Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt

chương 163

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhân lúc màn biểu diễn còn chưa kết thúc, cô ta không thể để càng nhiều người trông thấy Doanh Tử Khâm hơn nữa.

Doanh Lộ Vi không hề nghĩ ngợi, cho dù có phải phá hoại buổi hòa nhạc của chính mình cũng nhất định phải chấm dứt chuyện này.

Nhìn thấy mấy nhân viên công tác cũng bắt đầu chìm đắm trong tiếng đàn của Doanh Tử Khâm, cô ta gần như sụp đổ rống lên: “Tôi bảo các người tắt tiếng đi cơ mà!”

Các nhân viên công tác không ai để ý đến cô ta. Đùa chắc, đây là bản nhạc của Vera Holtz đấy. Bọn họ may mắn được nghe đúng là phúc phận mấy đời.

Doanh Lộ Vi tức đến mức toàn thân run lên.

Bởi vì tâm trạng mất kiểm soát, tinh thần phải chịu đả kích nặng nề, khiến nước mắt cô ta tuôn trào không ngớt.

Doanh Lộ Vi không quan tâm nhiều đến thế, cô ta xông về phía những sợi dây xanh đỏ kia, muốn cắt đứt tất cả.

Nhân viên công tác phản ứng kịp, kinh ngạc vì hành động của cô ta, lập tức bước lên ngăn cản: “Thưa cô!”

“Cút ra.” Lớp ngụy trang của Doanh Lộ Vi đã hoàn toàn bị xé rách, nào còn dáng vẻ nho nhã nhu mì thường ngày nữa.

Cô ta giơ tay lên, giáng cho nhân vẫn công tác một cái bạt tai: “Tôi bảo anh cút ra!” Doanh Lộ Vi tiếp tục cắt dây, sau lưng chợt truyền đến mấy tiếng “lách tách”. Là âm thanh chụp ảnh và quay phim.

Đồng tử của Doanh Lộ Vi co rút thật mạnh, mặt mày tái nhợt. Điều khiển phòng tuyển trong lòng cô ta càng sụp đổ hơn là, cô ta đã cắt nhiều dây như vậy mà vẫn không hề ảnh hưởng tới buổi hòa nhạc bên dưới.

“Mụ già này, cô muốn làm gì hả?” Giang Nhiên đút hai tay vào túi quần, cười lạnh nhìn cô ta: “Muốn phá hoại màn biểu diễn à? Nằm mơ chắc?”

Cậu đàn em theo sát sau lưng cậu ta đang tận tình ghi lại khung cảnh trước mặt.

“Nào, đỡ cô ta lên cho tôi, chúng ta tới lễ đường.” Giang Nhiên vỗ vỗ tay, bật cười: “Cô ta không muốn nghe thì cũng phải nghe.”

Bên ngoài đại lễ đường thành phố Hộ.

Một chiếc Limousine dài màu đen dừng lại.

Cửa mở ra Giang Mạc Viễn từ bên trong bước xuống

Bên dưới khóe mắt anh ta vẫn còn vết thâm, hiển nhiên là lại thức đêm tăng ca liên tục mấy ngày liền.

Thư ký nghe thấy tiếng vỗ tay nhiệt liệt bên trong lễ đường, quay đầu lại cười: “Tam gia, xem ra tiểu thư Lộ Vi biểu diễn rất thành công.”

Giang Mạc Viễn gật đầu.

Anh ta thích Doanh Lộ Vi, không phải chỉ bởi vì chuyện hứa hôn từ thuở nhỏ giữa hai nhà. Mà còn bởi, cả thành phố Hộ này chỉ có duy nhất đệ nhất tiểu thư như Doanh Lộ Vi mới có thể xứng với anh ta trên mọi phương diện.

Nhất là đàn dương cầm. Khi anh ta làm việc mệt mỏi, chỉ cần nghe Doanh Lộ Vi chơi đàn thì có thể thả lỏng cả thể xác lẫn tâm trí. Cũng may công việc hôm nay kết thúc sớm, anh ta vẫn đến kịp buổi hòa nhạc.

Thư ký đi theo Giang Mạc Viễn tiến vào trong, nghe thấy tiếng đàn du dương, không khỏi cảm thán: “Tam gia, trình độ của tiểu thư Lộ Vi lại nâng cao nữa rồi.” Trước giờ anh ta chưa từng được nghe một bản nhạc nào hay đến vậy.

Ảnh mắt của Giang Mạc Viễn cũng hơi lay động, chân bước nhanh hơn.

Cửa chính bị khóa, anh ta chỉ đành tiến vào từ cửa bên.

Trùng hợp đúng lúc này, nốt nhạc cuối cùng cũng lơ lửng rơi xuống. “Bich!”

Như thể giáng một đòn trí mạng vào lòng người nghe, sức hấp dẫn to lớn không lời nào tả xiết, khiến người ta phải ngẩn ngơ rất lâu.

Ánh mắt Giang Mạc Viễn bất chợt dừng lại, hai mắt trợn tròn.

Anh ta nhìn bóng người đang ngồi trước cây đàn dương cầm rực rỡ như vàng ròng kia, trái tim như bị một bàn tay bóp thật mạnh.

Là Doanh Tử Khâm!

Thư ký ở bên cạnh cũng sững sờ, anh ta hoàn toàn không dám tin vào mắt mình: “Tam gia, sao lại…”

Giọng nói của anh ta bị nhấn chìm trong tràng pháo tay vang dội.

“Bốp bốp bốp.” Trác Lan Hàm đứng dậy vỗ tay, bà mỉm cười nói: “Đặc sắc, quá đặc sắc, không ngờ trong cuộc đời này, tôi lại có vinh hạnh được nghe ba bản nhạc có độ khó cấp thế giới một lần nữa được tái hiện ở đây.”

“Mặt trời và Mặt trăng” có thể không là gì cả, bởi dù sao cũng đã có mấy nghệ sĩ dương cầm từng biểu diễn. Nhưng “Thành Chiến” và “Bài ca của Firenze” lại một lần nữa xuất hiện trên đời, đã đủ để cả giới âm nhạc phải chấn động.

Bà có cơ hội được nghe bản live, thì đời này đã không còn gì nuối tiếc nữa.

Chẳng trách, cho dù Vera Holtz chỉ để lại ba bản nhạc, nhưng cũng đủ để ghi lại dấu ấn sâu sắc, không thể xóa nhòa trong lịch sử âm nhạc châu u.

Màn biểu diễn này xứng đáng là tuyệt thế vô song.

Doanh Tử Khâm chậm rãi đứng dậy, cô gật đầu: “Cảm ơn.” “Doanh Tử Khâm phải không?” Trong ánh mắt của Trác Lan Hàm là sự tán thưởng không hề che giấu: “Ở tuổi này mà đã đạt đến trình độ đỉnh cao như thế, tôi cũng phải hổ thẹn không bằng.”

Ngừng một lát, bà lại dịu dàng hỏi tiếp: “Cháu có người hướng dẫn không?”

Doanh Lộ Vi bị hai cậu đàn em của Giang Nhiên cưỡng ép lôi tới, nghe thấy câu này, đột nhiên trong lòng dâng lên một dự cảm không hay. “Ừm..” Doanh Tử Khâm hơi nhướng mày: “Là cô cháu dạy ạ.” “Cái gì?” Trác Lan Hàm kinh ngạc, nhưng giọng nói lại sa sầm xuống, bà nổi giận, nhưng không phải nổi giận với Doanh Tử Khâm: “Doanh Lộ Vi trình độ ra sao lẽ nào tôi lại không biết? Cô ta mà cũng xứng dạy cháu?”

Xa Dụ quen biết Trác Lan Hàm đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên thấy bà giận đến thế.

“Cô Trác, trẻ con không biết nói dối.” Ông ta hằng giọng, hạ thấp giọng xuống nói: “Ban nãy Doanh Lộ Vi đúng là có nói cô ta đã dạy đàn cho cô bé này một năm.”

“… Đúng là Doanh Lộ Vi nói là cô ta dạy, hơn nữa trên Weibo cũng viết thể.” “Bình thường tối ít khi lên mạng, chỉ là đơn thuần thích Lộ Vi, thích tiếng đàn của cô ta, cho nên mới đến nghe buổi hòa nhạc này, tôi không rõ trước đây đã xảy ra chuyện gì, nhưng giờ tôi thật sự không muốn thích cô ta thêm một giây phút nào nữa.”

“Nhưng mà buồn cười chết mất, Doanh Lộ Vi bảo là do mình dạy á? Lúc đi phẫu thuật thẩm mỹ, cô có đắp thêm gì vào mặt không đấy? Sao mà dày thế?” “Mấy con fan khuyết tật não ban nãy bảo người ta đàn không hay bằng idol của mấy người đi đâu hết rồi? Tôi chỉ hỏi một câu thôi, có thấy rát mặt không?”

Nhờ Xa Dụ nhắc nhở, Trác Lan Hàm đã nhớ lại.

Sắc mặt bà càng tệ hơn: “Thú vị đấy, rất là thú vị, bao nhiêu năm nay, lần đầu tiên tôi nghe thấy, trình độ hạ đẳng lại có thể dạy ra được một trình độ đỉnh cao.”

“Trác, đừng nói ẩn ý như vậy chứ.” Bat cầm micro lên, anh ta lên tiếng: “Có những người bạn thân thì chẳng khác nào rác rưởi, nhưng cứ tưởng mình giỏi giang, chỉ trỏ hết người này tới người khác, lại không biết mình chỉ đang làm trò hề.”

Sắc mặt Doanh Lộ Vi trắng bệch, cơ thể không ngừng run lên.

Cô ta không thể chịu đựng được sự sỉ nhục như thế này. Còn ở dưới ánh mắt chăm chú của biết bao fan hâm mộ, còn có Chung Mạn Hoa, thậm chí là cả Giang Mạc Viễn nữa.

Nhưng những điều ấy đều do cô ta tự gây nên, vì muốn đạp Doanh Tử Khâm xuống mà cô ta nhiều lần cường điệu với người khác rằng, bất kể cô ta dạy thế nào, Doanh Tử Khâm vẫn mãi không học được.

Kết quả hôm nay, cô ta phải nhận một cái tát vô hình bỏng rát.

“Không phải là muốn chơi bản nhạc “Mặt trời và Mặt trăng” à?” Trác Lan Hàm lại ngồi xuống ghế, khí độ bình thản, bà nhìn về phía Doanh Lộ Vi, lời nói không cho phép người khác nghi ngờ: “Giờ cô đàn đi, để bọn tôi cũng nghe thử xem, cô dạy người khác như thế nào.”

Doanh Lộ Vi không hề biết đàn, sao có thể đàn nó được.

Nhưng Giang Nhiên đằng sau lưng lại đạp cho cô ta một cú, cất tiếng cười lạnh: “Còn không mau đi?”

Doanh Lộ Vi không biết mình đã đi lên sân khấu như thế nào, cô ta ngồi trước chiếc đàn dương cầm, ngón tay run rẩy đặt lên phím đàn.

Những nốt nhạc liên tục vang lên dưới ngón tay của cô ta, không ra vần điệu.

Có màn biểu diễn lúc trước của Doanh Tử Khâm làm ví dụ để so sánh, trình độ cao thấp ra sao chỉ cần liếc mắt là thấy. “Đừng đàn nữa, đừng đàn nữa.” Bart thật không nỡ nhìn bản nhạc “Mặt trời và Mặt trăng” bị sỉ nhục như thế:

“Đàn vớ va vớ vẩn, cô còn mặt mũi nào không chứ tôi là không còn rồi đấy.”

“Choang!”

Chiếc đàn dương cầm vang lên âm thanh chói tai, một phím đàn đã gãy.

Ngón tay của Doanh Lộ Vi rụt lại, cô ta không thể đàn tiếp được nữa.

Bao nhiêu ánh mắt sắc nhọn chĩa vào sau lưng, mặt cô ta đỏ ửng, mồ hôi lạnh thấm ướt cả váy. Giờ đây mọi người đều đã biết, Doanh Lộ Vi căn bản chỉ muốn dùng cái mác “Mặt trời và Mặt trăng” để lừa gạt tất cả bọn họ. “Tốt lắm, tốt lắm.” Trác Lan Hàm giận dữ đến cực điểm, bà bật cười: “Mượn danh tiếng của Vera Holtz để nâng cao địa vị cho mình, tôi chỉ hỏi cô một câu thôi, cô xứng không?”

Môi Doanh Lộ Vi run lên, không nói nổi một lời.

Cô ta đã lên kế hoạch đầu ra đấy. Nhưng lại không thể so với việc Doanh Tử Khâm chơi thành công cả ba bản nhạc dương cầm của Vera Holtz. Cho đến tận bây giờ, Doanh Lộ Vi vẫn không thể nào tin được.

“Doanh Lộ Vi, cô đừng sỉ nhục dương cầm nữa.” Ánh mắt Trác Lan Hàm lạnh như băng nhìn cô ta: “Đi xuống.”

Doanh Lộ Vi choáng váng, loạng choạng đứng dậy.

Hết rồi, lần này cô ta thật sự mất hết rồi.

Người xem trực tiếp trên mạng chỉ khoảng hơn trăm nghìn người, không tính là nhiều. Dù sao Doanh Lộ Vi đã mất hết thiện cảm của người qua đường, phần lớn fan hâm mộ cũng đã rời bỏ cô ta. Nhưng những điều này không hề cản trở việc cô ta bị đẩy lên top tìm kiếm.

Hơn nữa còn là tốc độ tên lửa, mau chóng chiếm lĩnh toàn bộ bảng hot search.

Lúc này buổi hòa nhạc vẫn còn chưa kết thúc.

Doanh Lộ Vi, hình tượng sụp đổ hoàn toàn

Doanh Lộ Vi, fan hâm mộ tập thể thoát fan quay lại bóc phốt Trác Lan Hàm chỉ trích Doanh Lộ Vi sỉ nhục dương cầm ngay trước mặt mọi người

Vera Holtz, Doanh Tử Khâm

“Bóc phốt online đỉnh nhất làng: Tối nay mời mọi người hít quả phốt cực nóng, có cư dân mạng inbox nói hôm nay một nghệ sĩ dương cầm trong nước xinh đẹp nổi tiếng nào đó mở một buổi hòa nhạc, nói muốn chơi bản nhạc “Mặt trời và Mặt trăng”, kết quả tất nhiên là có chơi được quái đâu.

Buồn cười nhất là, học trò do cố nghệ sĩ dương cầm này dạy ra thì lại chơi được, sau đó, cô ta đã làm ra chuyện như thế này.”

Bên dưới có đính kèm một đoạn ghi hình.

Trong đoạn ghi hình là cảnh Doanh Lộ Vi cầm kép đang phát điên phát rồ cắt dây thiết bị thu thanh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio