Nghe thấy câu này, Doanh Tử Khâm hơi hé mắt ra nhưng đôi mắt cô vẫn khép hờ.
Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, cô cũng không chú ý đến phong cảnh tuyệt đẹp trước mắt. Cô dường như rất nghiêm túc suy nghĩ về tính khả thi của câu nói này, sau đó cảm thấy nếu làm vậy thì cô sẽ không cần động đậy.
Vì thế, Doanh Tử Khâm cố gắng thực hiện một động tác, nhấc tay lên.
Ngữ khí vô cùng buồn ngủ, rất qua loa, giọng điệu bình bình giống như đang hỏi thời tiết hôm nay thế nào vậy.
“Ừm, vậy anh bế em đi.”
Phó Quân Thâm sững lại, từ từ cúi đầu.
Đáp án này không nằm trong dự liệu của anh. Về lý mà nói, anh nói câu này xong thì chắc chắn cô bạn nhỏ sẽ đứng dậy ngay, sau đó lên tầng ngủ. Tuy trong mắt anh, cô gái là một cô nhóc nhưng cũng sắp trưởng thành rồi. Nam và nữ vẫn nên giữ khoảng cách với nhau. Nhưng ai ngờ, vì không muốn đi mà cô gái lại đồng ý thật. Ừm, cũng có thể cô bạn nhỏ không coi anh là đàn ông. Thế nên mới yên tâm cho anh bế như thế. Phó Quân Thâm nhìn cô gái đang nằm cuộn mình trên ghế phó lái.
Lần đầu tiên anh cảm thấy vừa tức vừa buồn cười.
“Yêu Yêu nghe lời nào.” Anh khom lưng kéo cô: “Dậy đi, lên tầng rồi ngủ. Chỉ đi mấy bước thôi, sao có thể ngủ trong xe cơ chứ?”
“Em thấy khá ổn mà.”
Một lần nữa nói chuyện thất bại.
Phó Quân Thâm trầm giọng, ngữ khí cũng chậm hơn: “Ngủ ở đây thật á? Cảm lạnh thì phải làm sao?” Doanh Tử Khâm không nói gì, tỏ vẻ:
“Anh đừng quấy rầy giấc ngủ của em.”
Được lắm, lần này đến từ cách để trò chuyện cũng không có.
Phó Quân Thâm cũng không nói gì, anh chỉ đành khom lưng bể cô gái từ trong xe ra, sau đó đặt trên lưng mình.
Vì danh tiếng của cô bạn nhỏ, anh không thể bị những công thì được.
Hết cách rồi, tự mình chiều thì chỉ có thể tự mình chịu mà thôi.
Nhưng đúng là một thật.
May mà chỉ có một cô bạn nhỏ thôi. Để tránh Doanh Tử Khâm rơi xuống đất, Phó Quân Thâm hơi nâng cẳng chân cô.
Anh rũ mắt.
Hơi nhẹ.
Cũng không biết số đồ ăn anh bồi bổ cho cô đi đâu hết rồi.
Sau đó Phó Quân Thâm khóa cửa xe, cõng cô gái lên tầng. Đây là khu chung cư sáu tầng, vì được xây dựng sớm nên không có thang máy. Có điều, để Ôn Phong Biên tiện xuống lầu, Doanh Tử Khâm mua cho ông căn hộ ở tầng thứ ba. Trên cầu thang rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng tim đập vững chãi.
Phó Quân Thầm hơi nghiêng đầu. Cắm cô gái đặt lên vai anh, đầu cô thỉnh thoảng nghiêng một cái, cọ vào cổ anh. Anh cảm nhận được sự mềm mại riêng thuộc về cô gái.
Phó Quân Thâm dời tầm mắt, anh thả lỏng một tay đỡ cô, giơ tay lên chỉnh lại đầu cô.
Nhưng không bao lâu sau, đầu cô lại nghiêng sang một bên. Hơi thở nhè nhẹ bay đến giống như hương mai lướt qua.
Chỉ mấy tầng thôi mà Phó Quân Thâm sâu sắc cảm thấy còn khó khăn hơn rất nhiều so với việc phải đội mưa bom bão đạn. May mà chỉ có ba tầng, cuối cùng sự gian khổ này cũng kết thúc rồi. Phó Quân Thâm lại thả Doanh Tử Khâm từ trên lưng anh xuống, một tay anh đỡ cô đề phòng cô bị ngã, tay còn lại gõ cửa. Ôn Thính Lan ra mở cửa thì nhìn thấy cảnh này: “…”
Cậu hơi nghi ngờ: “Đây là chị em?”
“Em ấy mệt quá nên ngủ mất rồi.” Phó Quân Thầm gật đầu: “Anh đưa em ấy vào phòng ngủ.”
Tuy lần này Tập đoàn Chung thị thẳng và tìm lại được Thập Phương Giới nhưng sóng gió vẫn chưa qua đi. Ông cụ Chung mượn sự việc lần này để loại bỏ thành phần tiêu cực trong Tập đoàn Chung thị.
Hễ cổ đông nào đã có suy nghĩ gian dối, thậm chí đang định cấu kết với người ngoài để cùng nhau giành cổ phần Tập đoàn Chung thị đều mất chức.
Thực ra vốn dĩ chuyện này không thể thực hiện nhanh đến vậy, dù sao thì bình thường những cổ động này cũng che giấu rất kỹ. Chỉ là lần này Tập đoàn DK tấn công dồn dập, họ đều cho rằng Tập đoàn Chung thị thua chắc nên mới để lộ ra tham vọng của mình.
Nhưng cuối cùng không ai ngờ được, Tập đoàn Chung thì lại bình yên vô sự vượt qua nguy cơ lần này, thậm chí lại còn có bước nhảy vọt, vươn lên một tầm cao mới.
Mấy cổ đông kia vô cùng hối hận, đến tìm ông cụ Chung để cầu xin tha thứ nhưng vẫn không thể cứu vãn được gì. Sau khi gây chấn động Tập đoàn Chung thị, ông cụ Chung đích thân đến nơi giam giữ Chung Thiên Vân của đội Nhất Tự.
Mới vào chưa đến mười ngày, Chung Thiên Vân đã không còn phong thái cao cao tại thượng của ngày xưa nữa.
Sắc mặt ông ta vàng vọt, ánh mắt cũng đờ đẫn.
Đội Nhất Tự cũng không đối xử tệ với ông ta, một ngày ba nữa vẫn có đùi gà và cá phi lê.
Chỉ là bản thân Chung Thiên Vân uất ức đến mức không ăn được, chỉ có thể uống nước mà thôi. Sau khi thấy ông cụ Chung, sắc mặt Chung Thiên Vân bèn thay đổi,
Ông ta kích động đứng lên, muốn xông đến nhưng lại bị thành viên đội Nhất Tự kìm chặt lại.
Ông cụ Chung nhìn ông ta: “Thiên Vân, bác thực sự không thể ngờ được cháu lại bắt tay với Tập đoàn DK.”
Tập đoàn DK có thể nghĩ ra kế hoạch như vậy chắc chắn là có ai đó làm từ cấp quản lý của Tập đoàn Chung thị ở bên trong phối hợp cùng.
Ông cụ Chung tự hỏi bản thân chưa bao giờ tệ bạc với Chung Thiên Vân, thế nên mới đầu ông mới không nghi ngờ đứa con duy nhất của em trai ông. Chuyện đến nước này, Chung Thiên Vân cũng biết ông ta không thể chạy thoát được. Ông ta cười lạnh một tiếng: “Bác, còn nhiều chuyện bác không ngờ được lắm. Năm ấy, bác có từng nghĩ bác sẽ hại chết bố tôi không?”
Nếu không phải là ông cụ chung thì bố ông ta sẽ không qua đời sớm như vậy.
ít nhất ông ta sẽ sở hữu cổ phần của Tập đoàn Chung thì bây giờ.
“Mẹ cháu nói gì với cháu?” Vẻ mặt ông cụ Chung rất bình tĩnh: “Có phải bà ta không nói cho cháu biết, là bà ta đến đâm bố cháu một nhát không?”
“Lúc ấy bác còn đang nửa tỉnh nửa mê, không nhúc nhích được nên không thể ngăn cản. Đây đúng là lỗi của bác.”
Chung Thiên Vân biến sắc: “Bác nói cái gì?”
“Giờ bác nói gì cũng không quan trọng nữa.” Ông cụ Chung như đã mệt, ông cụ nhẹ nhàng phẩy tay: “Chuyện hôm ấy bác cũng không truy cứu nữa. Dù sao trừng phạt mà cháu sắp phải nhận đã đủ nhiều rồi.”
Số tiền Chung Thiên Vân tham ô để tiêu vào việc riêng đã lên đến hơn chục triệu nhân dân tệ, lại còn bị nghi ngờ là rửa tiền nữa. Đây là phạm vào đại kỵ.
Hiển nhiên đội Nhất tự sẽ xử lý.
Ông cụ Chung cũng không quan tâm đến tiếng kêu gào của Chung Thiên Vân. Ông thở dài một hơi, chắp tay sau lưng đi mất.
Trường Trung học Thanh Trí.
Lớp A Lại là một tiết tự học, các đàn em vui vẻ túm tụm lại để chơi điện tử. Mỹ phẩm Tu Vũ mới mua được trên Star đã được giao đến, cô ấy đang chuẩn bị thử xem sao.
Tu Vũ vừa mở bảng phấn mắt vừa nói: “Bố Doanh, đã tìm được kẻ đưa giày cho Giang Nhiên rồi. Là người bên Để đô, chị Họa Bình đã giải quyết rồi, tớ nói với cậu một câu.”
Doanh Tử Khâm gật đầu, chỉ khẽ từ, cũng không hỏi gì thêm nữa.
Giống như cô không hề có hứng thú với Đế đô vậy.
“Bố Doanh, từ nay đến giờ cậu nghĩ cái gì thế?” Tu Vũ rất tò mò: “Đã nghĩ hết nửa tiết rồi.”
“Tôi đang nghĩ…” Doanh Tử Khâm nói: “Thi môn nào trong kỳ thi giữa kỳ bớt phiền phức hơn.”
Tu Vũ: ???”
Không phải chứ, thế mà cũng phải nghĩ à?
Chuyện như thi cử, với bố Doanh của họ mà nói, chẳng phải là phẩy tay cái là xong ư?
“Bố Doanh, cậu không thi hết à?”
Doanh Tử Khâm trầm ngâm một lát: “Hình như không khác gì nhau cả.” Hình như nội quy trường học cũng không viết không được ngủ trong giờ thi.
Vậy thì một môn hay bảy môn đều như nhau cả.
Tu Vu: “…”
Cô ấy không hiểu thế giới của học sinh giỏi.
Không, bố Doanh của họ đã vượt ra khỏi phạm trù học sinh giỏi rồi.
Khoảng thời gian này, Tu Vũ luôn xem livestream của Doanh Tử Khâm.
Cô ấy xem nhưng không hiểu nên đọc bình luận chạy trên màn hình.
Đọc rồi mới biết được thứ Doanh Tử Khâm dạy đến sinh viên đại học cũng chưa từng học, thậm chí còn vượt qua trình độ của mấy giảng viên đại học rồi đấy rồi.
Đây có còn là người không?
Tu Vũ nhìn cô gái mà thấy vô cùng ngưỡng mộ.
Nếu bố Doanh của họ có thể chia cho mình /, không, / thiên phú trong học tập và trí thông minh thì cô ấy sẽ không vừa đọc đề toán đã muốn khóc.
“Bố Doanh, nếu cậu được hạng nhất toàn trường thì hạng nhất toàn trường phải thay người đúng không?” Tu Vũ chậc một tiếng: “Đến lúc ấy, để xem chung Tri Vãn kia còn thảo mai được nữa hay không.”
Doanh Tử Khâm không quan tâm lắm đến Chung Tri Vãn, chỉ cần không cố ý lượn lờ trước mặt cô là được.
“Đúng rồi.” Tu Vũ đột nhiên nói: “Bố Doanh, cậu biết Đại học Norton không? Không ngờ trường chúng ta lại giành được suất đi phỏng vấn nội bộ của Đại học Norton. Tháng sáu sẽ đưa học sinh sang châu u.”
“Hửm?” Doanh Tử Khâm ngẩng đầu: “Suất đi phỏng vấn kia chia thế nào?”
“Một suất dành cho người đứng hạng nhất của khối , còn lại là cho lớp quốc tế.”
Tay Doanh Tử Khâm khựng lại.
Trước giờ cô chưa từng quan tâm người đứng hạng nhất khối là ai.
Nhưng từ sau khi Ôn Thính Lan chuyển đến Thanh Trì, bất kể là cuộc thi của mấy trường cùng tổ chức hay là thi thử thành phố, thi thử tỉnh, cậu cũng chưa từng rời khỏi vị trí thứ nhất.
Hơn nữa, lần này điểm cậu còn cao hơn người đứng thứ hai tận điểm. Nhìn qua, có vẻ như điểm không nhiều nhưng hạng hai cũng là học sinh ưu tú của lớp xuất sắc, điểm thi chưa bao giờ dưới .
Nếu Ôn Thính Lan không đến thì chắc chắn thủ khoa thi đại học toàn quốc thuộc về cậu ta rồi.
Vì thế, thành tích của Ôn Thính Lan gần như không khác gì điểm tuyệt đối, chỉ là cậu rất không thích làm văn, điểm trừ toàn là trừ ở môn văn, song chuyện đó cũng không cản trở việc cậu dẫn đầu.
Vậy thì suất phỏng vấn của Đại học Norton chắc chắn là của Ôn Thính Lan. Doanh Tử Khâm như suy nghĩ gì đó.
Xem ra tháng sau cô phải đến châu Âu một chuyến thật rồi. Tình hình thực sự của Đại học Norton như thế nào, trên mạng không thể tra được, cô vẫn phải đích thân đến xem xem. Đang lúc Doanh Tử Khâm nghĩ nem nên tránh mặt kẻ điên cuồng luyện kim nào đó thế nào thì lúc này, một cậu đàn em hoảng hốt chạy từ ngoài vào. “Bố Doanh, không hay rồi!” Tu Vũ bị tiếng gào như sư tử Hà Đông ấy làm cho giật nảy mình, trượt tay quệt phấn mắt lên tận lông mày: “…”
Cô ấy ngẩng đầu nhìn cậu đàn em, ánh mắt đủ để giết chết người.
Doanh Tử Khâm rời khỏi diễn đàn NOK: “Đừng hoảng, từ từ nói.”