Tiếng chuông giờ tự học buổi tối đã reo từ vài phút trước, bấy giờ Thiệu Hàn Việt và Phó Kim Hủ mới chuồn vào tử cửa sau trong lúc cả lớp đang ồn ào nhốn nháo.
“Giờ mới về? Đi đâu đấy?” Quý Nguyên Châu thấy Thiệu Hàn Việt vừa ngồi xuống lập tức hỏi.
“Lúc ăn tối xong quay về thì gặp bọn đàn em của Bành Thiên Hòa.”
“Sặc!” Quý Nguyên Châu hỏi: “Không sao chứ?”
“Mày trông tao giống có chuyện gì lắm à?”
Quý Nguyên Châu chỉ cười: “Tao hỏi đám kia cơ, đừng nói mày lại đánh chúng nó đến gãy chân?”
Thiệu Hàn Việt xếp sách thành chồng rồi gục mặt tvnt xuống bàn: “Không, dạo này tao không muốn gây chuyện.”
Quý Nguyên Châu gật đầu: “Thế thì tốt.”
“Cái gì tốt cơ?” Lệ Dương Vinh ngồi sau chỉ nghe được câu cuối: “Ê Hàn Việt, tao vừa mới nghe Giản Hòa nói hai đứa chúng mày đi ăn tối cùng nhau.”
Thiệu Hàn Việt nhắm mắt, không thèm để ý.
Cậu chàng thấy vậy cũng chẳng gặng hỏi tiếp mà quay sang hỏi Phó Kim Hủ: “Hủ Hủ ơi, lúc nãy hai cậu rủ đi ăn tối cùng nhau à? Trời ạ, thế mà không rủ tớ đi với? Sao hai người lại đánh lẻ đi ăn cơm chung với nhau vậy, có phải có chuyện gì giấu mọi người không?”
Thấy Lệ Dương Vinh càng nói càng đi quá xa, Phó Kim Hủ bèn ngoảnh sang tặng cho ánh mắt “im miệng”: “Không có gì, chẳng qua tiền cơm mẹ cậu ấy nhờ tớ giữ hộ.”
“Vậy hả? Có thật không?” Lệ Dương Vinh nhìn Quý Nguyên Châu, ngạc nhiên hỏi: “Nghĩa là bây giờ cậu giữ tiền của nó à?”
Phó Kim Hủ: “Ừ… Thôi, tớ làm bài tập đây.”
“Ấy khoan, bài tập có gì hay ho đâu, nói chuyện một chút đi mà! Mẹ nó có nói thêm gì với cậu không?”
“Không.”
“Tớ còn lâu mới tin… Phải rồi, mẹ nó đưa cho cậu nhiều tiền không? Thật ra… cậu có thể cho tớ mượn một ít không, dạo này tớ hơi đói kém…”
Phó Kim Hủ: “?”
“Có im được không hả?” Thiệu Hàn Việt đang ngủ bỗng ngẩng đầu lên lườm Lệ Dương Vinh.
Anh chàng giật mình, cả lớp tự học buổi tối đang ồn ào bỗng chốc lặng ngắt như tờ.
Câu này của Thiệu Hàn Việt nói với Lệ Dương Vinh, song tvnt không ngờ nó gây ảnh hưởng đến cả lớp.
“OK OK, tao không nói nữa là được chứ gì!” Cậu chàng giả vờ tội nghiệp dựa vào người Quý Nguyên Châu: “Châu Châu ơi mày thấy chưa, nó vênh váo chưa kìa. Có tiền, có em gái nuôi thì giỏi lắm sao!”
Phó Kim Hủ: “…”
Hôm nay có nhiều bài tập nên Phó Kim Hủ tranh thủ làm cho xong ba bài, lúc đó di động bất chợt rung lên.
Trường Gia Anh không cho phép sử dụng điện thoại di động, vì vậy Phó Kim Hủ rất ít khi lấy điện thoại ra. Song đôi khi có việc cần Điền Thục Hoa vẫn sẽ gọi cho cô… Haiz, bây giờ còn có Thiệu Hàn Việt và cả mẹ của cậu ta nữa.
Cô lấy điện thoại ra xem, là tin nhắn của mẹ Thiệu Hàn Việt.
Hủ Hủ ơi, hôm nay cô nấu cháo gà, mang cho con một phần nhé, tối về nhà nhớ ăn.
Phó Kim Hủ không có thói quen sử dụng điện thoại trong giờ tự học nên nhanh chóng cất điện thoại vào cặp, sau đó quay sang nhìn Thiệu Hàn Việt.
Hơi thở đều đặn, chắc hẳn là cậu ta đã ngủ rồi.
Lúc ngủ Thiệu Hàn Việt có vẻ ngoan ngoãn hơn, làn da trắng mịn màng không nhìn thấy một lỗ chân lông nào. Giản Hòa từng nói, nếu cậu ta hòa đồng thân thiện chắc chắn sẽ có rất nhiều con gái theo đuổi.
Phó Kim Hủ hoàn toàn đồng ý với điều này, bởi vì ngoại hình của cậu ta rất cuốn hút người khác.
Thế nhưng, sau khi chứng kiến dáng vẻ đánh nhau của cậu ta vào tối nay, cô lại thấy nó vừa cuốn hút vừa đáng sợ. Một mình cậu ta địch lại được mười ba người đã chẳng tvnt phải dạng vừa, vậy mà cậu ta còn lợi hại hơn, một đấm, một đạp, đánh cho đám người kia thừa sống thiếu chết, hoàn toàn không sợ sẽ gây ra hậu quả gì.
Song cũng tại mấy tên kia tự tới kiếm chuyện trước nên bị đánh cho tơi tả là điều không trách được.
Phó Kim Hủ chuyển tầm nhìn từ mặt xuống tay, cậu ta gối đầu lên hai cánh tay, bàn tay để ngay cạnh bàn.
Lúc nãy không để ý, bây giờ nhìn kĩ mới phát hiện ngón tay cậu ta hơi sưng, ngón út bị rách một miếng, máu còn chưa khô lại.
Nói cho cùng thì cũng tại ban đầu cậu ta tưởng tên tóc đỏ sẽ đánh cô nên mới ra tay trước.
Phó Kim Hủ mím môi, nhìn thầy chủ nhiệm đang cúi đầu ngồi trên bục giảng không biết đang xem cái gì trên bàn.
Cô bắt chước Thiệu Hàn Việt lấy quyển sách che mặt, khom người gọi cậu ta: “Thiệu Hàn Việt ơi.”
Không tỉnh.
Phó Kim Hủ đưa tay đẩy đẩy vài cái: “Ê, Thiệu Hàn Việt, Thiệu Hàn Việt?”
“Hử?” Mãi mới phản hồi, nhưng mắt cậu ta vẫn nhắm chặt, chỉ qua loa lấy lệ đáp mà thôi. Giọng nói mơ màng, trầm trầm, cuốn hút đến lạ.
Phó Kim Hủ sững sờ, sau đó lùi lại nói: “Cậu bị chảy máu kìa.”
“…”
“Thiệu Hàn Việt, ngón tay cậu chảy máu rồi.”
“Hừ…” Thiệu Hàn Việt đang thiêm thiếp ngủ thì bị làm phiền trong lòng không khỏi bực mình, lại thêm nghe thấy giọng nói ngay bên tai, cậu vô thức đưa tay hất ra: “Đừng làm ồn.”
“Á…”
“Còn ồn ào nữa tao ném ra ngoài đấy.” Thiệu Hàn Việt nhăn nhó mặt đe dọa, song ngay sau đó cảm thấy là lạ lập tức mở mắt, đầu óc vẫn còn mông lung.
Gì vậy?
Đêm hè trong phòng học khá oi bức, quạt trần chầm chậm quay.
Thiệu Hàn Việt nheo mắt, cảm giác trong lòng bàn tay tiếp xúc với thứ gì đó mềm mềm lại hơi động đậy, toàn bộ dây thần kinh trong lòng bàn tay đều cảm thấy bất thường, vừa tê vừa nhột, bỗng chốc trở nên hoảng hốt.
“… Cậu định làm gì đấy?” Cậu thốt lên hỏi.
Xuyên qua kẽ ngón tay là hai tròng mắt đen: “Cậu sao vậy?”
Thiệu Hàn Việt ngớ người hai giây, sau đó nhanh chóng rụt tay lại: “Cậu dựa sát vào tôi như vậy làm gì?”
Phó Kim Hủ oan quá mà, tên này chẳng nói chẳng rằng đã lấy tay đẩy mặt cô ra giờ còn trách móc ngược nữa.
“Không phải tớ cố tình muốn lại gần cậu…” Cô xua tay, nói vô cùng nghiêm túc: “Này, tay cậu dài thế thì tớ có ngồi nép vào góc cũng bị chạm phải thôi.”
Bờ môi hồng hào ấy trông mềm mại làm sao, hóa ra nó là thứ chạm vào tay cậu lúc nãy.
Thiệu Hàn Việt nắm chặt tay như thể muốn xua tan cảm giác khác thường trong lòng.
Phó Kim Hủ nhìn dáng vẻ nặng nề của cậu ta nghĩ ngay đến tính tình khó chịu lúc thức dậy.
Do đó cô không nói nói nữa mà lấy một miếng băng dán cá nhân trong ba-lô ra: “Tớ thấy tay cậu bị chảy máu, chắc là do lúc nãy đánh nhau… nên mới xuống phòng y tế lấy nó.”
Phó Kim Hủ thấy cậu ta không cầm lấy đành tự xé băng cá nhân rồi giữ tay cậu ta lại: “Dán lên đi, cảm ơn cậu chuyện hồi chiều tối.”
Bỗng có cảm giác đau nhói từ ngón tay, Thiệu Hàn Việt cúi xuống nhìn, sắc mặt khác thường: “Cám ơn cái gì?”
“Cái tên tóc đỏ lúc nãy…”
“Đó là do chúng nó ngứa đòn, không phải việc của cậu.”
“À.”
Thiệu Hàn Việt nhìn cô rồi lại gục đầu xuống bàn.
“Này, cậu định ngủ nữa à?”
“Tại cậu nên lúc nãy tôi mới không ngủ được.”
“Nhưng bài tập hôm nay cậu vẫn chưa làm.” Phó Kim Hủ nhớ tới lời dặn dò của Đường Nhân bèn nhắm mắt nói: “Nếu không tớ sẽ phô mẹ cậu, đến lúc đó bị cắt tiền tiêu đừng kêu nhé!”
Thiệu Hàn Việt nghĩ cô đang nói đùa: “Cậu uy hiếp tôi đấy à?”
“… Tớ đang khuyên cậu.”
Thiệu Hàn Việt bật cười khẽ.
Nụ cười của cậu khiến cô đỏ mặt, nói: “Tớ nói nghiêm túc đấy, cười cái gì… Mẹ cậu rất quan tâm tới học hành của cậu, còn dặn tớ rất nhiều lần bảo phải giúp cậu. Cô cũng vì muốn tốt cho cậu thôi.”
Thiệu Hàn Việt ngưng cười, song khóe miệng hơi nhếch lên và ánh tvnt mắt lạnh hẳn đi: “Người hầu bé nhỏ, cậu cũng to gan đó!”
“Không phải tớ to gan mà chỉ nói sự thật thôi.”
“Nói sự thật thôi à…. Nhưng cậu lại hiểu rất rõ đấy!”
Nửa câu sau Thiệu Hàn Việt nói rất nhỏ, như thể đang lầm bà lầm bầm hơn. Phó Kim Hủ không hiểu rõ ý của cậu bèn nói: “Tớ không hiểu nhiều lắm nhưng bài tập của lớp tớ vẫn có thể giải thích được cho cậu.”
Nói xong còn sợ Thiệu Hàn Việt không tin, cô bèn bổ sung: “Thật mà, chuyện này tôi có đủ tự tin có thể giúp được cậu.”
Thiệu Hàn Việt nhìn Phó Kim Hủ chằm chằm, bỗng ngây người.
Giúp cậu.
Chuyện này nghe có vẻ rất nghiêm túc.
Thiệu Hàn Việt làm bài tập!!!
Sau khi tan giờ tự học, Giản Hòa lại đây bỗng nhiên la lên khiến toàn bộ học sinh trong lớp đều nghe thấy.
“Đậu mòe, hôm nay tên này bị sốt à!” Giản Hòa kéo ghế ngồi xuống cạnh Lệ Dương Vinh: “Sốt hỏng não đến mức đổi tính chăng?”
Lệ Dương Vinh lắc lắc ngón trỏ: “Giả vờ giả vịt thôi, có người giám sát bên cạnh nên phải nhẫn nhục chịu đựng vì tiền chứ sao!”
Giản Hòa ngẩn tò te: “Là sao?”
Lệ Dương Vinh ghé sát tai Giản Hòa giải thích sơ qua quan hệ của Thiệu Hàn Việt và Phó Kim Hủ cho nghe. Cô nàng nghe xong lập tức trợn mắt nói: “Cách này hiệu quả sao?”
“Nói chung là vậy đó, kệ đi, tớ bây giờ cũng không lo nổi thân mình nữa này.” Lệ Dương Vinh chìa tay ra trước mặt Giản Hòa: “Cho tớ mượn ít tiền.”
Giản Hòa từ chối ngay tức thì: “Còn lâu.”
“Ê, người anh em.”
“Anh con mẹ cậu, hôm qua tớ gặp bố cậu, chú ấy đã dặn dò không được giúp đỡ cậu. Còn nữa, chú còn nói phải để cậu chịu khổ cho biết mùi.”
“Mẹ kiếp, bố tớ còn nói vậy nữa hả? Hừ, ông đây cóc thèm, cậu đừng có mà ở đó tự đắc như cún con.”
Giản Hòa đập gáy cậu ta: “Biến đi.”
Giản Hòa và Lệ Dương Vinh lớn lên bên nhau nên hai người hiểu nhau quá rõ, suốt ngày cãi nhau đánh nhau ầm ĩ mọi người nhìn mãi cũng quen.
“Ê, cậu không cho mượn thật à?” Lên Dương Ann Vinh vẫn chưa từ bỏ ý định.
Giản Hòa hừ: “Chính cậu không cần đấy thôi!”
“Ơ hơ… Hay là thế này đi, tớ sẽ đưa đồ tốt của mình cho cậu, cậu đừng nghe lời bố tớ nữa nhé!”
“Hả?”
“Có chuyện hot.” Lệ Dương Vinh nhìn quanh, sau đó nói nhỏ: “Trời ơi, người anh em của tớ.”
Lệ Dương Vinh vẫn biết cách khiến Giản Hòa hứng thú là gì, mỗi lần có việc gì cần đều gọi “Người anh em” để lấy lòng cô nàng.
Quả nhiên Giản Hòa bị khơi gợi hứng thú ngay tức thì: “Tớ đi xem.”
Phó Kim Hủ vừa làm bài tập tiếng Anh vừa quan sát Thiệu Hàn Việt – người đang làm bài tập một cách vô cùng tập trung, hơn nữa còn làm với tốc độ kinh người.
Làm qua loa lấy lệ như vậy thật khiến người khác bực bội mà.
Phó Kim Hủ nhăn mày: “Cậu làm bài nghiêm túc đi, đừng…”
“A!”
Chưa kịp nói xong, Phó Kim Hủ bị người đằng sau lưng làm giật mình. Cô kinh ngạc ngoảnh xuống nhìn thì chỉ thấy Giản Hòa đang cầm quyển sách đánh người mà còn ra tay rất mạnh: “Trời ạ con mẹ cậu Lệ Dương Vinh, mẹ cậu mẹ cậu mẹ cậu!!!”
“Ai da đừng đánh đừng đánh, đau đau đau, tớ sai rồi, không phải cái này đâu.”
“Cút!!!”
Giản Hòa tức đến mức mặt mũi đỏ phừng phừng, Phó Kim Hủ nhìn Lệ Dương Vinh bị đánh tơi tả, khó hiểu hỏi: “Cậu chọc giận gì cậu ấy vậy?”
Lệ Dương Vinh trả lời: “Không có gì, chỉ là vô tình gửi nhầm video cho cậu ấy xem.”
“Hả?”
“Cậu cũng muốn xem à?”
Phó Kim Hủ nhìn Giản Hòa đang thở hồng Ann hộc lại nhìn vẻ mặt bí bí hiểm hiểm của Lệ Dương tvnt Vinh chợt thấy tò mò.
Quý Nguyên Châu cũng bu lại: “Gì thế?”
Lệ Dương Vinh thấy hai người hóng hớt như thế bèn bày trò, gọi hai người lại: “Lại đây cùng xem đi, tớ sẽ cho các cậu xem. Ê Hàn Việt, mày cũng xem luôn đi, đừng giả vờ làm bài tập nữa.”
Thiệu Hàn Việt bị cậu ta kéo bả vai, đang định quay lại đập cho một trận thì nhìn thấy dáng vẻ tò mò của Phó Kim Hủ lập tức nghi ngờ nhìn về phía Lệ Dương Vinh.
Loại người không đứng đắn như tên Lệ Dương Vinh thì có thể lấy ra thứ gì chứ! Thiệu Hàn Việt nhìn qua thấy hai người đang chụm đầu lại, ngáp một cái, sau đó lấy tay đẩy mặt Phó Kim Hủ ra sau.
Phó Kim Hủ: “Á…”
Thêm lần nữa, một đôi mắt lấp ló sau kẽ ngón tay, Thiệu Hàn Việt buồn cười nhìn cô nhưng lại nói với người đằng sau: “Lệ Dương Vinh, tắt ngay.”
“Rồi rồi.” Lệ Dương Vinh vội vàng cất điện thoại vào ngăn bàn, ngẩng đầu nhìn, thấy Phó Kim Hủ đang bị “giữ chặt”: “Chả trách… Là em gái nuôi nên mày không muốn cho xem chứ gì!”
Phó Kim Hủ đẩy tay Thiệu Hàn Việt ra, trong lòng bực bội.
Sao mà chưa thấy được chứ, nhưng mà cái đám trẻ trâu này muốn lừa gạt mấy bạn nữ để thấy dáng vẻ sợ hãi, sau đó hét lên chói tai chứ gì?
“Xem được rồi.” Giọng Phó Kim Hủ còn bình tĩnh hơn cả Thiệu Hàn Việt
Lệ Dương Vinh: “Ồ, xem được gì rồi?”
Phó Kim Hủ lườm, suy nghĩ một lúc mới đáp: “Màu đen?”
Thiệu Hàn Việt thoáng sững người.
Lệ Dương Vinh trợn mắt: “A? Cậu cũng biết sao, cưỡi ngựa ấy?”
Phó Kim Hủ trợn tròn mắt nói: “… Ý tớ là màu da.”
“Sặc… Ha ha ha ha ha ha ha!”
Phía sau vang lên tiếng cười không ngớt của Lệ Dương Vinh và Quý Nguyên tvnt Châu, Phó Kim Hủ giả vờ bình tĩnh xoay người lên rồi giả vờ cầm bút làm bài tập tiếp.
Thiệu Hàn Việt không thèm đếm xỉa hai tên thần kinh đằng sau, rất muốn mắng Phó Kim Hủ mấy câu nhưng khi nhìn thấy lỗ tai trắng trẻo của cô bạn cùng bàn giờ đang đỏ như nhỏ máu thì mọi lời trong lòng đều cất hết đi.
Hết chương