Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Tri Huyền chưa kịp lên tiếng, thì một đám Yến Cẩn giả đằng sau đã rầm rộ đuổi tới, cảnh tượng rất chi là đồ sộ.
Yến Cẩn đang ôm y mím môi, một tay vòng qua eo y, ôm y né sang một bên, một tay không chút do dự rút kiếm xuất chiêu, ánh kiếm lạnh thấu xương, lập tức chém vỡ những Yến Cẩn giả thành ngàn mảnh, hóa thành vô số sương đen, phân tán đi khắp nơi, lát sau đã hoàn toàn ráo bóng.
Trước mắt Thẩm Tri Huyền lóe lên, vì thiếu cảm giác an toàn, y theo bản năng cũng ôm eo Yến Cẩn: "......"
Cái eo già của y!
Chắc bị siết đứt luôn quá!
Vất vả lắm mới làm sương đen tan hết, xung quanh lắng xuống, Yến Cẩn vững vàng đáp xuống đất, thả lỏng tay, Thẩm Tri Huyền thở ra một hơi mà mình vừa bị nghẹn lại.
Những gì trong phim truyền hình mà y từng xem trước đây, nam chủ vừa ôm ai đó vừa đánh nháu, lãng mạn và oai phong biết bao nhiêu, đều là giả hết! Cái người bị ôm, rõ ràng chỉ có cảm giác "Eo bị siết đứt" mà thôi!
Sau khi Thẩm Tri Huyền thở ra một hơi, y thoáng hoàn hồn, theo bản năng nhéo nhéo Yến Cẩn này một cái, muốn xem xem hắn có phải là người thật hay không.
Nhưng nhất thời y quên mất tay mình đang đặt ở đâu, sau khi véo xong, lập tức cảm thấy eo bụng của Yến Cẩn cứng đờ, trong giọng nói điềm tĩnh của Yến Cẩn mang theo chút bất đắc dĩ: "Sư tôn, đừng nhéo."
Lúc này Thẩm Tri Huyền mới phản ứng, tay cũng cứng đờ, như vô tình rút tay về, thoáng lui nửa bước, ho nhẹ một tiếng: "Cái này còn không phải là do ta sợ ngươi là giả à...!Mấy cái giả đó, dí theo ta quá trời."
Trái tim treo lơ lửng của y cuối cùng cũng được thả lỏng, tuy rằng nhóm những Yến Cẩn lúc nãy giống y hệt với Yến Cẩn đang đứng trước mặt y, nhưng bản thân y biết, những cái đó là giả, đây mới là thật.
Yến Cẩn giả hôm qua cũng vậy, dù rằng dáng vẻ và lời nói đều rất giống, nhưng vẫn không tránh khỏi có chút sơ hở —— Yến Cẩn thật, khi gặp Thẩm Tri Huyền, tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn y rời đi mà không nhúc nhích, chắc chắn hắn sẽ đi về phía Thẩm Tri Huyền trước.
Không cho Thẩm Tri Huyền chạm vào miệng vết thương, nghĩ lại thì có lẽ là do sợ y sẽ phát hiện ra vết thương là giả, chưa kể sau đó y còn dùng chuyện giấu giếm thân phận để thử...
Thẩm Tri Huyền theo bản năng cúi đầu nhìn tay Yến Cẩn, không nhìn thấy vết thương gì, chút nghi hoặc xẹt qua trong đầu, nhưng rất nhanh đã bị bốn chữ "Giấu giếm thân phận" to đùng đè xuống.
Nếu chỉ là giấu giếm thân phận, có lẽ đã dễ nói rồi...!Nhưng y không chỉ giấu giếm, mà còn bịa ra cái thân phận biểu ca bà con xa của hắn nữa.
Nghĩ vậy, đầu Thẩm Tri Huyền nhói lên một cái đầy đau đớn, chỉ muốn quay trở về bản thân khi ấy, tát mình một cái để mình điềm tĩnh một tí.
Y lén nhìn vẻ mặt của Yến Cẩn, cân nhắc từ ngữ: "A Cẩn à, lần che giấu thân phận này, thật ra ta..."
Thật ra rồi thật ra mà vẫn chưa tìm được lí do, Thẩm Tri Huyền có hơi kẹt ngôn từ, tạm dừng một chút, dứt khoát bất chấp tất cả: "...!Chuyện này là do ta suy nghĩ không đúng, A Cẩn đừng để ý, coi như quên rồi đi."
Y vốn tưởng rằng Yến Cẩn sẽ tức giận vì bị đùa giỡn, tuy rằng đứa nhỏ này từ nhỏ đến lớn đều là mặt liệt, cho dù có tức giận thế nào cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài.
Nhưng y không ngờ rằng, sau khi Yến Cẩn nghe xong lời này, trong đáy mắt vậy mà còn có một tia ý cười lướt qua, chớp mắt đã biến mất, nếu không phải y chăm chăm chú ý, thì đã bỏ lỡ rồi.
Thẩm Tri Huyền có hơi không dám lên tiếng, trong đầu lại miên man suy nghĩ, chẳng lẽ đây chính là giận quá hóa cười trong truyền thuyết ư?
Y không nói gì, Yến Cẩn liền nói tiếp, ngữ khí vẫn trầm ổn và bình tĩnh như ngày thường, thậm chí còn chút dịu dàng mỏng manh gần như không thể nghe thấy: "Khoảng thời gian này đệ tử thật sự rất vui, nếu có vô tình mạo phạm sư tôn, thì xin sư tôn thứ lỗi."
Bây giờ Thẩm Tri Huyền thật sự nghe không nổi hai chữ sư tôn này, vừa nghe thấy là lại nhớ tới khoảng thời gian y phải làm bộ làm tịch trước mặt Yến cẩn...!Cũng không biết Yến Cẩn biết khi nào, làm sao mà biết được thân phận của y.
Y không đoán được, cũng không dám hỏi, không được tự nhiên nghiên đầu, ra vẻ trấn định nói: "Ngươi không để ý thì tốt rồi.
Ở bên ngoài thì không được để lộ thân phận, ngươi đừng gọi ta là sư tôn nữa."
"Vâng." Y vừa dứt lời, là Yến Cẩn gần như đã đáp ngay, sau đó lại nhẹ giọng hỏi: "Vậy...!Đệ tử nên gọi ngài là gì?"
Thẩm Tri Huyền mơ hồ cảm thấy dường như Yến Cẩn đã có chút thay đổi, nhưng cảm giác này không rõ lắm, nhìn cũng không thấu, y suy nghĩ đến là hăng say, cũng không nghĩ nhiều, liền hàm hàm hồ hồ trả lời: "Cứ gọi như mấy ngày trước là được rồi."
Hiển nhiên lời này có ý để hắn tiếp tục gọi y là Tuế Kiến.
Yến Cẩn khẽ mím môi, đáy mắt sáng lấp lánh, gọi: "Tuế Kiến."
"Ừm, ở đây." Thẩm Tri Huyền nghĩ không ra cái gì, liền không nghĩ nữa, nhìn nhìn huyễn cảnh bốn phía, vẫn là quyết định tập trung vào cái bí cảnh kỳ lạ này trước, "Sau khi ta vào bí cảnh..."
Y đơn giản ngắn ngọn kể những chuyện đã xảy ra, nhíu mày hỏi Yến Cẩn: "Sao ngươi vào được bí cảnh? Có gặp thứ gì kỳ lạ không?"
Tính tình của Yến Cẩn trầm ổn lại ít nói, chỉ dăm ba câu là đã có thể kể xong những chuyện xảy ra trong thời gian vừa rồi.
"Lúc ngươi đi vào đã chém cửa chính của bí cảnh?" Thẩm Tri Huyền nhịn không được mà cảm thán, khổng hổ danh là nam chủ, ghê gớm thật, "Ngươi không nhìn thấy nơi phát ra hai giọng nói đó sao?"
Sắc mặt Yến Cẩn vẫn như thường, lại bất động thanh sắc che giấu chuyện linh đan màu đỏ, chỉ nói: "Không nhìn thấy.
Trên đường toàn là sương mù, ta cứ đi cứ đi, thì đã tới nơi này rồi."
Thẩm Tri Huyền trầm ngâm một lúc, nghĩ không ra lí do vì sao, liền nói: "Vậy chúng ta đi thôi, đi xem xem nơi này có gì."
Thẩm Tri Huyền xoay người đi về phía đường mà mình đi đến, đi được một bước, phát hiện Yến Cẩn không đi theo, y thoáng nghi hoặc quay đầu lại: "Sao vậy?"
Yến Cẩn nghiêm túc hỏi: "Tuế Kiến có muốn nắm tay không?"
Thẩm Tri Huyền: "???"
Gần như trong nháy mắt y nhớ đến lần đầu tiên ngủ chung giường với hắn, một câu "Muốn ôm một cái không" của Yến Cẩn, dưới khiếp sợ phản ứng lại ——
Từ khi nào Yến Cẩn đã trở nên chủ động và cởi mở như vậy? Nếu nói là từ lúc ngủ cùng giường, Yến Cẩn chưa biết thân phận của y, chỉ xem y như biểu ca thì không sao, nhưng bây giờ cởi áo vest rồi mà, hắn còn dám hỏi vấn đề như vậy...
Khiến Thẩm Tri Huyền thật sự sợ hãi.
Y theo bản năng hỏi: "Nắm tay làm gì?"
"Nguy hiểm lắm." Yến Cẩn nói, vẻ mặt nghiêm túc như đang nghiên cứu kiếm pháp gì rất cao thâm, "Sợ đi lạc."
Ngày thường tính tình trầm ổn ít nói của hắn đúng là đi vào lòng người, nhất thời Thẩm Tri Huyền không nghĩ được gì khác, bị hắn nói như vậy, vậy mà cũng cảm thấy rất có lý.
Bí cảnh này kỳ lạ như vậy, lại nhiều đồ thật thật giả giả, nếu không nắm tay...!Ai mà biết quay đầu lại thì người mình thấy có phải là thật hay không!
Nhưng mà hình như nắm tay thì không tiện lắm.
Y cân nhắc một lát, tay sờ sờ lên đầu —— Không sờ được đồ mà y muốn.
Ngày trước khi còn ở Thanh Vân Tông, Thẩm Tri Huyền khá thích dùng dây buộc tóc để vấn tóc, sau lại xuống núi lịch luyện, vì để nhìn cho có hiệp khí (tinh thần hiệp sĩ), nên y đã đổi thành cài trâm [], cũng quên mang theo hai dây buộc tóc...!Có hơi thất sách.
[] Loại trâm bằng gỗ (hoặc bằng chất liệu nào đó) đơn giản, với đầu trâm được khắc hình mây hoặc một hình gì đó.
Y có hơi nuối tiếc thu tay, đang nghĩ hay là kéo chỉ vạt áo trước thay thế, thì dường như Yến Cẩn đã nhìn thấu tâm tư của y, lật cổ tay, một dải gấm thêu hoa văn mây trôi được tô điểm thêm một viên ngọc bích nhỏ ôn nhuận xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Yến Cẩn đưa dải gấm cho Thẩm Tri Huyền: "Dùng cái này đi."
Dải gấm này có hơi quen mắt, Thẩm Tri Huyền suy nghĩ một chút, liền nhớ ra, đây không phải là dải gấm lúc ấy bị Nghiêm Thâm ném vào Tàng Kiếm Các, khiến Yến Cẩn bất chấp tất cả tự tiện xông vào rồi bị phạt à?
Dải gấm này hẳn là đồ rất quan trọng với Yến Cẩn, bây giờ cũng đâu có rơi vào đường cùng đến mức không còn lựa cọn nào khác đâu, hắn lấy ra làm gì?
Y cầm lấy dải gấm, hai mắt nhìn nó, như vô ý thăm dò: "Cái này nhìn có hơi quen mắt..."
Yến Cẩn nhìn y chằm chằm, đáy mắt lóe qua tia cảm xúc phức tạp, hắn nhẹ giọng hỏi: "Tuế Kiến không nhớ ư?"
Lời này dường như còn có ý tứ khác, có điều Thẩm Tri Huyền không nghe ra, y chỉ lơ đãng nhìn vẻ mặt Yến Cẩn, không hiểu vì sao lại cảm thấy có lỗi với hắn, cảm giác này đột nhiên xuất hiện, khiến y mờ mịt trong nháy mắt.
Y lập tức dời mắt nhìn dải gấm trong tay, đè cảm xúc này xuống, cố gắng làm lơ ánh mắt sáng quắc của Yến Cẩn, vờ như trầm tư một lát, bừng tỉnh nói: "À, là dải gấm rơi ở Tàng Kiếm Các năm đó hả? Cái này chắc là đồ rất quan trọng với ngươi, lỡ làm hỏng thì làm sao..."
Yến Cẩn thấp giọng nói: "Rất quan trọng.
Nhưng Tuế Kiến quan trọng hơn."
Thẩm Tri Huyền không kịp đề phòng thì đột nhiên nghe được một câu như thế, không hiểu vì sao mặt già lại đỏ lên —— Áaa, Yến Cẩn bị làm sao vậy!
Ai không biết hắn đi lịch luyện, còn tưởng hắn đi chỗ nào đấy thần bí học cách dỗ ngọt người ta vừa trở lại đó!
Y không dám hỏi nữa, vội vàng giơ dải gấm lên, vì thế hai người dùng dải gấm dài thật dài đó buộc chặt cổ tay nhau, chặt chẽ, không dễ tháo.
Muốn đi hướng nào, trong lòng Thẩm Tri Huyền cũng không chắc, có điều cũng không sao, người bên cạnh y, chính là nam chính của thế giới này đó!
Thế là Yến Cẩn tùy ý tìm một hướng, hai người buộc cổ tay, cùng đi bên cạnh nhau.
.....
Nơi này thật sự rất kỳ lạ, sông núi cây cối hoa cỏ, thoạt nhìn thì rất bình thường, nhưng cố tình lại có khí đen kỳ lạ tiêu tán khắp nơi.
Hai người đi vài ngày ở đây, cũng chưa tìm được đường ra, thậm chí cũng không gặp được ai.
Không biết là do đi bộ quá lâu, hay là do nguyên nhân nào khác mà Thẩm Tri Huyền cảm thấy càng ngày bản thân càng mệt, lúc nào cũng thấy buồn ngủ, thậm chí có đôi khi vừa đặt đầu xuống đã ngủ.
Khi nghỉ ngơi vào ban đêm, rõ ràng y nên cảnh giác một chút, nhưng Thẩm Tri Huyền không chống lại cơn buồn ngủ, liền mơ mơ màng màng thiếp đi, còn ngủ đặc biệt sâu, đặc biệt lâu.
Sáng sớm hôm nay, Yến Cẩn kêu y rất lâu, mới đánh thức được y.
Tỉnh lại rồi thì thần trí vẫn chưa rõ ràng, cả người mỏi mệt suy yếu vô lực dựa vào lòng ngực Yến Cẩn, rất lâu sau mới tỉnh táo lại.
Y vốn tưởng tất cả là do bệnh tim, mấy ngày nay không cần Yến Cẩn nhắc nhở, mỗi ngày ba lần, cứ đúng giờ là y lại uống đan dược mà tứ trưởng lão luyện cho, nhưng thật ra bệnh tim cũng không phát tác, chỉ là cảm giác buồn ngủ này, ngày càng nhiều, khiến y gần như không chịu nổi.
Cũng không biết là đi được mấy ngày, hôm nay cuối cùng cũng thấy một người.
Nam nhân áo bào đen có lẽ vừa đào linh quả linh thảo xong, trên tay xách một cái túi vải nhỏ, vẻ mặt trầm tĩnh, Thẩm Tri Huyền đang định tới chỗ hắn ta hỏi thăm tình hình, nam nhân áo bào đen vừa nhìn thấy Thẩm Tri Huyền thì dừng bước chân, ngược lại chủ động bước sang.
"Cơ thể của ngươi đang rất yếu, nên ăn vài thứ." Nam nhân áo bào đen nhìn Thẩm Tri Huyền, trên gương mặt trẻ tuổi toàn là nghiêm túc, "Nếu không ngươi sẽ biến mất."
Hắn ta nhìn chằm chằm Thẩm Tri Huyền, trong lời nói hoàn toàn không nói gì đến Yến Cẩn bên cạnh.
Loại cảm giác này rất quen.
Giống như cảm giác khiến người sởn tóc gáy vậy.
Thẩm Tri Huyền đè cơn buồn ngủ xuống, miễn cưỡng vực dậy tinh thần, đáp: "Đây là có ý gì?"
Người nọ yên lặng nhìn y một lúc lâu, bỗng nhiên cúi đầu, mở túi nhỏ trong tay ra, lấy ra một quả trái cây nhỏ xám xịt, đưa cho Thẩm Tri Huyền: "Tuy không phải là đồ tốt, nhưng cho ngươi đó, mau ăn để bồi bổ cơ thể đi."
Cũng không biết đó là trái cây gì, nhìn không có gì khác lạ, nhưng lại có một mùi thơm ngòn ngọt.
Mùi thơm ngòn ngọt này bay vào chóp mũi Thẩm Tri Huyền, khiến suy nghĩ y rối loạn, vẻ mặt ngơ ngẩn, theo bản năng nhận lấy quả trái cây kia.
Nhưng nháy mắt tiếp theo, Yến Cẩn đã nắm lấy tay y, kéo y ra phía sau.
Nhanh như chớp, quả trái cây kia lăn xuống đất.
Nam nhân áo bào đen không thấy Yến Cẩn, chỉ thấy Thẩm Tri Huyền hoảng hốt lùi về sau một bước, khiến trái cây của hắn ta rớt xuống đất.
Vẻ mặt hắn ta hơi thay đổi, cảm thấy y phụ ý tốt của mình, có chút tức giận, giọng nói lạnh vài phần, cứng nhắc nói: "Ta thấy cơ thể ngươi không khỏe, có lòng tốt tặng linh quả cho ngươi, ngươi không cảm kích thì thôi đi, sau này đừng có hối hận."
Hắn ta buồn bực phất tay áo bỏ đi, cũng không thèm nhặt trái cây bị rơi trên mặt đất.
Thẩm Tri Huyền bị kéo một cái, lập tức hoàn hồn, cúi đầu xem quả trái cây kia, nhất thời lạnh cả người —— Làm gì có trái cây nào ở đây chứ! Chỉ một đám khí đen đặc sệt mà thôi!
Khi cái mùi đó bay lên, còn thoang thoảng mùi hôi thối, chứ không phải mùi thơm ngọt ngào như vừa rồi.
Thẩm Tri Huyền sửng sốt tại chỗ hồi lâu, Yến Cẩn lo lắng nắm tay y, thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"
Thẩm Tri Huyền cảm thấy dường như mình đã biết gì đó, nhưng cơn buồn ngủ lại dâng lên, khiến đầu óc y mơ hồ, không thể nghĩ được gì, chỉ mệt mỏi lắc đầu: "Không có gì, chỉ là có hơi đói bụng thôi."
Ở đây có đồ vật kỳ lạ, nên hai người cũng không dám ăn bậy, cũng may trước khi vài bí cảnh Yến Cẩn có chuẩn bị rất nhiều lương khô và nước, mấy ngày nay, Yến Cẩn có thể tích cốc, y liền ăn thử miếng lương khô, nhưng hương vị chẳng ra sao cả.
Thẩm Tri Huyền vốn cũng không phải người tùy hứng, nhưng dưới điều kiện hoàn cảnh ở nơi này, cho dù có ăn lương khô khó ăn đó thêm mấy lần nữa, thì vì mạng sống, y cũng chỉ có thể mặt không đổi sắc nuốt xuống, nhưng hôm nay không thế nào, mà y ăn lần nào là nôn lần đó.
"Không muốn ăn..." Y uể oải cất lương khô mà mình vừa cắn một cái, miễn cưỡng uống hai hớp nước, không chịu ăn nữa, dựa vào người Yến Cẩn, không có tinh thần nhìn dòng suối cách đó không xa.
Dòng suối đó có rất nhiều cá đang bơi, con nào còn nấy đều mập mạp, không cảm thấy nguy hiểm, tung tăng trên mặt nước, trong đó có một con cá ngốc ngốc, bơi đến quên thân, nên bơi luôn lên bờ, hung hăng lăn lộn trên bờ suối.
Thẩm Tri Huyền vừa nhìn, thì đột nhiên nhớ tới món cá nướng mà nam nhân áo bào xám từng làm, gần như trong chớp mắt, ý định muốn ăn cá nướng mãnh liệt xuất hiện trong đầu y.
Đột nhiên y ngồi dậy, muốn đứng dậy bắt con cá đó về nướng.
Yến Cẩn thấy y có gì đó không ổn, nhanh chóng giữ chặt y lại, "Tuế Kiến!"
Dường như Thẩm Tri Huyền không nghe thấy, trong mắt y chỉ có cá nướng, không ăn được cá nướng, cả người y sẽ khó chịu, buồn ngủ tra tấn y, thậm chí y còn cảm thấy nếu bản thân còn tiếp tục ngủ như vậy, thì sớm muộn gì cũng có ngày vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại.
Có thể cứu y, chỉ có cá nướng.
Y giãy dụa, muốn thoát khỏi Yến Cẩn.
Có lẽ là do khát vọng quá lớn, y bộc phát sức lực lớn nhất, mà Yến Cẩn vì sợ làm y bị thương, nên không dám quá sức, kết quả suýt chút nữa là đã không giữ được người.
"Sư tôn!" Hắn quát một tiếng chói tai, hiếm khi căng thẳng, kéo người vào lòng ôm chặt.
Thẩm Tri Huyền bị y gọi cho hồi thần, gian nan nói: "Ta muốn ăn cá..."
Yến Cẩn nghe mà căng thẳng trong lòng, ngước mắt nhìn con cá vì thiếu nước mà nằm yên trên bờ —— Chính xác mà nói, con cá đó chỉ là bộ xương khô với một đám khí đen, tản ra mùi hôi thối và tanh tưởi.
"Đó là giả, tất cả đều là khí đen thôi...!Sư tôn! Tuế Kiến!"
Nhưng Thẩm Tri Huyền đã không còn nghe hắn nói nữa, ánh mắt y bắt đầu tan rã, cơ thể bắt đầu co giật, tay vung bốn phía, đầu ngón tay co quắp, như người sắp chết đuối đang tìm cọc cứu mạng.
Y lẩm bẩm từng tiếng cả nướng, vẻ mặt cự kỳ đau đớn, một lát sau, dường như y đã đau đến cực hạn, "A" một tiếng ngắn ngủi, mồ hồi lập tức rơi xuống.
Một tay Yến Cẩn ấn vai y không cho y đứng dậy, một tay giữ hai tay y, không có cách nào trấn an y.
Yến Cẩn không biết làm thế nào, bèn cắn răng, khẽ cúi đầu, tương để [] với trán Thẩm Tri Huyền.
[] Đây đây, chính là nó! Tui cũng hông biết nghĩa luôn =)))), nhưng đại khái thì là hành động trán áp trán á.
Tui không biết edit sao nên giữ nguyên Hán Việt, ai biết thì giải cứu tui với nhé:Đ
Trán Thẩm Tri Huyền lạnh như băng, Yên Cẩn hơi dùng sức không cho y lộn xộn, sau đó truyền linh lực qua nơi hai người tương để [], nhẹ nhàng an ủi Thẩm Tri Huyền.
[] Chỗ này định edit thành "Nơi hai người giao nhau", nhưng sợ edit điêu sai tên thuật pháp trong truyện nên xin phép giữ như này nhá!
Quả thực là cách này có hiệu quả, chỉ một lát sau, Thẩm Tri Huyền đã dần bình tĩnh lại, cảm giác khô nóng khó chịu cũng bớt đi rất nhiều, y thở hổn hển, ánh mắt cũng tỉnh táo đôi chút, kết quả lúc tỉnh táo, y thấy Yến Cẩn cách y chỉ trong gang tấc, nhất thời sửng sốt.
Ở quá gần, chóp mũi khẽ chạm vào nhau, nhiệt khí lúc Yến Cẩn nói chuyện cứ phả lên môi Thẩm Tri Huyền, khiến y nhịn không được liếm môi.
Y thấy đáy mắt Yến Cẩn hiện lên tia kinh ngạc, nhưng vẫn không ngừng truyền độ linh lực, cổ họng hắn thắt lại, nhẹ nhàng nói: "Tuế Kiến, nhắm mắt lại."
Thẩm Tri Huyền ngốc lăng, theo bản năng nghe lời hắn nói, mờ mịt nhắm mắt..