiện ra sự bất thường của hắn, còn thật thà gật đầu.
"Nói cách khác..." Hắn siết chặt nắm đấm, tức giận trong người lập tức bùng nổ, lửa nóng làm cho cả người hắn đều run lên, "Ngay một khắc trước khi ta phi thăng, ngươi dám khởi động ấn đồng tâm, kéo ta tới một nơi - tuyệt - linh thế này!"
"Ách..." Cuối cùng Quách Quả cũng phát hiện ra sự bất thường của hắn, đệch mợ, thì ra hắn đang độ kiếp phi thăng sao?
"Ngươi thật đúng là... sư - đệ - tốt của ta!"
"Sư... sư huynh, bình tĩnh, cái này đệ có thể giải thích."
(??д?)b
Ánh mắt Vu Hoa lập tức trở nên lạnh buốt, đột ngột rụt cánh tay đang đỡ cô về, tức giận trong người chợt tắt, y như một quả pháo đã cháy hết ngòi, tuy rằng không thấy lửa, nhưng ngay sau đó sẽ lập tức nổ tung. Đột nhiên, hắn xoay lưng về phía Quách Quả vốn còn chưa đứng vững, ôm quyền hướng về phía chân trời, nói rành mạch từng câu từng chữ.
"Sư phụ, xin thứ lỗi cho đồ nhi bất hiếu, hôm nay, nhất định phải thanh - lý - môn - hộ!" Nói xong, lại một lần nữa giơ chảo lên.
"Đừng mà, sư huynh, huynh nghe đệ giải thích đi mà..."
"Vu Tiểu Quả, ngươi chết chắc rồi!"
"... Đừng mà!"
(?Д?≡?Д?)