Ánh đèn sáng trưng, tiếng nhạc rộn rã, trong căn phòng người đến người đi tưng bừng nhộn nhịp, bày ra đủ kiểu tư thái.
Trên thuyền hoa xa xỉ mỹ lệ, có những mỹ nhân son phấn diễm lệ nhẹ nhàng yêu kiều mời khách, gió thổi làn váy xếp ly thêu hoa văn hoa bướm của các nàng, thổi lên độ cung chọc tim rung động.
"Đi đi." Thẩm Tri Huyền tư thế tản mạn bước đến một chiếc thuyền hoa, y lấy chiết phiến ra phe phẩy —— Thân là một công tử văn nhã, cho dù trời có nóng bức hay lạnh giá thế nào, thì trên tay vẫn luôn cầm một chiếc chiết phiến, mới gọi là phong lưu phóng khoáng.
Yến Cẩn mím môi, không nói gì đi theo sau y, tầm mắt đặt trên người Thẩm Tri Huyền, không thèm nhìn người khác dù chỉ một cái.
"Đến... Cho bản công tử một nhã gian []. Tìm thêm mấy vị mỹ nhân đến đây rót rượu, thêm ca vũ cũng được." Lúc nguyên thân ra ngoài lịch luyện thời niên thiếu, dưới cơ duyên xảo hợp, đã tình cờ tìm được nơi này. Thẩm Tri Huyền dựa theo ký ức, vừa ngựa quen đường cũ đi vào trong, vừa phân phó gã sai vặt bên cạnh.
[] 雅间 (Nhã gian): Phòng riêng.
Thuận tay ném ra mấy khối bạc và một tờ ngân phiếu.
Gã sai vặt nhẫn bạc, ước lượng mấy lần, lại lặng lẽ nhìn số ngân phiếu, lập tức nở nụ cười đi trước dẫn đường: "Hai vị công tử, mời ngài, mời ngài..."
Thẩm Tri Huyền thoáng dừng nửa bước, chờ Yến Cẩn đi tới cạnh y, mới kéo kéo tay áo Yến Cẩn, ý bảo hắn nhìn thuyền hoa đối diện, nhỏ giọng nói: "Có thấy mấy hoa đăng hoa hòe lòe loẹt kia không?"
Yến Cẩn vội vàng liếc mắt một cái, rồi thu tầm mắt, không nói gì.
"Thuyền hoa này không treo hoa đăng, bởi vì bên trong đều là thanh quan, chỉ bán nghệ không bán thân." Thẩm Tri Huyền giải thích, "Bên kia treo hoa đăng, mới chính là nơi tận tình thanh sắc —— Sau này nếu có tìm tới đây, thì nhớ đừng có đi nhầm đấy nhé."
Yến Cẩn nhẫn nhịn, lại nhẫn nhịn, cuối cũng nhịn không nổi nữa, nhẹ giọng nói: "Dường như Tuế Kiến rất quen thuộc nơi này."
Thẩm Tri Huyền "Ừm" một tiếng, vờ như không hiểu hàm ý của hắn, mỉm cười kéo hắn vào nhãn gian mà gã sai vặt đã an bài.
Nhã gian được trang hoàng rất tao nhã, huân hương nhàn nhạt, trên án kỷ có bày đầy đủ bình và chén rượu. Thẩm Tri Huyền chọn một chỗ ngồi xuống, thấy Yến cẩn định đến gần y, vội vàng giơ tay cản bước chân của hắn: "Ngồi ở đối diện đi."
Bước chân Yến Cẩn dừng lại, rất không tình nguyện ngồi xuống đối diện.
Kẽo kẹt một tiếng, cửa lại bị đẩy ra, hơn mười vị cô nương có gót sen yểu điệu thướt tha chậm rãi bước vào phòng, đằng trước là bốn vị hai tay trống không, phân qua mỗi bên hai người, muốn giúp bọn họ rót rượu nắn vai thả lỏng gân cốt, những người còn lại mặc vũ y cầm nhạc cụ, đi đến một chỗ trống, bắt đầu dịu dàng uyển chuyển ca múa, cảnh tượng lả lướt vô cùng.
Trên mặt Thẩm Tri Huyền treo nụ cười tản mạn lại nhàn nhã, xua tay ý bảo hai vị cô nương bên cạnh có thể rót rượu.
Y lặng lẽ nhìn Yến Cẩn.
Yến Cẩn mím chặt môi, nhìn hai cô nương bên cạnh rót rượu mà không nói gì.
Hiển nhiên đây không phải là lần đầu cô nương kia khách thấy khách nhân đứng đắn như vậy, ngựa quen đường cũ rót rượu xong, liền bưng lên đút hắn, mềm giọng trêu đùa: "Công tử cứ lạnh mặt mãi, không vui gì cả, cười lên một cái xem nào?"
Một cô nương khác có ngón tay trắng như màu gốc hành, giúp hắn xoa bóp cánh tay.
Bỗng nhiên Yến Cẩn đứng dậy, động tác khá lớn, khiến hai vị cô nương giật mình lùi ra mấy bước, dường như giận dỗi nhìn qua: "Công tử à..."
Thẩm Tri Huyền đúng lúc mở miệng: "Không thích tiểu tỷ tỷ à? Vậy thì đổi người."
Hai vị cô nương kia liền ai oán đáp lời, thướt tha lui xuống, không bao lâu sau, hai vị thiếu niên môi hồng răng trắng bước vào.
Hai vị thiếu niên kia ước chừng khoảng mười sáu mười bảy tuổi, chính là độ tuổi hoàn mỹ nhất. Hai cô nương vừa lui ra xem mặt đoán ý, cảm thấy Yến Cẩn có lẽ không thích người trang điểm quá rực rỡ và mùi son phấn quá nồng, nên cố ý gọi hai thiếu niên có tướng mạo cực đẹp, tẩy trang rồi mới cho vào.
Nhưng Yến Cẩn vẫn lạnh mặt, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc, thẳng tắp cứng đờ ngồi trên chỗ ngồi, mắt nhìn chằm chằm chén rượu trên án kỷ.
Hai vị thiếu niên nhìn nhau, liền dựa trên người hắn, ngay lúc muốn vòng tay lên cổ Yến Cẩn, Thẩm Tri Huyền đối diện chậm rì rì nhấp ít rượu, mở miệng: "Chỉ được phép rót rượu, không được làm động tác dư thừa."
Hai thiếu niên: "......"
Bọn họ thu tay lại, lặng lẽ liếc mắt nhìn cô nương phía sau Thẩm Tri Huyền.
—— Không cho hầu hạ, chẳng lẽ cứ đứng ngốc như vầy hả?
Cô nương cầm bình rượu thấy ly của Thẩm Tri Huyền trống không, dịu dàng cười rót rượu, rồi mới đứng thẳng nhìn sang.
—— Khách nhân không cho, vậy thì cứ đứng đi.
Dù sao bọn họ vốn dĩ chính là thanh quan, nếu khách nhân không cho họ hầu hạ... Vậy thì càng bớt việc chứ sao.
Ca vũ trước mặt vừa lúc cao trào, vũ cơ nhấc váy xoay người, lục lạc bên hông xâu thành từng chuỗi ngọc châu đinh đang đinh đang vang lên, âm sắc trong trẻo, hòa cùng tiếng đàn khiến người không rời mắt được.
Thẩm Tri Huyền xem say sưa, như thể không bị ảnh hưởng bởi ánh mắt của Yến Cẩn, rượu trong chén lại cạn, y không ngoảnh đầu mà chỉ khẽ giơ tay: "Rót rượu."
Bình rượu khẽ nghiêng, khó khăn lắm mới rơi xuống một giọt, đột nhiên Yến Cẩn đứng dậy, đi tới mấy bước, một tay cầm lấy bình rượu, thần sắc mặt mũi lãnh đạm, cứng nhắc nói: "Ta rót là được rồi. Các ngươi ra ngoài hết đi."
Hắn rót rượu đầy chén giúp Thẩm Tri Huyền, Thẩm Tri Huyền khẽ nhấm một ngụm, hơi hạ mắt, quơ chén rượu không nói gì.
Thiếu niên và cô nương liếc nhìn nhau, lại nhìn về phía Thẩm Tri Huyền, thấy Thẩm Tri Huyền không nói gì, cũng không phản đối, bọn họ liền khom người thi lễ, lặng yên không tiếng động lui ra cửa.
Lúc sắp rời đi, cuối cùng Thẩm Tri Huyền cũng mở miệng, nói với đám nhạc sư vũ cơ: "Các ngươi cũng ra ngoài hết đi."
Giọng y không mặn không nhạt, không tính là lớn, nhưng lại thoáng dùng thuật pháp, chuẩn xác không sai lệch vào tai của mọi người, cực kỳ rõ ràng.
Tiếng nhạc lập tức dừng lại, vũ cơ trải qua huấn luyện xoay người vững vàng đáp xuống đất, khi làn váy và lục lạc còn đung đưa, bọ họ đã cung kính hành lễ, giống như lúc tới, rất nhanh đã đi ra ngoài.
Khi rời đi còn thuận tay đóng cửa lại.
"Không thích à?" Thẩm Tri Huyền nhẹ giọng hỏi.
"Tuế Kiến thích không?" Yến Cẩn ngồi xuống cạnh y, đặt bình rượu lên bàn.
Thẩm Tri Huyền né tránh không đáp vấn đề này, rũ mắt nhìn chén rượu trong tay, rượu trong veo khẽ lắc lư trong chén, mùi rượu mát lạnh bay vào mũi, y nói: "Ngươi bài xích bọn họ như vậy, có lẽ bởi vì ngươi thấy quá ít. Trên thế gian có nhiều thứ tốt như vậy, sau này ngươi còn có thể thấy được rất nhiều chuyện rất nhiều người..."
Thẩm Tri Huyền mang theo ý cười than một tiếng, mơ hồ có chút buồn bã: "... Có lẽ về sau, sẽ càng thấy càng thích."
Y nói như đang ám chỉ gì đó, Yến Cẩn mím môi, ánh mắt nóng rực nhìn thẳng vào y, không chút lui bước: "Chỉ là bọn họ không phải ngươi..."
Tim Thẩm Tri Huyền khẽ loạn nhịp. Y ngước mắt nhìn Yến Cẩn, thần sắc Yến Cẩn bình tĩnh, nhưng thông qua khế ước, y thoáng cảm thấy...
Tủi thân và khó chịu.
Thẩm Tri Huyền chăm chú nhìn hắn hồi lâu, bỗng nhiên mềm lòng đến rối tinh rối mù, tiện tay đặt chén rượu xuống bàn, khẽ nghiêng người vỗ vỗ bàn tay trên đầu gối của Yến Cẩn: "Được rồi được rồi, đều không phải là ta..."
Đang dỗ người, bỗng nhiên bên ngoài vang lên tiếng la, sau đó yên tĩnh trong chớp mắt, kế đó là một tràng âm thanh ầm ĩ khen ngợi trầm trồ lớn hơn, mơ hồ kêu tên gì đó.
Chắc là vai chính của thuyền hoa ra sân biểu diễn.
Nếu đã tới, thì phải xem hết náo nhiệt. Thẩm Tri Huyền lôi kéo Yến Cẩn ra khỏi nhã gian.
Bọn họ ở lầu hai của thuyền hoa, thuyền hoa được thiết kế khéo léo, tựa vào lan can lầu hai nhìn xuống, vừa hay có thể nhìn thấy toàn cảnh của sân khấu dưới lầu một.
Nữ tử nhấc váy lả lướt thướt tha như liễu yếu, uyển chuyển nhẹ nhàng lên đài.
Có tiếng người huýt sáo: "Đào Hoa!"
Nàng kia dịu dàng mỉm cười, quay đầu nhìn nhìn, giọng nói như tiếng chim oanh hót: "Đào Hoa chào chư vị."
Là hoa khôi trong mười hai hoa của thuyền hoa, nhân khí của nàng từ trước đến này đều rất đủ, có người từng ném một trăm vàng, chỉ để nàng cười, lại ném thêm nghìn vàng, chỉ xin nàng hát một bài.
Nhạc sư tấu nhạc, giọng hát Đào Hoa trong trẻo, xướng một tiểu khúc.
Giọng của nàng mềm mại lại uyển chuyển, xướng chính là thời tiết đầu xuân, cảnh tượng các thiếu niên thiếu nữ du xuân vừa gặp nhau đã nhất kiến chung tình.
"Ngày du xuân. Hoa hạnh [] thổi đầy đầu, niên thiếu đường rộng nhà ai, đủ phong lưu... Thϊếp muốn gả thân mình cho, một đời tốt đẹp. Dù bị vứt bỏ không thương tiếc, không thể xấu hổ..."
[] 杏花 (Hạnh hoa): Tui không biết hoa này tên gì, chỉ biết nó như thế nào thôi à ༎ຶ‿༎ຶ. Còn phần về khúc xướng trên, tui có search gg và được biết hình như đây là thơ (hoặc bài hát) có thật, nhưng tui tìm ko ra, nên xin lỗi mấy cô nhé TvTHôm Nay Sư Tôn Cũng Gian Nan Cầu Sinh - Chương : Đào Hoa
Tiểu khúc dân gian này nghe rất khoan khoái, Thẩm Tri Huyền nhịn không được khẽ hát theo hai câu, nhìn thân hình của Đào Hoa, đột nhiên một cảm giác quen thuộc dâng lên trong lòng.
Đúng lúc này, Đào Hoa kia xướng được nửa khúc, xoay người lại, nhẹ nhàng nhanh nhẹn nhấc mắt, nhìn qua hướng Thẩm Tri Huyền, đôi môi hồng như cánh hoa hơi câu lên, mỉm cười với y.
Trong chớp nhoáng, Thẩm Tri Huyền nhanh chóng quyết định che mặt xoay người vùi vào ngực Yến Cẩn, tránh tầm mắt của Đào Hoa, cắn răng một cái, hít vào một ngụm khí lạnh.
—— Là nàng!
Yến Cẩn không hiểu gì, ôm lấy y, nghi hoặc hỏi y làm sao thế.
Thẩm Tri Huyền vùi đầu vào lồng ngực hắn, hàm hàm hồ hồ, giọng nói không được rõ ràng lắm: "E là thấy người xưa rồi... Chúng ta đi thôi."
Yến Cẩn rũ mắt, thoáng nhìn Đào Hoa xoay người lại xướng tiếp nửa khúc còn lại. Hắn nhìn nữ tử này một lúc lâu, mới theo ý Thẩm Tri Huyền, rời đi.
Nhưng vừa mới xoay người, đi được mấy bước, liền bị mấy thiếu niên cô nương chặn lại.
"Hai vị công tử này làm sao vậy? Sao vừa đến đã đi rồi?" Một cô nương có diện mạo tựa hoa lan mềm mại hờn dỗi, "Là do chúng ta hầu hạ không tốt ư?"
"Hay là hai vị ở lại uống thêm mấy chén nữa đi?" Một thiếu niên môi hồng răng trắng eo nhỏ cỡ một tay đã có thể ôm trọn mềm giọng giữ lại.
Cả người Yến Cẩn tản ra khí lạnh, Thẩm Tri Huyền thoát khỏi lồng ngực của hắn, lấy ra một thanh bạc cho bọn họ, không chút để ý cười: "Nhường đường một chút."
Nhưng mấy vị thiếu niên cô nương ấy lại không nhận bạc, chỉ xô xô đẩy đẩy chặn trước mặt hai người, ôn tồn nhẹ giọng cười khuyên bọn họ ở lại.
Một phen dây dưa này, Thẩm Tri Huyền cũng không để ý nhạc khúc uyển chuyển dừng lại khi nào, chỉ nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng khoan thai truyền đến, sau đó mấy vị cô nương thiếu niên trước mặt hai người chợt hóa thành một sợi khói, hoàn toàn hòa vào người đứng sau hai người.
Đào Hoa vén làn váy hồng, uyển chuyển nhẹ nhàng bước tới, khẽ nhướng đôi mắt phiếm hồng, cười cười với Thẩm Tri Huyền, thật sự rất mảnh mai đáng thương nhu nhược động lòng người: "Tuế công tử, lâu rồi không gặp."
Thẩm Tri Huyền theo bản năng muốn giũ chiết phiến ra, sờ bên hông một cái, mới phát hiện bỏ chiết phiến trong phòng mất rồi, y chỉ có thể giơ tay để bên môi, điềm nhiên như không nói: "E là cô nương nhận sai người rồi. Xin nhường đường cho."
Đào Hoa mỉm cười nhìn y, không nhường dù chỉ một bước, chỉ nói: "Phong thái của Tuế công tử, Đào Hoa không dám quên. Nếu năm đó Tuế công tử không ra tay hành hiệp trượng nghĩa, Đào Hoa đã bị tên ăn chơi trác táng đó khinh nhục..."
Nàng vén chuyện xưa lên, Thẩm Tri Huyền nhạy bén nhận ra bàn tay của Yến Cẩn đặt bên hông y siết chặt lại, hết cách thở dài, sầu khổ nói: "Một con họa bì yêu mấy trăm tuổi như ngươi, cho dù ta không ra tay, ngươi cũng có cả trăm biện pháp bình yên thoát thân..."
Bên hông bị siết chặt có hơi đau, Thẩm Tri Huyền bất động thanh sắc nhúc nhích, mượn tay áo che lại, lén lút véo tay Yến Cẩn một cái: "Hơn nữa, suy nghĩ lúc ấy của ta, cũng chỉ là thay trời hành đạo trừ hại cho dân..."
Đào Hoa liếc nhìn y một cái, lại nhìn nhìn Yến Cẩn, dường như đã hiểu gì đó, ý cười trên môi càng thêm dịu dàng, nàng buồn bã nói: "Năm đó Tuế công tử không từ mà biệt, lòng Đào Hoa mong nhớ vô cùng, lúc nào cũng nhớ mong, ngủ cũng trằn trọc không yên. Bây giờ khó khăn lắm mới gặp lại nhau, đương nhiên là phải nâng chén cùng uống, nói lên nỗi lòng rồi."
Thẩm Tri Huyền: "......"
Nguyên thân vô tri gây họa từ thời niên thiếu, sao giờ lại muốn một đứa nhỏ yếu đuối đáng thương như y cõng nồi thay chứ!