Hôm Nay Sư Tôn Cũng Gian Nan Cầu Sinh

chương 64

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Gần đây Thẩm Tri Huyền rất nóng tính.

Một là do trảm yêu trừ ma đánh nhau quá nhiều, khó tránh khỏi bị ảnh hưởng; hai là mãi không có tin của Yến Cẩn, khế ước cũng cảm ứng không được; ba là...

Ngày ấy khi y thử giao lưu với kiếm linh tàn của Ôn Tông chủ, mơ hồ thấy được một hình ảnh.

Ước chừng là cảnh tượng Ôn Tông chủ tẩu hỏa nhập ma khi đang bế quan, y thấy trong cảnh tượng ấy có nửa bóng người.

Người nọ mang theo kiếm, nhẹ nhàng hời hợt hủy đi Ngưng Thần trận pháp mà Ôn Tông chủ thiết lập để hộ thân.

Rốt cuộc chỉ là kiếm gãy tàn linh, cảnh tượng chợt lóe qua, đã mất.

Thẩm Tri Huyền siết chặt tay, lạnh cả người —— Nửa thanh kiếm này, y nhận ra, là kiếm của Tống Mính.

Ôn Tông chủ ngã xuống quả nhiên có liên quan tới Tống Mính!

Nếu trước đó chỉ là mơ hồ hoài nghi, thì bây giờ gần như Thẩm Tri Huyền đã nhận định rằng Tống Mính rắp tâm bất lương.

Ban đầu Tống Mính chỉ là một đệ tử bình thường, sau khi Thẩm Tri Huyền bị đoạt xá, Ông Tông chủ thấy hắn đoan chính siêng năng, mới thu hắn làm đồ đệ, lại truyền chức vị Tông chủ cho hắn, chỉ muốn hắn chăm sóc Thẩm Tri Huyền hơn một chút.

Nhưng ai ngờ....

Sợ là tới một khắc cuối cùng, Ông Tông chủ mới thấy rõ dưới lớp mặt nạ dịu dàng của Tống Mính là lòng lang dạ sói tâm địa rắn rết.

Thẩm Tri Huyền lặn lội ngày đêm lên đường rất lâu, lúc về Thanh Vân Tông, bóng đêm vừa xuống. Y vô cùng quen thuộc với cấm chế các nơi trong Thanh Vân Tông, Ôn Tông chủ lại cố ý mở cửa sau, y không kinh động bất kỳ ai, lặng yên không tiếng động đi vào Tông môn.

Y cũng không về tòa phong của mình, mà ra sau núi Thí Luyện trước.

Chỗ ngồi này, lần trước tới, là bị Yến Cẩn tính kế, đánh bậy đánh ba xông vào, trước mắt thăm lại chốn cũ, tâm tình của y rất phức tạp.

Đây là nơi lúc y còn nhỏ, nghịch ngợm đi vào nhầm. Yêu thú ở đây tương đối mạnh, bình thường không mở ra cho các đệ tử mới thí luyện, mà khi y còn nhỏ... Trong miệng Ôn Tông chủ, là chú mèo nhỏ chạy nhảy khắp nơi.

Cứ chỗ nào náo nhiệt là nhảy vào, chỗ nào không cho đi thì càng muốn đi, ỷ vào tu vi của mình không tồi, lại thông minh, lá gan thật sự rất to, lén lút lẻn ra sau núi.

Yêu thú ở đây lợi hại hơn tiểu yêu thú bên ngoài nhiều, nhưng sau khi Thẩm Mèo Nhỏ Nghịch Ngợm [] âm thầm quan sát một hồi, cảm thấy có thể đánh, vì thế mặc kệ, cứ bắt được yêu thú là đánh một trận.

[] Gốc 沈小跳貓 (Thẩm Tiểu Khiêu Miêu): Thứ lỗi cho đứa nghèo nàn ngôn từ này, tui không biết edit làm sao hết, chỉ đành edit thoát nghĩa, ai hiểu thì giúp tui với nhé

Y ở trong đó mấy ngày, bùm bùm bốp bốp đánh bọn yêu thú đến quỷ khóc sói gào. Ôn Tông chủ phát hiện y không nghiêm túc bế quan mà lặng lẽ chạy tới đây thì tức giận xách y ra, lúc xách y ra bọn yêu thú vui mừng la làng la xóm báo cho nhau nghe, làm lễ mừng trời mừng đất tròn ba ngày.

Nhưng sau khi Ôn Tông chủ phát hiện y không có bị thương thì yên lòng, cũng không có cưỡng ép y: "Mấy con yêu thú đó cũng chịu đánh đó chứ, nếu con không sợ, rảnh rỗi thì đi hoạt động xương cốt cũng tốt."

Thế là các yêu thú hân hoan mấy ngày còn chưa vui đủ, Thẩm Mèo Nhỏ Nghịch Ngợm lại vô cùng đắc chí vẫy đuôi đến tìm túi cát luyện đánh.

Chúng yêu thú: "......"

Dần dà, yêu thú nơi này mà thấy Tiểu Thẩm Tri Huyền là lập tức co cẳng chạy quanh. Tiểu Thẩm Tri Huyền mang tới quá nhiều ác mộng, dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng dư uy vẫn còn, nên lần trước lúc y cùng tới nơi này với Yến Cẩn, những yêu thú đó mới vội tránh y như tránh tà.

Lúc ấy y còn tưởng là mình xuyên sách, là do vầng sáng của vai chính Yến Cẩn lóa lên nên mới thế.

Thẩm Tri Huyền nhớ tới bao nhiêu là chuyện xưa, đáy mắt lóe lên tia hoài niệm, khẽ buông tay, một đại yêu lão hổ bị y xoa cho sắp rụng lông ủy khuất nhỏ giọng ngao ngao, nhanh như chớp chạy mất.

Thẩm Tri Huyền một đường đi đến nơi phát hiện tàn tượng của Ôn Tông chủ, chỗ đất bằng này là nơi năm đó y rất thích, thỉnh thoảng đánh nhau mệt hoặc tu luyện mệt, y thích tới chỗ này nghỉ ngơi, yên tĩnh, không bị bất cứ thứ gì quấy rầy.

Ôn Tông chủ cũng biết nơi này, thậm chí còn cùng y tới đây vài lần.

Thẩm Tri Huyền nhớ tới nơi năm đó y thích nhất, quả nhiên, lại tìm được mấy hòn đá Huyễn Tượng.

Cấm chế của đá Huyễn Tượng vẫn chỉ có y mới mở được, Thẩm Tri Huyền hai ba lần cởi bỏ, ánh sáng nhạt lóe lên, giọng nói dáng điệu và nụ cười của Ôn Tông chủ xuất hiện trước mặt, có hơi trong suốt, như sương mù.

Hốc mắt của Thẩm Tri Huyền ươn ướt, nhịn không được lẩm bẩm gọi: "Sư tôn..."

Đợi khi Thẩm Tri Huyền rời khỏi núi Thí Luyện, trời đã khuya.

Y trấn tĩnh rời đi, đè nén cảm xúc gần như bùng nổ trong lòng xuống.

Y chưa bao giờ căm thù một người như vậy, bán ma đoạt xá y, y chỉ trách mình học nghệ không tinh thực lực không đủ, nhưng Tống Mính...

Thẩm Tri Huyền một quyền đánh lên gốc cây cao lớn bên cạnh, đại thụ lung lay, lá cây rơi xuống đầy đất. Y không dùng linh lực che chở tay, vỏ cây cứng rắn, có máu từ giữa các ngón tay chảy ra, từng giọt máu chậm rãi nhỏ xuống đất.

Thẩm Tri Huyền hoàn toàn không quan tâm, chút đau đớn này, làm sao so được đau khổ trong lòng y.

Bỗng nhiên y có chút hiểu vì sao nhóc Yến Cẩn năm đó lại ba lần bảy lượt muốn y rời đi, là tâm tình không muốn liên lụy y.

Nếu không phải y bị bán ma đoạt xá, sư tôn cũng đâu vất vả đến nỗi vì chuyện của y mà đầu tóc nửa bạc, đâu đến nỗi bị Tống Mính nhân cơ hội tính kế, chết cũng không được yên ổn!

Thẩm Tri Huyền run rẩy thu tay, siết chặt.

Lúc này lòng y thật sự rất loạn, hận không thể lập tức gϊếŧ chết Tống Mính, nhưng lý trí còn sót lại nói với y rằng không được, y phải tìm ra tất cả chân tướng, mặc kệ là năm đó Tống Mính tính kế Ôn Tông chủ, hay là mấy năm nay hắn tính kế y và Yến Cẩn, từng chuyện từng chuyện, y đều phải khiến hắn trả giá từng chuyện một!

Thẩm Tri Huyền đứng tại chỗ một hồi, bỗng nhiên giơ tay bấm niệm phát quyết, huyễn hóa [] ra khuôn mặt của Ôn Tông chủ, nhanh chóng đi ra ngoài.

[] 幻化 (Huyễn hóa): Biến hoá khôn lường, thay đổi huyền ảo, biến hoá huyền ảo.

.....

Chủ phong Thanh Vân.

Đây là nơi Ôn Tông chủ từng ở, trước mắt thì là nơi Tống Mính ở.

Bên ngoài bóng đêm nặng nề, trong phòng chỉ châm một cây nến, ánh nến nhấp nháy, không gió tự lay.

Tống Mính ngồi trước bàn, thần sắc thất thường, ánh nến rọi bóng của hắn lên tường, lờ mờ, lại như có hai cái bóng.

"Bây giờ phải làm sao? Thẩm Tri Huyền và Yến Cẩn mãi không thấy bóng dáng, ngay cả chuyện trước đó nháo ra động tĩnh lớn như vậy mà cũng không ép bọn họ xuất hiện được, ngược lại còn ép chết Nghiêm Thâm." Tống Mính đè nén lửa giận, "Bây giờ yêu ma tràn lan, khắp nơi vội trảm yêu trừ ma, trái lại làm loãng chuyện Nghiêm Thâm làm ra trước đó."

"Có gì mà lo lắng chứ, Yến Cẩn kia trời sinh ma thể, chỉ cần dẫn hắn nhập ma, còn sợ người muốn gϊếŧ hắn không đủ sao? Về phần Thẩm Tri Huyền..." Tống Mính ngậm miệng, nhưng lại có một giọng nói khàn khàn âm u khác phát ra từ cơ thể hắn: "Ta muốn cơ thể của y. Ta chưa từng thấy cơ thể nào phù hợp với ta như vậy, chỉ tại cái tên giao nhân kia lo chuyện bao đồng..."

Tống Mính nghe thấy giọng nói này là phiền, hắn nhịn không được đấm một quyền lên bàn, chiếc bàn phát ra tiếng trầm vang, hắn lạnh lùng nói: "Sao ngươi không tách ra đợi trên người tiểu đệ tử khác đi? Cứ ăn vạ trên người ta làm gì?"

"Ha... Ta đoạt xá Thẩm Tri Huyền ngần ấy năm, ngươi mới có cơ hội ngồi lên chức vị Tông chủ này, ngươi nên mang ơn ta mới đúng." Giọng nói khàn khàn kia phát ra tiếng cười quái dị, "Cơ thể này của ngươi cũng không tồi, nếu ta trở lại không được, thì ở chỗ của ngươi cũng tốt."

Trên mặt Tống Mính lộ ra vẻ không kiên nhẫn, mắng "Cút" một tiếng, đang định nói chuyện tiếp, đột nhiên ánh nến nhoáng lên, nổ ra hoa nến. Bỗng Tống Mính nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Là ai!"

Cửa sổ đóng chặt két một tiếng, bị kéo ra từ bên ngoài, cửa số vốn dĩ đóng chặt bị chém thành hai, rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh nặng nề, lòng Tống Mính nhảy dựng, bỗng nhiên có dự cảm xấu.

Nhưng chuyện đáng sợ hơn vẫn còn ở phía sau, sau khi cửa sổ mở toang ra, hắn thấy ngoài cửa sổ có người đứng!

Có lẽ đó cũng không phải là người.

Tống Mính sởn da gà trong nháy mắt, đột nhiên đứng dậy, run giọng gọi: "Sư tôn... Không, Ôn Tông chủ..."

Gương mặt quen thuộc kia biến mất ở nhân gian đã nhiều năm, nhưng luôn bám lấy hắn trong giấc mơ lúc nửa đêm, lấy cách này, đột nhiên không kịp đề phòng lần nữa xuất hiện trước mặt hắn!

Mồ hôi lạnh trên trán Tống Mính thoáng chốc rơi xuống, bán ma trốn trong cơ thể hắn cũng không nói gì, đương nhiên bán ma cũng nhận ra là Ôn Tông chủ, năm đó lúc Ôn Tông chủ vẫn còn, cho dù nó đã chiếm lấy cơ thể của Thẩm Tri Huyền cũng không dám khinh suất.

Ôn Tông chủ đứng ngoài cửa sổ, không có đi vào, chỉ sâu kín nhìn vào, thần sắc có vài phần lạnh băng. Ông ung dung nhìn Tống Mính hồi lâu, bỗng nhiên khẽ cong môi, nhẹ giọng nói: "Ta về rồi, Tống Mính."

Giọng nói này giống hệt với lúc Ôn Tông chủ còn sống, Tống Mính theo bản năng lui ra sau một bước, eo đụng vào góc bàn, hắn không màn đau đớn, cắn chặt răng, nhìn Ôn Tông chủ không tiếng động bay xa, một lúc lâu sau mới nói mấy chữ qua kẽ răng: "Ông, Ông ta về rồi..."

.....

Sau khi huyễn hóa thành bộ dáng Ôn Tông chủ đi "thăm hỏi" Tống Mính, Thẩm Tri Huyền cũng không có đi quấy rầy mấy vị trưởng lão. Năm đó tứ trưởng lão và Ôn Tông chủ cùng nhau cứu y, hơn phân nửa là có thể đoán được vài phần tình hình của y, chờ ngày mai y sẽ đi tìm tứ trưởng lão bàn bạc chuyện kế tiếp, bây giờ đêm đã khuya, cũng không tiện quấy rầy.

Một đường bôn ba mệt nhọc, lại biết rất nhiều chân tướng, tâm tình lên xuống nhấp nhô, Thẩm Tri Huyền chỉ cảm thấy mệt mỏi từ tâm ra.

Lúc về phòng của mình, y trầm mặc nhìn xung quanh một vòng.

Y tuyên bố với bên ngoài rằng mình bế quan, vì thế không có tiểu đệ tử nào dám quấy rầy. Nơi này vốn có thiết lập cấm chế, nhưng đại khái là trước đó đã bị Tống Mính phát hiện mánh khóe, lúc tới cướp rối gỗ đã phá hủy.

Vì thế có đủ thứ đồ bị phủ bụi.

Thẩm Tri Huyền nhìn một hồi, trong phòng trống không, chỉ có một mình y, không có Yến Cẩn, không có cỏ nhỏ, không có chút tiếng vang nào, vô cùng tịch mịch.

Chỉ có một chén trà nguội không biết đã rót từ bao giờ.

Thẩm Tri Huyền thừ người đi ra ngoài, nhẹ nhàng phất một cái lên giường nhỏ nhuyễn ngọc mà Yến Cẩn bố trí, phất lá rụng trên đó đi, mệt mỏi nằm xuống.

Sao đầy trời lấp lánh, y mở mắt nhìn một hồi, cảm xúc buồn bực lại xuất hiện.

Thật ra Thẩm Tri Huyền là một người rất biết điều tiết tâm tình của mình, y chưa bao giờ làm mình quá lún vào cảm xúc, nhưng lần này quá khó tiếp thu, đủ loại cảm xúc quay cuồng trong trái tim y, khiến y rất muốn kể cho một người khác nghe.

Nhưng lúc này bên cạnh y, lại không có một ai cả.

Thẩm Tri Huyền hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra, nhắm mắt lại.

Giấc ngủ này cũng ngủ không thoải mái, giấc mơ kỳ lạ, đủ loại chuyện cũ cuộn thành cuộn chỉ rối, ở trong giấc mơ của y cắt không đứt, gỡ càng rối hơn, khiến y trong lúc ngủ cũng khó chịu nhăn mày, rất không yên ổn.

Cuối cùng giấc mơ bị vuốt ác giao xuyên vào tim mà rạn nứt, cảnh cuối cùng là gương mặt lo lắng nôn nóng của Ôn Tông chủ.

Thẩm Tri Huyền chợt bừng tỉnh, ngực kịch liệt phập phồng, y thở hổn hển, một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống thái dương.

Lúc này chính là thời điểm mờ tối nhất trước khi trời tờ mờ sáng, y mở hai mắt, giữa hốt hoảng, cảm thấy trước giường nhỏ có người đang đứng.

Bóng dáng rất quen thuộc. Trong tay người nọ là một cái áo ngoài, đang muốn khoác lên người y.

Bỗng Thẩm Tri Huyền nắm lấy cổ tay người nọ, trong tối mờ thấy được đôi mắt đỏ như máu, y lẩm bẩm gọi: "A Cẩn."

Động tác của Yến Cẩn dừng lại một chút. Dường như hắn nhớ tới tình hình của bản thân, không được tự nhiên mà nghiêng đầu, không muốn để Thẩm Tri Huyền thấy mắt của mình.

Nhưng bỗng Thẩm Tri Huyền buông lỏng tay hắn ra, ngược lại dang hai tay với hắn. Trong màn đêm, Yến Cẩn không thể nhìn thấy rõ vẻ mặt của y, chỉ có thể nghe y nghẹn ngào lại tủi thân nói: "Ôm."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio