Hai người vào phòng sách rồi đóng cửa lại, Thiệu Hàn Việt quăng cặp sách lên bàn nhìn Phó Kim Hủ.
Cô hỏi: “Cậu làm câu tám trong bài thi tuyển sinh chuyển cấp năm ngoái à?”
“…”
“Không làm à?”
“Có.”
“Vậy sao cậu không nói?”
Thiệu Hàn Việt dựa vào bàn, mắt nhìn xuống: “Quên mất.”
“Hả?”
Thiệu Hàn Việt bật cười: “Hôm nay cậu xinh lắm.”
Phó Kim Hủ ngượng ngùng, tai đỏ bừng: “Hết cách nói…”
Thiệu Hàn Việt nhìn hai tai ửng đỏ của cô càng muốn trêu đùa: “Tớ thấy xinh đến mức không hiểu được.”
“…”
“Cậu mặc váy rất xinh.” Thiệu Hàn Việt vuốt má cô, nheo mắt nói: “Vì quá xinh, nên không muốn ai nhìn thấy cả.”
Phó Kim Hủ hít sâu một hơi rồi lùi một bước.
Hai người im lặng như ngầm hiểu, dẫu tình trong như đã nhưng mặt ngoài còn e, cô vẫn chưa quen hành động này của cậu. Cảm giác nóng bừng lan từ tai sang mặt, ngay cả chỗ cậu chạm vào cũng trở nên tê dại không miêu tả thành lời.
“Cậu đừng nói vấn đề này nữa được không?” Phó Kim Hủ quay sang: “Lỡ cô Đường nghe thấy thì không hay đâu.”
Thiệu Hàn Việt nhướng mày: “Ha, không kiềm chế được.”
Phó Kim Hủ lườm cậu, vòng ra phía sau bàn: “Mau mang bài thi của cậu đến đây, đừng nói chuyện đó nữa…”
Cậu thản nhiên ngồi xuống ghế dựa: “Có vấn đề gì sao? Tớ thấy bình thường mà.”
Nói xong, tay Thiệu Hần Việt lại đưa về phía mặt cô.
Trắng trẻo mềm mại, vuốt ve rất thích.
Cốc… Cốc…
Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.
Động tác của Thiệu Hàn Việt dừng lại, tay vô thức rụt về.
Cửa phòng được mở ra, Đường Nhân bưng đĩa bánh ga-tô nhỏ tiến vào: “Hủ Hủ à, có đói không, ăn chút đồ trước đi nhé.”
Phó Kim Hủ: “Cảm ơn cô, nhưng mà cháu mới ăn cơm xong nên không đói ạ.”
“Không sao, coi như đồ ăn vặt thôi, đây đều là Hàn Việt bảo làm theo khẩu vị cháu thích đấy.”
Thiệu Hàn Việt nhìn Đường Nhân.
Đường Nhân cười cười: “Hai đứa đang luyện đề hả? Vất vả cho cháu rồi Hủ Hủ. Nhớ giúp đỡ Hàn Việt nhé.”
Phó Kim Hủ: “Không đâu ạ, cậu ấy giỏi hơn cháu nhiều, vừa rồi thi đứng nhất đó ạ.”
“Thật à! Ây da, cô nói cho con biết, thật ra Hàn Việt thông mình lắm, vừa học đã biết. À đúng rồi, tính cách nó cũng tốt đúng không? Rất biết chăm sóc người khác, với cả…”
“Mẹ còn có việc bận mà.” Thiệu Hàn Việt nhăn mặt, cắt ngang hành động buôn chuyện của mẹ mình: “Nếu không có chuyện gì thì bọn con còn làm bài.”
“À, đúng rồi đúng rồi, các con còn làm bài ha.” Ánh mắt Đường Nhân chuyển động giữa hai người: “Vậy được rồi, mẹ ra ngoài trước nhé.”
“Vâng ạ.”
“Lát nước mẹ lại mang nước hoa quả lên cho, các con cứ từ từ làm nhé.”
“Con biết rồi.”
“Con trai à, cố lên nhé.”
“…”
Đường Nhân đi khỏi, Thiệu Hàn Việt không trêu cô nữa mà nghiêm túc thảo luận bài.
Hai người làm bài xong rồi tự rà soát lại bài của mình.
Vấn đề của Phó Kim Hủ trong nhiều năm qua luôn là Toán và Vật lý, vì vậy chỉ chuyên chú giải đề này. Một tiếng sau, cô quay sang nhìn thì thấy cậu đang chăm chú viết trên giấy nháp, môi mím lại như đang suy nghĩ gì đó.
Phó Kim Hủ nhìn một lúc rồi ngẩn ngơ, sao lông mi tên này dài vậy nhỉ…
“Cậu cứ nhìn như thế thì tớ không còn tâm trạng học nữa đâu.” Bỗng nhiên Thiệu Hàn Việt nói.
Phó Kim Hủ sực tỉnh, nhanh chóng ngoảnh mặt đi.
Khoé miệng Thiệu Hàn Việt nhếch lên, quay sang nhìn cô: “Sao vậy, không biết làm bài gì à?”
“Không, không.”
“Có hay là không?”
“Có.” Phó Kim Hủ hít sâu, tự nhủ bản thân phải bình tĩnh: “Phần đạo hàm này có tí vấn đề.”
“Ừm.”
Thiệu Hàn Việt cầm bài về, ngồi im viết tiếp.
“Hai ngày trước tớ có thấy qua đề đạo hàm này rồi.” Cậu đẩy giấy nháp đến trước mặt cô: “Cậu xem đi, có chỗ nào không hiểu không?”
Phó Kim Hủ hãy còn miên man suy nghĩ, bấy giờ mới ngượng ngùng đáp: “Ừm… Tớ hiểu rồi.”
“Ừ.”
“Thiệu Hàn Việt.”
“Hử?”
“Sao trước đây cậu không chịu học nghiêm túc?” Hỏi xong Phó Kim Hủ mới nhận ra có điều không ổn: “À… Tớ chỉ là thấy cậu giỏi như thế thì hơi lãng phí.”
Thiệu Hàn Việt dừng viết, không nói gì.
Trực giác biết cô hỏi sai rồi, vì vậy cô không dám hỏi thêm gì nữa. Một lát sau, cô tưởng đề tài này sẽ trôi qua, song không ngờ Thiệu Hàn Việt bất chợt lên tiếng.
“Ngày trước tớ ngưỡng bộ bố lắm, cũng rất yêu ông ấy.”
Phó Kim Hủ ngạc nhiên, tiếp tục nghe cậu kể: “Tuy nhiên, từ khi còn bé bố tớ vẫn luôn bận rộn, quanh năm suốt tháng chẳng gặp được mấy lần. Tớ chỉ hi vọng ông ấy có thể để ý đến mình nên đã ra sức học cho thật giỏi, chỉ vì nghĩ rằng nếu mình học giỏi, giành được giải thưởng sẽ khiến bố tự hào về mình hơn, từ đó bố sẽ yêu tớ hơn.”
“Nhưng không…” Thiệu Hàn Việt chau mày, bình thản nói tiếp: “Mọi thứ tớ làm đều vô ích. Năm lớp , tớ vô tình biết ông ấy có một gia đình khác, một đứa con trai khác. Ông ấy đối xử với nó rất tốt, tớ từng trốn ở một chỗ nhìn trộm ông ấy dỗ dành chăm sóc yêu thương nó, đến khi đó tớ mới nhận ra, thì ra đơn giản chỉ là không thích, tớ làm gì cũng đều vậy cả.”
Phó Kim Hủ nghe mà kinh ngạc không thốt nên lời, cô chỉ biết tình cảm bố mẹ cậu có vấn đề nhưng không nghĩ nó lại nghiêm trọng như vậy, cậu ấy lại còn có em trai ư? Không đúng, đứa bé kia cũng không thể tính là em trai, chắc chắn Thiệu Hàn Việt sẽ không thừa nhận.
“Thiệu Hàn Việt…”
“Phó Kim Hủ, thật ra tớ không giỏi giang như cậu nói đâu.” Thiệu Hàn Việt cười tự giễu: “Tớ buông thả, lười biếng, lúc đó tớ chỉ nghĩ đần đận mà sống như vậy. Tớ ngây thơ nghĩ rằng tớ cứ huỷ hoại mình như vậy thì ôn gấy sẽ áy náy, rồi quay đầu… Ha, có phải khốn nạn lắm không?”
“Không. Không hề.” Phó Kim Hủ nhìn chàng trai trước mình mà lòng đau như cắt: “Nếu tớ là cậu, tớ sẽ không làm tốt hơn được đâu.”
Tình huống của cô và Thiệu Hàn Việt không giống nhau, nhưng chung một điểm đó là bọn họ đều từng mong mỏi, cũng từng căm hận bố mình.
Cô hiểu rõ nhất cảm giác sống trong một gia đình không hoàn chỉnh, cô cũng từng mờ mịt, từng chịu tổn thương, muốn mà không được rồi lại khinh thường giống như cậu.
“Cậu làm tốt hơn tớ.” Thiệu Hàn Việt nói: “Cậu biết được mục tiêu của mình, cũng chưa bao giờ buông thả bản thân.”
“Bây giờ cậu vẫn kịp quay đầu. Cậu thông minh như thế, chỉ cần chăm chỉ một chút thì sẽ không thua người khác đâu.”
Thiệu Hàn Việt cười: “Bây giờ cậu đang an ủi tớ đấy hả?”
“Đâu có…” Phó Kim Hủ lẩm bẩm: “Tớ nói thật mà.”
“Phải, nói thật, cảm ơn nhiều.”
Phó Kim Hủ ho một tiếng: “Có gì đâu mà cảm ơn.”
Thiệu Hàn Việt đặt bút xuống, đưa tay xoa đầu cô: “Phải, nhất định phải cảm ơn.”
Cảm ơn cậu đã xuất hiện.
Nếu không có Phó Kim Hủ, cậu không biết mình muốn thay đổi như vậy, có lẽ như vừa nói, cuộc sống đần đận u mê, được đâu hay đó. Nhưng kể từ khi bắt đầu thích cô, cậu đã nhận ra mãi như bây giờ, cậu muốn đuổi theo cô, có được cô, dành tặng thứ tốt đẹp nhất cho cô.
Do đó, cậu phải thật cố gắng.
Cố gắng trở nên tài giỏi hơn để bảo vệ cô.
Buổi tối cơm nước xong, Đường Nhân đưa Phó Kim Hủ về.
Khi xe dừng dưới dưới nhà, Phó Kim Hủ cảm ơn trước khi xuống xe: “Cảm ơn cô đã đưa cháu về.”
“Không có gì. Hủ Hủ, là cô phải cảm ơn con mới đúng.”
Phó Kim Hủ lắc đầu: “Không đâu ạ, cô đừng cảm ơn cháu. Mọi chuyện liên quan tới Thiệu Hàn Việt… Thật ra, thành tích của cậu ấy tốt lên cũng không lien quan đến cháu là do cậu ấy thông minh ạ.”
“Không, đây là công lao của con đó.”
Phó Kim Hủ hơi xấu hổ, chuyện này đâu phải…
“Cô biết, Hàn Việt thay đổi vì con.”
Phó Kim Hủ giật mình, người đứng hình, lời nói này… Không thể nào, cô ấy biết gì rồi sao?
Đường Nhân thở dài, nói tiếp: “Quan hệ của Hàn Việt với gia đình không tốt, cô biết. Ngày trước nó đột nhiên thay đổi là vì bố nó, lúc nhỏ chắc chắn là vì thấy chúng ta không quan tâm nên nó mới thế.”
“Sao lại thế ạ, cho dù là chú..” Phó Kim Hủ nghẹn lời, sực nhận ra bản thân đã nhiều chuyện bèn sửa lời: “Người ngoài như thế nào không quan trọng, quan trọng là cô rất yêu thương cậu ấy. Cô là một người mẹ tốt. Cậu ấy biết rõ điều đó, sao cô lại nghĩ cậu ấy không cần cô được.”
Đường Nhân cười buồn: “Hủ Hủ à, con không phải người ngoài nên cô nói cũng không sao. Thật ra, năm cấp hai Hàn Việt phát hiện ra chuyện của bố nó, nó vẫn luôn rất kính trọng bố nên mới không thể chấp nhận được… Lúc ấy cô cũng vậy, hai vợ chồng cô cãi nhau một trận to, cô vì quá đau đớn nên đã ra nước ngoài ngay lập tức. Vì quá hận nên không biết rằng hành động đó đã tổn thương đến Hàn Việt. Nó vẫn còn bé, mà lúc đó là lúc nó cần cô nhất thì cô lại vứt bỏ nó mà đi… Cô không biết nó đã trải qua thế nào trong ngôi nhà trống rỗng đó.
Phó Kim Hủ không ngờ còn có nguyên nhân này, thảo nào Thiệu Hàn Việt lại có thái độ như vậy với Đường Nhân.
“Cô à, sao có thể…”
“Ừ, cô biết mình sai. Cô không lý trí chút nào, lại giận cá chém thớt! Thế nên cô hối hận lắm, sau khi về nước một lòng bù đắp cho nó nhưng mọi thứ đều đã… quá muộn.” Đường Nhân vội ngoảnh mặt đi lau giọt nước mắt chực trào, đôi mắt đỏ hoe: “Hủ Hủ, từ tận đáy lòng cô rất cảm ơn con. Cô có thể nhận ra sự thay đổi của thằng bé, nhất là khi con đến đây.”
Phó Kim Hủ vội tiếp lời: “Cô ơi, cháu cũng rất vui khi gặp được cậu ấy. Thực ra cô ấy vốn rất tốt, chỉ là… không biết biểu đạt cảm xúc mà thôi.”
“Ừm, nhiều lúc nó cũng tự buồn trong lòng.” Đường Nhân nắm chặt tay Phó Kim Hủ: “Tóm lại, các con có thể trở thành… bạn tốt của nhau, cô vui lắm.”
Sau khi về nhà, trong lòng Phó Kim Hủ vô cùng rối rắm. Hôm nay biết chuyện của Đường Nhân và Thiệu Hàn Việt, cô rất đau lòng, nhưng nghĩ lại thì Thiệu Hàn Việt đã bỏ qua được chuyện quá khứ rồi lại mừng hơn.
Người như cậu ấy vốn không nên bi vùi lấp.
Tắm rửa xong xuôi, Phó Kim Hủ chui luôn vào chăn. Vừa mới chuẩn bị ngủ thì điện thoại vang lên. Thiệu Hàn Việt gửi tin nhắn đến.
Ngủ chưa?
Phó Kim Hủ lập tức trả lời: Chưa, sao vậy?
Không có gì.
Ờ, vậy tớ ngủ đây.
Khoan đã.
Qua hồi lâu, trên khung trò chuyện vẫn hiện ra “Đang soạn tin” nhưng mãi chưa thấy tin nhắn mới.
Phó Kim Hủ khó hiểu gõ: Cậu định nói gì…
Chưa gõ xong thì tin nhắn lập tức nhảy ra.
Thiệu Hàn Việt: Tớ hơi nhớ cậu.
Ngón tay Phó Kim Hủ khựng trên bàn phím, cô thoáng kinh ngạc rồi nhanh chóng xoá bỏ dòng chữ kia.
Cô cầm điện thoại trốn trong chăn chăm chú nhìn dòng chữ đó.
Tớ hơi nhớ cậu.
Nhớ cậu.
Thôi xong, cơn buồn ngủ hoàn toàn bay biến.
Cô chưa hồi phục tinh thần, mà đối phương cũng đoán ra cô sẽ không trả lời.
Sau đó, cậu gửi tới một biểu tượng cảm xúc chúc ngủ ngon.
Sen nhỏ, ngủ ngon!
Hết chương