Lúc thần trí còn tỉnh táo, Yến Cẩn chưa từng tiếp xúc thân mật như vậy với ai bao giờ.
Sau khi Truyền Tống trận kết thúc, sương mù bốn phía tan đi, hắn liền không được tự nhiên mà giật giật tay.
An Hòa Dật lập tức cảnh giác, nắm chặt tay.
Y có chút tức giận, tức giận vì thằng nhóc này dám chơi mình một vố đau như vậy, lại có chút bực mình chính mình, biết Yến Cẩn trùng sinh, trong lòng mang theo hận, vậy mà y cũng không đề phòng hắn gì hết.
Thẩm Tri Huyền nghĩ tới nghĩ lui, quyết định đổ lỗi cho sắc đẹp.
Tất cả là tại sắc đẹp, sắc đẹp hại người.
Từ lúc truyền tống, Yến Cẩn đã bắt đầu im lặng, lúc này đang mím chặt môi nhìn thẳng về phía trước, trên mặt không chút biểu cảm, đứng im không nhúc nhích.
Thẩm Tri Huyền đứng bên cạnh hắn, ánh mắt đảo qua đảo lại trên sườn mặt hắn.
Không hổ là vai chính mà y nhìn trúng, năm đó đọc sách, chỉ qua vài ba câu miêu tả đã cảm thấy hắn rất đẹp trai, bây giờ nhìn lại, đẹp ba trăm sáu mươi độ không góc chết luôn —— Đúng là gu của y.
Yến Cẩn bị y nhìn chằm chằm, cuối cùng cũng chịu không nổi, hơi nghiêng đầu, thấp giọng nói nhỏ:"Sư tôn." Hắn do dự thả tầm mắt xuống bàn tay đang bị nắm chặt của mình, "Tay..."
Thẩm Tri Huyền bình tĩnh men theo tầm mắt của hắn, thấy năm ngón tay của hắn cứng đờ, bộ dáng không biết phải làm sao, y nhàn nhạt nói:"Căng thẳng cái gì, chỉ là nắm tay thôi mà."
Y liếc nhìn quai hàm đang căng chặt của Yến Cẩn, khẽ cười nói:"Sư đồ đồng lòng, đồng quy vu...!Khụ, cùng đi cùng về, A Cẩn sẽ không bỏ vi sư lại đâu nhỉ?"
Yết hầu của Yến Cẩn khẽ giật, không trả lời.
Kinh nghiệm bốn năm ở chung với Thẩm Tri Huyền cho hắn biết, Thẩm tri Huyền đang tức giận.
Khi Thẩm Tri Huyền tức giận, y sẽ cười, cười đến là tản mạn, đến là bình thản, lông mày khẽ nhướn, khóe môi gợi lên tia mỉa mai rất nhỏ.
Cả người thoạt nhìn vừa ưu nhã (xinh đẹp) lại vừa bình thản, nhưng lại khiến người ta lạnh thấu xương.
Y đã cười như vậy với Tống tông chủ, đã cười như vậy với Nghiêm Thâm, đã như vậy với những người chọc giận y.
Nhưng hình như...!Đây là lần đầu tiên mà Thẩm Tri Huyền giận hắn.
Ngày trước Thẩm Tri Huyền luôn rất khoan dung với hắn, hay thậm chí là dung túng.
Trong lòng Yến Cẩn đột nhiên xuất hiện một cảm giác kì lạ, trong lòng có chút khó tả...!Mấy năm nay, Thẩm Tri Huyền có thể nói là tốt tới mức không thể tốt hơn, gần như đúng với "Sư tôn" mà hắn luôn khao khát thời niên thiếu.
Hắn đã một mình lang thang trên thế gian này rất lâu rồi, chút ấm áp nào hắn cũng đều coi như báu vật.
Đêm khuya, Yến Cẩn đã nhiều lần thuyết phục bản thân, thuyết phục mình nên quý trọng thứ trước mắt, quên cơn ác mộng đó đi, nhưng hắn lại không làm được.
Mỗi khí ý nghĩ của hắn vừa rục rịch, liền sẽ có một giọng nói âm u lạnh lẽo trong mộng cảnh dụ dỗ hắn, muốn hắn tùy ý làm bậy, rồi hủy thiên diệt địa.
Sau đó hắn liền thình lình tỉnh dậy, mồ hồi lạnh khắp người, tim đập "Thình thịch", như thể hắn vừa đứng trước ranh giới giữa sự sống và cái chết, chút không cam lòng cùng hận ý kia như hoại tử trong xương, chỉ cần bóc ra một miếng, thì nó sẽ liều chết quấn vào.
"...!A Cẩn? Có nghe ta nói gì không?" Nụ cười của Thẩm Tri Huyền càng hiền lành, "Ngươi muốn đứng đây với vi sư tới thiên hoang địa lão (tận thế) hả?"
Yến Cẩn đột nhiên tỉnh táo trở lại, lúc này mới nhận ra mình mất tập tung, thậm chí còn không biết Thẩm Tri Huyền vừa nói gì, lần đầu tiên trên mặt hắn lộ ra vẻ mờ mịt, không khỏi làm Thẩm Tri Huyền nhìn thêm một lúc.
"Sư tôn." Yến Cẩn không biết Thẩm Tri Huyền hỏi gì, đành nhẹ giọng nói:"Trận pháp chỉ hạn chế linh lực và ngăn cách với ngoại giới thôi, năm ngày sau Chuyển Giao trận sẽ khởi động trở lại, lúc đó chúng ta có thể ra ngoài rồi."
Thật ra lần này hắn cũng không nhẫn tâm ra tay tính kế Thẩm Tri Huyền, mấy năm nay y chiếu cố hắn như thế nào, hắn đều ghi nhớ.
Nhìn ác mộng mà hắn không thể quên, rồi lại nghĩ tới mấy năm Thẩm Tri Huyền luôn đối xử rất tốt với mình, lòng hắn liền rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng chỉ nghĩ ra một biện pháp trung hòa nhất —— Nhốt Thẩm Tri Huyền vài ngày, còn hắn thì lặng lẽ bỏ đi, coi như cưỡng ép chặt đứt quá khứ, nhất biệt lưỡng khoan [], từ nay không gặp lại nữa.
[] Nhất biệt lưỡng khoan: Nghĩa là sau khi chia tay, đừng nên căm ghét nhau, hai con người vui vẻ hợp tan, tự mình bắt đầu một cuộc sống mới.
Có một bài hát cũng tên "Nhất biệt lưỡng khoan" do Hải Lai A Mộc hát.
Đáng tiếc là không thành.
—— Năm ngày.
Bên này, Yến Cẩn đang rối nùi với mơ xuy nghĩ trong đầu.
Bên kia, Thẩm Tri Huyền lại nghĩ cái này đúng là số trời.
Năm ngày, không dài, cũng không ngắn.
Dù cho y không có linh lực, chỉ cần cẩn thận một chút, thì sống mấy ngày chắc cũng không có gì khó.
Xem ra tên nhóc này cũng chưa có vô lương tâm đến nỗi khi sư diệt tổ.
Y đang định bảo Yến Cẩn nhớ lại xem xem hắn sửa trận pháp ở chỗ nào, chạy tới đó sửa nhanh nhanh rồi về, ai dè câu nói tiếp theo của hắn đã làm suy nghĩ này của y chết ngay từ trong trứng nước.
"Chỗ mà sư tôn đứng trước đó, chính là chỗ truyền tống tới nơi an toàn, không có yêu thú.
Nhưng...!bây giờ đệ tử cũng không biết đây là đâu nữa."
Thẩm Tri Huyền:"......"
Thẩm Tri Huyền trầm mặc nhìn xung quanh.
Hoa cỏ xung quanh xanh tươi, thoạt nhìn thì chắc vẫn là còn trên dãy núi Thí Luyện, chỉ là không biết đang ở đỉnh núi nào thôi, cũng không biết là đã đi bao xa so với trận pháp bị sửa nữa.
Sau khi Yến Cẩn nói xong câu này thì liền im lặng, Thẩm Tri Huyền hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, "Cứ cách vài ngày tứ trưởng lão sẽ tới Ngũ Phong một lần, tới lúc đó..."
Tới lúc đó tứ sư thúc phát hiện y vô duyên vô cớ mất tích, nhất định sẽ đi tìm y.
Yến Cẩn rũ mắt nói:"Đệ tử...!Hôm qua có đi bẩm với tứ trưởng lão rằng, sau khi ngài bố trí núi Thí Luyện xong thì sẽ bế quan để điều dưỡng, ít thì mười ngày, nhiều thì nửa tháng."
Thẩm Tri Huyền:"......"
Yến Cẩn tiếp tục bổ sung:"Khi ấy tam trưởng lão cũng có ở đó.
Tam trưởng lão còn nói, nếu đã như vậy thì mấy ngày nữa sẽ không tới quấy rầy."
Thẩm Tri Huyền:"......"
Thẩm Tri Huyền giận quá hóa cười, nghiến răng, "Ngươi được lắm, tính toán chi li không bỏ sót gì luôn nhỉ!"
Thần sắc y lạnh lùng, nhưng vẫn nắm tay Yến Cẩn không buông, ước chừng tính toán vị trí một chút, liền lôi người đi về phía trước.
Nhưng y chưa đi được hai khắc (nửa tiếng), bụng liền đói cồn cào —— Không có linh lực, thì chẳng khác gì người thường, không thể tích cốc được, mà sáng nay y dậy trễ, cũng chưa kịp ăn tí gì cả.
Thế nên, dù cho có buồn bực đến đâu, cuối cùng y vẫn đầu hàng trước bản năng của cơ thể.
Hai bàn tay nắm nhau hồi lâu cuối cùng cũng buông ra, Thẩm tri Huyền bâng quơ uy hiếp:"A Cẩn, nếu như ngươi còn tiếp tục lộn xộn, vi sư sẽ trục xuất ngươi khỏi sư môn."
"......" Yến Cẩn vừa đi được vài bước, nghe vậy thì lập tức dừng lại, thậm chí lúc quay đầu lại còn mang theo thần sắc "Đang suy xét".
Thẩm tri Huyền lập tức tỉnh táo lại, đồ đệ này của y sợ là không thể đối đãi theo lẽ thường được rồi.
Y nhanh chóng đổi ý ngay tại chỗ:"Sai rồi, ta nói lại.
A Cẩn, nếu ngươi còn tiếp tục lộn xộn, cả đời này ngươi đừng nghĩ tới chuyện xuất sư."
Yến Cẩn trầm mặc một lúc, rồi quay người đi hái trái cây và nhặt cành khô làm củi đốt, lại vô tình dẫm vào con thỏ lớn đang đi vào vẫn đang chưa hiểu được tình hình hiện tại là gì.
Không thể sử dụng thuật pháp, hai người chỉ có thể lần theo tiếng nước mà tìm được một sơn tuyền (suối trong núi).
Thẩm Tri Huyền chọn một chỗ sạch sẽ làm chỗ ngồi, muốn lấy đồ trong túi trữ vật, nhưng lại không có linh lực nên mở không được, nhưng y cũng không quan tâm nhiều như vậy, ngồi xuống, hành hạ chồng củi khô.
Yến Cẩn đi đến bên sơn tuyền, xử lí con thỏ.
Trước kia Yến Cẩn đã quen với việc này, dù mấy năm nay không đụng vào nữa, nhưng vẫn rất quen tay, rất nhanh đã xử lí xong con thỏ trong tay, kết quả là khi hắn cầm con thỏ vừa xiên xong trở về, thì thấy Thẩm Tri Huyền sầu não về đống cành khô kia.
Trước khi xuyên thư thì Thẩm Tri Huyền có các loại bếp ga bếp điện lò vi ba cùng đủ loại đồ dùng bếp nhanh gọn tiện, sau khi xuyên thư thì có nhóm đệ tử hầu hạ, toàn là cẩm y ngọc thực [], nên chưa từng động tay động chân vào mấy việc như thế này, y bày đống củi khô lung tung, chỉ cần chạm nhẹ một chút là đổ ngay.
[] Cẩm y ngọc thực: Áo bằng gấm, đồ ăn bằng ngọc.
Ý chỉ cuộc sống giàu sang.
Thấy Yến Cẩn quay lại, y ho nhẹ một tiếng, làm như không có gì mà quăng cành khô trên tay xuống đất, cầm lấy con thỏ được xiên cẩn thận mà Yến Cẩn đưa cho, cố giữ bình tĩnh nhìn hắn hai ba lần đã thuần thục dọn xong đống củi trước mặt, lấy mồi lửa trong ngực ra, lắc nhẹ mấy cái liền có lửa.
Thẩm Tri Huyền không biết mình nên thở dài vì Yến Cẩn cái gì cũng biết, hay nên ngạc nhiên sao Yến Cẩn lại mang mồi lửa theo bên mình nữa, cuối cùng y bèn chọn im lặng gặm con thỏ mà Yến Cẩn nướng cho.
Không có gia vị nên hương vị không được ngon lắm, nhưng được cái thịt vừa tươi lại ngon, mà kỹ thuật nướng thịt của Yến Cẫn cũng không tồi nên cũng không tính là khó ăn.
Thẩm Tri Huyền ăn đùi thỏ và một miếng thịt đã no rồi, hơn nửa con thỏ còn dư lại đều rơi vào bụng Yến Cẩn.
Ăn uống no đủ rồi thì phải đi tìm trận pháp, tìm sớm thì ra sớm, đỡ khổ.
Thẩm Tri Huyền thầm thở dài, bây giờ thân thể quá yếu, khó khăn lắm mới nuôi được mấy lạng thịt, giờ mà mất một cái là tứ trưởng lão nhất định sẽ lải nhải chuyện này mấy ngày cho coi.
Cả hai không biết đã đi bao lâu hay bao xa, cuối cùng thấy được thứ khác trừ rừng —— Bọn họ đi tới sát vách núi rồi.
Thẩm Tri Huyền đi cũng khá lâu rồi, tim đập hơi nhanh, y cau mày dừng chân, ho mấy tiếng, giọng có chút khàn:"Từ từ."
Lúc này, nếu tâm bệnh của y tái phát ở đây thì e là không chỉ rớt nửa cái mạng thôi đâu.
Thẩm Tri Huyền mò mẫm trong ngực, lấy ra một bình ngọc nhỏ.
Cũng may là đề phòng tâm bệnh tái phát mà lấy túi trữ vật không kịp, nên y có trữ ở bên ngoài mấy lọ cho dễ dùng.
Thẩm Tri Huyền mở nắp, đang định lấy một viên đang dược ra thì khóe mắt lướt qua cái gì đó, nét mặt lập tức thay đổi, bất chấp tất cả, quăng bình ngọc rồi tóm lấy Yến Cẩn, "Cẩn thận ——!"
Một tráng hán thành niên duỗi cánh tay thô to, hai ba con rắn
Một tráng hán thành niên với đôi tay thô to cùng con rắn xám dài hai, ba mét bất ngờ bay từ cái cây gần đó xuống, đánh vào sau lưng Yến Cẩn!
Thẩm Tri Huyền biết loại rắn này, thoạt nhìn thì loài rắn này không có gì khác thường, xám xịt, thích quấn người trên cây, hễ gặp con mồi thì sẽ bất ngờ lao tới —— Tốc độ của nó rất nhanh, sức lực cũng rất lớn, thậm chí còn có thể làm gãy một cái cây trong bán kính một feet [].
[] Một feet ( foot) = , mét.
Nếu mà đâm trúng Yến Cẩn không có linh lực hộ thân, thì chắc chắc cả người sẽ thủng một lỗ!
May là Yến Cẩn phản ứng rất nhanh, trong nháy mắt ngay khi Thẩm Tri Huyền lên tiếng, hắn đã rút kiếm, nghe tiếng động xác định vị trí, không chút do dự chém một nhát kiếm ——
"Phụt" một tiếng, rắn xám lập tức bị chém thành hai, nhưng khí thế mạnh mẽ của rắn xám khiến Yến Cẩn đang không có linh lực không chống đỡ nổi, phải liên tục lùi về sau mấy bước, thậm chí đến cả trường kiếm cũng bị chấn động tới mức rơi xuống.
Vách núi bị lực dư làm cho nứt ra, mà Yến Cẩn đang lui về sau cũng vừa hay dẫm phải tảng đá đang lung lay ấy, chưa kịp đề phòng đã ngã xuống!
Thẩm Tri Huyền biến sắc, không chút nghĩ ngợi liền nhào tới, khó khăn lắm mới bắt được tay của Yến Cẩn bên bờ vách núi.
Yến Cẩn treo mình trên vách núi, vách núi bóng loáng không có lấy một chỗ gồ ghề để bám vào, hắn chỉ có thể dựa vào bàn tay của Thẩm Tri Huyền, phía dưới chính là vách núi cao vạn trượng không thấy đáy.
Mà con rắn bị chém thành hai vẫn chưa chết, đầu rắn không ngừng giãy dụa, máu tanh chảy đầy đất, lăn qua lăn lại, lại lăn tới ngay chỗ Thẩm Tri Huyền.
Mắt thấy nó càng ngày càng tới gần, Thẩm Tri Huyền thầm kêu không ổn, kết quả nháy mắt tiếp theo, liền quét bình ngọc rơi lăn lóc dưới đất về phía vách núi!
Một bên là bình dược có thể ngăn chặn tâm bệnh bảo toàn tính mạng, một bên là Yến Cẩn lung lây sắp rơi xuống.
Con ngươi Thẩm Tri Huyền đột nhiên co lại.