Hôm Nay Sư Tôn Cũng Gian Nan Cầu Sinh

chương 51

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bế quan trong bí cảnh nửa năm, vừa ra ngoài đã bị người ta đón đường, quả là không thể nào hiểu được.

Thẩm Tri Huyền tùy ý phẩy tay áo một cái, khí kình vô hình đánh vẹo kiếm các thiếu niên, lách cách leng keng đánh vào nhau.

Các thiếu niên bị buộc liên tục lui về sau mấy bước, tản ra khắp nơi một chút, tránh cho thảm án ngộ thương lẫn nhau xảy ra.

Thẩm Tri Huyền không chút để ý phủi phủi ống tay áo: "Nói chuyện cho đàng hoàng, ta không thích bị người khác cầm kiếm chỉ đâu."

Hiển nhiên là mấy vị thiếu niên kia không dự đoán được thì ra đối thủ mạnh như vậy, sao khi chật vật đứng vững, cũng không dám lơ là cảnh giác, cẩn thận xúm lại, vẻ mặt cảnh giác nhìn hai người.

Mũi kiếm của thiếu niên lam y cầm đầu nghiêng nghiêng, tầm mắt xẹt qua Thẩm Tri Huyền, xác định mục tiêu mà nhìn Yến Cẩn: "Ngươi chính là Yến Cẩn?"

Yến Cẩn bình tĩnh nói: "Phải."

Thiếu niên liền cứng rắn nói: "Vậy thì không sai, nửa năm trước ngươi làm bậy khắp nơi, hại vô số người, khiến rất nhiều người tức giận, nhưng tiếc là hôm nay chúng ta đã tìm được ngươi. Nếu ngươi còn có lương tâm, thì mau chờ chịu trói đi..."

Thẩm Tri Huyền: "......"

Từ từ, cái quỷ gì thế, hơn nửa năm nay bọn họ ăn sương uống gió gian khổ tu luyện, gây ai chọc ai gϊếŧ ai vô số hồi nào?

Y dứt khoát lanh lẹ ngắt lời thiếu niên lam y, khẽ hất cằm về phía Yến Cẩn, ngờ vực nói: "Hắn á? Chắc không?"

Thoạt nhìn thì nhóm thiếu niên này cùng lắm cũng chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, lần đầu nhìn thấy ác đồ gϊếŧ người không chớp mắt trong truyền thuyết, tuy rằng người đông thế mạnh, nhưng vẫn rất khẩn trương.

Bởi vì phần khẩn trương này, mà thiếu niên lam y không khỏi bị sự thong dong của Thẩm Tri Huyền trước mặt áp chế mấy phần, khi bị Thẩm Tri Huyền hỏi lại thì sửng sốt một chút, theo bản năng cẩn thận nhìn lại Yến Cẩn, mới chắc chắn nói: "Không sai, chính là hắn."

Thiếu niên lam y hít sâu một hơi, liên tục đếm từng hành vi phạm tội của Yến Cẩn: "Năm tháng trước, gϊếŧ một thôn dân ở huyện Tây Bắc, gϊếŧ hại một thiếu nữ ở trấn Bình Hòa... Ba tháng trước, sát hại một tiểu đệ tử của Vân Tiêu Môn..."

Lưu loát, thế mà mấy chục mạng đều là người, trong đó còn có không ít đệ tử của môn phái tiên tu.

Thiếu niên lam y nói xong, xung quanh một mảnh yên tĩnh, đám người hai mặt nhìn nhau một hồi, thần hồn của Thẩm Tri Huyền về trước, chậm chạp hỏi: "Các ngươi nói, có người lớn lên giống hắn như đúc hại người khắp nơi?"

Thiếu niên lam y: "Đúng... À không đúng, lời này của ngươi là có ý gì, giống nhau như đúc á? Ngươi muốn lấp liếm cho qua đấy hả?"

Thẩm Tri Huyền chậm rãi cau mày.

Sao cảnh tượng này quen quá vậy?

Gần như chỉ trong nháy mắt, y nhớ tới vô số "Yến Cẩn" trong bí cảnh giao nhân trước đó, bí cảnh vì muốn dụ y ở lại mà bịa đặt ra những cảnh tượng giả, nhưng giờ đây bí cảnh đã hoàn toàn biến mất, "Yến Cẩn" đâu ra mà lại nhiều dữ vậy?

Các thiếu niên thấy họ không còn gì để nói, cho rằng bọn họ không thể chối cãi được nữa, ngo ngoe rục rịch lại muốn bao vây họ.

Thẩm Tri Huyền nói: "Thật không dám giấu giếm, trước đây hai người chúng ta ở trong bí cảnh nửa năm, có rất nhiều chuyện bên ngoài bọn ta không biết, có thể nói cụ thể một chút, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra được không?"

Thiếu niên lam y chần chờ: "Cái này..."

Khí chất của Thẩm Tri Huyền vốn ôn hòa, nhìn không giống như nói dối, các thiếu niên thấy bộ dáng thành khẩn như thật sự không biết gì của y, tâm tư vốn kiên định có chút dao động, thiếu niên lam y ngờ vực hỏi: "Thật không?"

"Uyên sư huynh đừng tin y! Yến Cẩn đó làm ác hồi lâu, chắc chắn là tên xảo trá quỷ quyệt, e là hắn lại diễn trò quỷ gì đấy!"

Một thiếu niên gầy gò khác thấy họ chần chờ, cổ tay run lên, kéo kiếm hoa, thẳng tắp chỉ về hướng Yến Cẩn, căm hận nói: "Bình sinh ta hận nhất kẻ gϊếŧ người vô tội, người khác tin lời ngon tiếng ngọt của ngươi, nhưng ta không tin!"

Hiển nhiên là thiếu niên có thân phận không thấp, cậu ta vừa nói vậy, mấy thiếu niên còn lại liền có chút dao động.

Thiếu niên lam y giơ tay ngăn động tác của bọn họ, tiếp tục nghĩ thêm, thật ra bọn họ chưa từng tận mắt thấy Yến Cẩn gϊếŧ người, tất cả chỉ là tin đồn, nghe rất nhiều các tiên bối tiên tu có danh tiếng thảo luận chuyện này, nhìn đá Huyễn Tượng giữ tướng mạo của Yến Cẩn, bất tri bất giác họ liền tin...

—— Từ từ đã, có người từng tận mắt thấy Yến Cẩn gϊếŧ người!

Quay đầu nhìn thiếu niên gần mình nhất: "A Lận sư đệ, vào một đêm hai tháng trước, đệ từng đụng phải hiện trường Yến Cẩn gϊếŧ người trong trấn nhỏ, đệ nói đi, có phải là hắn hay không?"

Người tên A Lận chính là một đệ tử có dáng người hơi béo nhưng thật thà, dường như là lá gan có hơi nhỏ, mới bị điểm danh có một cái mà đã lạnh run, bị hỏi chuyện xảy ra đêm thì lại càng run, lắp bắp nói: "Đệ, hắn... Vâng, hình như là giống nhau..."

Có trời mới biết hai tháng này đêm nào cậu ta cũng gặp ác mộng! Cậu ta chỉ tỉnh dậy đi tiểu đêm thôi mà, ai ngờ lại vừa hay đụng phải hiện trường gϊếŧ người, gϊếŧ người còn chưa tính, đã vậy hung thủ còn hút xác người thành xác khô trong nháy mắt... A a a a, thật là đáng sợ mà!

Cậu ta có tiếng là nhát gan trong sư môn, lúc đang mơ màng buồn ngủ thì thấy cảnh tượng này, bị dọa cho choáng váng cả người, mãi đến khi hung thủ thả xác chết xuống rồi biến mất dạng, cậu ta mới phản ứng lại, tè ra quần chạy đi kêu đồng môn đến.

Đến tột cùng là hung thủ có hình dạng gì, cậu ta cũng nhìn không rõ, chỉ mơ hồ thấy là một hắc y nhân, vẫn là ngày thứ hai có trưởng bối tiên tu đến điều tra hiện trường, khẳng định đó là do Yến Cẩn gây ra, cậu ta mới biết là mình đụng phải ai.

Thiếu niên lam y thấy cậu ta nói mập mờ không rõ, mấp máy môi, có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lại có chút không thể làm gì.

Thẩm Tri Huyền thấy thế, thừa dịp hỏi: "Các ngươi nói người kia, ăn mặc thế nào, vũ khí ra sao, có độc lai độc vãng hay không, có nói gì không, là ai phán định Yến Cẩn là hung thủ, phán định thế nào, có chứng cứ gì..."

Y liên tiếp hỏi rất nhiều vấn đề, thiếu niên lam y há to miệng, nhất thời nghẹn lời.

Thẩm Tri Huyền nhìn bộ dáng nói không nên lời của bọn họ, liền hiểu ngay là đã xảy ra chuyện gì, y cười tủm tỉm nói: "Thiếu niên à, muốn làm rõ sai trái, thì đừng có bảo sao hay vậy, lời đồn hơn hổ dữ, các ngươi không nên nối giáo cho giặc chứ... Được rồi, đừng ồn ào nữa, bọn ta còn có việc quan trọng, các người né sang một bên đi."

Nhưng tay nắm chuôi kiếm của thiếu niên càng lúc càng chặt, cuối cùng vẫn không chịu thả bọn họ đi: "Ngươi là người nào? Thanh Vân Tông đã hạ lệnh truy tìm rộng rãi rồi, muốn Yến Cẩn trở về điều tra cho rõ đến rốt cuộc mọi chuyện là thế nào, sớm ngày cho mọi người một cái công đạo. Nếu các ngươi đã nói mình vô tội, thì không bằng cùng theo chúng ta đi Thanh Vân Tông, để các tiền bối phân rõ chân tướng."

.....

Sau vài lần thương lượng, cuối cùng hai người Thẩm Tri Huyền cũng đồng ý đi cùng các thiếu niên đến Thanh Vân Tông.

Thật ra bằng bản lĩnh của hai người, muốn thoát thân cũng rất dễ dàng, chỉ là chuyện này có hơi kỳ lạ, nghe ý của các thiếu niên, dường như bên ngoài đã huyên náo đến chấn động, thậm chí ngay cả Thanh Vân Tông cũng phải hạ lệnh truy tìm khẩn cấp, muốn Yến Cẩn quay về ngay lập tức.

Thẩm Tri Huyền bằng lòng đồng hành cùng bọn họ là có suy tính, mấy tiểu thiếu niên này là đệ tử của môn phái nhỏ ra ngoài lịch luyện, chính là độ tuổi tràn đầy nhiệt huyết, lòng toàn là hành hiệp trượng nghĩa và trừng ác dương thiện, kinh nghiệm không nhiều, nói lời khách sáo dễ hơn nhiều, Thẩm Tri Huyền định dò la chút ngọn nguồn từ chỗ họ.

Y có dung mạo thanh tú thái độ ôn hòa, dễ khiến người khác hạ thấp cảnh giác, lại có chút kỹ năng ăn nói, mấy tiểu thiếu niên không cảm nhận được cạm bẫy ẩn giấu trong đó, từ hơn nửa ngày cùng đồng hành, trừ bỏ thanh niên cao gầy nói thẳng rằng mình hận nhất kẻ lạm sát người vô tội luôm im lặng từ đầu đến cuối, cực kỳ phòng bị bọn y, thì thái độ của mấy đệ tử khác đều mềm mỏng không ít.

Thẩm Tri Huyền như vô ý giao lưu một lát, trong lòng đã nắm chắc.

Đại khái là bắt đầu từ nửa năm trước, có một hắc y nhân giống Yến Cẩn như đúc bắt đầu làm loạn khắp nơi, gϊếŧ hại rất nhiều dân chúng vô tội.

Lúc vừa bắt đầu thì không có ai để ý, dù sao thì người chết cũng là người trần, không tạo nên sóng gió gì được, mãi đến về sau, liên tiếp có năm sáu đệ tử của môn phái tu tiên bị gϊếŧ chết.

Chuyện này lập tức vỡ lở ra. Môn phái nhỏ kia cùng lúc mất mấy vị đệ tử ưu tú, phẫn nộ, treo thưởng xin tra xét hung thủ.

Cũng không biết là ai, nói nhận ra đó là đại đệ tử thân truyền Yến Cẩn của trưởng lão nào đó của Thanh Vân Tông, cũng không lấy giải thưởng đã treo, chỉ gào to một câu như thế rồi lặng yên không tiếng động mai danh ẩn tích.

Lúc vừa bắt đầu nói là đệ tử của Thanh Vân Tông, mọi người đều không tin, dù sao Thanh Vân Tông cũng khá nổi danh ở Tu Chân giới, là Tông môn lớn số một số hai, sao có thể dạy ra đệ tử như vậy được?

Nhưng sau đó lại xảy ra mấy vụ thảm án, vụ nào vụ nấy đều nói rõ đều là do cùng một người làm, càng có nhiều người truyền ra đá Huyễn Tượng của hung thủ.

Đá Huyễn Tượng có thể ghi chép một đoạn hình ảnh chân thật ngắn ngủi, nó đã ghi chép bộ dáng của hung thủ —— Hắc y, bội kiếm, vẻ mặt lạnh lùng, giống mấy bức tranh của Yến Cẩn mà Thanh Vân Tông truyền ra như đúc.

Lần này mọi người không thể không tin, Tông môn của người bị hại, người gặp chuyện bất bình, người xem náo nhiệt, sôi nổi đi đến Thanh Vân Tông, yêu cầu Thanh Vân Tông phải đưa ra câu trả lời.

Nhưng Yến Cẩn đã sớm ra ngoài lịch luyện, Thẩm Tri Huyền cũng bế quan lâu rồi chưa ra, Tống Mính không thể làm gì, sau khi thảo luận với các vị trưởng lão khác, thì phát lệnh truy tìm khẩn cấp, bảo Yến Cẩn nhanh chóng trở về, điều tra cho rõ chân tướng, cho mọi người một câu trả lời.

Đủ loại chuyện này, nháo loạn vô cùng.

Thật ra ban đầu chúng thiếu niên cũng nửa tin nửa ngờ chuyện này, nhưng cũng không chịu nổi các lí do thoái thác chắc chắn của các tiên tu và tiền bối, lại xem đá Huyễn Tượng, mới dần dần khẳng định câu trả lời này.

Nhưng bây giờ bị Thẩm Tri Huyền làm một tràng liên hoàn hỏi, các thiếu niên lại cảm thấy do dự.

Dư Uyên và các đệ tử đơn giản thảo luận một lát, cảm thấy chỉ bằng bọn họ thì không thể giải quyết ổn thỏa chuyện này, vì thế cuối cùng vẫn quyết định đưa bọn họ về Thanh Vân Tông, giao cho các vị trưởng bối xử lý.

Thiếu niên thật sự rất muốn biết sự thật, liên tục lên đường nhiều ngày, ngoài mặt thì Thẩm Tri Huyền đi theo bọn họ, nhưng lại ngầm có suy nghĩ khác.

Ban đêm lại xuống, mọi người dừng chân nghỉ ngơi. Nhưng chỗ này trước không có thôn sau không có khách điếm, không có trấn nhỏ thôn trang có thể dừng chân, không làm sao được, mọi người chỉ có thể dừng chân tại một chỗ trong rừng.

Đương nhiên là mọi người đều có bữa tối của riêng mình, các thiếu niên gặm lương khô, Yến Cẩn tay lanh mắt lẹ bắt được một con thỏ hoang đi ngang qua đây, yên lặng nhóm lửa nướng chín, xé phần thơm ngon nhất cho Thẩm Tri Huyền ăn.

Các thiêu niên cách bọn họ không xa, bị mùi hương kia hấp dẫn đến chảy nước miếng, nhịn không được nhìn về phía hai người, muốn nói lại thôi.

Không biết làm sao mà thú vui mất nết của Thẩm Tri Huyền nổi lên, làm như không thấy gì, vô cùng đắc chí ăn thịt thỏ với Yến Cẩn, nhỏ giọng nói mãi: "Không vội trở về, để cho Tống Mính đau đầu chơi đi. Chúng ta phải suy nghĩ chuyện này cho rõ ràng."

Có lẽ Tống Mính có lòng tốt với Tông môn, nhưng tuyệt sẽ không có lòng tốt với sư đồ hai người, trên người Tống Mính còn có rất nhiều bí ẩn, Thẩm Tri Huyền không rõ, đối với người như hắn, thật sự không thể hoàn toàn tin tưởng, ai biết hắn có thừa chuyện này động tay động chân gì hay không.

Yến Cẩn ừm một tiếng, thấy y ăn đến mức khóe miệng dính mỡ, thì lấy khăn lau giúp y.

Thẩm Tri Huyền mặt không đổi sắc ăn no căng bụng trong ánh mắt ai oán mơ hồ của các thiếu niên, xoay cổ, mỉm cười nói: "Mệt rồi."

Yến Cẩn yên lặng không lên tiếng thu dọn tàn cuộc, thi triển Thanh Khiết thuật đơn giản rửa sơ cho hai người, Thẩm Tri Huyền ngựa quen đường cũ dựa lên người hắn, nhắm mắt nghỉ ngơi. Yến Cẩn ôm y, biểu tình tự nhiên nhắm mắt lại, hoàn toàn mặc kệ ánh mắt tò mò và mờ mịt của các thiếu niên.

Bóng đêm tối dần, thấy hai người không có ý tứ muốn gác đêm, thiếu niên lam y tên Dư Uyên cau mày sắp xếp vài người thay phiên nhau gác đêm, nói: "Quan sát kỹ bọn họ, đừng để xảy ra chuyện."

Mấy thiếu niên đều vâng lời. Trong đó có một tiểu thiếu niên nhìn nhìn bộ dáng thân mật của hai người, có hơi hiếu kỳ: "Rốt cuộc là bọn họ có quan hệ gì vậy, xem ra thì quan hệ rất tốt."

Dù rằng ban ngày vị bạch y nhân tên Tuế Kiến nói hai người là huynh đệ, nhưng huynh đệ gì mà thân mật đến thế? Cậu ta còn tận mắt nhìn thấy Yến Cẩn ăn miếng thịt mà Tuế Kiến đã cắn nữa, còn là không chút ghét bỏ mà ăn luôn.

"Ai mà biết." Các thiếu niên tinh lực dư thừa, không cảm thấy buồn ngủ, có người mở đầu, dăm ba câu, bắt đầu tụ tập nhỏ giọng thảo luận, đề tài đều là nói về hai người bên kia.

Tuy giọng bọn họ nhỏ, nhưng lại rơi vào tai hai người Thẩm Tri Huyền rất rõ ràng. Thẩm Tri Huyền không ngại bọn họ suy đoán lung tung về quan hệ của hai người, nhưng y rất buồn ngủ, bị ồn ào nên ngủ không được, mắt cũng không mở mà thở dài: "Thiếu niên, thật sự rất có sức sống."

Yến Cẩn khẽ cử động, để Thẩm Tri Huyền điều chỉnh sang tư thế thoải mái hơn.

Thẩm Tri Huyền gối lên vai Yến Cẩn, nháy mắt tiếp theo, một bàn tay ấm áp đáp lên tai y, giúp y che đi đám nhóc ong mật cứ mãi vo ve bên kia.

Nháy mắt bên tai yên tĩnh hơn rất nhiều.

Thẩm Tri Huyền lộ ra nụ cười thỏa mãn, dựa vào Yến Cẩn, thoải mái mãn nguyện đi vào giấc ngủ.

Các thiếu niên vẫn luôn chú ý đến tình hình bên này: "......"

Tiếng thảo luận yên lặng trong chớp mắt, sau đó bọn họ còn chưa kịp cảm thán lớn hơn, đã thấy Yến Cẩn lạnh lùng nhìn sang.

Ánh mắt lạnh như đạn băng, vèo vèo vèo bắn lên người họ.

Mấy thiếu niên chuẩn bị mở miệng lập tức ngậm miệng lại, chỉ thấy đột nhiên lạnh tận xương, như là phát ra từ trong lòng, khiến bọn họ nhịn không được run cầm cập.

Thấy bọn họ rốt cuộc cũng im lặng, Yến Cẩn mới thu tầm mắt lại.

Các thiếu niên vừa mới được rã đông ngậm chặt miệng, bị đông lạnh một lát như vậy, khiến bọn họ không còn tâm tư để thảo luận nữa, sột soạt sột soạt ngồi tách ra, nên gác đêm thì gác đêm, nên đả tọa nghỉ ngơi thì đả tọa nghỉ ngơi.

Nhất thời yên tĩnh không tiếng động, cứ như vậy qua nửa canh giờ, bỗng nhiên thiếu niên tên A Lận đứng dậy, ngượng ngùng gãi đầu, nhỏ giọng nói: "Đệ, đệ mót quá..."

Nửa đêm đầu là Dư Uyên gác đêm, cậu ta gật đầu, nói "Cẩn thận", rồi nhìn A Lận vội vã chạy ra xa.

Xung quanh không có gì nguy hiểm, Dư Uyên không quá bận tâm, rất nhanh đã thu tầm mắt lại.

A Lận này đi, là đi liền hai khắc (ba mươi phút), khi trở về thì sắc mặt có hơi tái nhợt, bước chân có chút không thực, trông thấy Dư Uyên cau mày, cậu ta vội vàng nói: "Có thể là do hai ngày nay ăn lương khô, nên dạ dày của đệ không khỏe, liền, liền ngồi xổm... Ngồi xổm tê chân..."

Cậu ta thẹn thùng gãi đầu, lộ ra nụ cười ngây ngô.

Dư Uyên cau mày đánh giá cậu ta một lát, mơ hồ cảm thấy có gì đó là lạ, có điều chốc lát cũng không thấy có chỗ này là không ổn, bèn nhẹ giọng nói: "Vậy đệ nghỉ ngơi đả tọa một lát đi. Ta giúp đệ trực đêm."

A Lận cảm kích đáp vâng, rất nhanh đã trở về chỗ ngồi, nhắm mắt đả tọa suy tưởng, thoạt nhìn thì không khác gì lúc trước.

Một đêm cứ vậy lặng lẽ trôi qua.

Hôm sau vẫn lên đường cả ngày.

Mấy thiếu niên, bao gồm cả Dư Uyên, rốt cuộc vẫn còn trẻ tuổi, kinh nghiệm không đủ mà tâm tính lại không vững, cùng đồng hành mấy ngày, thấy hai người Yến Cẩn không có gì là không ổn, còn chưa thấy Yến Cẩn tự tay hại ai, thần kinh vốn căng chặt liền thả lỏng, chỉ có vị thiếu niên cao gầy tên Lâm Tần là trước sau như một vẫn cực kỳ cảnh giác hai người.

Thiếu niên bên cạnh thấy cậu ta lạnh mặt, nhỏ giọng nói với cậu ta: "Thoạt nhìn thì bọn họ không có địch ý gì, có lẽ thực dự có ẩn tình nào đó, chờ chúng ta quay về Thanh Vân Tông..."

"Bụng người cách một lớp da, ai có thể nói rõ được chứ." Lâm Tần lạnh lùng cứng rắn ngắt lời, liếc nhìn Yến Cẩn một cái, không chút đè nén hoài nghi của mình, như có ý riêng nói: "Đừng có thiếu cảnh giác, miễn cho lại ăn thiệt."

Thiếu niên đụng nhằm cây đinh, hậm hực đáp vâng, có chút không cho là đúng, không nói chuyện với cậu ta nữa, ngược lại duỗi tay túm lấy A Lận bên cạnh: "Hầy, A Lận sư đệ à, đệ cẩn thận ngẫm lại xem, rốt cuộc tình hình đêm đó là thế nào?"

Từ sáng đến giờ A Lận vẫn trầm mặc không nói gì, chỉ yên lặng đi đi, lúc này bị túm phải, chậm rãi quay đầu nhìn thiếu niên, sắc mặt tái nhợt như tuyết, khiến thiếu niên hoảng sợ.

"A Lận sư đệ, đệ làm sao vậy?"

Sắc mặt A Lận cắt không có chút máu, tròng mắt đen như mực xoay chuyển, chậm rãi nói: "Đệ không sao, chỉ là hôm qua bị đau bụng thôi."

Thiếu niên nghe cậu ta nói bị đau bụng, mới nhẹ nhàng thở phào, chủ động đưa tay sang: "Còn nhịn được không, để ta đỡ đệ nhé?"

"Đỡ hơn nhiều rồi." A Lận lắc đầu, đưa tay sang, đáp trên tay thiếu niên, "Huynh muốn nghe chuyện xảy ra đêm đó?"

"Ừ. Nếu đệ khó chịu, thì thôi vậy." Thiếu niên cản thận nhìn vẻ mặt cậu ta, có hơi lo lắng, "Tay đệ lạnh như băng ấy."

"Đệ vẫn ổn..." A Lận nhếch miệng, lộ ra nụ cười, sắc mặt trắng bệch, nụ cười này không có sức sống như ngày thường, ngược lại có hơi rợn người, không biết vì sao, thiếu niên bỗng cảm thấy lạnh cả người, một tia bất thường xẹt qua trong lòng, cảm thấy dường như sắp xảy ra chuyện gì rất kinh khủng.

Thiếu niên lấy lại bình tĩnh, lại nhìn A Lận, lại cảm thấy không có gì không đúng, tất cả đều bình thường.

"Thật ra đệ nhìn thấy hắc y nhân đó hại người thế nào..." Giọng A Lận khàn khàn.

Trước đây cậu ta chưa từng nói thế, nhất thời chúng thiếu niên kinh nghi quay đầu nhìn cậu ta, Dư Uyên hỏi: "Sao lại thế? Không phải là trước đó đệ nói là bản thân bị dọa đến choáng váng, xung quanh lại quá tối, nên không nhìn rõ gì sao?"

A Lận lắc đầu, không trả lời vấn đề của Dư Uyên, tiếp tục nói: "Hắc y nhân vặt xoắn cổ hắn, sau đó giơ tay lên, ngay lập tức, xuyên qua ngực nam nhân kia..." Cậu ta thở hổn hển, "Sau đó, nam nhân kia bị hút khô..."

"Tay?!"

"Vết thương đó là do tay không gây ra?"

Từng đợt hít khí vang lên, đây là tin tức mới, ngày ấy cả người nam nhân kia bị hút sạch máu, trên ngực có một cái lỗ rất lớn, lúc đó các tiền bối tiên tu ở đấy tra xét rất lâu, cũng không phân rõ đây là do vũ khí nào gây ra, hung thủ này là... tay không gϊếŧ người?

Thiếu niên đỡ A Lận không thể tin được: "Sao có thể được chứ?"

"Có gì mà không được, huynh muốn thử một chút mới tin à?!" A Lận nghiêng đầu nhìn thiếu niên, sâu kín nở nụ cười, dường như đang hỏi thiếu niên rằng có muốn uống nước hay không.

Thiếu niên sửng sốt một chút, "Thử cái ——"

Thiếu niên không thể nói được nữa, bởi vì nháy mắt tiếp theo hắn cảm thấy cổ tay mình bị A Lận sư đệ siết chặt, như là bị kìm sắt lạnh băng khóa chặt, sau đó chính là nơi ngực chợt lạnh.

Có thứ gì đó xuyên qua ngực hắn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio